Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 57
PHẦN V: TRONG VƯƠNG TRIỀU QUÁI DỊ
CHƯƠNG 51
Qua cửa sổ, Angiêlic nhìn thẳng vào khuôn mặt linh mục Bêse. Bất chấp tuyết tan đang từ trên mái nhà nhỏ giọt xuống hai vai, nàng vẫn đứng im trong đêm tối bên quán ăn “Giàn cây xanh”.
Tên thầy tu đang ngồi trước cốc rượu, vừa uống vừa giương đôi mắt trừng trừng. Người của nhà thờ chiếm số đông trong đám khách quen của quán ăn này. Họ đến đây để uống rượu và nhất là để chơi cờ và đánh xúc xắc.
– Này bà chị, không nên đứng ở ngoài cửa giữa đêm lạnh như thế này. Hay là nhẵn túi rồi
Angiêlic quay lại, nàng muốn nhìn xem ai mà ăn nói với mình kỳ quặc như vậy, nhưng không nhìn thấy người nào. Bỗng mặt trăng ló ra giữa hai đám mây, nàng thấy rõ dưới chân mình thân hình to bè của một người lùn. Hắn ta đang giơ hai ngón tay ngoặc vào với nhau theo một kiểu đặc biệt. Nàng chợt nhớ ra có lần anh chàng người Morơ Cuaxi-Ba đã giải thích cho nàng “Nếu làm dấu như thế này thì bọn chúng sẽ nói: À, tốt lắm. Đây là người cùng cánh với ta”.
Như một cái máy, nàng giơ hai ngón tay làm hiệu như Cuaxi-Ba dặn. Người lùn nhăn nhở:
– Bà chị thuộc cánh ta, tôi đã nghĩ thế. Nhưng tôi không biết bà chị thuộc nhóm nào. Bà chị là quân của Rôđôgôn-Ai cập; của Giăng-móm hay của Quạ đen?
Không trả lời, Angiêlic quay đi và tiếp tục nhìn chằm chằm thầy tu Bêse qua ô cửa kính. Anh lùn nhảy vọt lên bậu cửa sổ. Ánh sáng trong quán ăn chiếu vào khuôn mặt bè bè và cái mũ dạ bẩn thỉu của hắn.
– Bà chị dán mắt vào vị khách nào trong kia thế?
– Kia kìa, người ngồi ở góc trong cùng ấy.
– Lão già mắt lác ấy chỉ có xương với da, liệu có bõ công bà chị săn đón không?
Angiêlic hít một hơi dài. Sức sống bỗng tràn lên các mạch máu trong người nàng, ít nhất nàng hiểu rõ mình phải làm gì.
– Đó là người mà tôi phải giết. – nàng nói.
Tên lùn đưa tay sờ nắn quanh lưng nàng:
– Bà chị thậm chí chẳng có nổi một con dao. Làm sao hạ thủ được?
Lần đầu tiên, Angiêlic để ý ngắm kỹ con người kỳ quặc vừa từ dưới lòng đường nhảy vụt ra như con chuột cống giống như bao nhiêu con vật ăn đêm ghê tởm thối tha khác, chúng bắt đầu ngập thành phố Pari khi bóng tối lan dần.
Đêm nay nàng đã đi lang thang không mục đích, không phương hướng trong mấy giờ liền. Không hiểu bản năng căm thù, linh tính người đi săn nào, đã xui khiến nàng tới quán “Giàn cây xanh” và tìm thấy lão thầy tu Bêse.
– Đi theo tôi, bà lớn. Anh lùn bỗng nói và nhảy xuống đất. Chúng ta hãy đến nghĩa địa Xanh-Inôxăng. Ở đó bà có thể thu xếp với bọn họ để xơi tái con bồ câu đó.
Nàng bước theo hắn không chút ngại ngần.
– Tôi tên là Backarôn – Anh lùn nói – Tên đẹp đấy chứ, chẳng kém gì người tôi. Hô hố!
Hắn ta bỗng biến đâu mất. Angiêlic vẫn bước tiếp. Chân nàng sa vào bùn. Áo quần ướt sũng, nhưng nàng không cảm thấy lạnh. Tiếng huýt sáo làm nàng chú ý đến một cái miệng cống. Anh lùn Backarôn chui từ miệng cống ra:
– Xin lỗi vì đã bỏ rơi bà chị một lát. Nhưng tôi còn phải đi tìm anh bạn hẩu của tôi, anh Giania-Trôn-gỗ.
Sau lưng hắn, một cái bóng thấp to bè thứ hai chui khỏi miệng cống. Đây không phải là người lùn, mà là một người tàn tật cụt hai chân, một cái thân người ngồi trên một thứ chậu to bằng gỗ. Hai bàn tay sần sùi của hắn cầm hai khúc gỗ dùng để đẩy người lên trước bằng những bước nhảy cóc.
Tên quái vật này nhìn kỹ Angiêlic từ đầu đến chân. Hắn có bộ mặt thú dữ đầy vết mụn. Mái tóc lơ thơ của hắn chải lật cẩn thận trên cái sọ nhẵn bóng. Đồ mặc duy nhất của hắn là một cái áo sĩ quan có khuyết và ve thêu kim tuyến, chắc trước kia là của một người quý tộc. Mặc áo cổ đứng và thắt một chiếc cà vạt tuyệt đẹp, trông hắn thật kỳ cục. Sau khi nhìn người thiếu phụ rất lâu, hắn khò khò trong họng rồi nhổ toẹt vào người nàng tỏ ý ghê tởm. Nàng kinh ngạc trố mắt nhìn hắn, rồi lấy một nắm tuyết lau áo.
– Thế thì được – Tên cụt chân hài lòng nói – Chị này lễ phép. Chị ta biết mình đang nói chuyện với ai
– Nói chuyện! Hừ! Anh nói kiểu cách gớm! Hô hố! – Tên Bakarôn cười rũ ra.
– Đưa cho tôi cái mũ. – Tên Trôn-gỗ nói.
Hắn đội vào đầu chiếc mũ dạ cắm một cái lông chim đẹp đẽ. Rồi, nắm lấy hai khúc gỗ, hắn đẩy người đi. Một lúc sau, hắn hỏi:
– Chị ta muốn gì?
– Muốn nhờ giúp một tay để khử một kẻ thù.
– Giải quyết được thôi. Chị ta là quân của ai?
– Chưa nắm được…
Dần dần, trong lúc họ đi qua các phố, có nhiều nhân vật khác nhập bọn. Thoạt đầu, nàng nghe thấy những tiếng huýt sáo nổi lên từ những nơi sâu thẳm, ở bờ sông hay trong những sân nhà xa tít. Rồi thấy hiện ra những người ăn xin râu tóc dài, mặc áo choàng rộng thùng thình. Quần áo họ rách tả tơi, có khi chỉ là những nắm giẻ buộc túm bằng dây rợ và những chuỗi tràng hạt. Có cả những người mù, những người thọt vung vẩy thật cao những chiếc nạng để đi nhanh hơn, những tên giả vờ có bướu giả. Đó là những người nghèo và những người thật sự tàn tật, bọn ăn mày giả hiệu.
Angiêlic khó mà hiểu nổi những câu chuyện đầy tiếng lóng mà bọn trộm cướp trao đổi với nhau. Ở một ngã ba đường, một đám người có vũ khí, ria mép vểnh ngược, đến nhập bọn. Thoạt đầu, nàng tưởng họ là lính tráng hoặc cảnh sát đi tuần, nhưng liền sau đó nàng hiểu chúng chỉ là bọn cướp trá hình.
Lùi lại trước những con mắt lang sói của bọn mới đến, nàng quay nhìn phía sau, thấy mình đã bị bọn người gớm ghiếc vây quanh.
– Sợ à, cô em xinh đẹp? – Một tên cướp nói và vòng tay ô
Nàng dập tay hắn xuống nói: “Không được”. Thấy tên cướp vẫn cố ôm lấy mình, nàng tát mạnh vào mặt hắn. Hắn rùng mình như bị điện giật. Angiêlic tự hỏi điều gì sắp xảy ra. Nhưng nàng không sợ hãi. Đã quá lâu rồi, chí căm hờn và lòng phản kháng đã nung nấu trong tim nàng, dồn ứ đến mức thúc đẩy nàng phải cắn, cào xé, rạch mặt kẻ thù. Bị ném xuống vực thẳm như lúc này, nàng cảm thấy mình hòa hợp rất tự nhiên với những con thú hoang dã vây quanh mình.
Tên Trôn-gỗ kỳ quặc chính là kẻ lập lại được trật tự nhờ uy thế và nhờ tiếng rống dữ dội của hắn: anh chàng thân cụt này có tiếng nói ồm ồm như lệnh vỡ dễ làm người ta sợ hãi, và cuối cùng hắn đã thắng.
Lời lẽ dữ dội của hắn dập tắt được cuộc xô xát. Tên cướp gây sự ban đầu đưa tay lên xoa mắt, còn các tên cướp khác cười hô hố:
– Ô hố! Cô gái đã thanh toán nợ nần với cậu rồi!
Angiêlic bất giác cũng bật cười, một cái cười khiêu khích chưa từng thấy ở nàng. Thế ra, sống dưới đáy âm phủ cũng không đáng sợ lắm đâu nhỉ? Sợ ư? Sợ là thế nào mới được chứ? Làm gì có cảm giác sợ hãi? Cứ để mặc cho bọn dân Pari giàu có run sợ khi nghe đến đám ăn mày và trộm cướp lúc này đi qua dưới cửa sổ nhà họ, trên đường tới nghĩa địa Xanh-Inôxăng để cầu Đức Vua của họ, là Hành-khất-đại-đế.
– Nhà cô này là quân của ai?
– Của bọn ta! – Tên Trôn-gỗ gầm lên – Mọi người nhớ lấy.
Cả bọn nhường cho Trôn-gỗ dẫn đầu. Không một gã ăn mày nào, kể cả những tên có đôi chân nhanh nhẹ, tìm cách vượt gã thân cụt.
Mùi hôi thối của vùng này mỗi lúc càng thêm sặc sụa và ghê tởm: mùi thịt và phó mát, xen lẫn với mùi rau dưa khú, trùm lên tất cả là mùi thối rữa. Đây là khu chợ Halơ, chợ trung tâm của Pari, và liền đó là nghĩa địa Xanh-Inôxăng.
Angiêlic chưa từng đến khu nghĩa trang này, mặc dơi ghê sợ đó lại là một trong những nơi hò hẹn được nhiều người Pari ưa thích nhất. Người ta có thể gặp cả những phu nhân sang trọng đến đây chọn mua sách hay vải lụa trong các cửa hàng đặt dưới các nhà chứa xương người chết.
Ban đêm, đây là khu vực “đặc quyền” theo truyền thống lâu đời, không ai có thể bị bắt ở đây. Vì thế đêm đến, đây là nơi trú ẩn của bọn lưu manh, côn đồ hoặc dân du đãng tới chọn bạn hành lạc trong đám gái nhà thổ.
Mắt mở to, Angiêlic bước đi qua khu vực rộng này, nơi chồng chất hài cốt của nhiều thế kỷ. Đây đó những nấm mồ chôn chung còn để ngỏ, còn phải chờ chứa đầy thêm các thi hài rồi mới lấp kín đi. Có những bia mộ của các gia đình khá giả.
Nhưng nói chung cả khu này là nghĩa địa người nghèo. Các nhà quý tộc được chôn cất ở nghĩa trang Thánh Pôn.
Khí lạnh làm nhẹ bớt mùi hôi thối lộn mửa. Dù sao, hình như không một tên du đãng nào để ý đến thứ mùi đó cả, bản thân Angiêlic cũng thở không khí thối hoắc một cách thản nhiên.
Trên toàn khu vực, cạnh những nấm mồ, nàng nhìn thấy xương người chất thành những đống lớn, và những đầu lâu trắng hếu được xếp riêng cẩn thận, để sau đó đưa vào các nhà kho.
Từ khi biết dùng móng tay cào rách mặt tên cướp, bọn chúng để nàng được yên, không hỏi gì thêm nữa.
Angiêlic không để ý là khi bọn họ mới đến khu vực chung quanh hầu như không có ai, nhưng lúc này đã dần dần đông đặc, toàn những tên rách rưới và dữ tợn.
Bỗng nghe thấy tiếng reo hò. Và đám đông mở ra một lối đi cho một đoàn diễu hành kỳ dị.
Dẫn đầu là một tên gầy gò, cao lêu đêu, chân trần giẫm trên tuyết. Hắn có mớ tóc bạc rất dày xõa xuống vai nhưng không có râu. Hai gò má trồi lên, đôi mắt mờ đục tụt sâu trong hốc, giống như bộ xương không giới tính, hoàn toàn phù hợp với khung cảnh thê thảm này. Hắn vác một cây giáo dài, ở đầu xiên lủng lẳng một con chó đã bị giết. align=”justify”>Cạnh hắn, một gã đàn ông thấp béo, cũng không râu ria, đang múa một cây chổi.
Anh lùn Backarôn bảo Angiêlic:
– Bà chị biết dấu hiệu, nhưng tôi thấy bà chị không cùng bọn với chúng tôi. Hai người đi đầu kia là quan Hoạn-to và quan Hoạn-bé. Quan Hoạn-to ngấp nghé miệng lỗ từ mấy năm rồi, nhưng chưa chịu chết. Quan Hoạn-bé là người cai quản bầy vợ của Hành-khất-Đại-đế. Hắn ta cầm cái chổi là biểu tượng của Vua địa ngục và đây là đám cung nữ của Đức vua địa ngục.
Đám đàn bà này có những khuôn mặt phị và cặp mắt thâm quầng của lũ gái điếm. Một vài đứa còn dễ coi, và cả bọn đưa mắt hỗn xược nhìn ra bốn phía.
Tiếp đến là một đám cầm đuốc, rồi pháo thủ mang gươm, đám hành hương giả mạo. Và cuối cùng, trong tiếng kêu kẽo kẹt, hiện ra một chiếc xe cút kít nặng nề, mà người đẩy là một tên khổng lồ đui cả hai mắt, có cái môi dưới vểu ra.
– Đây là gã Bavôtăng, thằng đần độn của Đại vương. – Tên lùn giới thiệu.
Đi sau tên đần, ở cuối đoàn diễu hành là một nhân vật râu bạc, mặc áo chùng đen với hai túi đầy phồng những cuộn giấy to. Ở dây lưng hắn lủng lẳng ba cái roi, một lọ mực và mấy cây bút lông ngỗng.
– Đây là gã Giăng-Râu-xám, cánh tay phải của Hành-khất-Đại-đế. Hắn là kẻ đặt ra luật lệ của vương quốc âm phủ này.
– Thế chính Hành-khất-Đại-đế ở đâu?
– Trong xe cút kít.
– Trong xe à? – Angiêlic kinh ngạc hỏi.
Nàng nghển cao lên để xem cho rõ. Chiếc xe cút kít đã dừng lại trước bục giảng đạo, được đắp lên cao mấy bậc ở trung tâm nghĩa địa, và có một mái che hình n
Tên đần độn Bavôtăng cúi xuống nhấc một vật gì trong xe cút kít lên, rồi đến ngồi chễm chệ trên bục và đặt vật kia lên đùi mình.
– Lạy Chúa! – Angiêlic thở dài.
Nàng đã trông thấy Hành-khất-Đại-đế. Đó là một nhân vật có thân hình quái đản với những cẳng chân teo lại như chân đứa trẻ lên hai. Cái đầu to khỏe của hắn được tô điểm bằng mớ tóc đen bù xù, quanh đầu quấn chiếc khăn tay bẩn thỉu để che bớt cái sọ xấu xí. Hai con mắt sâu dưới hàng lông mày rậm có cái nhìn tàn nhẫn. Hắn để một bộ ria đen, dầy, hai đầu cong vểnh lên giống hai cái móc nhọn.
– Hì hì! – Backarôn đắc chí trước vẻ mặt kinh ngạc của Angiêlic – Bà chị nên biết rằng, trong bọn chúng mình, những đứa bé người lại cai trị được bọn to đầu. Bà chị có biết ai lại trở thành Hành-khất-đại-đế sau này, khi ngài Rôlanh-Ngồi xổm lên chầu trời không?
Hắn ghé vào tai nàng thì thầm:
– Lão Trôn-gỗ đấy.
Rồi gật gù cái đầu, hắn nói:
– Đấy là quy luật tự nhiên. Phải có đầu óc mới trị được quân đểu cáng. Hô hố!
– Câm mồm, Backarôn! – Một tiếng nói gầm ghè – Mày như một cái nhọt trên lưng ấy!
Một bàn tay lực lưỡng tóm lấy áo tên lùn, ném hắn lăn quay trên một đống xương người.
– Thằng khốn nạn hợm hĩnh này nói chuyện chán ngấy, phải không cô em xinh đẹp?
Người đàn ông mới đến ghé lại gần Angiêlic. Khó chịu trước bao nhiêu hình thù dị dạng và khủng khiếp đó, nàng cảm thấy nhẹ nhõm trước vẻ dễ thương của người lạ mặt. Nàng không nhìn rõ khuôn mặt anh ta bị che lấp dưới chiếc mũ vành rộng, có cái lông chim nh. Tuy vậy, nàng đoán anh ta có những nét cân đối, đôi mắt to, một cái miệng dễ coi. Anh ta đang độ thanh xuân. Bàn tay rám nâu của anh ta đặt trên cán một con dao găm nhỏ buộc ở thắt lưng.
– Cô là quân của ai, cô gái xinh đẹp? – Anh ta hỏi với giọng mơn trớn, lơ lớ tiếng nước ngoài.
Nàng không đáp, nhìn đi chỗ khác với vẻ khinh khỉnh.
Trên bậc thềm bục giảng đạo, trước mặt Hành-khất-Đại-đế và tên đần độn khổng lồ của hắn, có ai đã đặt một cái chậu đồng. Dân bị gậy lần lượt đi tới để ném vào chậu tiền thuế nộp cho tên chúa trùm.
Mỗi người đều phải cống nạp tùy theo cách thức hành nghề. Tên lùn Backarôn lại tới giải thích cho nàng các kiểu cách mà từng lớp ăn mày đã nghĩ ra để xin của bố thí, kể từ khi Pari mới ra đời.
Tất cả đám hành khất đủ các loại đều phải đến triều cống, vì Đại vương là người giữ kỷ cương trật tự giữa các toán du đãng kình địch nhau. Các đồng xu, đồng êquy và cả những đồng tiền rơi vào chậu đồng loảng xoảng.
Người đàn ông da nâu vẫn không rời mắt khỏi Angiêlic. Anh ta lại gần lấy tay chạm nhẹ vào vai nàng, thấy nàng định lùi lại, anh ta vội nói:
– Tôi là Rôđôgôn-Ai Cập. Tôi có bốn nghìn quân ở Pari này. Tất cả những dân lang thang qua thành phố đều nộp tiền mãi lộ cho tôi, kể cả những mụ da đen xem tướng tay. Cô có muốn nhập vào đám nữ binh của tôi không?
Nàng không trả lời. Trăng đã lên cao quá tháp nhọn nhà thờ, và chiếu sáng khắp bãi xương người. Trước mặt bục giảng đạo, lần lượt diễu qua bọn tàn phế cả thật lẫn giả: kẻ cố ý hủy hoại thân hình để khêu gợi lòng thương cùng những kẻ hễ trời tối là tung hê luôn cả những cặp nạng lẫn vải băng buộc vết thương! Chính vì vậy, khu vực dành làm sào huyệt của chúng được gọi là “Vương triều quái dị”.
Gã Rôđôgôn-Ai Cập lại đặt tay lên vai Angiêlic. Lần này, nàng không né người ra. Bàn tay anh ta ấm áp, sống động, mà nàng thì rét quá! Anh ta khỏe mạnh, mà nàng thì yếu ớt. Nàng anh ta, để tìm xem dưới bóng mũ những nét mặt không làm nàng ghê sợ. Nàng thấy hai con mắt dài sáng long lanh như một lớp men trắng. Anh ta khẽ buông một tiếng nguyền rủa và cúi sát người nàng hơn:
– Cô có muốn làm bà hoàng của tôi không? Thật đấy, tôi nghĩ có thể đi xa tới mức ấy.
– Anh có hứa giúp tôi giết một người nào đấy không? – Nàng hỏi.
Tên cướp ngửa đầu ra phía sau cười khùng khục một cách rùng rợn:
– Mười, hai mươi đứa, tùy ý cô muốn. Cô chỉ việc chỉ rõ đứa nào, tôi thề rằng chỉ từ giờ cho tới trước khi tảng sáng, thằng cha đó sẽ bị đâm lòi ruột trên đường phố.
Hắn nhổ vào lòng bàn tay mình và chìa tay ra cho nàng:
– Bắt tay đi! Cho xong cuộc mặc cả.
Nhưng nàng chắp hai tay lại sau lưng, lắc đầu:
– Chưa vội.
Tên kia thề độc một lần nữa rồi bỏ đi, nhưng mắt vẫn dán vào nàng:
– Cô bướng bỉnh. Nhưng tôi thèm muốn cô. Tôi sẽ chiếm được cô.
Angiêlic đưa bàn tay lên trán. Kẻ nào cũng đã nói đúng những câu thèm khát kinh tởm như vậy. Nàng không thể nhớ ra.
Một cuộc xô đẩy diễn ra trong đám du đãng ăn mặc giả lính. Cuộc diễu hành của đám ăn mày đã xong, đến lượt bọn cướp. Bây giờ xuất đầu lộ diện những bọn ác ôn nhất của kinh đô: bọn cắt túi, bọn giật áo, bọn giết người thuê, bọn bẻ khóa trèo tường, và xen lẫn với chúng có những học sinh và người đầy tớ cũ ăn chơi sa đọa. những tù khổ sai cũ, cùng một loạt người nước ngoài trôi dạt đến đây do chiến tranh: người Tây Ban Nha, Ailen, Đức, Thụy Sĩ và người Bôhêmiêng.
Bỗng bọn tay sai tin cẩn của Hành-khất-Đại-đế cắt ngang một lối đi qua đám đông bằng cách lấy roi quất mạnh trước mặt, mở đường đi thẳng đến nấm mồ mà Angiêlic đang dựa vào. Lão Giăng-Râu-xám dẫn đầu bọn chúng.
– Đức vua âm phủ hỏi cô gái này là ai? – Lão già chỉ tay vào nàng hỏi.
Rôđôgôn đưa tay kiên quyết ôm lưng nàng thì thầm:
– Đừng cựa quậy, để mặc tôi lo liệu.
Hắn kéo nàng lại gần bục giảng đạo, vừa kéo vừa giữ chặt người nàng. Hắn đưa mắt kiêu căng nhưng đầy ngờ vực nhìn đám đông xung quanh, sợ có kẻ thù nào nhảy ra cướp mất mồi.
Tên cướp không làm nàng sợ hãi. Hắn ta quen dùng sức mạnh, quen đánh nhau. Nàng khuất phục trước cánh tay ghì chặt của hắn, tựa như một người phụ nữ sa cơ lỡ vận cần có một người làm chủ.
Khi tới trước mặt Hành-khất-Đại-đế, gã Ai Cập vươn cổ lên nhổ toẹt một bãi, nói:
– Tôi, Quận công Ai Cập, lấy người đàn bà này làm quận chúa của tôi.
– Không, không thể được. – Một tiếng nói cộc cằn, điềm tĩnh vang lên sau lưng họ:
– Tên Calăngbrơden!
Cách hắn vài bước, dưới ánh trăng đứng sững người đàn ông trên mặt có vạch máu tím bầm, người đã hai lần xuất hiện ngạo nghễ trước đường đi của Angiêlic.
Hắn ta cao bằng Rôđôgôn nhưng to ngang hơn. Quần áo tả tơi của hắn để lộ cánh tay gân guốc và bộ ngực lông lá. Đứng thế vững chắc, hai chân doãi ra, ngón tay cái móc vào thắt lưng da, hắn trừng mắt nhìn đối thủ với vẻ hỗn xược. Thân hình đô vật của hắn có vẻ trẻ trung hơn bộ mặt xấu xí núp dưới mớ tóc bù xù màu xám của hắn. những chùm tóc bẩn thỉu, một con mắt lộ ra long lanh, con mắt kia bịt kín bằng băng vải đen.
Angiêlic khiếp sợ, nép người vào Rôđôgôn. Ngài quận công Ai Cập tuôn ra một tràng chửi rủa tặng tên đối thủ trơ tráo của mình:
– Tên khốn kiếp, đồ chó đẻ, tao với mày, một trong hai đứa phải cút xéo…
– Câm mồm ngay – Calăngbrơđen đáp.
Rồi hắn nhổ toẹt về phía Đại vương như để tỏ lòng thần phục, và quẳng vào chậu đồng một túi tiền nặng hơn túi tiền Rôđôgôn đã nộp cống.
Một tràng cười bỗng nổi lên, làm rung toàn thân cái mẩu người khủng khiếp ngồi trên lòng tên đần độn. Hắn kêu to:
– Ta có sáng kiến đưa cô gái xinh đẹp này ra bán đấu giá. Hãy lột quần áo cô ta ra để các chàng trai tha hồ đánh giá món hàng. Hiện nay, Calăngbrơđen dẫn đầu. Đến lượt anh, Rôđôgôn.
Bọn ăn mày thét lên khoái chí. Chúng chìa ra những bàn tay gớm ghiếc về phía Angiêlic. Tên Ai Cập đẩy nàng ra sau lưng hắn và rút dao găm. Ngay lúc đó, Calăngbrơđen cúi xuống vung tay ném một khối tròn trắng toát trúng cổ tay đối thủ. Cái cối tròn rơi lăn long lóc dưới đất. Angiêlic khủng khiếp nhận ra đó là một cái đầu lâu.
Vũ khí của tên Ai Cập vừa rơi, Calăngbrơđen nhảy đến ôm ngang lưng hắn. Hai tên cướp ghì chặt nhau dữ dội đến nỗi xương chúng kêu răng rắc. Cả hai lăn xuống đống bùn.
Một cuộc đánh lộn nổ ra ngay tức khắc. Những đại diện của năm hay sáu nhóm cướp kình địch nhau ở Pari xông vào choảng lẫn nhau. Những đứa có gươm hay dao găm thì đâm chém túi bụi, máu phọt ra. Những đứa khác bắt chước Calăngbrơđen, nhặt những đầu lâu dùng làm đạn ném.
Angiêlic tìm cách trốn đi, nhưng những bàn tay rắn khỏe tóm chắc lấy nàng, kéo trở lại trước bục để bọn tay chân thân tín của Đại vương giữ chặt. Bản thân Đại vương vừa quan sát cuộc chiến, vừa lấy ngón tay xoắn ria mé
Lão Giăng-Râu-xám vơ vội lấy chậu tiền. Thằng đần Bavôtăng và Quan hoạn-lớn ngồi cười rũ rượi.
Backarôn và lũ thê thiếp của Đại vương rút vào ẩn náu dưới mái một nhà chứa xương người, chúng thả sức lấy đầu lâu ném loạn xạ vào đám đánh nhau.
Xen lẫn tiếng kêu thét, rên la inh ỏi, đã thấy nổi lên những tiếng kêu gào của dân các phố Hàng sắt và Hàng quần áo lân cận, họ thò đầu ra ngoài cửa sổ, cầu nguyện Đức mẹ Đồng trinh và cất tiếng gọi lính đi tuần.
Mặt trăng từ từ lặn xuống gần chân trời.
Rôgôđôn và Calăngbrơđen vẫn vật lộn nhau như hai con chó điên. Đòn nọ giáng trả đòn kia. Hai bên ngang sức nhau. Bỗng một tiếng kêu thét kinh hoàng nổi lên và lan rộng mãi: Rôđôgôn vừa biến mất như có phép thần. Nhưng rồi lại nghe thấy tiếng hắn ta. Một quả đấm như trời giáng của Calăngbrơđen đã quăng hắn xuống tận đáy một cái mồ chôn chung trong nghĩa địa. Tỉnh lại, nằm giữa đám thây người, hắn van lạy mọi người đến kéo hắn lên.
Một trận cười vỡ bụng làm rung cả đám người đứng gần nhất, rồi lan sang những đám khác. Những người thợ thủ công và đám dân lao động của các phố lân cận toát mồ hôi trán nghe thấy những tràng cười nổ liền sau những tiếng kêu chém giết nhau. Các bà đứng nghe ngoài cửa sổ vội vã đưa tay làm dấu thánh.
Bỗng một hồi chuông nhà thờ lanh lảnh nổi lên, báo giờ đọc kinh cầu nguyện buổi sớm. Chuông các nhà thờ khác đổ dồn theo.
Đã đến lúc rút lui. Tựa như đàn chim cú và ma quỷ sợ ánh sáng, đám dân du đãng cặn bã của xã hội lũ lượt rời nghĩa địa Xanh-Inôxăng.
Trong ánh sáng rạng đông, với khuôn mặt nhợt nhạt, thoáng chút ánh màu hồng, Calăngbrơđen đứng sững người trước mặt Angiêlic và nhìn nàng cười.
– Cô ta là của anh. – Hành-khất-Đại-đế phán truyền.
Một lần nữa Angiêlic vùng chạy ra phía hàng rào.
Nhưng lại cũng những bàn tay thô bạo ấy tóm lấy nàng không cho nàng cử động. Một nắm giẻ nhét vào miệng làm nàng nghẹt thở. Nàng cố vùng vẫy rồi ngất đi.