Tình sử Angélique

Chương 41


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 41

Mấy người kia vừa bỏ ra ngoài thì Angiêlic ngay lập tức đứng vững dậy, nhảy ra cửa sổ. Nàng mở được cửa sổ, thấy một giọt nước mưa rơi vào mặt, và cố nhìn ra ngoài trời tối mịt. Nàng không thấy gì cả, và không sao ước lượng được mình ở cao cách mặt đất bao nhiêu. Nhưng không chút ngần ngại, nàng trèo lên và nhảy qua cửa sổ.
Nàng rơi phịch xuống một cái hố nước thải và may mắn không gãy chân. Thấy đau nhói ở mắt cá, lúc đầu nàng sợ rằng bị gãy xương, nhưng chỉ sái chân thôi. Lê đến sát chân tường, nàng đi vài bước rồi cầm đuôi mớ tóc đưa nhẹ vào trong cổ để cố nôn ra. Nàng chưa nhận rõ mình đang ở đâu. Mò mẫm dò theo các bức tường, nàng rùng mình nhận thấy là mình đã nhảy vào một cái sân sau nhỏ đầy rác rưởi bẩn thỉu, ở đấy nàng vẫn có nguy cơ bị bắt.
May thay, những ngón tay của nàng chạm vào một cái cửa phòng không bị đóng. Bên trong tối và ẩm ướt. Một mùi rượu nho xộc lên mũi nàng. Chắc nàng đang ở trong khu nhà phụ ở rìa điện Luvrơ, cạnh những hầm chứa rượu nho. Nàng quyết định trèo lên cầu thang gác quay trở lại: nàng sẽ cầu cứu khi gặp người l
Nàng thở dài khoan khoái khi tới khu vực không có người ở của tòa lâu đài. Cách đó vài bước chân, nàng nhận ra người lính gác Thụy Sĩ đứng canh bên ngoài cửa nhà công chúa Angriet nước Anh, vẫn là người lính mà nàng đã hỏi đường lúc chập tối. Đúng lúc đó, nàng rụng rời chân tay và thốt lên một tiếng kêu khiếp sợ. Ở cuối hành lang, nàng trông thấy Công tử Loren và Hoàng thân Philip Oóclêăng chạy đến, gươm cầm tay. Chắc hẳn hai người này thuộc lối ra duy nhất của cái sân sau mà nạn nhân của họ đã nhảy xuống, nên họ tìm cách cắt đứt đường chạy trốn của nàng.
Chạy vụt qua mặt người lính gác, Angiêlic nhào vào phòng khách và sụp xuống dưới chân Công chúa Angriet kêu cứu:
– Hãy thương tôi, thưa lệnh bà, hãy thương tôi, họ muốn ám sát tôi.
– Một phát súng đại bác nổ thình lình có lẽ không gây kinh hoàng đến thế trong đám quý tộc sang trọng này. Tất cả mọi người đang chơi bài vội đứng lên, trố mắt kinh ngạc nhìn người thiếu phụ đầu tóc rũ rượi, ướt như chuột lột, áo dài rách nát đầy bùn đất, vừa mới ngã sụp xuống chân họ.
Kiệt sức, Angiêlic đưa đôi mắt điên dại và tuyệt vọng nhìn quanh. Nàng nhận ra khuôn mặt của hai người quen, ông Angđigiô và ông Pêghilanh Lôdăng.
– Các ông, hãy cứu tôi! – Nàng van xin – Họ vừa mới tìm cách đầu độc tôi. Họ đang đuổi theo tôi để giết tôi.
– Nhưng những kẻ định ám sát bạn đó là ai, bạn tội nghiệp của tôi? – Công chúa Angriet cất tiếng dịu dàng hỏi.
– Họ ở kia!
Không đủ sức nói thêm gì nữa, Angiêlic chỉ tay ra cửa.
Mọi người quay đầu nhìn ra.
Đức ông nhỏ, em ruột Vua, cùng với người được ông ta cưng chiều là Công tử Loren đang đứng trên ngưỡng cửa. Họ đã tra gươm vào vỏ và làm ra vẻ thương hại buồn bã.
– Tội nghiệp, cô Angriet, – ông Hoàng Philip Ooclêăng vừa nói vừa tiến lại gần cô em họ bằng những bước đi nhỏ nhẹ – tôi rất lấy làm tiếc vì câu chuyện này. Người phụ nữ khốn khổ này điên rồi.
– Tôi không điên. Tôi nói với quý vị là họ định giết tôi.
– Nhưng, chắc vậy, bạn ơi, bạn nhầm lẫn rồi! – Cô công chúa tìm cách làm dịu nỗi lo sợ của Angiêlic – Người mà bạn chỉ tay gọi là kẻ ám sát bạn, có phải ai khác là Đức ông Ooclêăng. Hãy nhìn kỹ lại xem nào.
– Tôi đã được nhìn ông ta quá kỹ rồi! – Angiêlic kêu lên. – Tôi sẽ không khi nào quên được khuôn mặt ông ta, suốt cả cuộc đời tôi! Tôi nói với các vị rằng, ông ta định đổ thuốc độc cho tôi. Ngài Prêphôngten, ngài là con người trung thực, xin ngài cho tôi ít thuốc ít sữa, hay bất cứ cái gì, để tôi có thể chống đỡ những tác hại của thứ thuốc độc khủng khiếp đó. Tôi van lạy ông… Ngài Prêphôngten.
Kinh ngạc, miệng lắp bắp. Người quý tộc tội nghiệp này chạy vội đến một cái bàn, lấy đưa cho người thiếu phụ một thứ thuốc bách bệnh nào đó. Tức thì nàng giằng lấy nuốt vội.

Sự ồn ào đã lên tới đỉnh cao.
Đức ông vẫn ra sức nói to cho mọi người nghe thấy, và bĩu môi ra vẻ bực bội.
– Các bạn, tôi bảo đảm với các bạn là người phụ nữ này đã mất hết trí khôn. Không ai trong số các bạn lại chẳng biết rằng chồng bà ta hiện nay đang ở trong ngục Baxtiơ vì một tội khủng khiếp: tội phù thủy. Người phụ nữ bất hạnh này, do bị chồng mê hoặc đang tìm mọi cách chứng minh chồng vô tội, điều này thật khó chứng minh được. Hôm nay Hoàng thượng đã tốn công vô ích cố thuyết phục bà ta trong suốt một cuộc tiếp kiến đầy lòng nhân hậu…
– Ôi! Lòng nhân hậu! lòng nhân hậu của Đức vua!… Angiêlic công phẫn nói.
Chỉ chút nữa thôi, đầu óc nàng sẽ loạn lên mất… và như thế là hết đời nàng. Nàng vùi mặt vào lòng bàn tay, cố lấy lại bình tĩnh. Nàng nghe rõ giọng nói của Đức ông nhỏ:
– Bà ta đột nhiên như bị ma làm. Quỷ dữ đã nhập vào người bà ta. Lập tức Đức vua ra lệnh cho mời Thày cả ở tu viện thánh Oguyxtin để cầu nguyện giải hạn cho bà ấy. Nhưng bà ấy đã tìm cách bỏ chạy. Hoàng thượng đã ra lệnh cho tôi đi lùng và giải bà ta lại, chờ cho Thày cả đến. Tôi rất tiếc, Công chúa Angriet ạ, rằng bà ta đã gây rối loạn tại cuộc gặp mặt tối nay của công chúa. Tôi nghĩ cách giải quyết hay nhất bây giờ là các vị hãy chuyển hết sang phòng bên cạnh để đánh bài, còn tôi ở lại đây làm nốt nhiệm vụ mà Hoàng thượng đã giao cho mình.
Angiêlic nhìn thấy, như qua một màn sương mù, những đám đông các nhà quý tộc và các vị phu nhân tan biến chung quanh nàng: tất cả mọi người bị tác động mạnh vì lời lẽ Đức ông, đã dần dần rút hết ra ngoài để khỏi phật lòng em ruột Đức vua.
Trong tâm trạng gần như mê sảng khiến nàng khiếp sợ không nói lên lời, Angiêlic vẫn ngồi quỳ gối trên tấm thảm, quay mặt ra cửa là nơi các nhà quý tộc rảo bước chân qua và biến mất. Nàng còn thấy hai ông Angđigiô và Lôdăng, mặt tái mét, đang lưỡng lự không sao rời căn phòng ra ngoài được.
– Sao, thưa các quý ngài, – Hoàng thân Oóclêăng nói giọng the thé – lệnh của tôi cũng áp dụng đối với cả hai vị đấy. Liệu tôi có phải báo cáo lên Đức vua rằng các vị đã tin nghe lời lảm nhảm của con mụ điên hơn lời nói của em ruột Hoàng thượng không?
Hai nhà quý tộc cúi đầu xuống và chậm rãi rời căn phòng.
Sự bỏ rơi vào phút cuối cùng này đã kích động tinh thần đấu tranh của Angiêlic.
– Đồ nhát gan! Nhát gan! Ôi nhát gan! – Angiêlic kêu lên, vùng đứng dậy và nhảy ra đứng sau một chiếc ghế tựa để che thân.
Nàng chỉ kịp tránh được một mũi gươm của công tử Loren. Mũi gươm thứ hai đâm trú nàng chảy máu.
Cửa phòng bên cạnh xịch mở. Công tước Lôdăng và Hầu tước Angđigiô nhảy xổ vào với lưỡi gươm tuốt trần. Hai người đã phục sẵn sau cánh cửa hé mở, và giờ đây họ không còn chút phân vân nhỏ nào về ý đồ khủng khiếp của em ruột Đức vua và người bạn thân của ông ta nữa.
Chỉ với một đường gươm, Angđigiô đã đánh bật gươm khỏi tay Hoàng thân Philip Oóclêăng và đâm trúng cổ tay ông này. Lôdăng đang so gươm với Công tử Loren, Angđigiô cầm tay Angiêlic kéo đi.
– Nhanh lên!
Ông kéo nàng chạy theo dọc hành lang, vấp vào người tên đầy tớ Clêmăng Tonen. Tên này chưa kịp dùng khẩu súng, Angđigiô đã đâm lưỡi gươm trúng cổ họng hắn. Hắn ngã gục trên vũng máu.
Ông Hầu tước và người thiếu phụ chạy nhanh hết sức mình. Đằng sau họ, Đức ông nhỏ cất giọng the thé như phụ nữ báo động cho toán lính gác Thụy Sĩ:

– Lính gác đâu! Lính gác! Bắt lấy chúng!
Hai người nghe thấy tiếng chân chạy hòa với tiếng giáo mác loảng xoảng vang lên phía sau họ.
– Theo hành lang lớn… Angđigiô nói hổn hển, đi sang điện Tuylơri… đến chuồng ngựa, lấy ngựa! Rồi về nông thôn… Thế là thoát!
Mặc dù bụng phệ, nhà quý tộc xứ Gaxcônhơ chạy khỏe tới mức Angiêlic không thể nào ngờ tới. Nhưng nàng không đủ sức theo kịp ông ta nữa rồi. Mắt cá chân nàng đau ghê gớm, vai vẫn nhức nhối.
– Tôi sắp ngã mất! – Nàng nấc lên – Tôi ngã mất!
Đúng lúc đó, hai người đi qua cầu thang lớn dẫn xuống sân lâu đài.
– Bà đi xuống đây – Angđigiô nói – và hãy nấpi nào kín nhất. Còn tôi sẽ cố đánh lạc hướng, nhử chúng đi càng xa càng tốt
Angiêlic chạy bán sống bán chết xuống các bậc cầu thang bằng đá cẩm thạch. Ánh sáng của một lò sưởi đốt than hồng khiến nàng hoảng sợ lùi lại. Nàng ngã ngất đi.
Các diễn viên kịch thủ vai Áclơcanh, Côlombin, Pierô vội kéo nàng vào nơi họ đang trú mưa, và cố che giấu nàng thật kỹ. Trong một lúc lâu lâu, các mảnh áo hình quả trám màu xanh, đỏ của họ thấp thoáng trước mắt người thiếu phụ, cho đến khi nàng ngất hẳn đi.
Một làn ánh sáng xanh lá cây êm dịu bao bọc Angiêlic. Nàng vừa mở mắt ra. Nàng đang nằm giữa vùng quê Môngtơlu, dưới vòm cây xanh bên bờ sông và mặt trời rọi tia nắng qua màn lá xanh tươi đến tận chỗ nàng.
Nàng bỗng thấy đau nhói và bỏng rát ở đáy dạ dày. Nàng nhớ lại là có chuyện gì ghê gớm đã xảy ra với mình.
“Lạy Chúa lòng lành! – nàng nghĩ bụng – Đứa con nhỏ trong bụng tôi chết rồi!”
Con tôi nhất định chết rồi! Làm sao nó có thể sống sót được sau bao nhiêu nỗi khủng khiếp như vậy. Con đã chết khi tôi nhảy qua cửa số xuống cái vực thẳm đen ngòm ấy rồi. Hoặc là khi tôi chạy suốt dọc hành lang ở điện Luvrơ…”
Nỗi kinh hoàng trong khi bị săn đuổi điên loạn ấy đến lúc này vẫn còn làm chân tay nàng run rẩy. Trái tim nàng, lúc đó bị thắt căng quá sắp tới mức không còn chịu đựng nổi, nay như vẫn còn đau. Cố huy động mọi sức lực còn lại, nàng mới nhúc nhích được một bàn tay và đặt nó lên bụng mình. Một cái gì rung động nhè nhẹ đáp lại khi tay nàng ấn xuống bụng.
“Ôi! Con hãy còn ở đó! Con mình còn sống! Mình có người bạn nhỏ dũng cảm biết bao!” Nàng bụng đầy tự hào và âu yếm.
Angiêlic đang dần dần khôi phục được các giác quan của mình. Bây giờ nàng nhận ra rằng mình đang nằm trên một cái giường rộng, có mắc những tấm rèm vải xéc, qua đó một thứ ánh sáng xanh lá cây giọi vào làm nàng nhớ lại những bờ sông ở quê hương Môngtơlu của mình.
Vậy là nàng không còn ở tại nhà chị Ooctăngxơ trong phố Địa ngục. Thế là nàng đan

g ở đâu? Trí nhớ của nàng vẫn còn lờ mờ. Bỗng nghe thấy tiếng Gôngtơrăng, anh ruột nàng:
– Không, không bao giờ ta có thể thể hiện thật đúng màu xanh của nước sông dưới bóng cây lá được.
Lần này, Angiêlic suýt kêu lên. Chắc nàng đã hóa điên, hay chính nàng ốm nặng?
Nàng đứng lên và kéo các bức rèm ra. Quang cảnh nàng nhìn thấy càng làm nàng tin chắc rằng mình đã mất trí khôn.
Trước mắt nàng là một nữ thần xinh đẹp, hồng hào, mình trần, tay cầm một cái rổ mây đầy những chùm nho vàng óng. Một em bé trần truồng như thần Cupiđông đang nhấm nháp những quả nho một cách rất ngon lành.
Có người di chuyển trong căn phòng: một người cao lớn tóc hung đỏ, có râu, ăn mặc xuềnh xoàng như một người thợ thủ công, bước lại gần em bé và bế lên tay, bọc em vào một cái áo vải đen. Lúc này Angiêlic chú ý nhận ra cái giá vẽ của họa sĩ Van Oxen. Cạnh ông họa sĩ người Hà Lan này có một công nhân mặc áo choàng làm việc bằng da, tay cầm hai tấm bảng đựng màu để vẽ tranh. Người công nhân đầu nghiêng về một bên, đang ngắm bức tranh vẽ dở của người họa sĩ đã mượn anh giúp việc.
Người công nhân có cái mũi bướng bỉnh và chiếc cằm to bè. Angiêlic nhớ đến khuôn mặt cha mình. Nàng gọi to lên.
– Anh Gôngtơrăng!
– Phu nhân đã tỉnh rồi! – nữ thần xinh đẹp kêu lên.
Người công nhân lộ vẻ kinh ngạc, trố mắt nhìn Angiêlic đang mỉm cười với mình. Đột nhiên anh đỏ bừng mặt, đến nắm chặt lấy bàn tay nàng trong tay mình và thì thầm:
– Em gái anh!
Nữ thần khỏe mạnh chính là vợ họa sĩ Van Oxen. Bà gọi con gái mang ra món ăn đã được chuẩn bị sẵn trong bếp.
Ông họa sĩ người Hà Lan nói:
– Tôi vui mừng vì đã giúp được một phu nhân gặp hoạn nạn, hơn nữa còn đồng thời là em gái của một bạn đồng nghiệp của tôi.
– Nhưng tại sao tôi lại ở đây?
Họa sĩ Hà Lan kể lại đêm trước, gia đình ông đang ngủ say thì một tiếng đập cửa khẩn cấp làm cả nhà thức dậy. Dưới ánh sáng một cây nến, mấy diễn viên hài kịch Ý mặc áo nhiều mảnh bằng xa tanh đã trao cho vợ chồng ông một người phụ nữ nằm bất tỉnh, người đẫm máu. Và họ đã dùng tiếng Ý sôi nổi van xin vợ chồng ông hãy cứu con người bất hạnh đó. Và họ nhận được câu trả lời bằng tiếng Hà Lan bình thản như sau: “Chúng tôi vui lòng đón tiếp”.
Hai anh em Gôngtơrăng và Angiêlic nhìn nhau hơi lúng túng. Chẳng phải tám năm đã trôi qua kể từ ngày họ chia tay nhau khi tới gần Poachiê ư? Angiêlic còn nhớ hai anh Raymông và Gôngtơrăng đã cưỡi ngựa đi xa dần trên những con đường hẹp và dốc. Gôngtơrăng thì nhớ lại hình ảnh cỗ xe cũ kỹ trong đó chen chúc ba cô thiếu nữ áo quần đầy đất bụi.
Gôngtơrăng tới ngồi cạnh giường em gái, đôi bàn tay mở rộng trên tấm da choàng trước ngực, đôi bàn tay dính bẩn, đầy những vệt bôi màu xanh đỏ, da bị ăn mòn vì những hóa chất dùng để trộn màu.
– Nhưng tại sao anh lại dấn thân vào cái nghề vẽ này? – Angiêlic hỏi với vẻ thương hại.
– Em ngốc quá! nói thẳng không úp mở – Anh sở dĩ dấn thân – như em nói – vào nghề này, là vì anh thích. Từ lâu anh đã có nguyện vọng đi vào nghề vẽ. Anh đã nói với bố. Nhưng bố lại muốn anh đi vào quân đội để phục vụ Đức vua kia. Bố nói với anh là bố sẽ không cho anh một xu nhỏ nào. Vì vậy, anh đã phải đi bộ như đứa ăn mày đến Pari để làm nghề thủ công. Anh đang kết thúc những năm tập sự trong nghề. Sau đó, anh sẽ bắt đầu đi bộ vòng quanh nước Pháp. Anh sẽ đi lang thang từ thành phố này sang thành phố khác, học tập tất cả những cái gì liên quan đến nghề vẽ và nghề khắc gỗ. Để kiếm sống, anh sẽ đi làm thuê cho các họa sĩ, hoặc là sẽ đi vẽ chân dung cho các thị dân giàu có. Sau này anh sẽ bỏ tiền mua tước vị một thợ cả. Anh sẽ trở thành một họa sĩ lớn. Có lẽ anh được giao trách nhiệm vẽ trang trí cho các trần nhà của điện Luvrơ.
– Còn em? – Angiêlic nói – Anh không hỏi chuyện về hoàn cảnh em ư?

– Anh không dám đặt câu hỏi, – Anh nói với vẻ lúng túng. – Anh biết rằng, trái với ý muốn, em đã lấy một con người mặt mũi xấu xí, dữ tợn. Cha chúng ta vui mừng về đám cưới đó, nhưng tất cả anh em mình đều thương em, Angiêlic tội nghiệp. Vậy là em đã đau khổ nhiều ư?
– Không, anh ạ. Bây giờ em mới đau khổ.
Sắp thổ lộ tâm tình với anh mình, Angiêlic lại do dự. Tại sao nàng gây phiền muộn cho chàng trai này, con người vốn dửng dưng với mọi cái gì không phải là công việc vẽ mà anh say mê?
– Em đang ở nhà chị Ooctăngxơ ở Pari này. – Nàng nói.
– Ooctăngxơ ư? Gớm con người mới khó tính chứ! Khi đến Pari, anh phải cố gắng mới đi đến thăm cô ấy, vậy mà anh đã phải chịu đựng ngồi nghe bao nhiêu lời ca cẩm của cô ta! Cô ta xấu hổ đến chết đi được, khi thấy tôi bước vào nhà cô ta với đôi giày cà khổ.
Angiêlic nắm bàn tay chai cứng của anh ruột trong tay mình một cách yêu thương.
– Chắc anh cũng đã trải qua nhiều gian nan lắm nhỉ?
– Không gian nan lắm đâu. Khi cuộc sống trở nên chật vật đôi chút, đôi khi anh lại đến gặp ông anh của chúng ta, ông linh mục dòng Tên, xin anh ấy cấp cho mấy đồng êquy.
– Anh Raymông nay ở Pari ư? – Angiêlic kêu lên.
– Phải, anh ấy sống ở trong tu viện Lơ Tămplơ, nhưng làm cha tuyên úy cho rất nhiều tu viện khác.
Angiêlic cân nhắc. Sự giúp đỡ của anh Raymông, đó là cái nàng đang cần. Một đấng bậc của nhà thờ có thể sẽ đồng ý quan tâm tới vấn đề của nàng, bởi vì đó còn là chuyện trong gia đình anh nữa…
Mặc dù còn đau đớn về những nguy cơ đã trải qua, không bao giờ dù chỉ trong phút giây, Angiêlic lại có ý nghĩ từ bỏ đấu tranh. Nàng chỉ biết rằng nàng cần phải hành động một cách cực kỳ thận trọng.
– Anh Gôngtơrăng, – Nàng nói với giọng kiên quyết – anh sẽ đưa em đến quán ăn “Ba cái vồ” chứ?
– Gôngtơrăng không tranh cãi gì về quyết định của em gái: cô em này vốn luôn luôn tỏ ra có cá tính mà.
Họa sĩ Van Oxen khuyên nên chờ đến tối mịt, hoặc ít nhất đến chập tối hãy đi.
Người vợ của ông họa sĩ cho Angiêlic mượn một cái váy ngắn vải thường, và nàng trùm lên đầu một cái khăn xa tanh đen như mọi phụ nữ thành thị vẫn dùng.
Khi cùng với Gôngtơrăng ra khỏi điện Luvrơ, qua cái cổng xép gọi tên là “cổng của các bà thợ giặt”, Angiêlic trông giống như bà vợ nhỏ nhắn xinh đẹp của một người thợ thủ công bám tay chồng đi chơi, hơn là một phu nhân quý tộc vừa mới tiếp kiến Đức vua ngày hôm trước.
Bên trên Cầu Mới, con sông Xen lấp lánh dưới những tia nắng cuối cùng của mặt trời đang lặn. Lũ ngựa được dắt ra sông uống nước vẩy nước bắn tung tóe, và vừa rũ bờm vừa hí vang. Xà lan chở cỏ khô đang bốc dỡ những bó cỏ thơm phức xếp thành hàng dài dọc hai bờ sông. Một cái phà từ Ruăng ngược lên đang chở đồ lên bến lũ lượt những người lính, thày tu và những ch vú nuôi.
Chuông nhà thờ vang lên vào giờ cầu nguyện cuối buổi chiều. Những người bán hàng rong chở từng thúng bánh bích quy và bánh rán phủ khăn đi trên các phố cất tiếng rao mời khác trong các quán rượu.
Một cỗ xe ngựa chạy qua, có cả người và đàn chó đi theo. Và điện Luvrơ đồ sộ, sừng sững, chuyển thành màu tím trong bóng tối xuống dần đang vươn dài những hành lang bất tận dưới bầu trời mênh mông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.