Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 42
PHẦN IV: NGƯỜI TỬ TÙ Ở NHÀ THỜ ĐỨC BÀ
CHƯƠNG 36
Tiếng hát ầm ĩ từ quán rượu vang ra đường. Ở ngoài cửa, một tấm bảng hiệu có hình ba cái vồ bằng sắt đung đưa trên đầu khách qua đường. Cùng với anh Gôngtơrăng bước xuống mấy bậc cầu thang, Angiêlic thấy mình bị bao vây bởi tấm màn dày đặc khói thuốc lá và hơi khói bốc lên từ các món ăn. Ở bức tường phía trong của căn phòng, một c mở để lộ gian bếp, có những chiếc xiên nặng trĩu gà, vịt đang quay thong thả bên ngọn lửa bếp lò đỏ rực.
Hai anh em ngồi vào một chiếc bàn cạnh cửa sổ, hơi xa các bàn khác. Gôngtơrăng gọi rượu.
– Anh chọn một chai rượu ngon đi – Angiêlic nói – Em có tiền đây.
Nàng chỉ túi tiền của mình: một nghìn năm trăm đồng livrơ mà nàng vừa được bạc. Gôngtơrăng nói rằng mình không thạo về các loại rượu.
Nàng hỏi anh có hay đi ăn uống với bạn bè ở quán không. Anh nói anh không đi, vì không có bạn thân để cùng nhậu nhẹt.
Nàng cảm thấy mệt mỏi và sốt ruột bồn chồn, tự hỏi còn phải ngồi đây chờ đợi đến bao giờ.
Thế rồi cửa quán mở, và con chó becgiê to lớn giống Đan Mạch của luật sư Đêgrê hiện ra. Cùng đi vào
với luật sư có một người đàn ông mặc áo choàng rộng màu xám. Angiêlic ngạc nhiên nhận ra đó là nhà quý tộc trẻ tuổi Xécbalô đang kéo mũ sụp xuống tận mặt để giấu khuôn mặt xanh tái của mình. Nàng nhờ Gôngtơrăng mời họ đến bàn mình.
– Lạy Chúa! Chào phu nhân! – Người luật sư vừa thở dài vừa nói, và ngồi xuống cạnh nàng. – Vụ án của ông nhà rất phức tạp, nhưng chính vì thế, nó càng hấp dẫn tôi. Vết thương của bà ra sao rồi
?
– Ông cũng biết chuyện ấy rồi sao?
– Điều đó cũng thuộc nhiệm vụ của một luật sư kiêm thám tử. Nhà quý tộc này đã giúp tôi rất nhiều việc.
Ông Xécbalô, với đôi mắt díp lại vì buồn ngủ, kể lại đoạn cuối màn bi kịch vừa xảy ra trong điện Luvrơ, mà do tình cờ ông đã bị dính vào. Đêm đó, đến phiên ông đứng gác ở dãy chuồng ngựa của điện Tuylơri. Bỗng, một người đàn ông thở không ra hơi, mất cả mớ tóc giả, nhảy vọt ra vườn, đó là ông Angđigiô. Ông ta vừa mới chạy bán sống bán chết trong hành lang chính, và tiếng gót giày gỗ của ông vang lên ở hành lang các đLuvrơ và Tuylơri. Vừa hối hả đóng yên vào một con ngựa ông ta vừa kể chuyện phu nhân Perắc suýt bị ám sát; còn chính ông ta đã buộc phải so gươm với Đức ông Oóclêăng. Mấy phút sau, ông phóng thật nhanh ra phía cửa Xanh-Ônôrê, kêu inh ỏi là mình sẽ trở về Lănggơđốc thúc dân chống lại Nhà vua.
– Ôi, ông Angđigiô tội nghiệp! Angiêlic nói và cười – Chính ông ấy sẽ kích động vùng Lănggơđốc nổi dậy chống Nhà vua ư?
– Thưa phu nhân! Bà chưa hiểu được tâm hồn xứ Gaxcônhơ trong con người đó, khi thì cười cợt vui đùa, khi thì căm giận. Nếu cuối cùng là căm giận thì hãy coi chừng.
– Đúng, tôi sống được đến bây giờ là nhờ những ông bạn xứ Gaxcônhơ. Ông có biết số phận Công tước Lôdăng ra sao không?
– Ông ta hiện bị giam ở ngục Baxtiơ.
– Lạy Chúa! – Angiêlic thở dài.
– Tôi cũng trông thấy xác của viên quản gia cũ của bà được hai tên đầy tớ khiêng đi.
– Để cho quỷ dữ đoạt lấy hồn hắn đi.
– Cuối cùng, khi tôi tin chắc rằng bà bị giết rồi, tôi đã đến thăm ông anh rể của bà, ngài Phalô Xăngxê. Ở đó tôi gặp luật sư Đêgrê của bà. Bây giờ thì đến đây lại được gặp bà. Thưa bà, bà sắp làm gì ở đây? Bà nên bỏ trốn đi, càng sớm càng tốt. – Ông Xécbalô kết luận.
Angiêlic nhìn đôi bàn tay mình đặt trên bàn, cạnh chiếc cốc chứa đầy thứ rượu nho trong suốt, óng ánh màu hồng ngọc mà nàng chưa đụng tới. Đôi bàn tay trông thật nhỏ bé, trắng một màu ngà mong manh. Bất giác nàng so sánh bàn tay mình với những bàn tay đàn ông cứng rắn của mấy người bạn ngồi cạnh: nàng thấy mình cô độc và yếu ớt biết bao.
Đêgrê, vốn là khách hàng quen thuộc của quán rượu này, đặt một cái hộp nhỏ bằng sừng trước mặt và ngồi nhai nhai một dúm thuốc lá trước khi nhồi vào tẩu
Gôngtơrăng đột ngột nói:
– Nếu anh hiểu đúng, thì cô đã dính líu vào một chuyện mờ ám khiến cô có thể bị nguy hại đến tính mạng. Đối với một người như cô điều đó chẳng làm anh ngạc nhiên. Đúng, tính nết cô là như vậy!
– Ngài Perắc đang nằm trong ngục Baxitơ, bị buộc tội phù thủy. – Đêgrê giải thích.
– Đúng là tính cô như vậy mà! – Gôngtơrăng nhắc lại – Nhưng cô vẫn còn có lối thoát. Nếu cô không có tiền, anh sẽ cho cô vay một ít, anh có để dành được một khoản định để sau này đi một vòng quanh nước Pháp. Và anh Raymông, vị linh mục dòng Tên của chúng ta, cũng sẽ giúp cô, anh tin chắc thế. Em hãy thu xếp đồ đạc, lên xe về Poachiê thôi. Từ đó em sẽ tới Môngtơlu. Về đến nhà mình rồi, sẽ không còn phải lo sợ gì nữa!
Trong giây lát, Angiêlic tưởng tượng ra một bức tranh về lâu đài Môngtơlu, giữa cảnh yên tĩnh của những rừng cây và đầm lầy, bé Phlôrimông chập chững nô đùa với đàn gà tây trên cầu treo.
– Thế còn chồng em? – Angiêlic hỏi – Ai sẽ lo cho anh ấy được xét xử công minh?
Đáp lại nàng là một sự im lặng nặng nề, nhanh chóng bị nhấn chìm trong những tiếng kêu rong của bọn người say bí tỉ ở các dãy bàn bên cạnh, tiếng gào gọi thức ăn của những người khách tới muộn, họ vừa gào vừa lấy dao ăn gõ lạch cạch vào đĩa. Sự xuất hiện của lão chủ quán Coócbaxông, tay bê một chú ngỗng quay giòn vàng ruộm, lập tức xoa dịu được đám khách to mồm. Tiếng ồn ào điếc tai tắt dần, chỉ còn những tiếng ầm ừ khoái trá, xen lẫn tiếng con xúc xắc gieo vào cốc.
Bỗng đôi mắt Angiêlic nhìn trừng trừng, khuôn mặt nàng đờ ra vì khiếp hãi: một hình ảnh khủng khiếp vừa hiện lên sau ô kính cửa sổ trước mặt nàng, một khuôn mặt gieo rắc ác mộng, bị che khuất bởi một phần sau những chùm tóc dài màu tro. Cái má tái xanh có một đường tĩnh mạch tim tím; mảnh vải đen che lấp một con mắt; còn mắt kia long lên như mắt chó sói. Và cái bóng ma đó đang nhìn thẳng vào Angiêlic, nhăn nhở.
– Cái gì thế? – Gôngtơrăng hỏi, vì ông ngồi quay lưng lại với ô cửa sổ đó nên không thấy gì. Đêgrê nhìn theo luồng mắt khiếp sợ của người thiếu phụ. Ông bỗng nhảy phắt ra cửa và huýt sáo gọi chó.
Khuôn mặt biến khỏi cửa sổ. Một lát sau, người luật sư trẻ quay vào, nói:
– Nó đã biến đi nhanh như con chuột tụt vào hang.
– Ông biết thằng cha đó? – Ông Xécbalô hỏi.
– Tôi biết tất cả bọn chúng. Thằng này là Calăngbrơđen, tên côn đồ khét tiếng, vua trấn lột ở Cầu Mới, trùm băng cướp lớn nhất kinh đô.
– Nó phải thật táo gan mới dám mò tới đây nhìn người lương thiện ăn tối như vậy!
– Có thể có tên đồng lõa nào của hắn đang ăn trong quán này, mà hắn muốn ra hiệu gọi.
– Hắn nhìn tôi đấy. – Angiêlic nói, hai hàm răng run cầm cập.
Đêgrê đưa mắt nhìn nàng thật nhanh:
– Chà! Bà đừng sợ. Đây không xa phố Dân du đãng và ngoại ô Xanh-Đơni; những sào huyệt của đám ăn mày và chúa trùm của chúng, tên “Hành-khất-Đại-đế”.
Vừa nói, ông vừa luồn cánh tay ôm ngang lưng người thiếu phụ, kiên quyết kéo nàng ngồi gần lại mình. Angiêlilc cảm thấy hơi ấm của một cánh tay đàn ông cứng cáp; thần kinh đang hoảng hốt của nàng thư giãn hẳn đi. Nàng nép người vào Đêgrê, không chút ngượng ngùng. Ông là một luật sư thuộc gia đình bình dân nghèo xơ xác, cái đó có gì là quan trọng? Phải chăng cả nàng nữa cũng sắp trở thành một người đàn bà sa sút, bị săn đuổi, không có một mái nhà che thân, có lẽ cũng chẳng còn cả tên họ nữa.
– Lạy Chúa! – Đêgrê nói to với giọng vui vẻ nồng nàn – Chúng ta tới quán ăn đâu phải để nói những chuyện ảm đạm thế này. Xin nâng cốc, ông Coócbaxông, ông lão bán ngng quay lẩm cẩm, lão để bọn chúng tôi ngồi đói meo hay sao?
Chủ quán vội vã chạy đến.
Gần như đây là lần đầu tiên trong đời mình, Angiêlic không thấy đói. Cơ thể nàng đang phải chống chọi tác động của cốc thuốc độc uống đêm hôm trước. Dường như hàng thế kỷ đã trôi qua kể từ khi bắt đầu câu chuyện khủng khiếp đó. Trong người khó chịu đến tê dại và có lẽ ngột ngạt vì mùi vị nồng nặc không quen của quán ăn mù mịt khói thuốc, nàng buồn ngủ đến mức không sao cưỡng lại được. Mắt nhắm nghiền, nàng tự nhủ rằng phu nhân Angiêlic từ nay không còn nữa.