Tình sử Angélique

Chương 40


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 40

“Ta đã mất tất cả rồi!… Lỗi tại ta! Ta đã mất anh rồi!” – Angiêlic không ngừng tự nhủ thầm.
Vẻ ngơ ngác, nàng chạy dọc theo những hành lang của điện Luvrơ. Nàng muốn tìm Cuaxi-Ba. Nàng muốn gặp Đệ nhất Công nương. Vô ích, trái tim lo âu của nàng khẩn thiết kêu cứu. Các gương mặt nàng thấy lướt qua cạnh mình đều như mù và điếc, giống những con rối mờ ảo của một thế giới khác.
Đêm tối xuống dần, kéo theo một cơn giông tháng mười đập mạnh vào các ô cửa kính, thổi tạt làm ngọn lửa của những cây nến rung rinh muốn tắt, rít dưới các khe cửa, lay động các tấm rèm. Angiêlic chạy trong điện Luvrơ như qua một khu rừng tối, một mê hồn trận
Hi vọng tìm thấy Cuaxi-Ba, nàng xuống cầu thang và ra tới một cái sân. Nhưng nàng lại phải rút vào trong nhà vì trời mưa bão trút nước ào ào từ trên các ống máng xuống như thác đổ. Bên dưới các cầu thang, một đoàn diễn viên hài kịch Ý, có nhiệm vụ múa hát cho Vua xem đêm đó, đang xúm quanh một lò than hồng để tránh mưa. Ánh lửa đỏ trong lò rọi vào quần áo sặc sỡ của những anh Aclơcanh mang mặt nạ đen, và những bộ áo trắng cải trang của vai Păngtalông và những anh hề.
Lại quay lên cầu thang, cuối cùng Angiêlic trông thấy một khuôn mặt quen thuộc. Người này bảo nàng rằng ông Prêphôngten đang ở khu nhà của Công chúa Angriét nước Anh, và ông ta có thể chỉ cho nàng biết nơi phải đến để gặp Công nương Môngpăngxiê.
Tại nhà công chúa Angriet, đang diễn ra ván bạc lớn ở tất cả các bàn trong phòng khách lớn, dưới ánh sáng ấm áp của các cây nến bằng sáp ong. Angiêlic nhận thấy những khuôn mặt quen: Angđigiô, Lôdăng, Uymie, và Đờ Ghisơ. Mấy người này đang chăm ch
ú đánh bạc hoặc giả vờ làm thế để khỏi trông thấy nàng. Ông Prêphôngten bảo nàng rằng Công nương Môngpăngxiê đã đến chơi bài với hoàng hậu trong cung của bà. Nhưng Hoàng hậu thường đi nghỉ sớm vì vậy rất có thể Công nương sẽ quay về sớm với công chúa Angriet.
Vì đã quyết định ở lại chờ Công nương, Angiêlic đến gần một cái bàn có bày sẵn thức ăn nguội và bánh ngọt. Sau khi ăn một vài thứ và lau tay, nàng nhập vào một bàn và bắt đầu chơi bài. Nàng mang theo có ít tiền nhưng gặp vận đỏ nên bắt đầu được bạc. Nàng phấn khởi và tập trung chú ý vào các ván bài. Những đống tiền vàng cao dần lên trước mặt nàng. Nàng nghĩ thầm:
– Ta sẽ không rời bàn đánh bạc cho đến khi bắt đầu thua ta mới thôi. Ôi, ước gì mình đánh cho bọn họ thua sạt nghiệp và mình kiếm được đủ số vàng cần có để mua đám thẩm phán…
Lúc nàng hạ mấy quân xì xuống, có một bàn tay bấm khẽ vào ngang lưng nàng.
– Cô còn quay lại điện Luvrơ làm gì? – Hầu tước Vacđơ thì thầm vào tai nàng.
– Chắc chắn không phải để gặp lại ông. – Angiêlic đáp, không thèm nhìn hắn, v mạnh tay hắn ra.
Hắn nhặt mấy quân bài lên, sắp xếp lại và tiếp tục hỏi khẽ:
– Cô điên rồi! Hay nhất định muốn cho chúng hãm hại mình?
– Tôi muốn gì hay không muốn gì, điều ấy không liên quan gì đến ông.
Hắn ta chơi bài, bị thua và đặt một số tiền khác lên bàn.
– Cô nghe đây, hãy còn đủ thì giờ. Đi theo tôi. Tôi sẽ cho một toán lính gác Thụy sĩ hộ vệ cô về tận nhà.
Lần này nàng nhìn hắn với vẻ khinh bỉ:
– Tôi không tin gì ở sự bảo vệ của ông, Ngài Vácđơ ạ, và Ngài hiểu vì sao rồi!
Hắn ta lại do dự, rồi nhăn mặt lẩm bẩm:

– Cô đã làm cho tôi trở thành lố bịch. Nhưng vì không còn cách nào khác để làm cho cô hiểu ra lẽ phải, tôi sẽ bảo cô: hãy nghĩ đến đứa con trai của cô. Hãy rời điện Luvrơ này ngay lập tức, và trên hết, hãy tránh xa Đức ông, em ruột Đức vua ấy.
– Tôi sẽ không nhúc nhích khỏi cái bàn này, chừng nào ông còn ở quanh đây. Angiêlic thản nhiên gạt đi.
Người quý tộc nắm chặt tay. Bỗng ông ta đứng phắt dậy rời bàn đánh bạc:
– Được lắm, tôi đi đây. Nhanh lên và làm theo tôi. Tính mạng bà phụ thuộc vào điều này.
Angiêlic ở lại, bối rối. Nàng không sao xua đuổi được một cảm giác khiếp sợ đang luồn vào người nàng, tựa như một con rắn lạnh ngắt. Liệu lão Vácđơ có giăng bẫy không? Hắn ta có thể làm đủ mọi trò. Tuy vậy, có một âm sắc khác thường trong lần này của gã Hầu tước trắng trợn này. Việc hắn nhắc đến tên bé Phlôrimông đột nhiên làm nàng thấy hoảng lên. Nàng thấy thoáng hiện lên hình ảnh của chú bé vô cùng đáng yêu này, chụp chiếc mũ đỏ, chập chững đi trong chiếc áo thêu dài lượt thượt, tay cầm chiếc trống bỏi bằng bạc. Em bé sẽ ra sao, nếu như nàng bị thủ tiêu?
Người thiếu phụ rời đám bạc, gạt những đồng tiền vàng vào trong túi đựng tiền. Nàng đã được tới một nghìn rưỡi đồng livrơ. Nàng cầm lấy cái áo choàng để ở lưng ghế, nhún chân thấp chào công chúa Angriet nước Anh.
Angiêlic lấy làm tiếc phải rời khỏi phòng này, một cái bến đầy ánh sáng và sự ấm cúng. Một luồng gió lạnh đóng sập cửa phòng, đằng sau lưng nàng… Gió hú từng cơn thổi tạt vào làm các ngọn nến cháy bập bùng như hoảng loạn. Những đám bóng tối và những ngọn lửa nhảy nhót, ngả nghiêng như sợ hãi. Rồi yên tĩnh trở lại khi luồng gió chuyển sang hướng khác, và suốt dọc theo các hành lang dài hun hút, và lặng lẽ, mọi thứ đều không động đậy.
Sau khi nhờ người lính gác Thụy Sĩ đang đứng canh chỉ đường, Angiêlic rảo bước và quấn áo choàng sát vào người hơn. Nàng hết sức cố gắng để khỏi hoảng sợ, nhưng mỗi góc tối đều hình như che giấu những bóng dáng đáng ngờ. Khi tới gần góc của hành lang, nàng bước chậm lại. Một mối lo âu không chịu đựng nổi khiến nàng tê liệt:
– Bọn chúng ở đây! – Nàng không trông thấy ai, nhưng thấy một bóng người in lên sàn nhà. Lần này, không còn nghi ngờ gì nữa: một người đang mai phục. Angiêlic dừng lại. Có cái gì động đậy ở góc tường, rồi một hình người mặc áo choàng đen, mũ sụp xuống tận mắt, từ từ nhô ra chắn đường. Nàng cắn môi để khỏi kêu lên, rồi quay ngoắt lại và bước trở lại. Nàng ngoái nhìn phía sau và qua vai mình, bây giờ bọn chúng có ba người, và chúng đang đi theo nàng. Thiếu phụ rảo bước hơn nữa. Nhưng ba người đàn ông đã tới gần nàng hơn trước. Nàng bắt đầu chạy.
Nàng không cần quay đầu lại cũng biết rằng chúng nó đang đuổi theo mình, nàng nghe rõ sau lưng tiếng những bước chân chạy gấp. Chúng nó đang chạy trên đầu ngón chân. Đây là một cuộc đuổi bắt không có tiếng động, nửa hư nửa thực, một cuộc chạy đua trong cơn ác mộng, qua những khoảng trống rỗng mênh mông của tòa cung điện.
Bỗng Angiêlic nhìn thấy một cánh cửa hé mở ở bên phải nàng vừa chạy qua một góc quanh của hành lang, và không trông thấy bóng dáng của bọn người đuổi theo nữa. Nàng chạy ùa vào căn phòng, khép cửa lại và cài then. Dựa lưng vào khung cửa, sợ chết khiếp, nàng nghe thấy những bước chân chạy gấp của mấy người đàn ông và tiếng họ thở hổn hển. Rồi mọi vật trở lại yên tĩnh như cũ.
Lảo đảo quay cuồng vì quá xúc động, Angiêlic đến ngả lưng xuống cái giường. Căn phòng không có ai nhưng chắc chắn sắp có người đến. Khăn trải giường đã được lật ra cho người đến nghỉ đêm nay. Một ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi và chiếu sáng gian phòng: lại thêm một cây đèn dầu nhỏ được đặt trên cái bàn đầu giường.
Đặt tay lên ngực, Angiêlic cố sức trấn tĩnh lại để thở đều.
“Mình phải ra bằng được khỏi cái tổ ong vò vẽ này – Nàng tự nhủ.
Cố nhiên, khi yêu cầu nàng đến điện Luvrơ, Đệ nhất Công nương không hề ngờ tới nguy cơ Angiêlic có thể gặp phải. Nàng tin chắc rằng bản thân Đức vua không hề ngờ tới âm mưu đang ấp ủ ngay bên trong cung điện ngài ở. Thế nhưng, sự hiện diện giấu mặt của ngài Phukê lại thống trị điện Luvrơ. Phấp phỏng lo sợ điều bí mật trong tay Angiêlic có thể hủy diệt toàn bộ cơ nghiệp khổng lồ của mình, ngài Tổng thanh tra đã kích động Đức ông Philip Oóclêăng, em ruột Vua, và đã gieo nỗi lo sợ vào đầu óc những người đối lập với Ngài, đồng thời nịnh bợ Đức vua. Việc bắt giam Bá tước Perắc là giai đoạn đầu tiên: việc làm mất tích Angiêlic là nhằm hoàn chỉnh một âm mưu quỷ quyệt, chỉ có người chết mới không bép xép.
Angiêlic đưa mắt nhìn khắp phòng, tìm một lối nào thoát ra ngoài mà không gây chú ý.
Bỗng nàng tròn xoe mắt khiếp sợ.
Bức rèm ngay trước mặt nàng đang động đậy, then cửa kéo cạch một tiếng. Rồi một cái cửa được che kín mở ra thật từ từ, và ở khung cửa hiện ra ba người đàn ông đã săn đuổi nàng.
Angiêlic không khó khăn gì nhận ra người bước lại gần: Đức ông, em ruột v
Ông ta cởi bỏ chiếc áo choàng của kẻ âm mưu ra và hất ngón tay vuốt phẳng cổ tay áo thêu đăng ten của mình. Mặt ông ta vẫn không rời nàng, trong khi một nụ cười mỉm lạnh lùng kéo xệch cái miệng nhỏ có đôi môi dầy đỏ ửng.

– Thật hoàn hảo! – Ông ta kêu với giọng the thé như phụ nữ – Con thỏ non đã sa vào bẫy. Nhưng cuộc săn đuổi mới ghê gớm chứ! Bà có thể tự hào là nhanh chân đấy, thưa Phu nhân.
Angiêlic cố lấy vẻ tự nhiên, và mặc dù hai chân muốn khuỵu xuống, nàng cúi chào lịch sự.
Đức ông quay hất sang phía một người đi cùng. Người này ngược mũ ra phía sau, để lộ khuôn mặt của Công tử Loren. Không nói một lời, người được Đức ông sủng ái này bước lên phía trước và rút khỏi vỏ một lưỡi gươm lóng lánh vàng dưới ánh lửa.
Angiêlic nhìn chăm chú người thứ ba, người này đứng hơi thụt lại đằng sau
– Clêmăng Tonen, – Cuối cùng nàng nhận ra và nói – Anh làm gì ở đây, anh bạn?
Anh này cúi đầu chào thật thấp
– Tôi hầu hạ Đức ông. – Hắn trả lời.
Rồi tuân theo sức mạnh của thói quen, hắn nói thêm:
– Xin phu nhân tha lỗi cho tôi.
– Tôi vui lòng bỏ lỗi cho anh. – Angiêlic nói, và cảm thấy tức cười – nhưng này, cớ sao anh cứ lăm lăm khẩu súng ngắn trong tay thế kia?
Viên quản gia lúng túng đưa mắt nhìn vũ khí đang cầm ở tay. Tuy vậy, hắn vẫn nhích lại gần hơn cái giường mà Angiêlic đang dựa lưng và
Ông Philip Ooclêăng đã rút khỏi ngăn kéo của chiếc bàn đầu giường, lấy ở trong đó ra một cái cốc đựng một chất lỏng màu đen đến lưng cốc.
– Phu nhân, – Ông ta nói trịnh trọng – Bà sắp phải chết.
– Thật vậy ư? – Angiêlic hỏi.
Nàng nhìn ba người đàn ông đứng trước mặt mình. Nàng có cảm giác mình bị tách thành hai con người khác nhau. Trong phần sâu thẳm của tâm trí, đây là một phụ nữ khiếp sợ đến phát điên, đang vặn tay mình kêu khóc: “Xin rủ lòng thương, tôi không muốn chết!”. Nhưng còn có một phụ nữ khác, đang suy nghĩ một cách sáng suốt: “Bọn chúng trông quả đáng tức cười. Tất cả những cái này chẳng qua là một trò đùa quá nhả!”
– Bà sắp phải chết. – Đức ông nhỏ mím môi nói, vẻ nóng nảy – Nhưng chúng ta rộng lượng để cho bà tự chọn lấy cách chết như thế nào: bằng thuốc độc, bằng lưỡi gươm, hoặc bằng viên đạn súng lục.
Một làn gió lay cánh cửa thật mạnh, và làn khói cay cay tràn khắp gian phòng. Angiêlic ngẩng đầu lên, đầy hi vọng.
– Ồ không, không có ai đến đâu, sẽ không có ai đến cả! – Em ruột Đức vua nói, với nụ cười mỉm giả tạo – Đấy là cái giường nằm chờ chết của bà. Giường đã được chuẩn bị riêng cho phu nhân đấy.

– Nhưng dù sao, tôi đã gây chuyện gì đối với ông chứ? – Angiêlic kêu lên, và bắt đầu cảm thấy những giọt mồ hôi toát ra vì sợ hãi, đẫm cả hai bên thái dương. – Kẻ tội phạm xấu xa nhất cũng được quyền biết rõ hắn bị buộc tội gì và được tự bào chữa cho mình kia mà.
– Ngay cả lời bào chữa khôn khéo nhất cũng sẽ không thể làm thay đổi bản án này.
– Được rồi, nếu như tôi phải chết, ít nhất hãy cho tôi biết vì sao chứ. – Người phụ nữ sôi nổi nói.
Ông hoàng trẻ tuổi đưa con mắt phân vân nhìn hai người đi theo.
– Được, không sao, vì chỉ một lúc nữa thôi, bà cũng không còn sống nữa. Vậy thấy chẳng có lý do gì để bọn tôi phải tỏ ra độc ác không cần thiết. – Ông ta nói giọng ngọt xớt, – Thưa bà, bà không quá dốt nát như bà làm ra vẻ thế đâu. Bà biết rất rõ chúng tôi đến đây theo lệnh của ai.
– Của Đức vua ư? Angiêlic kêu lên và làm ra vẻ kính cẩn.
Ông Philip Ooclêăng nhún đôi vai gầy:
– Không, thưa bà, Hoàng thượng không dính gì với chuyện này.
– Vậy thì ai là người mà vị bào đệ của Đức vua lại chịu tuân theo mệnh lệnh?
Ông hoàng kia nhăn mặt:
– Tôi thấy bà quả thật táo bạo mới dám nói kiểu đó. Bà sỉ vả ta ư?
Công tử Loren mỉm cười độc ác.
– Lời sỉ vả không giết chết người được thưa Đức ông. Nào, ta hãy kết thúc chuyện này, thưa phu nhân.
– Tôi muốn biết vì sao tôi phải chết. – Angiêlic khăng khăng nói.
Quyết tâm dùng mọi cách để tranh thủ thêm ít phút, nàng nói thật nhanh:
– Phải chăng đây là theo lệnh ngài Phukê?
Người em ruột Đức vua không còn giữ được nụ cười mỉm đắc chí.
– Sao, bà đã nhớ ra rồi ư? Vậy thì, chắc bà hiểu vì sao ngài Phukê muốn bà phải lặng im?
– Tôi chỉ biết một điều: cách đây nhiều năm, tôi đã làm thất bại một âm mưu đầu độc nhằm thanh toán chính Ngài, thưa Đức ông, đồng thời thanh toán cả Đức vua và ngài giáo chủ nữa. Và bây giờ tôi rất tiếc là nhờ thế mà những cố gắng của ngài Phukê và cả Hoàng thân Côngđê đã không thành công.
– Vậy là bà thú tội.
– Tôi không có tội gì mà thú nhận. Sự lật lọng của tên đầy tớ kia đã mách bảo cho Ngài biết điều bí mật mà tôi nắm giữ và đã nói riêng với chồng tôi. Tôi đã cứu sống ngài một lần, thưa Đức ông, mà nay ngài cảm ơn tôi thế này đây!
Một vẻ xúc động thoáng qua trên khuôn mặt ẻo lả như con gái của ông hoàng trẻ tuổi.
– Hãy để cho quá khứ trôi qua. – Ông ta ngập ngừng nói – Từ dạo đó đến nay, Ngài Phukê đã không ngừng tỏ ra thật hào phóng với tôi. Thật hoàn toàn đúng, nếu tôi phải giúp ngài ấy xóa bỏ một nguy cơ treo lơ lửng trên đầu mình. Thành thật mà nói, thưa bà, tôi lấy làm đau lòng, nhưng nay đã quá muộn. Tại sao bà không nhận lời đề nghị rất phải chăng của Ngài Phukê mà Phu nhân Bôve đã chuyển tới?

– Vì tôi hiểu, nếu nhận lời tôi sẽ bỏ mặc chồng tôi với số phận bi thảm của mình.
– Cố nhiên rồi. Dù sao chăng nữa, bây giờ đã quá muộn. Nào, thưa bà… bà muốn chọn thứ gì: thuốc độc, lưỡi gươm hay viên đạn?
– Bà quyết định nhanh đi! – Công tử Loren nói xen vào, vẻ đe dọa. – Nếu không, chúng tôi sẽ chọn cho bà.
Sau một phút hi vọng mong manh, Angiêlic lại rơi vào cảnh tuyệt vọng đau đớn.
Ba người đàn ông đứng ngay trước mặt nàng. Nàng không thể làm một động tác nào mà không bị chặn lại, vì lưỡi gươm của Công tử Loren hoặc vì khẩu súng ngắn của tên đầy tớ Clêmăng. Không có dây giật chuông trong tầm tay của nàng. Ở bên ngoài không có tiếng động nào vẳng vào. Chỉ có tiếng củi cháy lèo xèo trong lò sưởi và tiếng giọt mưa rơi tanh tách vào cửa sổ, giữa đêm tối tĩnh mịch nặng nề. Chỉ vài giây đồng hồ nữa, bọn sát nhân sẽ xông đến hại nàng. Mắt Angiêlic như dán vào vũ khí của chúng. Với khẩu súng lục hoặc lưỡi gươm, nàng chắc chắn không thoát chết được. Nhưng có thể, may ra nàng thoát chết vì thuốc độc chăng? Từ hơn một năm nay rồi, hàng ngày nàng vẫn uống một chút xíu độc dược mà ông Perắc đã pha chế sẵn cho vợ.
Nàng đưa bàn tay ra và cố sức giữ cho tay khỏi run. Nàng lẩm nhẩm:
– Cho tôi thuốc độc.
Nâng cốc lên môi, nàng nhận thấy một lớp cặn óng ánh màu kim khí đã đọng ở dưới đáy. Nàng chú ý uống mà không làm cho cặn thuốc bị khuấy vẩn lên. Nước có vị đắng và cay cay.
– Bây giờ hãy để tôi một mình. – Nàng nói và đặt cốc lên bàn.
Nàng không thấy đau đớn gì. Nàng nghĩ thầm: “Có lẽ ít thức ăn mình dùng ở nhà công chúa Angriet đã che chở cho thành dạ dày…”. Và nàng bám lấy chút hi vọng thoát khỏi bọn sát nhân và tránh được một cái chết rùng rợn.
Nàng quỳ sụp dưới chân ông hoàng:
– Thưa đức ông, hãy thương lấy linh hồn tôi. Xin tìm cho tôi một linh mục. Tôi sắp chết. Bây giờ tôi đã kiệt sức, không lê nổi người đi nữa. Ngài đã biết chắc bây giờ tôi không thể nào thoát chết được. Xin chớ để tôi chết mà không được rửa tội. Chúa sẽ không khi nào tha thứ cho ngài tội ác đáng hổ thẹn là tước bỏ của tôi quyền được tôn giáo cứu vớt linh hồn.
Nàng bắt đầu kêu thảm thiết:
– Xin một linh mục! Xin một linh mục! Chúa sẽ không tha tội các ông.
Nàng thấy tên Clêmăng Tonen quay mặt đi làm dấu, mặt tái mét.
– Bà ta nói đúng. – Ông Hoàng thân nói với giọng bối rối. Bà hãy bình tĩnh lại. Tôi đã dự tính tới thỉnh cầu này. Tôi sẽ cho mời một linh mục đang ngồi chờ ở phòng gần đây.
– Thưa các ngài, ra đi! – Angiêlic van xin, nàng nói với giọng hết sức yếu ớt, tay ôm bụng tựa như đang đau quằn quại. – Bây giờ tôi ước ao chỉ nghĩ đến một điều thôi: làm sao cho lương tâm tôi được thanh thoát. Tôi cảm thấy rõ ràng nếu các ông còn ở lại đây, trước mắt tôi, dù chỉ còn một người tôi sẽ không thể nào tha thứ cho những kẻ thù được trước khi nhắm mắt. Ôi, đau quá! Lạy chúa, thương con với!
Nàng giật nảy người lui lại với một tiếng rú rùng rợn.
Hoàng thân Philip Ooclêăng kéo Công tử Loren ra ngoài:
– Ta đi nhanh lên! Bà ta chỉ sống được vài phút nữa thôi.
Tên quản gia đã rút khỏi phòng trước tiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.