Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 31
Triều đình trở về Pari qua những vườn cây ăn quả đã trổ hoa và vùng nông thôn. Băng qua những cánh đồng lúa mì mới trồng, đoàn lữ hành kéo dài một chuỗi các cỗ xe sáu ngựa kéo và những xe ngựa chở hành lý bao gồm cả giường nằm, hòm xiểng và các bức thảm, những con la chất đầy hàng, có những người đầy tớ cùng những lính cảnh vệ cưỡi ngựa đi hộ vệ. Angiêlic cũng theo đoàn xe ngựa của triều đình về Pari.
– Vì không có ai thông báo điều gì cho phu nhân, thì ta cứ giữ thái độ bình thường như không hề có chuyện gì xảy ra cả. – Đó là lời khuyên của ông Pêghilanh – Bá tước có ý định lên Pari, vậy nên phu nhân cũng đi Kinh đô. Tới đó, mọi điều sẽ được sáng tỏ. Dù sao, đây có thể chỉ là một sự hiểu lầm thôi mà.
– Nhưng chính ông đã được biết chuyện gì rồi, ông Pêghilanh?
– Không, không… tôi không biết gì cả.
Nói rồi ông ta vội vã bỏ đi, đôi mắt lộ vẻ bối rối, để đến đóng vai hề giải trí cho Vua.
Sau khi đã yêu cầu hai nhà quý tộc Angđigiô và Xécbalô đi hộ vệ mình, Angiêlic đã cho một nửa số người giúp việc quay về Tuludơ. Nàng chỉ giữ lại một cỗ xe ngựa và một xe chở hành lý[U1]
, một cô bé canh nôi cho đứa con nhỏ Phờlôrimông, ba người đầy tớ trai và hai người đánh xe ngựa. Đến phút cuối, ông thợ sửa tóc Binê và anh chàng nhạc công trẻ tuổi Giôvani đều khẩn khoản xin Angiêlic cho đi theo. Cuối cùng nàng đành đồng ý.
Nàng vẫn mỉm cười để giữ lấy bề ngoài tự nhiên, cố bám lấy câu an ủi của ông Pêghilanh: “Tất cả chỉ là sự hiểu lầm”.
Sự thật, chỉ trừ việc Bá tước Perắc bỗng dưng mất tích như tan biến trong không khí, hình như chưa có điều gì thay đổi cả: chưa thấy lan truyền tin đồn đại gì về chuyện Bá tước có thể bị Đức vua ghét bỏ. Đệ nhất công nương Môngpăngxiê vẫn tranh thủ mọi cơ hội để trò chuyện thân mật với người phụ nữ trẻ này.
Mọi người đều hỏi chuyện Angiêlic về ông Perắc một cách rất tự nhiên. Cuối cùng Angiêlic đành nói rằng chồng mình đã đi trước về Pari để chuẩn bị đón nàng tới.
Kể từ lúc rời khỏi Xanh Giăng đờ Luy, nàng cố tìm cách tới gần Tổng giám mục Phrôngtơnắc mà không được. Ông này đã trở về Tuludơ rồi.
Có những lúc nàng nghĩ rằng nàng đang nằm mơ, và nàng tự lừa dối mình bằng những hi vọng đầy ảo tưởng, có lẽ ông Perắc lúc này đã quay về Tuludơ rồi.
Tới vùng lân cận thành phố Đăcxơ, giữa lúc đoàn xe ngựa đang lăn bánh qua miền đất cát nóng bỏng xứ Lăngđờ, một sự việc ghê gớm đã làm nàng giật mình quay trở về với thực tế bi đát. Dân trong một làng bên cạnh đến hỏi đoàn lữ hành rằng có thể để cho vài người lính cảnh vệ giúp họ trong việc lùng bắt một người da đen quái dị mà dân cả vùng này đang truy đuổi.
Hầu tước Angđigiô phi ngựa tới cỗ xe của Angiêlic và thì thầm bảo nàng rằng kẻ bị săn đuổi này chính là Cuaxi-Ba. Không còn nghi ngờ gì nữa. Nàng nói là để mình gặp những người dân làng. Câu chuyện của họ xác nhận nỗi lo ngại của nàng. Phải, cách đây hai ngày, những người chăn cừu nghe thấy những tiếng kêu và tiếng súng nổ ở đường cái. Khi họ chạy đến còn kịp trông thấyỗ xe ngựa bị một người da đen cưỡi ngựa tiến công, người ấy tay vung một lưỡi gươm cong giống như gươm của người Thổ Nhĩ Kỳ. May sao những người trên cỗ xe lại có một khẩu súng lục. Người da đen chắc là bị trúng đạn nên đã bỏ chạy.
– Những ai đi trên cỗ xe đó? – Angiêlic hỏi.
– Chúng tôi không rõ. – Họ trả lời – các tấm rèm ở cửa xe đều buông kín chỉ có hai người đi hộ vệ. Một trong hai người hộ vệ đã bị con quái vật da đen chặt đầu. Những người trong cỗ xe cho chúng tôi một đồng tiền vàng để chôn cất người hộ vệ bị chặt đầu.
Hôm sau, khi số đông trong đoàn khách đi đường buộc phải dừng lại cắm trại nghỉ đêm trong những làng chung quanh thành phố Boocđô, Angiêlic mơ thấy lại có người gọi mình bằng tiếng kêu dễ sợ:
– Phu nhân! Thưa phu nhân!
Angiêlic quằn quại trong chăn một lúc rồi mới tỉnh dậy được. Giường của nàng được đặt trong căn phòng độc nhất của trang trại này, còn những người chủ nhà ngủ ở chuồng bò. Angiêlic trông thấy chị hầu Macgô đã dậy rồi và đang mặc quần áo.
– Chị đi đâu đấy?
– Cuaxi-Ba đấy. Tôi chắc chắn là anh ta – Chị hầu to béo thì thào.
Angiêlic vội nhảy ra khỏi giường. Hai người thận trọng mở cánh cửa ọp ẹp. May mắn là đêm còn tối như bưng.
– Cuaxi-Ba, vào đây! – hai người thì thào.
Có cái gì động đậy, rồi một thân hình to lớn lảo đảo vấp phải ngưỡng cửa. Hai phụ nữ đỡ cho người đó ngồi xuống một chiếc ghế dài. Dưới ánh sáng ngọn nến, họ nhìn thấy người kia mặt hốc hác, quần áo đầy vết máu. Đã ba ngày, anh ta phải lê cái thân hình bị thương tích đi lang thang khắp vùng cồn cát. Chị Macgô lục lạo trong các hòm xiểng, lấy ra chai rượu mạnh đưa cho anh ta uống mấy hớp. Sau đó anh ta mới thở được ra h
– Chỉ được một cái đầu, bà chủ ạ. Tôi chỉ chặt được một cái đầu thôi.
– Thế là giỏi rồi, tôi đoan chắc với anh như vậy. – Angiêlic khẽ cười đáp.
– Tôi bị mất thanh gươm to ấy và con ngựa của tôi.
– Anh sẽ được nhận gươm và con ngựa khác. Thôi, anh đừng nói chuyện nữa. Bây giờ anh đã về được đây với chúng tôi rồi, đó là điều quan trọng nhất. Khi nào ông chủ về trông thấy anh, ông ấy sẽ khen. – Cừ khôi lắm, Cuaxi-Ba ạ.
– Thế ta có gặp lại ông chủ không?
– Chúng ta sẽ gặp lại ông chủ. Tôi xin bảo đảm với anh như vậy.
Vừa nói, nàng vừa xé ít vải ra thành những dải hẹp để băng vết thương ở cổ anh ta. Nàng sợ viên đạn còn nằm ở đó, dưới xương cổ. Nhưng nhìn thấy một vết thương khác dưới nách anh, nàng hiểu rằng viên đạn đã thoát ra ngoài theo lối đó. Nàng đổ rượu trắng lên hai vết thương và quấn băng thật chặt.
– Bây giờ ta phải làm gì với con người này, thưa phu nhân! – chị Macgô sợ hãi hỏi.
– Giữ anh ta ở chỗ chúng ta, cố nhiên rồi! Cho anh ta một chỗ ngồi trên xe chở đồ.
Cỗ xe ngựa lăn bánh qua cánh rừng Rămbuiê. Angiêlic buồn ngủ vì trời nóng ghê gớm. Bé Phờlôrimông ngủ trong lòng chị hầu Macgô. Một tiếng nổ rất mạnh bỗng làm cho cả mấy người đều giật nảy mình. Cỗ xe bị va chạm cực mạnh. Angiêlic thấy thoáng hiện ra trước mắt một vực thẳm. Trong làn bụi mù, cỗ xe bị lật đổ úp kêu răng rắc thật khủng khiếp. Bé Phờlôrimông kêu thét, người nó bị đè một phần dưới thân cô hầu gái nhỏ.
Angiêlic cố gượng ngồi thẳng dậy bên trong cỗ xe bị lật và giữ lấy bé Phờlôrimông. Bỗng nhiên cửa xe được tungà khuôn mặt Công tước Pêghilanh Lôdăng cúi xuống nhìn qua cửa:
– Không có ai bị thương chứ? – Vì xúc động, ông lại nói bằng giọng miền Nam lơ lớ.
– Ai cũng kêu thét, nên tôi đoán là mọi người đều còn sống. Angiêlic đáp.
Bản thân nàng bị mảnh kính văng vào, cánh tay bị một vết xước nhỏ, nhưng không lấy gì làm nặng. Nàng trao đứa bé cho ông Lôdăng, Công tử Luvinhi cũng tới giúp nàng lách ra khỏi xe. Ra tới đường, nàng vội vã ôm lấy con, dỗ dành. Đứa bé vẫn kêu thét inh ỏi, không thể nghe được gì cả.
– Nhưng điều gì vừa xảy ra thế? – Angiêlic hỏi ngay khi bé Phờlôrimông đã bớt kêu khóc.
Người đánh xe ngựa trông có vẻ sợ khiếp vía, nàng hỏi:
– Bác say rượu và buồn ngủ à?
– Không, thưa phu nhân, tôi cam đoan như vậy. Đúng là tôi thấy nóng quá, nhưng tôi vẫn giữ cương ngựa thật chắc tay. Mấy con ngựa đang chạy tốt, thì bỗng có hai người trong đám cây nhảy xổ ra: một tên có khẩu súng lục. Nó bắn chỉ thiên làm lũ ngựa hoảng lên, lùi lại đột ngột. Thế là cỗ xe lật nhào xuống hố. Một trong hai tên kia đã nắm được một cái hàm thiếc của ngựa, tôi lấy roi ngựa quất thật mạnh vào hắn. Tên thứ hai lại nạp đạn vào khẩu súng ngắn, rồi lại gần nhả đạn vào xe. Lúc đó cái xe ngựa chở hành lý đi tới, rồi các vị quý tộc cưỡi ngựa cũng đến. Hai tên cướp vội bỏ chạy…
– Thật là một câu chuyện kỳ lạ. – Công tước Lôdăng nói. – Khu rừng này được canh gác và bảo vệ. Nhiều trung sĩ đã được phái đến để truy lùng tất cả các bọn cướp đường trước khi Đức vua đi qua. Mấy tên cướp vừa rồi hình dáng thế nào?
– Tôi không biết ạ, thưa Đại nhân, chúng không phải là bọn cướp đường, tôi tin chắc như vậy. Chúng có vẻ ăn mặc tử tế, râu tóc sạch sẽ gọn gàng. Tôi chỉ có thể nói chắc được rằng chúng giống những người hầu trong nhà quý tộc nhiều hơn.
Một cỗ xe nặng đi qua các nhóm người xúm đông xúm đỏ bên đường và dừng lại. Công nương Môngpăngxiê nhô đầu ra ngoải cửa sổ hỏi:
– Có phải các quý vị ở xứ Gaxcônhơ đang làm ồn ào đấy không? Phải chăng các vị nói oang oang để làm hoảng sợ các loài chim chóc ở vùng này?
Công tước Lôdăng vội chạy đến trước cửa cỗ xe cúi chào lia lịa. Ông ta kể lại sự cố đã làm lật nhào cỗ xe của phu nhân Perắc, phải mất một ít thời gian để sửa lại cỗ xe rồi mới cho xe đi tiếp được.
– Vậy thì hãy để phu nhân Perắc lên xe này với chúng tôi! – Đệ nhất công nương nói to. – Hãy đi mời phu nhân hộ tôi, ngài Pêghilanh nhỏ nhắn của tôi. Lên đây nào, bà bạn thân yêu. Xe này còn cả một cái ghế dài còn trống. Phu nhân sẽ rất thoải mái với cháu bé ở đây. Tội nghiệp cháu nhỏ, thiên thần đáng thương!
Công nương đích thân giúp Angiêlic lên xe và ổn định chỗ ngồi.
Angiêlic bối rối nhận ra rằng người ngồi ở ghế sau của cỗ xe, bên cạnh công nương Môngpăngxiê, không phải ai khác chính là Thái hậu.
– Xin bệ hạ tha lỗi cho tôi.
– Không có gì phải xin lỗi, phu nhân ạ. – Thái hậu An đôtơrix trả lời rất dịu dàng. Công nương mời phu nhân lên ngồi cùng xe với chúng tôi là phải lắm. Một điều làm tôi phiền lòng, đó là chuyện của bọn người có vũ khí tiến công vào phu nhân.
Angiêlic bây giờ mới cảm thấy ảnh hưởng của cơn choáng. Người lạ kia đã chĩa súng bắn thẳng vào cửa sổ xe. Quả là nhờ một phép lạ, không một ai trong xe bị trúng đạn. Angiêlic ôm chặt bé Phờlôrimông vào lòng. Nàng nhận thấy con mình đã gầy đi nhiều, và tự trách mình có lỗi: con nàng đã nhược người vì những cuộc đi đường liên miên không bao giờ dứt.
Angiêlic cảm thấy mình cô đơn quá. Nàng không thể tin tưởng vào ai được. Những i quan hệ hào nhoáng ở triều đình chẳng có chút giá trị nào cả. Bất cứ người nào, háo hức cầu cạnh sự che chở và những món bổng lộc bao nhiêu, thì lại càng quay ngoắt đi lánh xa nàng nhanh chóng bấy nhiêu, chỉ sau lời nói bóng gió đầu tiên về sự thất sủng của chồng nàng ở triều đình. Hầu tước Angđigiô thì tận tụy đấy, nhưng nhẹ dạ, nông nổi biết chừng nào!
Nhưng thật ra, điều đó không có gì quan trọng. Điều quan trọng hơn cả là tới được Pari. Tại đó, nàng sẽ có miếng đất vững vàng để dừng chân. Nàng sẽ ổn định chỗ ở tại tòa biệt thự đẹp thuộc quyền sở hữu của Bá tước Perắc ở khu phố Xanh Pôn. Sau đó nàng sẽ bắt đầu công việc điều tra để tìm hiểu số phận của chồng mình.