Tình sử Angélique

Chương 30


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 30

CHƯƠNG 25
– Ông có đồng ý hát cho chúng ta nghe không? – Đức vua hỏi.
Ông Perắc nhăn mặt. Ông ta nhìn vua Luy 14 một cách kiêu kỳ, đôi mắt tròn xoe, tưởng chừng Đức vua chỉ là một người lạ mà chưa có ai giới thiệu với ông. Angiêlic run sợ, vội nắm tay chồng:
– Anh hát cho em nghe đi! – nàng thì thầm
Bá tước Perắc mỉm cười, rồi ra hiệu cho ông Angđigiô, ông này chạy vội ra phía ngoài.
Tối chiêu đãi sắp kết thúc. Bên cạnh Thái hậu, giáo chủ, Đức vua và em trai vua, là công chúa Tây Ban Nha, ngồi cứng đờ, mắt nhìn xuống, đối diện với người chồng mà các nghi lễ tổ chức hôm sau sẽ gắn bó với cô. Lễ tiễn biệt công chúa với đất nước Tây Ban Nha đã kết thúc. Vua cha Philip đệ tứ cùng các nhà quý tộc tùy tùng đã đau buồn chia tay công chúa lên đường trở về thủ đô Mađrít, để lại trên đất Pháp cô công chúa kiêu hãnh và trong trắng như một biểu hiện thiện chí hòa bình mới.
Giôvani, anh nhạc công kéo vĩ cầm thấp nhỏ, rẽ đám đông các vị quý tộc đi vào và trao cho Bá tước Perắc cây đàn ghi ta và chiếc mặt nạ nhung của ông.
– Tại sao ông đeo mặt nạ? – Đức vua hỏi.
– Tiếng nói của tình yêu không có một khuôn mặt nào, – Ông Perắc trả lời – và khi mà những con mắt yêu đương của các phu nhân bắt đầu mơ mộng, thì không nên để cho bất cứ cái gì xấu xí làm phiền lòng họ.
Ông chơi một khúc đàn dạo đầu rồi cất tiếng hát, xen lẫn những bài ca xưa cũ bằng tiếng Ốc với những khúc hát yêu đương mới đang thịnh hành.
Cuối cùng, vẫn vươn thẳng thân hình cao lớn của mình, ông tiến đến ngồi gần công chúa Tây Ban Nha và bắt đầu hát một ca khúc dân dã của nước này xen lẫn những tiếng kêu khàn khàn bằng ngôn ngữ Arập, một bài ca thể hiện tình cảm say mê rực lửa của dân vùng bán đảo Ibêrich. Khuôn mặt buồn tẻ ửng hồng lên niềm xúc động, công chúa ngước hai hàng mi và đôi mắt sáng long lanh. Đồng thời trên khuôn mặt công chúa hiện lên vẻ hơi sợ sệt, khi cô nhìn quanh mình thấy toàn là những người Pháp còn xa lạ.
– Ông đã thu hút tâm hồn chúng tôi! – Đức vua khen ngợi người hát. Tôi chỉ ước muốn một điều: đó là được nhiều dịp nghe ông hát.
Đôi mắt ông Perắc sáng lên khác thường đằng sau chiếc mặt nạ:
– Tâu hoàng thượng, còn ai mong ước điều đó hơn bản thân tôi nữa. Nhưng có được như vậy không, điều đó hoàn toàn tùy thuộc vào Hoàng thượng, phải không ạ?
Angiêlic thấy hình như Đức vua hơi cau mày:
– Đúng vậy. Ta hài lòng nghe thấy ông nói thế, ông Perắc ạ. – Vua nói hơi xẵng giọng.
Khi hai người trở về đến nhà nghỉ lúc đêm khuya, Angiêlic vội bỏ ngay áo dài không đợi cô hầu đến giúp, rồi gieo mình xuống giường và thở dài nhẹ nhõm:
– Em kiệt sức rồi. Em nghĩ là mình chưa quen được với lối sống
Bá tước Perắc ngả người trên giường cạnh vợ, không trả lời.

– Nếu em không ngủ đi được một chút, thì mai em sợ sẽ quỵ mất ngay giữa lúc cuộc lễ còn dở dang. – Angiêlic vừa nói vừa ngáp.
– Ngủ đi, em yêu. – Ông Perắc thì thào.
Khi thức giấc, nàng tưởng như chồng mình vẫn nằm nguyên không động đậy suốt từ lúc mình ngủ thiếp đi, vì thấy ông Perắc vẫn đang nhìn mình. Nàng mỉm cười với chồng.
Trời đã lạnh. Đêm tối vẫn chưa tan nhưng bầu trời đã nhuốm màu xanh lá cây thẫm trước khi rạng đông. Vẫn còn ngái ngủ, Angiêlic vươn tay ra với chồng, và cánh tay hai người ôm lấy nhau.
Khi cuối cùng hai vợ chồng rời nhau ra, mệt mỏi và thỏa mãn, mặt trời đã lên cao.
Chị hầu Macgô đập cửa:
– Phu nhân, thưa phu nhân! Đã muộn rồi. Nhiều cỗ xe đã bắt đầu đi ra phía nhà thờ lớn, nếu chậm, ta sẽ không còn chỗ nữa để chờ xem đám diễu hành.
Đoàn người diễu hành không đông, đi đầu là Hoàng thân Côngđê, lộng lẫy và dữ dội, người cầm đầu của phong trào Phrôngđờ, mà sự có mặt trong ngày lễ tốt lành này xác nhận quyết tâm của cả hai bên để cho mọi chuyện cũ được lãng quên đi.
Tiếp đến là Giáo chủ Madaranh trong bộ hồng y phấp phới.
Đi bộ cách một quãng sau là Đức vua mặc bộ áo gấm, thêu kim tuyến, có nhiều tấm đăng ten đen tô điểm thêm. Đi hộ vệ hai bên Vua là Hầu tước Uymie và ông Pêghilanh Lôdăng, chỉ huy hai đại đội cận vệ quý tộc, mỗi người cầm một chiếc gậy chỉ huy xanh lơ.
công chúa Tây Ban Nha nay là Hoàng hậu mới của nước Pháp, có hai vị hộ vệ là Đức ông em trai vua ở bên phải và hiệp sĩ danh dự, ngài Bécmôngvin ở bên trái. Áo dài của Hoàng hậu bằng vóc thêu chỉ bạc, ngoài có tấm áo choàng nhung tím thêu hoa huệ bằng kim tuyến.
Thái hậu mang mạng đen thêu chỉ bạc, bước theo sau vua và Hoàng hậu, chung quanh có nhiều phu nhân tùy tùng và nhiều lính cận vệ.
Đi cuối đoàn diễu hành là công nương Môngpăngxiê, “bà chúa nhẹ dạ của vương quốc” mặc toàn đồ đen nhưng được tô điểm bằng hai mươi vòng ngọc trai.
Angiêlic tận mắt trông thấy cặp vợ chồng vương giả trẻ tuổi nằm yên không động đậy tựa một cặp búp bê bằng sáp phủ bằng những tấm chăn thêu đăng ten ngay trước mắt một đám đông. Nàng tự hỏi: đôi vợ chồng này mới được gặp nhau từ hôm qua thôi, nay lại phải ra mắt trước công chúng, cứng đơ trong lộng lẫy xa hoa và kiêu kỳ với cương vị tôn quý của hoàng gia; rồi đây, khi mà Thái hậu tuân theo tục lệ đã hạ tấm rèm xuống cái giường lộng lẫy của Nhà vua để che hai người, thì đôi vợ chồng này làm sao có thể quay vào âu yếm nhau được?
Trong khi bước chân xuống cầu thang ra ngoài, các nhà quý tộc và các phu nhân trao đổi những câu pha trò táo bạo. Angiêlic liên tưởng tới chồng và nghĩ rằng ông Perắc luôn luôn dịu dàng, kiên nhẫn với mình. Vậy anh ấy ở đâu nhỉ? Nàng chưa trông thấy chồng suốt một ngày nay rồi.
Tại phòng đợi của dinh Vua, ông Pêghilanh Lôdăng tiến tới gặp Angiêlic, hơi hổn hển hỏi nàng:
– Đức lang quân của phu nhân đâu rồi?
– Chính tôi cũng đang tìm nhà tôi.
– Lần mới nhất phu nhân thấy ông nhà là bao giờ vậy?

– Tôi chia tay với nhà tôi sáng nay để tới nhà thờ lớn cùng với Công nương. Còn bản thân nhà tôi thì đi với Ngài Gramông. Sau đó, phu nhân chưa gặp lại ông nhà ư?
– Chưa mà, tôi vừa nói mà. Ông trông có vẻ bối rối lắm. Ông có điều gì cần gặp nhà tôi ư?
– Nào ta hãy cùng đi đến dinh Công tước Gramông.
– Có cái gì xảy ra chăng?
Ông Pêghilanh không trả lời. Khuôn mặt ông đã mất đi vẻ tươi cười thường lệ.
Tới dinh công tước Gramông, vị đại quý tộc này đang ăn trưa với một đám bạn bè: ông nói rằng Bá tước Perắc đã chia tay ông sáng nay từ sau lễ Mixa ở Nhà thờ.
– Bá tước lúc ấy chỉ có một mình ư? – Ông Lôdăng hỏi.
– Sao lại một mình? Lúc ấy tên người hầu da đen đi theo ông ta.
– Thôi ta đi nào, phu nhân! – Ông Lôdăng bảo Angiêlic.
Đến quán rượu, ông Angđigiô khó khăn lắm mới ra được khỏi cái bàn ở đó tụ tập những nhà quý tộc cao quý hàng đầu đất Gaxcônhơ và Lănggơđốc. Ông ta cho biết: không ai trông thấy ông Perắc cả.
Angiêlic lại đi theo ông Lôdăng qua các phố hẹp chật ních người. Hai người đi vào hết nhà này đến nhà khác, hỏi dò tin, rồi lại đi tiếp.
Bá tước Perắc đã biến mất.
Angiêlic bỗng nhiên túm chặt lấy ông Pêghilanh và buộc ông ta phải nhìn thẳng vào mình:
– Thôi đủ rồi, ông Pêghilanh ạ. Ông hãy nói đi. Tại sao ông lại lo lắng về chồng tôi đến thế? Ông biết điều gì chăng?
Ông ta thở dài, và kín đáo gỡ bỏ mớ tóc giả rồi lau mồ hôi trán:
– Tôi không hề biết điều gì cả. Một nhà quý tộc trong đội hầu cận của Đức vua thì không bao giờ được phép biết điều gì cả. Biết điều gì thì anh ta có thể phải trả giá quá đắt. Nhưng, gần đây tôi đã bắt đầu ngờ rằng đang có một âm mưu gì được chuẩn bị chống lại Phu quân của bà.
Ông Lôdăng ghé sát vào tai nàng thì thầm:

– Tôi sợ rằng họ có thể tìm cách bắt ông nhà.
– Bắt ông ấy? – Angiêlic nhắc lại – Nhưng vì cớ gì?
Ông ta làm động tác tỏ ra rằng mình không biết
– Ông điên mất rồi! – Angiêlic nói – Ai có thể ra lệnh bắt ông ta?
– Đức vua, cố nhiên rồi.
– Vua có bao nhiêu điều cần phải nghĩ đến, chứ sao lại ra lệnh bắt người đúng vào một ngày như thế này! Điều ông vừa nói là không có cơ sở.
– Tôi cũng hi vọng là như vậy. Đêm qua, tôi đã cho người đưa tin đánh động cho ông nhà, lúc đó vẫn còn đủ thì giờ cho ông ta nhảy lên lưng ngựa chạy thoát. Thưa phu nhân, có hoàn toàn chắc chắn là đêm qua ông ta còn ở nhà với Phu nhân không?
– Vâng, có, hoàn toàn chắc chắn như vậy. – Nàng đáp và hơi đỏ mặt lên.
– Vậy là ông ta đã không hiểu. Một lần nữa ông ta lại liều lĩnh đánh bạc, đùa giỡn với số mệnh!
– Ông Pêghilanh! Ông làm tôi phát điên mất! – Angiêlic kêu lên và lay người – Tôi cho rằng ông đang đùa với tôi.
– Chao ôi!
Ông kéo nàng lại gần mình với sự suồng sã của một người quen gần gũi với phụ nữ, rồi áp chặt má mình vào má cô:
– Em yêu, tôi là con người hư hỏng, nhưng làm đau lòng cô em thì là điều tôi không bao giờ làm nổi. Dù sao sau Đức vua thì không có ai mà tôi lại yêu mến bằng Bá tước Perắc! Nhưng chúng ta không nên hoảng hốt, bạn thân mến ạ. Ông ta có thể đã trốn thoát rồi.
– Nhưng dù sao… Angiêlic kêu lên.
Ông Lôdăng kiên quyết bắt nàng im đi.
– Nhưng dù sao chăng nữa. – nàng nói tiếp với giọng nhỏ hơn, – vì cớ gì Vua lại muốn bắt anh ấy? Mới đêm qua, vua còn trò chuyện với anh ấy rất tử tế mà, và bản thân tôi cũng nghe lỏm được một câu chuyện trong đó Đức vua đã không che giấu lòng quý mến đối với Perắc mà.
– Than ôi! Quý mến ư… Còn lợi ích quốc gia… Còn những tác động… Không phải là thẩm quyền của chúng ta, những nhà quý tộc nghèo hèn, có thể quyết định được những cảm nghĩ của Đức vua! Hãy nhớ đây là một học trò nhỏ của ông Madaranh, người đã nói về ông ta như sau: “Ông vua này khởi đầu thì chậm trễ, nhưng sẽ đi xa hơn tất cả mọi người khác”.
– Ông có nghĩ là … đó có thể là một mưu mô gì đó của Đức cha Phrôngtơnắc, tổng giám mục địa phận Tuludơ không?
– Tôi không biết gì hết. Tôi không biết gì hết…- Ông Pêghilanh luôn miệng nhắc lại.
Ông ta đi hộ vệ Angiêlic về nhà và bảo nàng rằng ông sẽ tiếp tục đi hỏi tin và sáng hôm sau sẽ đến thăm nàng. Khi đến gần nhà nghỉ, Angiêlic nảy ra hi vọng mơ hồ rằng không chừng chồng nàng đang ngồi chờ nàng ở đấy. Nhưng về phòng mình, nàng chỉ thấy chị hầu Macgô ngồi trông cho đứa con nhỏ Phờlôrimông của nàng ngủ, cùng với bà cô già lão đã bị nàng quên hẳn đi giữa những ổi hội hè tấp nập. Những người giúp việc khác của nàng đều đã ra ngoài phố dự vũ hội.
Angiêlic gieo mình với cả quần áo xuống giường, đầu óc quay cuồng.
– “Mai ta mới có thể suy nghĩ được”. – nàng nghĩ bụng rồi lăn ra ngủ rất say.

Nàng giật mình thức giấc vì có tiếng kêu gọi to ở ngoài phố:
– Phu nhân! Thưa phu nhân!
Mặt trăng còn rọi sáng trên những mái nhà bằng của các nhà trong thành phố. Tiếng reo hò và ca hát vẫn vẳng lại từ bến cảng và quảng trường trung tâm: nhưng khu vực này thì yên tĩnh và hầu như mọi người đều đã đi ngủ vì mệt phờ.
Angiêlic chạy vội ra ban công và trông thấy anh da den Cuaxi-Ba đứng dưới ánh trăng.
– Phu nhân! Thưa phu nhân!
– Chờ một chút, tôi xuống đây.
Nàng chạy bổ xuống, thắp một cây nến ở phòng đợi rồi mở cửa ra. Anh người hầu da đen luồn vào nhà, nhanh nhẹn như con sóc. Đôi mắt anh sáng long lanh một cách khác thường, và nàng nhìn thấy anh run rẩy tựa như vì quá sợ hãi.
– Anh ở đâu về thế?
– Từ đằng kia. – Anh ta chỉ tay một cách mơ hồ. – Tôi cần một con ngựa. Cần một con ngựa ngay bây giờ!
Hàng răng trắng sáng lóe trong một cái nhăn nhở dữ tợn.
– Chúng tấn công ông chủ – anh người hầu thì thào – vậy mà tôi lại không có thanh gươm lớn trong tay! Trời ơi! Tại sao đúng ngày hôm nay tôi lại không mang cây gươm ấy theo người cchứ?
– Ý anh muốn nói gì vậy: chúng tấn công? Cuaxi-Ba, ai tiến công?
– Thưa bà chủ, tôi không biết được. Làm sao tôi biết được, một tên nô lệ khốn khổ như tôi? Một thanh niên tùy tùng đem đến cho ông chủ một mảnh giấy gì đó. Ông chủ liền đi ngay. Tôi đi theo. Lúc ấy, không có nhiều người trong sân ngôi nhà đó, chỉ có một cỗ xe ngựa mà các cửa sổ đều thả rèm đen. Có mấy người xuống xe và bao vây ông chủ. Ông chủ rút gươm ra. Lại thêm nhiều người đến, chúng xúm vào đánh ông tới tấp. Rồi chúng lôi ông lên cỗ xe. Tôi kêu to lên. Tôi bám vào thành xe. Hai tên đầy tớ cũng đã leo lên đứng ở phía sau cỗ xe, trên trục xe. Chúng đánh tôi thẳng tay cho đến khi tôi ngã xuống; nhưng tôi cũng đã kéo một đứa ngã xuống và tôi bóp cổ thằng này.
– Anh bóp cổ hắn ư?
– Với hai bàn tay tôi, như thế này đây! – Anh da đen mở rộng hai bàn tay rồi khép chặt lại, thành một cái kẹp cứng như thép – Tôi chạy đuổi theo xe ngựa rất xa. Mặt trời nóng gay gắt quá, lưỡi tôi khô và cứng đờ ra, tôi khát nước ghê gớm!
– Anh vào trong nhà uống nước đi, chuyện sẽ kể tiếp sau cũng được.
Nàng đi cùng anh ta vào chuồng ngựa; ở đó anh nhắc một xô nước lên uống một hơi dài, rồi anh quệt môi nói:
– Bây giờ tôi sẽ lấy một con ngựa và sẽ đuổi theo bọn chúng. Tôi sẽ chém chết tất cả chúng bằng thanh gươm to này của tôi.
Anh người hầu lục tìm trong đống rơm rút ra gói hành lý mỏng nhẹ của mình. Trong khi anh cởi bỏ bộ quần áo xa tanh bị xé rách và bê bết những bùn để mặc vào một bộ chế phục giản dị hơn của một gia nhân, Angiêlic nghiến chặt hàm răng, đến một ngăn chuồng tháo dây buộc con ngựa của anh da đen. Những cọng rơm cứng đâm vào gan bàn chân, nhưng nàng không quan tâm chút nào. Nàng tưởng như mình đang sống trong một cơn ác mộng, trong đó mọi cái đều diễn ra chậm chạp, quá chậm chạp…
Nàng đứng lặ người da đen phi ngựa vút đi. Những móng ngựa bổ nhanh trên những hòn sỏi lát đường cái làm tóe lửa. Tiếng vó ngựa phi nước đại nhỏ dần, trong lúc những tiếng động khác vang lên sống động giữa buổi sáng trong trẻo: đó là những tiếng chuông nhà thờ cầu nguyện buổi sáng sớm, trong buổi lễ tạ ơn chúa.
Đêm hôn lễ của Nhà vua đang đi dần đến kết thúc. Công chúa Mari Têrêda đã trở thành Hoàng hậu nước Pháp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.