Tình sử Angélique

Chương 29-P2


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 29-P2

Thái hậu cho lệnh mở chiếc hộp tặng phẩm mà anh hầu Cuaxi-Ba vừa quỳ trán cúi gập sát đất dâng lên. Một loạt tiếng reo cực kỳ thích thú ồ lên khi các hộp đựng đồ dùng lặt vặt đi đường: túi, lược kéo, móc đan, con dấu, tất cả đều bằng vàng hoặc đồi mồi được mở ra. Nhưng cái mà tất cả các nhóm phu nhân sùng đạo hầu cận Thái hậu đều tâm đắc, chính là cái hộp nhỏ đựng tượng thánh để mang đi đường. Chính Thái hậu trông thấy cũng mỉm cười, và làm dấu. Bà nói rằng Công chúa Tây Ban Nha, vốn nổi tiếng là mộ đạo, nhất định sẽ rất vui thích về quà tặng này.
Thái hậu quay sang phía Giáo chủ, chỉ cho ông xem những tranh và tượng thánh trong hộp.
Giáo chủ mỉm cười, cầm một cái gương con trong hộp, nâng lên trước mặt và đưa nhanh con mắt soi vào gương. Mặc dù ông đã dùng phấn xoa mặt để giấu nước da vàng bủng, trên hai thái dương vẫn lấm tấm chút mồ hôi làm ẩm những mớ tóc quăn nằm dưới cái mũi đỏ của giáo chủ. Ông đã bị bệnh tật làm kiệt sức trong nhiều tháng. Angiêlic bắt gặp luồng mắt của Thái hậu nhìn giáo chủ Madaranh, đó là cái nhìn của một phụ nữ với những lo âu, phiền muộn. Nàng nghĩ thầm: có đúng là thái hậu yêu vị giáo chủ người Ý này không? Bà đã nhiều năm bị một ông chồng quá chay tịnh ghẻ lạnh… Ai cũng nói thế, nhưng không một ai biết chắc, những cầu thang bí mật của điện Lơ Luvrơ giữ kín các điều bí mật trong hoàng cung. Có lẽ chỉ một người duy nhất biết rõ, nhưng lại là người con được bà mẹ bảo trợ kiên quyết nhất: Đức vua.
Giáo chủ nói với ông Perắc:
– Tôi muốn sau này có dịp bàn bạc về công việc của ông.
Ông vua trẻ tuổi nói thêm một cách bóng bẩy:
– Trẫm cũng vậy. Điều ta được nghe đã khêu gợi tò mò của ta.
– Thần xin sẵn sàng chờ lệnh của Đức vua và của Đức giáo chủ.
Cuộc yết kiến đã xong.
Angiêlic cùng với chồng đến chào Tổng giám mục Phrôngtơnác mà họ nhìn thấy trong đám người tùy tùng ở liền bên giáo chủ. Rồi hai người đi một vòng chào các nhân vật chủ chốt cùng những người thân của họ. Angiêlic lưng đau nhừ vì phải cúi chào liên tục, nhưng nàng phấn chấn và vui thích nên quên cả mệt. Những lời khen nhận được làm nàng tin rằng người ta khâm phục mình. Chắc chắn nàng và ông Perắc là một cặp lôi cuốn được sự chú ý của nhiều người.
Trong khi chồng nàng nói chuyện với thống chế Gramông, một người đàn ông trẻ vóc người thấp bé nhưng có những nét dễ thương đến đứng sừng sững trước mặt
– Phu nhân có nhận ra tôi không, hỡi nữ thần vừa từ cỗ xe của thần Mặt trời bước xuống?
– Có chứ, cố nhiên! – Angiêlic reo lên vui thích – Ông là Pêghilanh.
Rồi nàng vội vàng xin lỗi:
– Tôi nói suồng sã quá, thưa ngài Lôdăng, nhưng tôi buột miệng gọi thế, bởi vì đến đâu cũng thấy có người nhắc đến tên Pêghilanh, với bao nhiêu lòng quý mến.
– Phu nhân thật đáng yêu quá chừng. Phu nhân đem hạnh phúc lại cho đôi mắt tôi và cả trái tim tôi nữa. Tôi biết có những phu nhân suýt nữa xé tan quạt giấy hay khăn tay mình vì ghen tức với tấm áo dài của Phu nhân.

Ông ta thân mật cầm tay nàng kéo đi:
– Ta đi nào, tôi muốn giới thiệu Phu nhân với mấy người bạn, họ thiết tha được gặp Phu nhân.
Những người bạn của ông Lôdăng này hóa ra đều là thành viên trẻ tuổi của đoàn tùy tùng của Vua. Angiêlic rất vui thích được đối xử ngang hàng giữa một đám nhà quý tộc có vai vế trong triều đình.
Chợt đám đông bị rung chuyển, tiếp theo có sự xô đẩy, và hàng loạt cánh tay đưa ra, để giữ cho nàng khỏi bị chen ngã. Các nhân viên tùy tùng của Đức vua đứng gọn lại để nhường chỗ cho một đoàn người hầu bưng những đĩa và bình đựng thức ăn bằng bạc đi qua. Người ta xì xào rằng Đức vua cùng Thái hậu và Giáo chủ đã rút vào phòng riêng để ăn một chút và nghỉ ngơi sau hàng loạt những cuộc yết kiến.
Ông Lôdăng và các bạn ông chia tay với Angiêlic để quay về làm nhiệm vụ. Nàng nhìn quanh để tìm kiếm những người bạn từ Tuludơ đến, nhưng nàng chỉ nhìn thấy toàn là những khuôn mặt không quen biết.
Tình cờ nàng tới một chỗ khuất ở dưới một cầu thang và một cái ghế dài để nghỉ và quạt cho mát. Cách đấy vài bước, bức tường có treo thảm trang hoàng để lộ ra một cửa hé mở. Angiêlic đưa mắt nhìn vào phòng, nàng trông thấy Đức vua và Thái hậu ngồi ở một cái bàn cùng với Giáo chủ, hai vị Tổng giám mục vùng Bayon và vùng Tuludơ, với thống chế Gramông và ông Lion.
Với sự tò mò đến say mê, nàng quan sát những vĩ nhân trong sinh hoạt riêng của họ. Đức vua ăn một cách ngon lành, nhưng vẫn ở tư thế đường hoàng, ông uống rượu ít thôi, và nhiều lần bảo người hầu pha thêm nước vào cốc rượu nho ông đang uống.
– Hãy tin lời tôi, – Vua bỗng lên tiếng – cảnh tượng khác thường nhất trong buổi sáng nay chắc chắn là cặp vợ chồng kỳ dị mặc đồ đen đeo đầy vàng, từ Tuludơ tới. Người phụ nữ mới đẹp làm sao, thưa các vị! Đúng là một tuyệt thế giai nhân! Có người đã nói trước với tôi điều đó, nhưng tôi không tin. Và người phụ nữ ấy hình như yêu chồng một cách chân thành. Quả thật Người thọt chân đó làm tôi khó hiểu.
– Con người làm kinh ngạc bất cứ ai gặp ông ta. – Tổng Giám mục Tuludơ nói với vẻ mỉa mai… Dù đã quen biết ông ta từ nhiều năm nay, tôi cũng đã từ bỏ mọi cố gắng để hiểu được ông ta. Trong tất cả mọi điều ông ta làm, có cái gì ma quỷ.
“Ông tổng giám mục lại nói nhảm nhí rồi” – Angiêlic buồn bã nghĩ thế.
Nghe mấy lời nhận xét của Vua, lúc đầu nàng hồi hộp thích thú, nhưng lời ông Tổng giám mục lại làm nàng lo ngại: ông này vẫn giữ thái độ quyết liệt đối với chồng nàng.
Giáo chủ Madaranh nói mà không cong lưỡi đối với những âm cứng:
– Sáng nay tôi có cảm giác như xem một cuộc biểu diễn trên sân khấu. Con người đó thì xấu xí, chân đi khập khiễng, mặt mũi dị dạng, vậy mà khi ông ta bước tới cùng với bà vợ lộng lẫy, theo sau có anh chàng da đen mặc bộ quần áo xa tanh trắng, thì tôi nghĩ thầm “cặp vợ chồng này xinh đẹp biết bao!”
– Khác nào ta được hưởng một luồng gió mới, sau khi đã phải nhìn mãi những bộ mặt làm ta chán ngấy – Đức vua nói – Có đúng là ông ta có giọng hát rất h
– Thấy ai cũng nói như vậy đấy ạ.

Thấy một người quý tộc trong phòng quay nhìn ra phía mình đang ngồi, Angiêlic vội vã đứng lên đi ra chỗ khác. Nàng đi được vài bước qua phòng đợi, nhưng tấm áo choàng nặng của nàng mắc vào núm ngăn kéo của một cái bàn. Trong khi nàng cúi xuống gỡ áo, thì người quý tộc trẻ tuổi bước ra, khép cánh cửa nhỏ lấp sau một tấm thảm.
Ông ta bước uể oải, đi qua sát bên Angiêlic rồi quay lại nhìn nàng:
– Ủa, đây là người phụ nữ trang sức đầy vàng!
Nàng nhìn lại một cách kiêu hãnh, và dự định đi tiếp, nhưng bị chặn lại:
– Vội thế! Để ta chiêm ngưỡng cái của lạ này. Vậy ra đây là phu nhân hết lòng yêu thương chồng kia đấy? Mà chồng nào kia chứ! Một chàng trai đẹp tuyệt trần!
Nàng nhìn gã kia với sự im lặng khinh bỉ. Hắn đưa mắt nhìn quanh rồi tóm lấy cổ tay nàng và đẩy nàng vào một góc dưới gầm cầu thang.
– Buông tôi ra! – Angiêlic nói.
– Chỉ một lát thôi, cô em xinh đẹp ạ. Nhưng chúng ta phải thanh toán xong món nợ nhỏ này trước đã.
Trước khi nàng kịp xét đoán xem hắn định giở trò gì, hắn đã giật ngửa đầu nàng ra phía sau và cắn mạnh vào môi nàng. Angiêlic kêu thét lên. Và nhanh như chớp, nàng giang tay tát mạnh vào má tên mất dạy. Cái tát vang lên trong phòng và có lẽ làm cho gã này choáng váng. Hắn lùi lại và đưa tay lên ôm má:
– Quả là cái tát của một con mẹ thợ giặt giặc cái!
– Để ta đi – Angiêlic nhắc lại – Nếu không, ta sẽ cào tan nát bộ mặt của anh ra, khiến anh không dám vác mặt ra chầu Đức vua nữa.
Cảm thấy nàng sẵn sàng làm đúng lời hứa, gã kia đành lùi một bước nữa.
Angiêlic bỏ đi ra phía cửa. Đám người đã thưa đi nhiều. Căm phẫn và xấu hổ, Angiêlic ấp nhẹ khăn tay vào cái môi bị thương. Nàng nghĩ thầm:
– “Miễn là vết thương này không trông rõ mấy… Nếu anh Perắc hỏi, ta phải nói gì đấy? Ta phải ngăn không để anh rút gươm đâm xuyên người con vật đó. Mặc dù có thể là anh ấy sẽ chỉ cười thôi. Anh đâu còn chút ảo tưởng nào về tư cách của bọn quý tộc miền Bắc này!”

Giữa đám người đông đúc xô đẩy nhau ở quảng trường trước lâu đài, nàng cố sức tìm kiếm cái kiệu và người đầy tớ của mình.
Bỗng có một cánh tay đưa ra nắm lấy nàng.
– Tôi đang tìm bạn đây, bạn thân yêu ạ – Đệ nhất Công nương, với vóc người cao lớn hiện ra bên nàng và nói – Tôi rất ân hận khi nhớ lại là mình đã nói toàn những câu ngốc nghếch trước mặt bạn mà chẳng biết rõ bạn là ai.
– Công nương không việc gì phải phiền lòng: cô đã không nói điều gì không đúng sự thật, hoặc không làm nức lòng người – Angiêlic đáp.
– Bạn là lòng tốt hiện thân. Được có một người láng giềng như bạn tôi thật vui sướng quá. Bạn sẽ cho tôi mượn ông thợ sửa tóc một lần nữa chứ? Bạn có thì giờ rảnh chứ? Hay ta ra bên ngoài, ngồi nghỉ ngơi dưới bóng râm và nếm ít quả nho? Sao mà bọn người Tây Ban Nha lề mề thế?
– Tôi xin dành toàn bộ thì giờ để phục vụ Công nương. – Angiêlic nhún thấp chân cúi chào.
Sáng hôm sau, theo đúng chương trình, diễn ra cuộc đi thăm Đảo chim trĩ để xem Đức vua Tây Ban Nha ăn trưa. Cả đám quý tộc trong triều đình vua Luy 14 xô đẩy nhau lên các tàu, những đôi giày sang trọng của họ bị thấm nước sông, các vị phu nhân kêu the thé khi họ vé váy bước lên tàu.
Angiêlic trong bộ quần áo bằng xa tanh màu trắng và xanh lá cây thêu chỉ bạc, bị ông Pêghilanh bắt cóc đưa đến ngồi giữa một bà vương tước dí dỏm, ý nhị và ông Hầu tước Uymie. Đức ông trẻ cùng đi ở nhóm này. Ông ta không nhịn được cười khi mô tả khuôn mặt sa sầm của Đức Vương huynh của mình khi bị buộc phải ở lại trên bờ sông thuộc đất Pháp. Theo phong tục, vua Luy 14 không được phép gặp công chúa Tây Ban Nha trước khi cuộc hôn lễ theo ủy nhiệm được tiến hành trên bờ sông thuộc đất Tây Ban Nha để trao vương miện Hoàng hậu nước Pháp cho công chúa. Chỉ sau đó, vua Luy 14 mới có quyền đích thân đến đảo Chim trĩ để ký kết hòa ước với Tây Ban Nha và đưa về nước thành quả chinh phục kỳ diệu của mình. Và lễ cưới thật sự sẽ được tiến hành tại Xanh Giăng đờ Luy do Giám mục địa phận Bayon làm phép cưới.
Các con tàu nhẹ lướt trên dòng sông phẳng lặng và cập bến.
Angiêlic bắt đầu thấy mệt vì những câu chuyện giữa đám quý tộc nông nổi và thích săn lùng những chuyện giật gân mà những thói hư đốn chỉ được che phủ bằng một lớp mỏng lịch sự quá cầu kỳ.
Nàng chợt nhớ tới chồng và tự hỏi thầm: lạ thật, ông Perắc đang ở đâu? Từ đêm hôm trước nàng không trông thấy chồng. Ông Perắc có ghé qua nhà để thay áo và cạo râu, nhưng lúc đó nàng hãy còn ở nhà Đệ nhất công nương. Bản thân nàng cũng phải thay áo ba hay bốn lần, lần nào cũng phải vội vã khiến thần kinh căng thẳng. Đêm qua nàng chỉ được nghỉ có vài giờ nhưng nhờ được uống rượu nho ngon trong bất cứ dịp nào, nàng vẫn thấy người tỉnh táo.
Cuối cùng nàng trông thấy ông Perắc trong đám đông đang chen chúc tại căn nhà ở giữa đảo, nàng len được tới chỗ chồng và lấy cái quạt giấy chạm vào ông. Ông cúi xuống nhìn nàng hơi lơ đãng:
– A, em đấy ư?
– Em nhớ anh ghê gớm. Nhưng hình như anh trông thấy em mà cũng chẳng vui thích gì lắm. Hay là anh cũng chịu khuất phục trước cái thành kiến cho rằng việc hai vợ chồng yêu nhau là chuyện tức cười? Em cho rằng anh ngượng vì em đấy.
Ông Perắc lại mỉm cười chân thật và ôm ngang người vợ:
– Không phải thế, em yêu ạ. Nhưng thấy em đang ở giữa đám người tước cao chức trọng, tính tình dễ chịu như vậy…
– Vâng, dễ chịu lắm đấy! – Angiêlic nói nhại. – Từ hôm qua đến giờ, anh làm những cái gì nào?
– Anh gặp gỡ bạn bè, nói chuyện này chuyện nọ. A, em đã được thấy Đức vua Tây Ban Nha chưa thế?

– Chưa, chưa đâu.
– Vậy chúng ta hãy đi vào căn phòng kia. Người ta đang đặt bàn ăn, theo lễ tân của Tây Ban Nha. Vua nước này chỉ ăn có một mình thôi và phải tuân theo một nghi lễ rất phức tạp.
Phòng ăn này có treo nhiều bức thảm lớn trên tường minh họa lịch sử vương quốc Tây Ban Nha. Căn phòng đã chật ních người. Các nhà quý tộc của hai vương triều không chịu thua kém nhau về mặt xa hoa, lộng lẫy. Người Tây Ban Nha vượt người Pháp về đeo vàng và ngọc quý, những người Pháp lại trội hơn về kiểu ăn mặc đẹp và thanh nhã.
Bỗng cả gian phòng im bặt: Đức vua Tây Ban Nha vừa bước vào. Angiêlic, người không được cao nên đã tìm cách trèo lên một cái ghế đẩu để nhìn rõ hơn.
Vua Philip đệ tứ có nước da vàng bủng. Ông thong thả bước tới bàn ăn với những bước chân của một người máy, đôi mắt mở to buồn bã không chớp. Hàm dưới nhô ra với cái môi đỏ, và mái tóc thưa thớt màu đồng tô đậm dáng dấp ốm yếu của ông. Thấm nhuần sứ mệnh vương giả vĩ đại Trời trao cho mình, ông chỉ làm những động tác nào được lễ tân đòi hỏi nghiêm ngặt. Bị những sợi dây ràng buộc của quyền lực làm tê liệt, cô độc, ngồi ở cái bàn nhỏ của mình, ông ăn từ tốn như một nghi lễ tôn giáo.
Lễ cưới theo ủy nhiệm diễn ra bên bờ sông thuộc đất Tây Ban Nha, tại Xanh Xêbaxchian, Đệ nhất công nương đem Angiêlic đi theo đến đó dự lễ.
Bên trong n phố Xanh Xêbaxchian, đằng sau bàn thờ Chúa, có một cầu thang được trang trí bằng hàng nghìn cây nến, đặt trên các bậc lên cao dần tới gần mái.
Angiêlic nhìn thấy ở phía trên cao một người cao lớn mặc áo xa tanh tím và áo choàng lông chồn trắng đang đi trên một cái ban công bằng gỗ dát vàng. Đó là Tổng giám mục Phrôngtơnắc. Ông ta đang cúi người xuống lan can. Đôi mắt ông sáng lên một ý chí phá hoại mạnh mẽ. Ông đang nói chuyện với một người mà Angiêlic không trông thấy.
Đột nhiên lo ngại, nàng cố sức lách người qua đám đông đi về phía ông ta. Tới gần nàng trông thấy ông Perắc ở chân cầu thang đang ngước bộ mặt cười mỉa mai nhìn ông Tổng giám mục:
– Thưa ông Tổng giám mục, tôi mến ông. – Ông Perắc nói sẽ – tôi khâm phục ông. Ông có sự chân thực và sự độc ác của một người trong sạch. Tôi nhìn thấy được những ngọn lửa của Tòa án giáo hội bừng sáng trong đôi mắt ông. Vậy thì chắc ông sẽ không chịu buông tha tôi, phải không?
– Vĩnh biệt ông, – Ông tổng giám mục mím chặt môi nói.
– Vĩnh biệt, ông Phuncờ Nơiy.
Những cây nến chiếu sáng khuôn mặt ông Perắc. Đôi mắt ông mở to nhìn ra phía xa.
– Cái gì vừa xảy ra thế, anh? – Angiêlic thì thầm hỏi chồng.
– Có gì quan trọng đâu, em xinh đẹp của anh. Câu chuyện tranh cãi lâu đời của ông ta với anh ấy mà…
Vua Tây Ban Nha, mặt tái nhợt như một bóng ma, đang bước đi theo tuyến trung tâm của Nhà thờ, đơn giản, không có nghi lễ rườm ra, tay trái dắt Công chúa. Nước da công chúa rất trắng, vì được các cung điện thâm nghiêm ở Mađrít bảo vệ. Công chúa có đôi mắt xanh, mớ tóc mượt mà nhạt màu có kết thêm những bím tóc giả cho bồng lên. Từ người công chúa toát ra vẻ phục tùng và hiền hòa.
Vua Philip đệ tứ dắt con tới trước bàn thờ Chúa. Đến công chúa quỳ xuống. Nhà quý tộc Tây Ban Nha Đôn Luy đờ Harô – người làm lễ cưới công chúa theo ủy nhiệm của vua nước Pháp đứng bên công chúa, nhưng hơi xa một chút. Khi đã đến lúc trao đổi lời tuyên thệ, công chúa Tây Ban Nha và Đôn Luy đờ Harô cùng giơ tay ra cho nhau, nhưng hai bàn tay không chạm vào nhau. Và công chúa đặt bàn tay vào tay Vua cha và hôn Vua. Những giọt nước mắt chảy trên đôi má màu ngà của Vua.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.