Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 101
Angiêlic ngồi lên, đầu nặng trĩu, miệng đắng ngắt. Trời đã tảng sáng, một màu tro đục. Nàng vội nhảy ra khỏi
giường, xỏ chân vào giày, hơi lảo đảo. Cần phải chạy thật nhanh, đi dò hỏi tin tức, để biết rõ số phận Philip và Lôdăng ra sao. Liệu Nhà vua có thuyết phục được hai người đàn ông đừng đánh nhau không? Và nếu họ cứ đấu gươm với nhau, số phận người sống sót sẽ ra sao? Họ sẽ bị bắt, bị tống giam, và bị thất sủng chăng? Một chuyện tai tiếng! Tai tiếng ghê gớm quá!
Chỉ nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở Phôngtenơblô đã làm nàng hổ thẹn đến cháy ruột cháy gan. Nàng thấy hiện lên hình ảnh Philip và Pêghilanh rút gươm ra và giữ thế thủ ngay trước mắt Đức vua, còn mấy nhà quý tộc thì cố tách họ ra, trong khi hàng trăm con mắt ở triều đình đổ dồn vào một Phu nhân Angiêlic mặt đỏ bừng, mà tấm áo dài lộng lẫy mặc vội xộc ch nói lên nhiều điều.
Mặc dù vậy, với một nghị lực phi thường, nàng đã đủ sức bước tới trước mặt Đức vua để cúi rạp người chào Người và Hoàng hậu, sau đó mới vươn thật thẳng người để ra bên ngoài, giữa hai dãy những nhà quý tộc trố mắt nhìn theo nhạo báng hoặc công phẫn, trong những tiếng xì xào và những tiếng cười khúc khích nén lại.
Đương đầu được tới cùng, nàng đã ra khỏi phòng mà không hề rảo bước, rồi như một cái xác không hồn quỳ xuống một chiếc ghế dài ở đầu cầu thang tại một nơi vắng vẻ và ít ánh sáng.
Chính ở đó, một lát sau Phu nhân Soadi đã tìm đến với nàng. Bà ta thông báo cho nàng rằng Hoàng thượng đang gặp riêng để khiển trách ông Lôdăng, rằng Đức ông Hoàng thân Côngđê thì kiềm chế ông chồng bị xúc phạm, và mọi người đều hi vọng rằng cuộc xung đột đến đây có thể coi là đã được kết thúc. Tuy nhiên, phu nhân Soadi đã được Hoàng thượng giao trách nhiệm đến thông báo cho phu nhân Plexi-Belie biết rằng nàng phải rời khỏi Phôngtenơblô ngay trong vòng một giờ.
Angiêlic tiếp nhận sự phán xét đó của Nhà vua hầu như với tâm trạng nhẹ nhõm. Nàng lên ngay cỗ xe của mình và cho xe phóng đi suốt đêm đó để trở về nhà.
Chợt nghe có tiếng một cỗ xe lăn bánh từ từ vào trong sân biệt thự của mình. Nàng sững lại, tim đập nhanh. Vì sao mới sáu giờ sáng mà đã có người đến nhà mình? Ai đến vậy?…
Nàng trông thấy Philip, theo sau có gã La Viôlet giữ hai thanh gươm và có cả cha tuyên úy riêng của Hầu tước. Hầu tước Plexi-Belie ngẩng đầu lên, nói với nàng
– Tôi vừa giết ông Lôdăng xong.
Angiêlic cố sức giữ cho khỏi ngã, trái tim đập thình thình. Philip kia rồi! Chàng còn sống!
Nàng vội chạy xuống cầu thang đón chồng, và tới gần mới thấy ngực áo chẽn và cả áo gilê của chàng đều vấy máu. Đây là lần đầu tiên thấy Philip mặc áo khoác không được ngay ngắn, bởi vì một bàn tay còn phải nâng cánh tay phải lên.
– Anh bị thương! – nàng thốt lên giọng lo ngại – Có nặng không? Trời! Philip, cần phải băng vết thương cho anh. Vào nhà đi, em van anh!
Nàng đưa Philip vào, gần như phải dìu chồng đến tận buồng mình: chắc chắn bị choáng khá nặng nên im lặng theo vợ vào. Rồi chàng gieo mình nặng nề xuống một chiếc ghế bành và nhắm mắt lại: mặt chàng trắng bệch như cổ áo đang mặc.
Đôi tay run rẩy, Angiêlic vồ lấy hộp đồ khâu, rút kéo ra, và bắt đầu rạch miếng vải áo cứng đờ vì máu thấm vào đã khô, đồng thời ra lệnh cho đám hầu phòng đi lấy nước, vải băng và thuốc cao bôi vết thương.
– Anh uống nước này đi – Nàng bảo chồng khi thấy Philip đã hơi tỉnh hơn trước. Vết thương có vẻ không nặng lắm: một nhát chém dài từ vai phải đến ngực trái, nhưng chỉ phạm vào phần da thịt ở bề mặt thôi. Angiêlic rửa sạch vết thương, đắp thuốc vào.
Philip tiếp nhận những săn sóc đó không hề chớp mắt, ngay cả khi bị xót vì bôi thuốc. Chàng có vẻ suy nghĩ điều gì chăm chú lắm.
– Tôi tự hỏi người ta sẽ giải quyết vấn đề nghi thức ấy ra sao? – Cuối cùng chàng cất tiếng nói.
– Nghi th
– Trong vấn đề bắt giam. Về nguyên tắc, chính đại úy cảnh vệ Hoàng gia được giao trách nhiệm bắt giam những người đấu gươm. Hiện nay đại úy cảnh vệ lại chính là Hầu tước Lôdăng. Vậy thì sao? Ông ta không thể tự mình bắt giam mình được, phải không?
– Nhất là vì ông ta đã chết rồi! – Angiêlic nhận xét với một cái cười bồn chồn như thể bị kích động.
– Ông ta ư?… Ông ta chẳng hề bị sầy da chút nào.
Nàng đứng sững kinh ngạc, tay vẫn còn cầm băng vải.
– Nhưng lúc nãy anh vừa nói…
– Tôi muốn thử xem cô có ngất đi không đấy.
– Tôi chẳng việc gì phải ngất đi vì cái ông Pêghilanh Lôdăng ấy cả… Tất nhiên tôi phàn nàn cho ông ta… Nhưng mà, vậy ra, Philip, chính anh đã bị đánh bại ư?
– Cũng phải cố làm thế nào để chặn đứng cái trò ngu ngốc lại chứ. Và tôi không muốn cắt đứt một tình bạn trong quân ngũ đã từ hai chục năm nay với Pêghilanh chỉ vì một… chuyện phù phiếm.
Nước da trắng bệch thêm, và con mắt nhìn của chàng nhòa đi, người lảo đảo.
– “Chuyện phù phiếm”. Đức vua gọi tên cô như vậy phải không?
Đôi mắt Angiêlic trở nên ướt đẫm. Nàng đặt bàn tay lên trán chồng. Sao trông chàng có vẻ yếu thế, chàng xưa nay vẫn rắn rỏi biết
– Ôi! Philip! – nàng lẩm bẩm – Rối ren quá! Mà anh thì vừa mới cứu sống em xong!… Trời! Tại sao cơ sự không xảy ra khác đi cho?… Em mong muốn biết bao… có thể yêu anh được.
Hầu tước chợt giơ bàn tay lên, như một cử chỉ bức thiết yêu cầu im lặng.
– Tôi cho rằng họ đã đến kia rồi! – Chàng nói.
Người ta nghe thấy trên các bậc thang bằng cẩm thạch vang lên lách cách tiếng va chạm của đinh thúc ngựa và những thanh gươm. Rồi cửa phòng từ từ mở ra và Bá tước Cavoa nhô một khuôn mặt ngơ ngác vào.
– Cavoa! – Philip nói – Anh đến bắt tôi phải không?
Bá tước gật đầu với vẻ chán ngán.
– Chọn người thế là đúng. Anh là đại tá quân ngự lâm, mà sau chức đại úy điện tiền cảnh vệ, thì chức năng này đúng là thuộc quyền của anh. Còn Pêghilanh bây giờ ra sao?
– Anh ta đã vào ngục Baxtiơ rồi.
Philip khó khăn lắm mới đứng lên được.
– Tôi theo anh. Thưa phu nhân, xin làm ơn khoác chiếc áo sĩ quan kia lên vai cho tôi.
Nhưng vừa nghe đến tên ngục Baxtiơ, Angiêlic đã thấy mắt mình hoa lên. Mọi bất hạnh lại bắt đầu!… Một lần nữa, người ta đến cướp chồng nàng đi để tống giam trong ngục Baxtiơ. Mặt tái ngắt, nàng chắp hai tay lạy.
– Thưa ngài Cavoa, ôi, tôi van xin ông, đừng giam anh ấy vào ngục Baxtiơ.
– Thưa bà, tôi lấy làm tiếc, nhưng đây là lệnh Đức vua. Bà chẳng lẽ không biết rằng ngài Plexi-Belie đã làm trái lệnh Vua vì đã đấu kiếm, bất chấp những sắc lệnh nghiêm cấm điều đó. Tuy nhiên, bà đừng hoảng sợ. Ông nhà sẽ được đối xử tử tế, được chăm sóc thuốc men và được phép có một đầy tớ đi theo.
Nói xong, ông ta đưa cánh tay ra cho Philip vịn vào.
Angiêlic kêu lên như một con vật bị thương.
– Đừng đưa đến ngục Baxtiơ!… Tống giam anh ấy ở đâu cũng được, miễn là không phải ngục Baxtiơ!
Cả hai nhà quý tộc đang bước ra cửa, đều quay lại nhìn nàng ngạc nhiên.
– Vậy bà muốn ông ta đưa tôi đi giam ở đâu? – Philip thốt lên, bực mình. – Ở nhà tù Satơlê chắc? Với bọn thường dân quê mùa ư?