Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 102
Angiêlic được tin là triều đình đang trên đường trở về Vecxây. Nàng lên cỗ xe của mình.
– Đến Vecxây! – nàng ra lệnh cho người đánh xe.
Trời mưa, lạnh lẽo, bùn lầy: cảnh mùa đông rầu rĩ. Nhưng Angiêlic không cảm thấy rét buốt ở đôi chân. Thỉnh thoảng nàng mím chặt môi, và trong mắt sáng lên vẻ quả quyết.
Nàng nhớ lại cuộc tiếp kiến vừa rồi với Hầu tước Xôlinhắc. Theo lời yêu cầu của nàng, ông ta đã đồng ý tiếp nàng trong phòng tiếp khách nhỏ của một tu viện. Viên đại thần nội điện của Hoàng hậu này tỏ ra rất nghi ngờ khi tiếp Angiêlic.
– Tôi không biết lý do gì bà yêu cầu gặp tôi. Nhưng bà đã vì nhẹ dạ mà lâm vào tình cảnh đáng buồn này. Vậy thì lẽ ra bà nên biết giữ gìn trong cách ăn mặc cho đỡ phơi bày nhan sắc lộ liễu, để tránh gieo rắc tai họa.
Angiêlic nổi giận, và cuộc nói chuyện nhanh chóng trở thành gay gắt.
– Bất hạnh sẽ đến với kẻ nào gây ra chuyện tai tiếng! – ông Hầu tước kết luận không khoan nhượng.
Angiêlic thất bại ra về. Sự giận dữ đã giúp nàng thêm can đảm: nàng quyết định xin gặp Vua. Nàng nghỉ đêm tại quán trọ gần Vecxây. Ngay từ sáng sớm, nàng đã đến đợi ở phòng khách dành cho những người đem đơn cầu xin đến dâng Vua. Họ đã kéo đến rất đông, từ những cựu binh không có trợ cấp, đến những phụ nữ góa chồng bị tước đoạt tài sản và những nhà quý tộc sa sút.
Không muốn để mọi người nhận ra mình, Angiêlic giữ nguyên mạng che mặt dưới cái mũ trùm đầu. Khi Đức vua đi qua, nàng vẫn giữ tư thế quỳ gối thật thấp và chỉ trình dâng lá đơn đã chuẩn bị sẵn, trong đó phu nhân Plexi-Belie kính cẩn van xin Hoàng thượng cho phép nàng được yết kiến Người. Nàng khấp khởi hi vọng vì thấy Đức vua, sau khi lướt mắt qua lá đơn đã không chuyển cho nhà quý tộc hầu cận, ông Giexvrơ.
Khi đám đông đã giải tán, chính ông Giexvrơ lại gần chỗ người phụ nữ đeo mạng che mặt và hạ thấp giọng yêu cầu nàng đ ông ta. Một lát sau, cửa vào phòng của Vua mở ra trước mặt nàng.
Angiêlic không ngờ mình cầu xin được chấp nhận nhanh chóng thế. Tim đập thình thịch, nàng tiến vào vài bước và lại quỳ sụp xuống ngay khi cánh cửa đóng lại.
– Hãy đứng lên thưa bà. – Tiếng nói Nhà vua cất lên. – Và mời lại gần đây.
Giọng nói không chút giận dữ.
Thiếu phụ vâng lệnh, và khi tới trước bàn nàng mới dám nâng mạng che mặt lên. Trong phòng khá tối, nhưng nàng nhận thấy thoáng nở một nụ cười mỉm trên khuôn mặt Vua Luy 14. Ngài nói ôn tồn:
– Ta phiền lòng thấy một phu nhân trong triều phải giữ bí mật đến thế khi vào yết kiến ta. Tại sao không đến công khai và nói rõ tên cho đàng hoàng? Bà là vợ một nguyên soái kia mà?
– Tâu Đức vua, thiếp quá hổ thẹn…
– Thôi được, ta thông cảm. Gác chuyện này lại. Mục đích cuộc gặp xin ta là gì?
– Tâu bệ hạ, nhà ngục Baxtiơ…
Nàng im bặt, muốn đứt thở khi vừa mới chạm đến cái tên đó. Nàng bối rối khi thấy mình vào đề vụng về quá, hai bàn tay cứ vặn vào nhau.
– Cần nói rõ hơn. – Vua dịu dàng nói – Bà đến cầu xin cho ai? Cho ông Lôdăng hay cho ông Plexi?
– Tâu Đức Vua, – Angiêlic bồng bột thốt lên – Điều thiếp quan tâm duy nhất là số phận của chồng thiếp.
– Đáng tiếc thay! Nếu lúc nào cũng được như vậy có tốt hơn không, thưa bà? Ta nghe nói hình như đã có một lúc, tuy ngắn ngủi nhưng có thật, số phận ông Hầu tước và thậm chí cả danh dự ông ấy đã bị đẩy xuống hàng thứ yếu trước những lo lắng của bà?
– Có như vậy ạ, tâu Đức vua.
– Bà lấy làm tiếc điều đó chứ?
– Tâu bệ hạ, thiếp tiếc điều đó, tận đáy lòng mình.
Con mắt sắc sảo của Nhà vua, làm nàng nhớ lại điều thường nghe đồn đại về sự tò mò của hoàng thượng đối với đời tư những triều thần của mình. Tuy nhiên, sự dò hỏi đó luôn đi liền với sự giữ kín tuyệt đối. Đức vua biết nhưng không nói ra, thậm chí Người đòi kẻ khác cũng giữ im lặng.
Trong lĩnh vực này cũng vậy. Người chủ yếu tỏ rõ ý mình quan tâm sâu sắc đến những con người và có ý muốn tìm hiểu họ một cách bí mật, coi đó là phương tiện chắc chắn nhất để dìu dắt họ và, nếu cần, để nô dịch họ.
– Thời tiết xấu quá! – bỗng nhiên Nhà vua thốt lên và đẩy ghế đứng lên – Có lẽ phải cho thắp nến giữa ban ngày. Ta không nhìn rõ nét mặt bà. Thôi được, hãy lại gần cửa sổ để ta quan sát nào.
Nàng ngoan ngoãn bước theo, và khi Vua và nàng đã tới khung cửa sổ bị mưa hắt vào, Vua nói:
– Ta thật sự khó tin là ông Plexi lại thờ ơ với sắc đẹp của vợ mình đến mức chẳng buồn để ý đến cách người vợ sử dụng vẻ duyên dáng ấy ra sao! Chắc rằng ở đây có phần lỗi của bà đó, thưa bà. Vì sao bà không ở tại dinh thự của chồng
– Ông Plexi chưa từng mời thiếp đến ở đó bao giờ.
– Kỳ quặc thật! Nào, Phù phiếm, hãy thuật lại ta nghe chuyện gì đã xảy ra ở Phôngtenơblô?
– Thiếp hiểu rằng cách cư xử của thiếp là không thể bào chữa được, nhưng chồng của thiếp vừa mới xúc phạm thiếp… nặng nề và công khai.
Nàng bất giác liếc nhìn cổ tay mình, lúc này vẫn sờ sờ dấu tích của hành động xúc phạm đó. Đức vua cầm lấy bàn tay đó, quan sát mà không nói gì.
Nàng kể lại Lôdăng đã tìm cách an ủi nàng ra sao, lúc đầu bằng lời nói rồi dần dà bằng cách cụ thể hơn.
– Tâu đức vua, thật khó mà chống cự lại những cách làm của ông Lôdăng. Ông ta khôn khéo tới mức mà nếu muốn phát cáu hay kháng cự thì sẽ càng lâm vào tư thế bối rối hơn.
– Hà, hà ! Ông ta là như vậy đó!
– Ông Lôdăng thật lão luyện, ông ấy tinh quái, chẳng kiêng nể điều gì, và bên trong lại có trái tim nhân hậu hiếm có ở đời. Vả lại, tâu bệ hạ, Người biết rõ ông ấy hơn thiếp ạ.
– Chậc! – Vua nói rỡn, – Cái đó tùy thuộc bà nói theo nghĩa nào, thưa bà.
Vua nói tiếp:
– Bà dễ thương khi đỏ mặt như vậy. Trong người bà có nhiều điều trái ngược rất ngộ nghĩnh. Bà vừa dè dặt, vừa táo bạo, vừa vui tính, vừa nghiêm trang… Và bây giờ, ta thấy phân vân và có chiều hướng tin rằng lỗi là thuộc về phía ông Plexi
Lông mày nhà vua cau lại, và vẻ mặt lúc trước hòa nhã đến thế, bỗng sa sầm:
– Ông ta có tiếng là thô bạo, ta xưa nay vẫn không ưa điều đó. Ta không muốn thấy trong triều của ta có những nhà quý tộc chứng minh với người nước ngoài rằng phong tục Pháp vẫn còn thô lỗ hay thậm chí dã man. Vậy đúng là phu quân của bà đánh đập bà, mà lại trước công chúng, phải không?
– Không ạ, – Angiêlic bướng bỉnh chống chế.
– Ủa? Ta tin rằng chàng Philip điển trai ấy sẽ tiến bộ nhiều sau một thời gian dài nằm giữa bốn bức tường ở Baxtiơ ấy.
– Tâu đức vua, thiếp đến để cầu xin Người tha cho anh ấy. Muôn tâu, xin người cho anh ấy ra khỏi ngục Baxtiơ, thiếp van xin Người trăm nghìn lần!
– Bà yêu anh ta ư? Tuy nhiên ta thấy hình như cuộc hôn nhân của bà có nhiều chuyện đắng cay hơn là hạnh phúc? Hai bên còn ít hiểu nhau, nghe nói thế, và hiểu sai về nhau nữa, phải không?
– Hiểu về nhau còn ít, nhưng biết nhau đã bao năm rồi, tâu Đức vua. Anh ấy là anh họ thiếp… khi cả hai còn là con nít…
Nàng nhớ lại cậu thiếu niên với mớ tóc hung uốn cong xõa xuống cổ áo đăng ten, mặc áo lễ phục màu xanh da trời, khi lần đầu tiên Philip xuất hiện ở lâu đài Xăngxê.
Nàng bất giác mỉm cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mưa đã tạnh, một tia nắng ló ra giữa những đám mây.
– Hồi đó anh ấy từ chối không chịu hôn thiếp, – nàng thở dài – và anh ấy phe phẩy chiếc mùi soa thêg ten vẻ ghê sợ, khi thiếp và mấy đứa con gái lại gần.
Và nàng bật cười.
Vua nhìn nàng chăm chú. Ngài vẫn biết là nàng rất đẹp, nhưng đây là lần đầu Vua thấy nàng ở gần mình đến thế. Ngài thấy rõ làn da mịn màng, đôi má lông tơ mượt mà và đôi môi tươi thắm ấy. Ngài thấy hương thơm từ người nàng tỏa ra khi nàng đưa tay vuốt lại đám tóc hung xõa xuống thái dương; toàn thân nàng toát ra sức sống nồng nàn. Đột nhiên Vua đưa hai tay ra giữ lấy thân hình kiều diễm đó. Người thấy nàng mềm mại tuyệt vời. Người cúi xuống gần cái miệng đang cười. Người hôn cái miệng ngọt ngào, nồng nàn đó, chạm vào những cái răng nhẵn và cứng như những hạt ngọc trai nhỏ.
Angiêlic kinh ngạc đến mức đứng yên không có phản ứng gì, đầu bị đẩy ngửa ra sau, cho đến khi hơi nóng từ đôi môi kia lan sang người nàng, khiến nàng giật mình. Tức thì hai bàn tay nàng bíu chặt vào đôi vai của Vua. Đức Vua bước ra xa một bước, rồi rất bình tĩnh và mỉm cười nói:
– Đừng sợ gì cả. Ta chỉ muốn phân định trách nhiệm về đâu và tìm xem, về phía bà, có khiếm khuyết gì không, như là có lãnh đạm dè dặt quá không, tới mức làm tê liệt những niềm hào hứng chính đáng của người chồng chăng?
Angiêlic không hoàn toàn dễ tin trước lời bào chữa đó. Đức Vua lùi thêm mấy bước nữa và quay lại ngồi sau bàn làm việc. Tuy nhiên, người vẫn mỉm cười, không tỏ ra bực mình chút nào.
– Không sao! Ta không tiếc là đã đẩy thủ tục điều tra đi quá xa. Bây giờ ta định rồi… Ông Plexi là một chàng ngốc nghếch hết chỗ nói. Ông ta hoàn toàn đáng gánh chịu chuyện đen đủi của mình, ta sẽ đích thân giúp ông ta thấy được điều sai. Ta hy vọng lần này ông ta sẽ chú ý đến ý kiến của ta. Ta còn muốn phái đến với quân đội ở Picacdi một thời gian, để cho ông ta một bài học. Nhưng thôi đừng than khóc nữa, Phù phiếm ạ. Chẳng bao lâu nữa, người ta sẽ trả lại ông anh họ cho bà thôi.