Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 161: Phi tần tranh sủng (32)


Đọc truyện Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi – Chương 161: Phi tần tranh sủng (32)

Hắn ngồi dậy, thoáng chần chờ, mới nói: “Nói với Thái Hoàng Thái Hậu, lát nữa trẫm sẽ qua.”

Ta theo hắn ngồi dậy, giữ chặt tay hắn: “Lúc này Hoàng Thượng sao có thể đi?” Sắc mặt hắn không tốt, ta lo hắn chịu không nổi.

Quay đầu nhìn ta, hắn chỉ cười, ôm lấy ta mà nói: “Quả thật trẫm rất mệt, nhưng việc này, trẫm không thể không đi.” Dứt lời, hắn buông tay, lập tức ra ngoài.

“Hoàng Thượng.” Ta đuổi theo.

Hắn quay đầu nhìn ta, nhíu mày: “Không bằng đi cùng trẫm?”

Ngẩn ra, ta vội gật đầu.

Hắn lại nói: “Chỉ là đi, nàng không thể nói chuyện.” Hắn bổ sung một câu, “Mặc kệ trẫm có quyết định gì, nàng cũng không được nói chuyện.”

Ta giật mình mà nhìn hắn, không biết hắn rốt cuộc có ý gì.

“Hoàng Thượng.” Ở bên ngoài, Thường công công gọi hắn.

Hắn hoàn hồn, nâng bước rời đi.

Ta chần chờ, cuối cùng cũng vội đi theo.

Tùy thái y thật sự chờ bên ngoài, thấy hắn đi ra, vội nghênh đón. Hắn ngước mắt nhìn ông ấy, có chút kinh ngạc, lại cười: “Không sao, về Thái Y Viện đi.”

“Hoàng Thượng.” Sắc mặt Tùy thái y khác thường, thấy hắn đã xuống bậc thang, vội theo sau, “Hoàng Thượng, vừa rồi Dương tướng quân tới tìm thần…”

Ông ấy không cần nói rõ, nói như vậy Nguyên Thừa Hạo đương nhiên hiểu ý ông ấy. Hắn không dừng bước, lập tức leo lên ngự giá, cười nói: “Sao hả, sư phụ lo cho trẫm? Tùy Hoa Nguyên, ngươi trả lời ông ta thế nào?”

Tùy thái y cúi đầu: “Thần không kịp nói gì cả, chỉ vội qua Càn Nguyên Cung xem Hoàng Thượng trước.”

Ta theo sau bọn họ, Tùy thái y là người thông minh, lời không nên nói, một câu cũng không hé ra.

Thường công công đỡ Nguyên Thừa Hạo lên ngự giá, ta cũng đi lên, quay đầu, thấy Tùy thái y còn đứng bên ngoài, liền nói: “Tùy đại nhân lên đây xem cho Hoàng Thượng đi.” Dù sao vừa rồi ở trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu hắn cũng nói mình không khỏe, hiện tại thái y đi theo cũng không có gì kỳ lạ.

Nghe vậy, Tùy thái y vội đi lên.

Nguyên Thừa Hạo chỉ kéo ta qua, dựa lên người ta.

Tùy thái y bắt mạch cho hắn, cung mày càng nhíu chặt, qua một lát, mới nói: “Thần có chuẩn bị ít thuốc bổ để Hoàng Thượng điều trị thân mình.”

Căng thẳng nhìn hắn, hắn vẫn nhắm mắt dựa vào người ta. Tùy thái y nói thế, nghĩ là mấy ngày nay hắn quá hay động đến chân khí. Lấy áo choàng khoác cho hắn, trong lòng thầm than, ta đây cũng mệt thay hắn rồi.

Tới cửa Úc Ninh Cung, ngự giá dừng lại. Hắn mở mắt, cười nhẹ: “Thì ra đã tới rồi sao?”

Thấy hắn muốn đứng dậy, ta bỗng nhiên quay mặt hôn lấy môi hắn. Hắn giật mình, hai mắt mở lớn. Tùy thái y ở cạnh xấu hổ quay đầu đi.

Rời môi hắn, ta khẽ cười, chăm chú nhìn hắn: “Thời điểm A Man trang điểm cho thần thiếp, nói màu này vô cùng tự nhiên, rất hợp với làn da, hiện tại xem ra, đúng thật là vậy.”

Hắn lúc này mới hiểu ta có dụng ý gì, trong đôi mắt sáng lên ẩn ẩn giận dữ, đầu lưỡi theo bản năng vươn ra liếm liếm. Ta nhíu mày, nghe hắn cười tà: “Đã bị trẫm ăn, vậy thì thêm lần nữa đi.”

Ta mở lớn hai mắt, Nguyên Thừa Hạo, hắn đúng là…

Thấy ta không động đậy, hắn duỗi tay kéo ta qua, thành thạo cúi đầu hôn xuống. Qua một lát, hắn mới thỏa mãn buông tay, cười nhẹ, đứng dậy đi xuống. Ta theo bản năng nhìn Tùy thái y bên cạnh, thấy ông ấy vẫn xấu hổ khom người. Cắn môi, ta cũng đứng dậy đi xuống.

Theo hắn vào trong, hành lễ với Thái Hoàng Thái Hậu.

Thái Hoàng Thái Hậu tỏ vẻ không vui, hỏi: “Sao Hoàng Thượng lại mang Hinh Phi tới đây?”

Hắn cười đáp: “Vừa rồi hoàng tổ mẫu cũng dẫn nàng ấy qua Tây Tam Sở, trẫm cho rằng lần này hoàng tổ mẫu cũng muốn nàng ấy tới nghe một chút.”

Thái Hoàng Thái Hậu nhất thời nghẹn lời, ta chỉ biết cúi đầu đi theo, đứng bên cạnh hắn. Hắn nghiêng người dựa vào ta, ngước mắt, khóe miệng treo ý cười.

Thái Hoàng Thái Hậu ho một tiếng, mới nói: “Ai gia muốn Hoàng Thượng tới là muốn hỏi Hoàng Thượng định xử trí nữ nhân kia thế nào?”

Câu này khiến ta kinh hãi.

Nguyên Thừa Hạo không nhanh không chậm mà trả lời: “Vậy sao? Thì ra Hoàng tổ mẫu còn chưa xử trí. Trẫm còn tưởng việc này không cần tới trẫm quyết định.”

Sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu trở nên khó coi, bà xoay người ngồi xuống, mới nói: “Mặc kệ ả có phải Linh Khuyết hay không, qua việc lần này, trong lòng ai gia trước sau vẫn có khúc mắc với Dương tướng quân.”

Xem ra Thái Hoàng Thái Hậu không giết Linh Khuyết, là muốn từ miệng bà ấy điều tra nguyên nhân Dương tướng quân thu dụng bà ấy.

Người bên cạnh “Ừ” một tiếng: “Việc này hoàng tổ mẫu không nói, trong lòng trẫm cũng nghĩ như vậy. Nhiều năm qua, sư phụ với trẫm… Trước sau chỉ là quân thần.”

Ta cả kinh, không thể tin mà quay đầu nhìn hắn, hắn lại không nhìn ta, chỉ nói: “Trẫm nghĩ có thể mượn việc này thu hồi binh quyền của ông ta, không biết ý của hoàng tổ mẫu thế nào?”


Ta nhấp môi, nhưng phải cố gắng nhịn xuống.

Ánh mắt Thái Hoàng Thái Hậu sáng lên, bề ngoài vẫn kiềm chế cảm xúc của mình, nói: “Hoàng Thượng quả nhiên suy nghĩ giống ai gia. Nữ nhân kia, cho dù thật sự là Linh Khuyết thì có thể nào, chỉ là một bà điên mà thôi. Nhưng, binh quyền giao cho ai, trong lòng Hoàng Thượng đã có người được chọn chưa?”

Hắn cười nói: “Hiện tại trẫm đã tự mình chấp chính, còn cần tìm người sao? Trực tiếp thu về tay trẫm chẳng lẽ không tốt? Còn về danh hào tướng quân kia vẫn cho ông ta nhận, trẫm muốn chức vụ ông ta hữu danh vô thực.”

Thái Hoàng Thái Hậu có chút kinh ngạc.

Nguyên Thừa Hạo lại nói: “Vừa rồi trẫm thử nghĩ, sư phụ từng trấn thủ biên cương mấy năm, đối với tình hình bên kia tương đối quen thuộc. Hiện tại trong triều yên ổn, không bằng để ông ta đi biên cương trấn thủ mấy năm, hoàng tổ mẫu thấy có ổn không?”

Lời hắn nói, hết câu này tới câu khác càng khiến ta khiếp sợ, nhưng ta vẫn không nói lời nào, bởi vì hắn dặn, mặc kệ hắn nói gì, ta đều không thể quản.

Thái Hoàng Thái Hậu đứng bật dậy, nhíu mày hỏi: “Hoàng Thượng thật sự để ông ta rời kinh?”

“Đương nhiên, lời trẫm nói, không phải trò đùa.”

“Vậy… Ai gia cảm thấy rất tốt.” Thái Hoàng Thái Hậu lúc này mới hòa hoãn một chút.

Rời khỏi Úc Ninh Cung, dọc đường đi, tâm tình hắn dường như rất tốt.

Cả đoạn đường ta đều suy nghĩ, vẫn không tìm được câu trả lời.

“Trẫm còn tưởng nàng sẽ hỏi trẫm vì sao?” Hắn nhìn ta, hỏi.

Ta cười đáp: “Thái Hoàng Thái Hậu quản chuyện của Linh Khuyết, nguyên nhân chính là sợ Hoàng Thượng liên hợp với Dương tướng quân, đẩy bà ấy ra ngoài.” 

Ti Y cô cô nói đúng, Thái Hoàng Thái Hậu sợ bản thân mình không có năng lực. Nếu như thế, nghe Nguyên Thừa Hạo nói muốn để Dương tướng quân rời kinh, bà ta chẳng phải nên vui mừng sao? Dương tướng quân đi rồi, võ tướng trong kinh chỉ còn lại Thanh đại nhân, cho dù không có binh quyền, chức vị thủ lĩnh cấm y vệ kia còn thoát được khỏi ông ấy?

Nguyên Thừa Hạo dùng cách điều Dương tướng quân tới biên cương, cho Thái Hoàng Thái Hậu chức vị tốt như vậy, bà ta đương nhiên vui mừng.

Hắn không nói gì, chỉ ôm ta vào lòng.

Ta bỗng nhiên nhớ tới một việc, vội hỏi: “Vậy Vân Mi cũng phải theo Dương tướng quân ra biên cương sao?”

Hắn cười: “Việc này trẫm không biết, đến lúc đó phải xem sư phụ bỏ được không.”

“Vậy còn Đế Cơ…”

“Trẫm sẽ tìm cho nó sư phó khác.”

Ta im lặng không hỏi nữa, tất cả hắn đều đã tính kế chu toàn, căn bản không cần ta nhắc nhở.

Về Càn Nguyên Cung, hắn lên long sàng nằm một lát. Bên ngoài, Thường công công bưng thuốc vào, nói là thuốc bổ Tùy thái y chuẩn bị cho hắn. Ta đánh thức hắn, hắn mơ màng tỉnh dậy: “Tùy Hoa Nguyên đúng là biết canh thời gian, lúc nào cũng chọn thời điểm trẫm đang ngủ.”

Ta khẽ cười, không để ý tới hắn, chỉ lo dùng muỗng đút hắn uống. Hắn cúi đầu uống một ngụm, nhíu mày.

Ta vội nói: “Hoàng Thượng, thuốc đắng dã tật.”

Hắn nghe xong, lại cười: “Sao nàng biết nó đắng? Không biết ông ta bỏ thứ gì vào trong, ngọt quá.”

Ta sững sờ, theo bản năng lại gần ngửi ngửi, nghe hắn bật cười. Giận dữ nhìn hắn, ta thật khờ, thuốc sao có thể ngọt?

Uống thuốc xong, hắn thế nào cũng một hai đòi ta lên giường.

Chôn mặt vào cổ ta, hắn hỏi: “Mấy ngày nay vẫn không khỏe sao?”

Ta lắc đầu: “Thần thiếp thật sự rất tốt.”

Hắn “Ừ” một tiếng, giống như yên tâm, bàn tay đặt lên bụng nhỏ của ta, ta bất động, hắn ôm ta càng chặt, bỗng nhiên nói: “Ôn Nhan Ngọc kia chắc chắn hận trẫm tới chết.”

Ta ngước mắt, thấy hắn cười nhắm mắt lại, ta cũng cười: “Nàng ta không dám.” Nếu Dương tướng quân thật sự rời kinh, Ôn Nhan Ngọc đang có thai, ông ấy đương nhiên sẽ không dẫn theo nàng ta đến biên cương.

Như vậy, đối với Vân Mi mà nói, đây có lẽ là cơ hội tốt.

Hắn không nói nữa, hơi thở dần nhẹ đi.

Một giấc này, hắn ngủ hơi lâu, tay ôm ta vẫn không buông bỏ. Nghiêng đầu, chỉ nhìn sườn mặt hắn, lần đầu tiên, hắn an tĩnh để ta nhìn ngắm như vậy.

Thì ra ta chưa từng phát hiện, da thịt hắn cũng trắng nõn giống hệt nữ tử.

Giơ tay chạm nhẹ vào gương mặt hắn, ta nhịn không được mà cười.

Lông mày hắn thoáng động, đột nhiên buông tay, đẩy ta ra xa. Ta kinh hãi, nghe hắn nhíu mày nói: “Trẫm nóng quá.”


Nóng?

Nhưng ta gần hắn như vậy lại không cảm thấy thế.

Đưa tay sờ trán hắn, độ ấm vẫn bình thường.

Ta vội gọi Tùy thái y vào, ông ấy không bắt mạch, chỉ nói: “Là do tác dụng của thuốc, Hoàng Thượng không cần lo lắng, một lát sẽ tốt thôi.”

Hắn xoay người: “Trẫm nóng đến không ngủ được.” Nói rồi, hắn đẩy đệm chăn ra.

Tùy thái y vội nói: “Hoàng Thượng đã chịu lạnh cả một ngày.”

Nghe Tùy thái y nói vậy, ta vội đắp lại chăn cho hắn. Bảo Tùy thái y lui xuống, hắn trừng mắt nhìn ta, tỏ vẻ đáng thương: “Khó chịu.”

Ta ôm lấy hắn: “Hoàng Thượng nhẫn nhịn đi.”

“Tùy Hoa Nguyên muốn trẫm khổ đến chết.”

“Tùy đại nhân luyến tiếc.”

Bỗng nhiên nghĩ tới Tô Diễn. Năm đó Tùy thái y vì Nguyên Thừa Hạo mà ngay cả thê nhi cũng bỏ, đi theo hắn mười sáu năm, tình cảm này không phải dăm ba câu có thể nói rõ.

Hắn nghe vậy, dường như có chút đắc ý.

“Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có Tùy Hoa Nguyên không lừa gạt trẫm.” Giọng nói kia trầm thấp, nhưng ta biết lòng hắn rất vui vẻ.

Nhấp môi, ta lại không nói gì cả.

Có đôi khi, gạt người không phải cái gọi là lợi ích, chỉ đơn giản vì là quan tâm, giống như giữa Nguyên Thừa Hạo và Tùy thái y.

Ta đột nhiên hiểu được nỗi hận của Tô Diễn.

Không ai có thể tha thứ cho một phụ thân vứt bỏ chính mình, đi chiếu cố hài tử của người khác.

Xưa nay, trung hiếu khó lưỡng toàn.

Trong lòng thầm than, mặc kệ thế nào, ta vẫn bội phục Tùy thái y, càng biết ơn ông ấy đã ở bên cạnh Nguyên Thừa Hạo mười sáu năm.

Hôm sau, nghe nói Dương tướng quân tới Ngự Thư Phòng tìm Nguyên Thừa Hạo, hai người ở trong một lúc lâu. Không ai biết họ nói gì, chỉ biết qua ngày hôm sau, truyền đến tin tức Dương tướng quân rời kinh đi trấn thủ biên cương.

Thái Hoàng Thái Hậu phá lệ không khó xử Linh Khuyết, còn để Dương tướng quân đưa bà ấy đi.

Đúng như ta nghĩ, ông ấy không dẫn theo Ôn Nhan Ngọc, mà điều khiến ta giật mình chính là, ngay cả Vân Mi, ông ấy cũng không đưa đi. Tướng quân phủ to như vậy, từ đây chỉ còn lại hai nữ nhân.

Sau chuyện lần đó, Ôn Nhan Ngọc không còn vào cung, nàng ta chắc cũng đã biết Hiền Phi tính kế mình. Thái độ ngày ấy của nàng ta nói ta biết, với Dương tướng quân, nàng ta thật lòng phụng dưỡng. Mặc kệ có yêu hay không, nàng ta đều hi vọng mọi điều tốt đến với ông ấy. Chỉ có ông ấy tốt, nàng ta mới là tướng quân phu nhân phú quý cả đời.

Chớp mắt đã đến tháng năm, cũng may trước đó tình hình thai nghén trước đó của ta không nghiêm trọng, mà hiện tại đã có thai hơn bốn tháng, hơn nữa y phục mỏng manh, việc này không thể giấu được.

Ánh mắt mọi người trong hậu cung nhìn ta đều có hâm mộ xen lẫn ghen ghét.

Chỉ cười đón nhận, tất cả ta sớm đã đoán trước.

“Muội muội thật biết nhẫn nhịn.” Nụ cười dịu dàng của Hiền Phi càng lạnh thấu xương.

Ta khiêm tốn cười đáp: “Không phải thần thiếp biết nhẫn nhịn, thật sự là không thể không nhẫn nhịn. Sau khi nương nương có thai, còn có kẻ trợn mắt muốn hại nương nương người, tần thiếp sao dám để bản thân rơi vào nguy hiểm?”

Nàng khẽ cười: “Lúc trước hại bổn cung là phế hậu Diệp thị, việc đó sớm đã được điều tra rõ ràng, huống hồ ả đã chết, muội muội đây là buồn lo vô cớ.”

Ta không trả lời, chân tướng ngày đó rốt cuộc là gì, không ai rõ hơn Hiền Phi.

“Nương nương, ra ngoài đã lâu, nên trở về rồi.” Cung nữ Lăng Hương đứng bên cạnh Hiền Phi nhỏ giọng nhắc nhở.

Nàng ta gật đầu, xoay người, lại nhỏ giọng: “Hoàng Thượng mới tự mình chấp chính, phi tần hậu cung khai chi tán diệp cho Hoàng Thượng là hỉ sự, không cần phải che giấu, hài tử trong bụng ngươi cũng không phải nghiệt chủng.”

Ta chỉ đứng nhìn theo nàng ta rời đi, A Man nhíu mày nhìn, ánh mắt tràn ngập tức giận.

Ta cười nhạo một tiếng, trò đùa vô vị này ta sẽ không để trong lòng. Có phải nghiệt chủng hay không, không phải do một mình nàng ta định đoạt. Có bản lĩnh thì đi tìm Nguyên Thừa Hạo hỏi thử xem!

Hoàn hồn, ta mới cười nói: “Đi thôi, đừng để tỷ tỷ chờ đến sốt ruột.”

Cùng A Man qua Bắc Uyển, lúc này Bách Hầu Dục lại xuất cung. Tỷ tỷ thấy ta tới, vội chạy lại: “Đợi lâu không thấy muội tới, sợ có chuyện gì, thiếu chút tỷ đã ra ngoài tìm muội.”


Ta nắm tay nàng: “Tỷ xem, muội một chút cũng không sao.”

Tỷ tỷ gật đầu: “Đương nhiên không sao, mau tới đây ngồi đi. Mấy ngày nay có ngoan ngoãn ăn uống không?”

Ta nhịn không được mà cười, từ khi biết ta có thai, tỷ tỷ cứ lải nhải như ma ma lớn tuổi, cả ngày quản này quản kia, còn nói nhiều hơn A Man.

“Không cho cười, tỷ đang nghiêm túc hỏi muội.” Nàng nhíu mày.

A Man cười nói: “Biểu tiểu thư không cần lo lắng, nô tỳ sẽ trông chừng nương nương thật chặt.”

Nàng lúc này mới yên tâm, duỗi tay bắt mạch cho ta, nói: “Tỷ bảo Tô Diễn dạy tỷ bắt mạch, tỷ cảm thấy mình học cũng rất nhanh.” Nàng thoạt nhìn rất cao hứng, “Ban đầu chàng bủn xỉn không chịu dạy, còn nói nếu tỷ biết bắt mạch rồi sẽ không cần chàng nữa.”

Ta cười nhìn nàng, mỗi lần nhắc tới Tô thái y, sắc mặt tỷ tỷ tràn ngập hạnh phúc.

“Đúng rồi.” Nàng bỗng dưng nhớ tới một chuyện, vội đứng dậy, “Tỷ có chuẩn bị điểm tâm, để tỷ đi lấy một ít cho muội.”

“Tỷ tỷ, muội không đói.” Ta duỗi tay giữ nàng lại.

Nàng cười: “Muội không đói, nhưng hài tử kia lại đói bụng.”

Bị nàng trêu chọc tới quẫn bách, ta đành buông tay, để nàng đi.

Tỷ tỷ lấy điểm tâm trở về, hai người chúng ta ngồi nói chuyện phiếm, qua một hồi cảm thấy mệt mỏi, liền cùng tỷ tỷ bò lên giường, nằm trong ổ chăn ngủ một lát.

Từ nhỏ đến lớn, ta và tỷ tỷ chưa từng thân thiết như vậy. Khi đó, dù quan hệ giữa chúng ta tốt nhưng thân phận rốt cuộc vẫn khác biệt, ngay cả bàn ăn cũng không thể ngồi chung, huống chi ngủ cùng.

Nàng giúp ta chỉnh lại góc chăn, nhỏ giọng: “Hôm nay trời nóng, lúc ngủ dễ bị cảm lạnh, phải cẩn thận một chút, không thể làm bậy.”

Nghe nàng lải nhải, ta lại cảm thấy hạnh phúc, được yêu thương tới hạnh phúc.

Thời điểm rời khỏi Bắc Uyển, trùng hợp gặp Bách Hầu Dục trở về.

Ta ngẩn ra, bởi vì cách ăn mặc một nay của y. Không phải y phục của nam tử Tây Chu, y phục của y, tay áo bó sát, cổ cao, đai lưng to rộng bên hong thêu đồ án kỳ lân, vô cùng sống động.

So với hình tượng ngày thường hoàn toàn tương phản.

Y đi tới, hỏi: “Nương nương phải đi sao?”

Ta hoàn hồn, mỉm cười: “Đúng vậy, hôm nay bổn cung ở đây đã lâu. Xiêm y hôm nay điện hạ mặc là…”

“À, là y phục quê nhà ta.”

Việc này ta đương nhiên biết. Điều ta không rõ chính là, hiện tại đang ở Tây Chu, đang êm đẹp, sao y lại mặc thứ này? Có một câu rất đúng, nhập gia tùy tục, tới đây mấy tháng, y thế mà mặc lại y phục của mình.

Thấy ta không nói lời nào, y bỗng nhiên hỏi: “Hôm nay nương nương nhìn ta, còn cảm thấy ta tương tự An Kỳ Dương không?”

Một câu, khiến ta sững sờ.

Qua một lúc lâu, ta mới thấp giọng hỏi: “Quận chúa thấy, nàng ấy nói thế nào?”

Y cười: “Quận chúa nói, thiếu chút không nhận ra ta, cùng bộ dáng lần đầu gặp ta, kém rất xa.”

Ta và Chỉ Doanh quận chúa thế mà cùng nhớ tới lần đầu tiên gặp y. Ta cuối cùng cũng hiểu, lần đó ngẫu nhiên gặp ở vương phủ, y ở trong lòng ta và Chỉ Doanh quận chúa luôn có bóng dáng của An Kỳ Dương.

Hôm nay, hỏi ta vấn đề như vậy, là vì y muốn thoát khỏi cái bóng của An Kỳ Dương.

Ho một tiếng, ta mới nói: “Không phải kém xa, là căn bản không giống nhau.”

Hắn ngây người một lúc: “Lời này của nương nương, ta thích nghe.”

Ta cười hỏi: “Quận chúa không cùng điện hạ vào cung sao?”

“Thiếu chút quên mất, nàng ấy nói qua Hinh Hòa Cung thăm nương nương trước.”

Ta cũng đang định về Hinh Hòa Cung, nghe y nói thế, liền lập tức trở về. Chỉ Doanh quận chúa quả nhiên ở trong cung của ta, đi vào, thấy nàng đứng dậy lại đây: “Nương nương còn không về, ta thật sự không đợi được nữa.”

Nhìn đồ bày biện trên bàn, ta nhịn không được mà nhíu mày: “Sau này đến thăm bổn cung chỉ cần đi tay không tới, đừng mang theo gì cả.”

Nàng theo ta vào trong, cười nói: “Đây không phải do ta chuẩn bị, là Vân Mi nhờ ta mang vào cung.”

Ngẩn ra, ta hỏi nàng: “Vân Mi ổn chứ?” Dương tướng quân đi rồi, gần hai tháng ta không gặp nàng ấy, hơn nữa qua việc lần đó, ta cũng không hi vọng Vân Mi vào cung, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không cao hứng, sợ là sẽ làm khó nàng ấy.

Chỉ Doanh quận chúa gật đầu: “Nàng ấy vẫn khỏe, rảnh rỗi ở trong phủ sẽ thêu y phục cho hài tử, còn nói để hài tử sau này của nương nương dùng.”

Ta cười nói: “Hiện tại mới bao lớn, nàng ấy đã nghĩ tới việc này.”

“Năm tháng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.” Cùng ta ngồi xuống, nàng bỗng nhiên thay đổi chủ đề, “Hiền Phi sắp sinh rồi, nương nương nói xem, nàng ta sẽ sinh hoàng tử hay đế cơ?”

Không nghĩ nàng sẽ nhắc đến Hiền Phi, ta ngây ra, mới cười: “Đang êm đẹp sao lại nhắc tới việc này?”

“Ta không hi vọng nàng ta sinh hạ hoàng tử, nếu thật là vậy, Thái Hoàng Thái Hậu càng có lý do ép Hoàng Thượng tấn vị cho nàng ta.”

Ta cúi đầu, có việc Chỉ Doanh quận chúa không biết, cho dù Hiền Phi sinh hạ hoàng tử hay đế cơ, vị trí Hoàng Quý Phi kia, Nguyên Thừa Hạo sớm đã đồng ý với Thái Hoàng Thái Hậu sẽ cho Hiền Phi.

“Nương nương sao còn cười?” Chỉ Doanh quận chúa nhíu mày nhìn ta.


Ta lắc đầu: “Không có gì, quận chúa không nên căm thù nàng ta như vậy.”

Nàng cười lạnh: “Tỷ muội Diệp gia không ai tốt cả.” Sợ là nàng lại nghĩ tới cái chết của An Kỳ Dương, còn cả chuyện Hiền Phi oan uổng ta cho Ôn Nhan Ngọc hộp phấn có xạ hương.

Đang định mở miệng, nghe bên ngoài có người báo Hoàng Thượng tới.

Cùng Chỉ Doanh quận chúa đứng dậy hành lễ, hắn đi tới, cười nói: “Doanh Nhi cũng ở đây sao? Khó có được, trẫm cứ tưởng muội vào cung sẽ không tới nơi này.”

Chỉ Doanh quận chúa nhất thời xấu hổ.

Ta kéo ống tay áo hắn, hắn ho một tiếng: “Trẫm đã lâu không muội, hôm nay gặp, trong lòng rất vui.”

Chỉ Doanh quận chúa lúc này mới cười: “Doanh Nhi biết rồi, xin cáo lui trước, không quấy rầy Hoàng Thượng và nương nương nữa.” Dứt lời, nàng hành lễ lui xuống.

Ta giận dữ trừng mắt với hắn, hắn thế mà tự nhiên xoay người, kéo ta vào trong.

“Hôm nay Hoàng Thượng uống thuốc chưa?” Vừa theo hắn vào trong, ta vừa hỏi.

Hắn “Ừ”, lại nhíu mày nói: “Tùy Hoa Nguyên buộc trẫm uống thuốc hai tháng, cứ như muốn trẫm biến thành ấm sắc thuốc vậy.”

“Thế Hoàng Thượng có cảm thấy gần đây long thể tốt lên không?”

Hắn khẽ cười: “Thật sự rất tốt! Trẫm cảm thấy đến lần sau gặp lại Phi Cẩm, nhất định có thể đánh đệ ấy răng rơi đầy đất!”

Ta nhịn không được mà bật cười thành tiếng, hắn thế mà còn nhớ chuyện nguyệt tịch năm ngoái bại dưới tay Nguyên Phi Cẩm!

Kéo ta ngồi lên giường, hắn thở dài: “Đã lâu không gặp đệ ấy.”

Đã lâu này rốt cuộc là bao lâu, ai cũng không nói nên lời.

Nghiêng đầu nhìn hắn, hai tháng này Tùy thái y điều trị cho hắn, sắc mặt hắn đã tốt hơn lúc trước rất nhiều. Hiện tại lòng bàn tay ấm áp kia nắm lấy tay ta, rất thoải mái, cũng khiến ta cảm thấy an tâm.

Hắn bỗng nhiên nói: “Trẫm thật hoài niệm những ngày chơi cờ với nàng, hôm nay rảnh rỗi, trẫm và nàng đánh một ván được không?”

Ta cười nhìn hắn: “Hoàng Thượng thật có hứng thú.”

“Ừ, sáng nay trẫm chơi cờ với Niên Tần, thua nàng ấy một ván. Trẫm nghĩ, vẫn là trình độ của nàng kém hơn nàng ấy một chút.”

“Thế Hoàng Thượng muốn khi dễ thần thiếp sao?”

Hắn càng vui vẻ: “Mỗi người đều có bản lĩnh của mình, sao có thể nói trẫm muốn khi dễ nàng?”

Ta hừ một tiếng: “Hôm nay thần thiếp hơi mệt, không muốn chơi cờ.”

“Sợ thua trẫm?”

“Hoàng Thượng đã không sợ thua Niên Tần, thần thiếp sao phải sợ thua Hoàng Thượng? Chỉ là mệt mỏi, không muốn chơi mà thôi.” Mỗi lần đánh cờ với hắn, hắn đều chơi xấu, khiến người ta không phục cũng không được.

Hắn không ép ta, một tay bế ngang ta lên: “Vậy trẫm nghỉ ngơi với nàng.” Hắn nhẹ nhàng đặt ta lên giường, sau đó chính mình cũng leo lên.

Ta nhắm mắt, người bên cạnh lại không chịu an tĩnh, xoay người, bắt đầu không an phận. Ban đầu là duỗi tay ôm eo ta, sau đó hơi thở hắn ngày càng gần, ta chưa kịp mở mắt, môi mỏng của hắn đã áp xuống.

Mở lớn hai mắt, hắn lại làm như không thấy, dịu dàng hôn ta.

Đầu lưỡi hắn cuốn vào, động tác rất nhẹ rất chậm, thấy ta mở to mắt nhìn hắn, hắn thế mà nói: “Trẫm hôn là việc của trẫm, nàng cứ ngủ việc của nàng.”

Chán nản nhìn hắn, hắn như thế, bảo ta ngủ thế nào?

Đưa tay đẩy hắn ra, hắn lập tức nói: “Không ngủ sao? Vậy ngồi dậy chơi cờ.” Nghiêm túc nhìn ta, đáy mắt hắn rõ ràng đang cười.

Cắn môi, ta bỗng nhiên bật cười. Chủ động ngậm lấy cánh môi của hắn, môi anh đào theo da thịt hắn trượt xuống, cởi bỏ long bào. Thân thể hắn rõ ràng run lên, bàn tay to duỗi tới nắm chặt tay ta, tiếng hít thở cũng trở nên dồn dập, ta đã không kiêng nể mà khiêu chiến cực hạn của hắn.

Ta cười hỏi: “Hoàng Thượng nhìn thần thiếp làm gì? Hiện tại thần thiếp không tiện thị tẩm.”

“Ai dạy nàng nói lời này?” Hắn phẫn hận.

Ta nhịn không được mà muốn cười, ai dạy? Còn không phải Nguyên Thừa Hạo ngài sao?

Liều mạng hít sâu một hơi, hắn bực bội ngồi dậy, kéo cổ áo lại, trừng mắt một cái, sau đó quay mặt đi, lại hít thở đều đặn mấy hơi, mới quay đầu nhìn ta.

“Hoàng Thượng sao vậy?”

“Nàng chờ đó cho trẫm!”

Ta vẫn nằm yên một chỗ, chờ ngài, ngài có thể thế nào?

Hắn phẫn nộ, cũng tức giận. Cái cảm giác dù tiến hay lùi đều không được này của hắn lại khiến ta vui vẻ.

Chạng vạng, ở Hinh Hòa Cung dùng bữa tối, hắn nói muốn qua Ngự Thư Phòng xử lý chút việc.

Tiễn hắn ra ngoài, ngự giá đã chờ sẵn. Thường Cừ đỡ hắn đi lên, ta đang định xoay người, liền thấy một cung nữ vội vàng chạy tới, lớn tiếng gọi: “Hoàng Thượng…”

Ta nhíu mày xoay người, thấy cung nữ kia đã tới gần.

Nguyên Thừa Hạo nhấc màn, cung nữ đi tới quỳ gối trước mặt hắn, sắc mặt trắng bệch, run rẩy báo: “Hoàng Thượng, Hiền Phi nương nương bị hoa cầu của Đế Cơ vướng ngã, ngài mau đi xem đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.