Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 160: Phi tần tranh sủng (31)


Đọc truyện Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi – Chương 160: Phi tần tranh sủng (31)

Nguyên Thừa Hạo đứng bật dậy, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Thường công công lau mồ hôi: “Hoàng Thượng mau đi xem đi, Thái Hoàng Thái Hậu còn cố ý phái người tới báo với Hoàng Thượng việc này.”

Hắn chỉ ngẩn ra một lát, lập tức rời đi.

Ta cũng ngồi dậy, Thường công công đã theo hắn ra ngoài. A Man chạy vào, sắc mặt thay đổi: “Nương nương, vừa rồi Thường công công nói cái gì? Dương tướng quân làm phản sao?” Nghe ra được, nàng cũng không tin.

Ta đứng dậy đi ra ngoài, sắc trời đã tối đen như mực.

A Man đuổi theo, vội khuyên: “Nương nương đừng ra ngoài.”

Dừng bước ở cửa, cho dù ta muốn ra, cũng không biết nên đi đâu. Dương tướng quân xảy ra chuyện, Nguyên Thừa Hạo chắc chắn sẽ xuất cung, ta chỉ là một phi tử, thời điểm này có thể có lý do gì để đi theo?

Hành Nhi lấy áo choàng chạy ra, khoác lên người ta, nhỏ giọng: “Ban đêm trời lạnh, nương nương cẩn thận đừng để bị bệnh.”

Nàng vừa dứt lời, A Man liền hùa theo: “Đúng vậy, nương nương vẫn là vào trong đi. Nếu người không yên tâm, để nô tỳ ra ngoài thám thính tin tức.”

Hành Nhi vội nói: “Vẫn là để nô tỳ, A Man tỷ tỷ ở lại tẩm cung hầu hạ nương nương đi.” Nói rồi, nàng đã xoay người chạy đi.

A Man dìu ta vào trong: “Hiện tại nương nương đang có thai, không thể như trước, mọi việc đều phải cẩn thận. Hoàng Thượng đã tới tướng quân phủ, Dương tướng quân nhất định sẽ không sao.”

Ta nhấp môi không nói lời nào.

Việc này thật kỳ lạ, đừng nói Dương tướng quân sẽ không làm phản, cho dù có, trước khi Nguyên Thừa Hạo biết, sao Thái Hoàng Thái Hậu đã chắc chắn như vậy?

Ngồi ở mép giường, A Man rót nước cho ta, nhỏ giọng: “Nương nương nói xem, một từ làm phản sao có thể dùng với Dương tướng quân? Dương tướng quân là sư phụ của Hoàng Thượng mà! Nô tỳ nghe nói chiến loạn Thủy Hưng năm thứ hai đó, Dương tướng quân đóng góp rất nhiều công sức!”

Nhấp ngụm trà, không biết vì sao, ta đột nhiên nhớ tới nữ tử ở Thành Vương phủ kia.

Đó là phi tử của tiên đế, Nguyên Thừa Hạo còn nói, đó vốn nên là người đã chết, Dương tướng quân giữ bà ở Thành Vương phủ, nếu để người có tâm phát hiện, tất nhiên sẽ xảy ra chuyện.

Ta còn nhớ khi đó, Nguyên Thừa Hạo cũng dùng việc này uy hiếp Dương tướng quân.

Nắm chặt ly nước, thở dài một tiếng, có lẽ chỉ là ta nghĩ nhiều. Nếu là Linh Khuyết, Thái Hoàng Thái Hậu có lý do gì mà nói Dương tướng quân làm phản? Dù biết thân phận của bà, tội danh cũng không đủ cấu thành.

“Nương nương sao vậy?” Thấy ta không nói lời nào, A Man lo lắng nhìn ta.

Ta lúc này mới hoàn hồn, lắc đầu: “Không sao, chỉ là có vài điểm nghĩ không ra mà thôi.”

“Nô tỳ cũng không nghĩ ra.”

Hành Nhi ở bên ngoài một lúc lâu mới trở về, nói là Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thượng đều tới tướng quân phủ. Nàng tạm thời không hỏi thăm được gì khác.

Ta cũng hết cách, chỉ có thể ở Hinh Hòa Cung chờ.

Đêm đã khuya, Nguyên Thừa Hạo vẫn chưa trở về, A Man khuyên ta nghỉ ngơi. Ta đương nhiên biết lúc này không thể miễn cưỡng chính mình, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lên giường vào giấc.

Hôm sau, nghe nói Nguyên Thừa Hạo gần hừng đông mới trở về, chỉ ở Ngự Thư Phòng một lát liền thượng triều, Thái Hoàng Thái Hậu cũng về Úc Ninh Cung.

Thời điểm qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, nghe phi tần các cung đều khe khẽ nghị luận. Xem ra chuyện hôm qua tướng quân phủ xảy ra chuyện, sáng sớm đã truyền khắp nơi.

Hiền Phi ngồi ngay ngắn một bên, trò chuyện cùng Đường Tiệp Dư.

Thấy ta đi qua, nàng ta cười nói: “Thoạt nhìn Hinh Phi hôm nay không tồi, bổn cung còn tưởng cả đêm qua ngươi sẽ không ngủ. Quan hệ giữa ngươi và Vân Mi tốt như vậy, nghe tin Dương tướng quân xảy ra chuyện làm khó ngươi phải kiềm chế.”

Ngồi xuống, ta mới đáp trả: “Nương nương và tướng quân phu nhân không giống thế sao? Nương nương hình như không bình tĩnh như thế?”

Ngẩn ra, nàng ta cười ôn hòa: “Bổn cung và nàng, có thể đánh đồng với các ngươi sao?”

Ta sững sốt, thâm ý trong lời nói đó ta còn chưa kịp nghiền ngẫm, đã thấy Ti Y cô cô dìu Thái Hoàng Thái Hậu tới. Mọi người vội đứng dậy hành lễ. Sắc mặt bà ta không tốt lắm, chuyển hướng nói với Hiền Phi: “Hiện tại thân mình ngươi nặng nề, ra ngoài phải chú ý một chút. Theo ai gia thấy, việc thỉnh an này cũng miễn đi.”

Lăng Hương đỡ nàng ta ngồi xuống, nàng ta mới trả lời: “Thần thiếp không sao, cứ ở mãi trong tẩm cung, thần thiếp sẽ cảm thấy buồn chán.”

Thái Hoàng Thái Hậu không nhiều lời nữa.

Mọi người ngồi một lát, Tiền công công chạy vào bẩm báo: “Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng đã hạ triều.”

Thái Hoàng Thái Hậu chỉ gật đầu, chúng phi tần hiểu ý, liền rời khỏi Úc Ninh Cung. Hiền Phi và Thái Hoàng Thái Hậu đi sau, Đường Tiệp Dư cũng đi bên cạnh, ta nghe nàng nói: “Thái Hoàng Thái Hậu, trắc thất của Dương tướng quân trước đây là cung nữ của Hinh Phi nương nương, người nói xem việc này Hinh Phi nương nương có phải biết gì đó không?”

Bước chân ta thoáng cứng lại, Đường Tiệp Dư, nàng ta rốt cuộc có ý gì?

Sắc mặt A Man cũng thay đổi, ngước mắt nhìn ta. Nàng định quay đầu, ta vội cản nàng lại, Đường Tiệp Dư có ý gì, đó chính là ý của Hiền Phi.

Quả nhiên, ngay sau đó, Thái Hoàng Thái Hậu lên tiếng: “A, việc này a gia đúng là chưa từng nghĩ tới, Hinh Phi.” Bà kêu.

Ta lúc này mới xoay người, hành lễ với bà, hỏi: “Thái Hoàng Thái Hậu có gì phân phó thần thiếp?”

Bà ta mặt không cảm xúc tiến lên, nhìn ta, nói: “Ai gia và Hiền Phi đang muốn qua Tây Tam Sở, ngươi cũng đi theo đi.” Dứt lời, bà đỡ tay Ti Y cô cô đi ngang qua ta.

Hiền Phi đi theo, khẽ cười: “Hinh Phi mau lên.”

Đường Tiệp Dư lập tức dừng bước, ta quay đầu nhìn ta, thấy nàng ta mỉm cười với mình, hành lễ rời đi. Trong nháy mắt, chỉ có tiếng chuông quanh quẩn.

A Man nhỏ giọng: “Nương nương, Thái Hoàng Thái Hậu kêu người đi làm gì?”

Mặc kệ làm gì, Vân Mi và Dương tướng quân không thoát khỏi can hệ.

Chỉ là ta không ngờ, việc này sẽ thẩm tra ở Tây Tam Sở.

Cho dù đây là ý của Thái Hoàng Thái Hậu hay Nguyên Thừa Hạo, việc này tạm thời không có đường ra, như thế, ta càng khẳng định Dương tướng quân làm phản là điều vô căn cứ.

Nếu thật sự làm phản, tội danh như vậy, ai có thể bình tĩnh?

Vào Tây Tam Sở, A Man có vẻ căng thẳng, sợ là nàng nhớ lại tình cảnh ngày đó cùng ta bị giam ở đây. Hít sâu một hơi, lần đó, ta thiếu chút không giữ được hài tử, ta thề, không bao giờ để họ có cơ hội như vậy.

Theo Thái Hoàng Thái Hậu vào, thấy Nguyên Thừa Hạo cũng tới.

Thời điểm thấy ta, ánh mắt hắn lộ rõ sự kinh ngạc. Đi tới, hắn hỏi Thái Hoàng Thái Hậu: “Hoàng tổ mẫu, đây là việc lớn, các nàng tới làm gì?” Hắn kéo Hiền Phi vào câu chuyện.

Thái Hoàng Thái Hậu vừa đi vào vừa nói: “Không có gì, chỉ là thêm vài người mà thôi.”

Nguyên Thừa Hạo lại nhìn ta, cuối cùng không nói nữa.

Các cung nữ chờ ở bên ngoài, ta và Hiền Phi ngồi sau bình phong, xuyên qua bình phong chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng động tĩnh lại nghe vô cùng rõ ràng.

Chỉ chốc lát sau, hình như có người được dẫn vào.

Người nọ quỳ xuống hành lễ, ta chấn động, bởi vì giọng nói kia là của Ôn Nhan Ngọc.

Nguyên Thừa Hạo còn chưa mở miệng, Thái Hoàng Thái Hậu đã lên tiếng: “Ai gia muốn nghe ngươi nói một chút chuyện nữ tử bị giấu trong Thành Vương phủ.”

Ta nắm chặt khăn lụa trong tay, nghe nữ tử kia trả lời: “Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, thiếp thân không biết bà ấy là ai.”

“Không phải ngươi nói Dương tướng quân thường xuyên tới Thành Vương phủ sao?”

“Vâng, thiếp thân cứ tưởng nữ tử ở Thành Vương phủ đó là… Là người trong lòng của tướng quân.” Nàng ta thấp giọng, lời nói lộ rõ sự ghen ghét.

Mà ta, không khỏi nao nao, nhớ lần đó tới tướng quân phủ, nàng ta còn hỏi có biết người ở Thành Vương phủ hay không. Thì ra, việc này nàng ta luôn để trong lòng, chỉ vì nàng ta cho rằng đó là người Dương tướng quân yêu hay sao?


Ta nghe Nguyên Thừa Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, Thái Hoàng Thái Hậu lại nói: “Việc này, ai gia sẽ ghi công ngươi.”

“Thái Hoàng Thái Hậu…” Ôn Nhan Ngọc sợ hãi.

“Ai gia nói ngươi biết, nữ tử kia không phải người Dương tướng quân thích, ai gia còn phải đa tạ ngươi đã giúp ai gia tìm được dư nghiệt của Lê Quốc!” Giọng của Thái Hoàng Thái Hậu chợt lạnh đi.

Ta kinh hãi, Linh Khuyết ở Thành Vương phủ ta biết, ta còn biết bà là phi tử của tiên đế, nhưng… Sao Thái Hoàng Thái Hậu lại nói bà là dư nghiệt của Lê Quốc!

Lê Quốc, cái tên với ta mà nói có chút xa xôi.

Bởi vì, Lê Quốc hơn ba mươi năm trước đã không còn tồn tại, hiện giờ, lãnh thổ Lê Quốc sớm đã nhập vào bản đồ Tây Chu, nơi đó, gọi là Lê Cương.

Mười sáu năm trước, nghe nói trận chiến nổ ra ở Vân Điền Quận là do người Lê Quốc phát động, nhưng, trận chiến đó không phải đã kết thúc mười sáu năm trước sao? Như thế tới hôm nay, sao Thái Hoàng Thái Hậu lại nói tìm được dư nghiệt Lê Quốc?

Ôn Nhan Ngọc run rẩy hỏi: “Thái Hoàng Thái Hậu, người nói cái gì…”

Nguyên Thừa Hạo lạnh giọng: “Nói cái gì, chẳng lẽ ngươi không nghe rõ sao?”

Thái Hoàng Thái Hậu hừ một tiếng: “Nữ nhân tư thông với Dương tướng quân kia là người Lê Quốc. Ai gia nói như vậy, ngươi rõ rồi đúng không?”

Ôn Nhan Ngọc vội vàng hỏi: “Sao có thể?”

“Nhờ ngươi nói Dương tướng quân và ả ta thường xuyên gặp mặt mới giúp ai gia và Hoàng Thượng sớm có cảnh giác. Ai gia đã nói rồi, việc này ngươi có công.”

Thật lâu sau, bên ngoài không có ai trả lời.

Khẳng định Ôn Nhan Ngọc bị dọa tới choáng váng, mà ta, cũng sững sờ.

Linh Khuyết là người Lê Quốc, thì ra, đây mới là lý do nói Dương tướng quân làm phản.

Lại thêm một lúc, cuối cùng mới nghe được tiếng của Ôn Nhan Ngọc: “Không phải, Thái Hoàng Thái Hậu, không phải Hiền Phi nương nương đã nói, chỉ cần thiếp thân nói rõ việc này, nàng ấy sẽ làm chủ cho thiếp thân, không để nữ nhân không danh không phận kia cướp tướng quân sao?”

Ta theo bản năng nghiêng mặt nhìn Hiền Phi bên cạnh.

Nàng cũng nghiêng đầu nhìn ta, khẽ cười.

Bên ngoài, Thái Hoàng Thái Hậu lên tiếng: “Đúng vậy, Hiền Phi vốn có ý tốt, lại không biết việc này vừa điều tra liền bại lộ.” Bà dừng lại một lát, mới nói, “Theo Hoàng Thượng thấy, việc này cần thẩm vấn lại không?”

Nguyên Thừa Hạo chỉ ngồi im một chỗ, không nói lời nào.

Thái Hoàng Thái Hậu đành ra lệnh: “Người đâu, dẫn nàng ta xuống. Truyền Dương Thành Phong.”

Nghe tiếng thị vệ đi vào, sau đó là tiếng Ôn Nhan Ngọc khóc lóc: “Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu, oan uổng quá! Tướng quân sao có thể làm ra loại chuyện này? Nhất định là nữ nhân kia quấn lấy tướng quân, xin Thái Hoàng Thái Hậu minh xét! Thái Hoàng Thái Hậu minh xét! Tướng quân trung thành với Hoàng Thượng, sẽ không làm ra loại chuyện như vậy! Thái Hoàng Thái Hậu…”

Tiếng của nàng ta ngày càng nhỏ, dù đã xa, ta vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc.

Ta cắn môi, Ôn Nhan Ngọc rõ ràng đã bị Hiền Phi lợi dụng. Nhìn nữ tử bên cạnh, ta nhỏ giọng: “Thật không ngờ, thì ra nương nương còn quản việc nhà người khác.”

Nàng khẽ cười: “Bổn cung chỉ là muốn an ủi nàng ta, còn nữa, nghe nói nữ nhân kia bị giấu ở Thành Vương phủ, ai nghe xong mà không tò mò? Đúng rồi, bổn cung quên mất, muội muội không tò mò cũng là điều bình thường, muội muội ngay từ đầu đã biết, không phải sao?”

“Tần thiếp sao có thể biết việc này?”

“Vậy sao? Vân Mi chưa từng nói ngươi biết tướng quân thường tới Thành Vương phủ gặp một nữ nhân thần bí?”

“Vân Mi hiền huệ, không biết ghen ghét, sao có thể nói với tần thiếp việc này? Lời tướng quân phu nhân hôm nay nói thật sự khiến thần thiếp giật mình, sao dấm gì cũng ăn hết vậy?”

Sắc mặt Hiền Phi trở nên khó coi, chỉ hừ một tiếng, không nói nữa.

“Mạt tướng tham kiến Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu.” Bên ngoài truyền đến tiếng của Dướng tướng quân.

“Dương tướng quân.” Thái Hoàng Thái Hậu đứng dậy, “Nhiều năm như vậy, ai gia thật sự không ngờ ngươi lại làm ra chuyện như thế! Dương gia xưa nay trung liệt, ai gia không ngờ ngươi thế mà…”

Dương tướng quân quỳ xuống, cúi đầu: “Với Hoàng Thượng, mạt tướng tuyệt đối không hai lòng.”

“Không hai lòng? Vậy ai gia hỏi ngươi, nữ nhân kia tính như thế nào?”

“Nàng ta chỉ là nữ tử yếu đuối không nhà để về, mạt tướng thấy nàng ta đáng thương, nên mới giữ lại.” Ông ấy thong dong trả lời.

Thái Hoàng Thái Hậu cười lạnh: “Không nhà để về? Ả sao có thể không nhà để về? Mười sáu năm trước, đáng lẽ ả nên xuống địa ngục! Chẳng lẽ ngươi đã quên tiên đế từng ban chết cho ả sao! Hay, hay lắm, ngươi giấu tiên đế, bây giờ còn muốn lừa gạt Hoàng Thượng. Dương tướng quân, đây là tội khi quân! Phải tru di cửu tộc!”

Lòng ta trầm xuống, vẫn không nghe thấy Nguyên Thừa Hạo nói chuyện. Cách tấm bình phong, sắc mặt hắn ta không nhìn rõ lắm.

Dương tướng quân hỏi lại: “Thái Hoàng Thái Hậu nói nàng ta đáng chết, mạt tướng cả gan xin hỏi, Thái Hoàng Thái Hậu nghĩ nàng ta là ai?”

“Sao hả? Dương tướng quân cho rằng ai gia tuổi lớn, già cả mắt mờ rồi đúng không? Ngay cả ả cũng không nhận ra?”

“Mạt tướng không dám.” Dương tướng quân cúi đầu, “Mạt tướng chỉ muốn nói, trong thiên hạ người giống người rất nhiều, Thái Hoàng Thái Hậu nhận lầm người cũng là chuyện bình thường.”

“Bang” một tiếng, Thái Hoàng Thái Hậu tức giận đến đập nát ly trà, tức giận nói: “Hoàng Thượng nghe đi, ông ta thế mà nói ai gia nhận lầm người!”

Nam tử ngồi bên trên cuối cùng cũng lên tiếng: “Việc này, hoàng tổ mẫu không cần gấp. Có phải hay không, trẫm sai người dẫn bà ta lên vừa hỏi liền biết. Người đâu, dẫn nữ nhân kia tới cho trẫm.” Hắn không hề nhắc đến hai chữ “Linh Khuyết”.

Linh Khuyết bị dẫn lên, thị vệ đè bà ấy xuống, bà ấy không muốn, thế mà ủy khuất bật khóc.

Thái Hoàng Thái Hậu mất kiên nhẫn, phất tay bảo thị vệ lui xuống, nhìn bà ấy, bỗng nhiên gọi: “Linh Khuyết.”

Ta dường như dừng hô hấp, bên ngoài, không hề nghe thấy tiếng nữ tử đáp lại.

Nhưng Thái Hoàng Thái Hậu không hề từ bỏ ý định, lại gọi bà ấy một tiếng. Bà ấy vẫn không trả lời, chỉ sợ hãi lui xuống bên cạnh Dương tướng quân.

Nguyên Thừa Hạo đứng dậy, nói nhỏ: “Hoàng tổ mẫu, bà ấy là kẻ điên.”

Thái Hoàng Thái Hậu cắn răng: “Cho rằng kêu ả giả điên là tránh được một kiếp sao? Hoàng Thượng chắc cũng không tin lý do thoái thác của Dương tướng quân đúng không?”

Thật không ngờ, hắn thế mà nói: “Trẫm đương nhiên không tin, trẫm cũng muốn hỏi rõ xem việc này rốt cuộc là như thế nào.”

Xuyên qua bình phong nhìn nam tử bên ngoài, ta không biết trong lòng hắn rốt cuộc có chủ ý gì.

Hắn đi về phía trước, cúi người, nhẹ giọng: “Vậy sư phụ nói trẫm biết, bà ấy, rốt cuộc là ai?”

“Mạt tướng đã nói, nàng ta chỉ là một người đáng thương không có nhà để về.” Giọng của Dương tướng quân vẫn vô cùng rõ ràng.

Hắn “Ừ” một tiếng, bỗng nhiên chuyển hướng Linh Khuyết, gọi: “Linh Thục Viện.”

Không khí trong một khắc đó đột nhiên đọng lại.

Linh Khuyết đứng lên, đột nhiên nhào về phía trước kéo ống tay áo của hắn, nghẹn ngào: “Hoàng Thượng, Diệp…”

Ta hoảng sợ đứng bật dậy, nữ tử bên cạnh lại duỗi tay bắt lấy cổ tay ta, thấp giọng: “Muội muội gấp cái gì, nghe tiếp đi, biết đâu còn trò hay phía sau. Thật là, đó là tên húy của tiên đế, người trong thiên hạ không ai dám gọi, hay cho một Thục Viện nhỏ nhoi lá gan thật lớn.”

Hít sâu một hơi, ta biết mình lúc này không thể ra ngoài. Còn nhớ đêm nguyệt tịch hôm đó, ở Thành Vương phủ, bà ấy cũng coi Nguyên Thừa Hạo là tiên đế.

Nguyên Thừa Hạo gạt tay bà ấy ra, cười nhạt: “Trẫm không phải ông ta.”

Một câu ngắn ngủi, ta thế mà nghe được sự tức giận bên trong.

Hắn đương nhiên không phải ông ấy, hắn hận ông ấy.

“Diệp…” Nữ tử lần nữa nắm lấy ống tay áo của hắn, khóc lóc, “Ngài sao có thể nhẫn tâm mặc kệ Linh Khuyết chứ?”


Hiền Phi mỉm cười: “Sao hả, chẳng lẽ Dương tướng quân không biết bà ta là Linh Thục Viện của tiên đế?”

Không khỏi căng thẳng, ta thật không hiểu, Nguyên Thừa hạo rốt cuộc muốn làm gì?

Muốn rút tay ra, Hiền Phi lại nắm thật chặt. Nàng ta cho rằng lúc này ta sẽ lao ra ngoài sao? Nếu ta đi, chỉ sợ sự việc càng nháo lớn.

Nàng ta lại hỏi: “Sao hả? Ngươi lại muốn đẩy bổn cung sao?”

Quay đầu nhìn cái bụng đã phồng lên, ta bật cười: “Nương nương không sợ sao?”

Sắc mặt nàng thay đổi, cuối cùng cũng buông tay.

Bên ngoài, Linh Khuyết ôm chặt Nguyên Thừa Hạo, khóc lóc càng thêm ủy khuất.

Thái Hoàng Thái Hậu tức giận đến lớn tiếng: “Người đâu, còn không kéo nữ nhân này ra ngoài!”

Có thị vệ tiến vào, bà ôm Nguyên Thừa Hạo càng chặt, thị vệ không dám dùng sức, dù sao người bà ấy đang ôm cũng là Hoàng Thượng. Ta thấy Nguyên Thừa Hạo giơ tay, dùng sức đẩy bà ấy ra, sau đó lui một bước, nhìn Dương tướng quân: “Đã đến nước này, sư phụ còn gì để nói không?”

Linh Khuyết muốn xông lên, thị vệ vội đè bà ấy xuống.

Dương tướng quân nói: “Hoàng Thượng, bà ấy là người điên. Lời người điên nói, sao có thể tin được?”

“Dương tướng quân!” Thái Hoàng Thái Hậu chỉ vào Linh Khuyết, “Kéo xuống, trước đánh ả hai mươi bản cho ai gia!”

“Thái Hoàng Thái Hậu bớt giận!” Lời Dương tướng quân nói, Thái Hoàng Thái Hậu làm như không nghe thấy.

Thị vệ kéo Linh Khuyết ra ngoài, cửa đóng lại, bà ấy đột nhiên lớn tiếng với Thái Hoàng Thái Hậu: “Là ngươi! Ha ha, đừng tưởng người khác không biết chuyện tốt ngươi làm. Ta biết ngươi phái người tới Tân Vương phủ giết Hứa Thái Hậu và Tân Vương Phi. Ta còn biết chuyện của Tân Vương…”

“Bang!” Thái Hoàng Thái Hậu xông lên cho bà ấy một cái tát, “Hỗn trướng, dám nói bậy như thế!”

Ta cả kinh, Linh Khuyết, bà ấy sao có thể nói như vậy?

Thân ảnh màu vàng đi về phía cửa, Thái Hoàng Thái Hậu cuối cùng cũng thay đổi thái độ, quay đầu nhìn hắn: “Hoàng Thượng chắc sẽ không đi tin lời một kẻ điên chứ?”

Hiền Phi ở cạnh đã đứng dậy, sắc mặt trầm xuống.

Về chuyện của Tân Vương phủ ở Du Châu, ta biết trong lòng Nguyên Thừa Hạo vẫn luôn hoài nghi. Lần này Linh Khuyết không cố kỵ mà nói ra như vậy, mọi người ở đây đều giật mình.

Nguyên Thừa Hạo lại cười lạnh: “Nếu hoàng tổ mẫu đã nói đó chẳng qua là lời của một kẻ điên, trẫm sao có thể tin tưởng?”

Một câu của hắn khiến Thái Hoàng Thái Hậu cũng ngơ ngẩn.

Hắn lại nói: “Hoàng tổ mẫu bảo, lời đại nghịch bất đạo như vậy bà ấy cũng dám nói, sẽ không có ai sai khiến chứ?”

Thái Hoàng Thái Hậu lúc này mới hoàn hồn, hừ mạnh một tiếng: “Hoàng Thượng nói có lý.”

Hắn tiếp tục: “Việc này, trẫm luôn hoài nghi, đây rốt cuộc có phải Linh Thục Viện của tiên đế hay không? Thật sự rất giống sao? Chỉ tiếc lúc ấy trẫm còn nhỏ, cũng chưa từng gặp. Không bằng, kêu cô cô tới xác nhận đi.”

Hắn vừa dứt lời, ta thiếu chút bật cười thành tiếng.

Trong thiên hạ, kẻ giảo hoạt không ai bằng Nguyên Thừa Hạo.

Vừa rồi còn căng thẳng, không biết trong hồ lô hắn chứa thứ gì, thì ra, là như vậy!

Hắn từng bước khiến Thái Hoàng Thái Hậu đi vào ngõ Linh Khuyết là kẻ điên, nếu Thái Hoàng Thái Hậu đã tự mình nói lời kẻ điên không thể tin được, như vậy những lời Linh Khuyết nói trước đó, đều không tin được.

Nếu không, chính là Thái Hoàng Thái Hậu sai người đi Du Châu giết hại Hứa Thái Hậu và Tân Vương Phi.

Thái Hoàng Thái Hậu dù có ngốc, chắc chắn cũng không thừa nhận việc này.

Nguyên Thừa Hạo lại hỏi: “Hoàng tổ mẫu nói xem, rốt cuộc là ai muốn oan uổng sư phụ? Trong triều này, là ai có thù oán với ông ấy?”

“Vấn đề này…” Thái Hoàng Thái Hậu nhất thời nghẹn lời, ậm ừ không nói thành tiếng.

Giờ phút này Linh Khuyết vẫn còn bị thị vệ lôi kéo, bà vừa khóc vừa cười, lại bắt đầu nói chuyện không đâu vào đâu. Nói xong chuyện của Tân Vương Phi, không ngờ bà lại bắt đầu nói chuyện năm đó Thái Hoàng Thái Hậu giết mẫu phi của tiên đế để bồi dưỡng tiên đế.

Hiền Phi ở bên cạnh ta tức giận đến sắc mặt trắng bệch, ta chỉ khẽ cười, nói nhỏ: “Nương nương, quả nhiên là trò hay khó có được, đúng không?”

“Kéo xuống! Còn không kéo xuống! Ai dám mang việc này ra vui đùa, còn không loạn côn đánh chết!” Thái Hoàng Thái Hậu phẫn nộ kêu to.

“Buông ta ra!” Linh Khuyết giãy giụa khóc lóc.

Dương tướng quân cầu xin: “Thái Hoàng Thái Hậu tha cho nàng ta đi! Nàng ta chỉ là kẻ điên, xin Thái Hoàng Thái Hậu tha mạng!”

“Sư phụ trạch tâm nhân hậu, nhiều điều đó sẽ khiến vài người tồi tệ hơn.” Nguyên Thừa Hạo chỉ nói một câu như vậy, không hề có ý cầu tình cho Linh Khuyết.

“Hoàng Thượng!” Dương tướng quân chuyển hướng sang hắn, “Hoàng Thượng tha cho nàng ta đi.”

Ta đột nhiên nhớ khi đó Dương tướng quân có nói, tiên đế phó thác Linh Khuyết cho ông ấy, ông ấy phải làm tốt trách nhiệm này.

Nguyên Thừa Hạo đã đúng, Dương tướng quân trung thành với tiên đế như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ mặc Linh Khuyết. Nhưng Dương tướng quân, Nguyên Thừa Hạo bảo vệ ông ấy khắp nơi, chỉ riêng Linh Khuyết, hắn sẽ không bảo vệ.

Hít sâu một hơi, vở kịch này, ta chỉ là người đứng xem, không thể nói gì, cũng không thể khuyên can, nếu không đúng như lời Thái Hoàng Thái Hậu và Hiền Phi nói, chuyện của tướng quân phủ, ta cũng có phần.

Thái Hoàng Thái Hậu trầm giọng: “Dương tướng quân cảm thấy ai gia xem không hiểu sao! Kẻ này đã muốn oan uổng ngươi, ngươi sao phải cầu tình cho ả? Ả chết, sự việc không phải sẽ kết thúc sao?”

Dương tướng quân vội nói: “Thái Hoàng Thái Hậu, kẻ điên cũng là một mạng người. Vì nàng ta điên, nên mới có người lợi dụng nàng ta. Vì việc này mà giết nàng ta, đó là bất công.”

Thái Hoàng Thái Hậu cuối cùng cũng xoay người nhìn chăm chú người bên dưới, qua một lúc lâu, mới nói: “Ai gia làm thế là muốn cho ai đó biết, đừng hòng giở trò dưới mí mắt ai gia! Chỉ là giết một người răn trăm người mà thôi, Dương tướng quân là người thông minh, oan uổng ai gia hại một nhà Tân Vương, oan uổng ngươi làm phản, hành vi này thật không thể chấp nhận! Rõ ràng có kẻ muốn ly gián ai gia và Hoàng Thượng, ly gián quân thần các ngươi! Còn không nghiêm trị, sẽ khiến bọn họ càng thêm kiêu ngạo!”

“Thái Hoàng Thái Hậu…”

Dương tướng quân muốn tiến lên, lại bị Nguyên Thừa Hạo đè vai xuống: “Việc này sư phụ đừng quản nữa, trẫm, tự có chủ trương.”

Linh Khuyết cuối cùng vẫn bị giải ra ngoài.

Ta có chút căng thẳng, sợ Dương tướng quân thật sự sẽ lao ra ngoài. Lại không ngờ, ông ấy thế mà bất động.

Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng của Linh Khuyết, ta thấy Nguyên Thừa Hạo lui nửa bước, che miệng ho khan.

“Hoàng Thượng!” Thái Hoàng Thái Hậu vội xoay người đỡ lấy hắn, “Hoàng Thượng sao vậy?”

Thái Hoàng Thái Hậu vội gọi Thường công công vào hầu hạ.

Dương tướng quân đứng lên, thấy Nguyên Thừa Hạo ra ngoài, một câu cũng không nói.

Ta nhìn Hiền Phi, sắc mặt nàng ta lộ rõ vẻ không cam lòng.

A, không cam lòng thì thế thế? Nàng ta cho rằng lừa được Ôn Nhan Ngọc là có thể chia rẽ quan hệ giữa Nguyên Thừa Hạo và Dương tướng quân sao? Nàng ta không biết, Nguyên Thừa Hạo đã từng hoài nghi Dương tướng quân mười mấy năm. Nhưng một khi hắn đã bắt đầu tin, chắc chắn sẽ tin tới cùng.

Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên hỏi Dương tướng quân: “Ai gia muốn biết Dương tướng quân sao phải cứu ả? Thân phận của Linh Khuyết, tin rằng ngươi không phải không biết.”


Dương tướng quân hoàn hồn, thong dong đáp: “Nàng ta không phải Linh Thục Viện, chỉ là một nữ tử đáng thương, cơm thừa canh cặn không phải cứu nàng ta, chỉ là thu dụng.”

Thái Hoàng Thái Hậu tức giận tới cực điểm, nhưng lại không còn gì để nói.

Ti Y cô cô dìu bà ta rời đi, Dương tướng quân đứng một lát, cũng xoay người ra ngoài.

Ta và Hiền Phi từ sau bình phong đi ra, quay đầu nhìn nàng ta một cái, cười nhẹ: “Nương nương lúc này chắc đã tin tần thiếp trong sạch rồi đúng không?”

Dương tướng quân trong sạch, huống chi là người biết chuyện như ta.

Nàng ta chỉ cắn răng, Lăng Hương đi vào, cẩn thận dìu nàng ta rời đi.

Ra cửa, vừa lúc thấy A Man.

Nàng vội hỏi: “Nương nương không sao chứ?”

Ta gật đầu.

A Man thở phào nhẹ nhõm: “Nô tỳ trông thấy tướng quân cũng rời đi, chắc đã không sao rồi đúng không?”

Ta mỉm cười: “Không sao.”

A Man lại nói: “Đúng rồi, nữ nhân điên kia là ai vậy? Có liên quan gì với Dương tướng quân.”

Ta thở dài: “Không có gì, chỉ là một người không sợ thiên hạ đại loạn thôi.”

A Man nghe thế, không hỏi gì thêm. Rời khỏi Tây Tam Sở, nàng mới hỏi: “Nương nương về Hinh Hòa Cung sao?”

Nghĩ nghĩ, ta nói: “Đến Càn Nguyên Cung.” Nguyên Thừa Hạo thấy ta cũng tới, chắc có điều muốn hỏi, không bằng ta tự mình đi giải thích.

Đến Càn Nguyên Cung, vừa lúc gặp Tùy thái y đi ra, ta cả kinh, vội hỏi ông ấy: “Hoàng Thượng sao rồi?”

Tùy thái y trả lời: “Hoàng Thượng không sao, đang ở bên trong nghỉ ngơi.”

Ta đi vào, quả nhiên thấy hắn dựa vào đầu giường, tay gối sau đầu, mắt nhìn màn che trên long sàng, giống như trầm tư. Ta tiến lên, nghe hắn đột nhiên nói: “Đúng là biết nhẫn nhịn, hôm nay một câu cũng không nói.”

Ta cười ngồi xuống mép giường, mới đáp: “Sớm đã có người nói với thần thiếp chuyện Dương tướng quân làm phản, nếu thần thiếp còn nhiều lời, chẳng phải đẩy bản thân tới đầu mũi giáo sao?”

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, nhíu mày: “Thế à?”

“Vân Mi vốn là thị nữ thần thiếp mang từ nhà mẹ đẻ đến, hiện tại là trắc thất của Dương tướng quân, nếu Dương tướng quân xảy ra chuyện, Vân Mi không thoát được can hệ, thần thiếp cũng thế.” Đạo lý này, hắn không phải không biết.

Hắn lúc này mới cười: “Nhưng hiện tại Vân Mi là người của trẫm.”

Cho nên, Dương tướng quân cũng là người của hắn.

A, nghe hắn nói như thế, lòng ta liền cao hứng.

“Vừa rồi nghe Hoàng Thượng gọi bà ấy là Linh Thục Viện, thần thiếp thật sự hoảng sợ.”

Hắn nhướng mày nhìn ta: “Trẫm không thích nữ nhân kia.”

Bởi vì bà là phi tử của tiên đế sao?”

“Hoàng Thượng chắc cũng biết, giết bà ấy, Dương tướng quân sẽ không đồng ý.”

Hắn khẽ cười: “Trẫm không nhân từ như ông ta, ai cũng muốn cứu.”

Thấy hắn ngồi dậy, ta nắm lấy tay hắn, có chút lạnh. Thầm than trong lòng một tiếng, ta dựa lại gần: “Đêm qua Hoàng Thượng không hồi cung, vì đi gặp bà ấy sao?”

Hắn kinh ngạc nhìn ta, không hề phủ nhận, chỉ kéo ta qua, ôm ta vào lòng: “Sau đó?”

“Sau đó, ngài dạy bà ấy nói những lời kia.” Linh Khuyết là người điên, những chuyện năm đó chắc chắn là bí mật, sao đến phiên một Thục Viện nhỏ nhoi như bà biết được?

Mà người có thể dạy bà ấy nói những lời đại nghịch bất đạo kia, ngoại trừ Nguyên Thừa Hạo, ta thật không nghĩ ra kẻ thứ hai. Cho nên, thời điểm ở Tây Tam Sở hắn mới bình thản như vậy, bởi vì tối hôm trước hắn đã chuẩn bị tất cả đường lui.

Trên mặt hắn vẫn duy trì ý cười, cúi người cắn vành tai ta: “Nếu đã biết, nàng còn dám nói ra!”

Ta cười: “Hoàng Thượng muốn giết thần thiếp diệt khẩu sao?”

Hắn giật mình: “Muốn trẫm tự tay giết cốt nhục của mình, nàng mơ tưởng!”

Mà có thể giáo nàng nói những cái đó đại nghịch bất đạo nói người, trừ bỏ Nguyên Thừa Hạo, ta lại nghĩ không ra cái thứ hai. Cho nên, mới vừa rồi ở tây tam sở thời điểm hắn có thể như vậy đạm nhiên, toàn nhân hắn ở phía trước một ngày buổi tối đã chuẩn bị tốt hết thảy đường lui.

Trên mặt hắn tươi cười như cũ, cúi xuống thân tới cắn ta vành tai, hung hăng mà mở miệng: “Nếu biết, ngươi còn dám nói ra.”

Ta cười: “Hoàng Thượng muốn giết thần thiếp diệt khẩu sao?”

Hắn sắc mặt rùng mình: “Tưởng trẫm thân thủ sát trẫm cốt nhục, ngươi mơ tưởng.”

Ta khẽ cười, rõ ràng hắn sẽ không làm vậy.

“Bà ấy sao lại nghe lời Hoàng Thượng?” Linh Khuyết là bà điên, hắn sao có thể quản được bà ấy.

Môi mỏng rời đi, hơi thở ấm áp phà vào cổ ta, hắn thì thầm: “Trẫm nói với bà ta, nghe lời trẫm, trẫm để bà ta gặp tiên đế.”

Ta ngẩn ra, sau một lúc lâu mới hoàn hồn.

Thì ra, ngay từ đầu hắn đã không muốn giữ lại mạng sống cho bà ấy.

Để bà ấy đi gặp tiên đế, còn không phải là đẩy bà ấy đi tìm cái chết sao? Nhớ lại dáng vẻ phẫn nộ vừa rồi của Thái Hoàng Thái Hậu, bà ta nghe những gì Linh Khuyết nói, rõ ràng muốn giết bà ấy.

Hít sâu một hơi, ta ép bản thân phải trấn định.

Hắn bỗng nhiên buông lỏng vòng tay, thở dài, dựa ra đệm mềm phía sau, nhẹ giọng: “Thái độ của Thái Hoàng Thái Hậu nói trẫm biết, tất cả, đều là sự thật.”

Ta xoay người, thấy hắn đã nhắm mắt, nhấp môi, lại không nói chuyện nữa. Ta không biết phải an ủi hắn thế nào.

Trước đó vì chuyện của Thanh đại nhân, hắn chỉ hoài nghi, như vậy hôm nay, chắc là đã xác định được.

Hắn lợi dụng Linh Khuyết cứu Dương tướng quân, lợi dụng Linh Khuyết để nhìn rõ Thái Hoàng Thái Hậu mười sáu năm trước.

Nhưng ta hiểu lòng hắn có nỗi khổ, dù vậy, hắn cũng sẽ không làm hại Thái Hoàng Thái Hậu. Bởi vì, hắn hận.

“Hoàng Thượng, Dương tướng quân cầu kiến.” Thường công công vào bẩm báo.

Ta nhìn hắn, thấy hắn chưa từng mở mắt, chỉ phất tay ý bảo Thường công công dẫn người vào.

Dương tướng quân vào, thấy ta cũng ở đây, thoáng sững sờ, rất nhanh liền tiến lên hành lễ.

Hắn chỉ hỏi: “Sư phụ đưa Ôn Nhan Ngọc về phủ rồi?”

“Là mạt tướng quản giáo không nghiêm.” Ông ấy cúi đầu.

Nguyên Thừa Hạo lại cười: “Chẳng phải chuyện lớn gì, nàng ta chỉ là không thông minh thôi. So với Hiền Phi của trẫm, nàng ta còn kém xa.”

Ta phẫn nộ nhìn hắn, đã là lúc nào rồi, hắn còn đi so sánh hai nữ nhân, chẳng lẽ hắn muốn nói với Dương tướng quân, phu nhân của ông ấy kém hơn Hiền Phi của hắn, hắn lợi hại hơn Dương tướng quân sao?

Dương tướng quân vẫn cúi đầu, thế mà đáp “Vâng”.

“Sư phụ ngồi đi.” Hắn không nhìn ông ấy, ta rõ ràng thấy khóe miệng hắn cong lên, chỉ là không biết có phải vì chuyện của Hiền Phi và Ôn Nhan Ngọc hay không.

Dương tướng quân đứng dậy, đi lên nhìn hắn, hỏi: “Long thể Hoàng Thượng không khỏe sao?”

Hắn nhìn ông ấy, khẽ cười: “Trẫm chỉ hơi mệt mà thôi.”

“Vừa rồi lúc Hoàng Thượng điểm huyệt mạt tướng chỉ dùng ba tầng công lực, nếu thật sự vì ngăn cản mạt tướng, ngài nên dùng hết sức.”

Lời Dương tướng quân nói khiến ta ngẩn ra, trách không được khi nãy ông ấy không đuổi theo. Ta nhớ Nguyên Thừa Hạo đè vai ông ấy, thì ra là như vậy!

Hắn không trả lời, chỉ cười nói: “Trẫm chỉ là cảm thấy nữ nhân kia không đáng để sư phụ đi cứu.”

“Nàng ấy là người tiên đế phó thác cho mạt tướng.” 

Dương tướng quân đúng là quá thành thật, ông ấy không nên nhắc tới tiên đế trước mặt Nguyên Thừa Hạo. Ta thầm than, giờ phút này cũng biết không tiện xen vào.

Quả nhiên, ý cười trên mặt Nguyên Thừa Hạo càng sâu, hắn ngồi thẳng dậy, nói: “Vậy sao? Vậy trẫm cũng là người tiên đế phó thác cho sư phụ. Nếu trẫm để sư phụ chọn, sư phụ rốt cuộc chọn ai?”


Sắc mặt Dương tướng quân cứng đờ, sau một lúc lâu, mới đáp: “Hoàng Thượng, mạt tướng…”

“Sư phụ không bỏ được bà ta?”

Không bỏ được bà ấy, ý hắn còn không phải Dương tướng quân chọn Linh Khuyết sao?”

“Hoàng Thượng…”

Ta định mở miệng, hắn đã quét mắt nhìn ta, lạnh giọng: “Câm miệng.”

Hắn nổi giận rồi.

Hắn ở trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu hết lòng bảo vệ Dương tướng quân, nhưng trước mặt Dương tướng quân, hắn vẫn không thể mở ra tầng nội tâm cuối cungf.

Đó, kỳ thật không liên quan tới tín nhiệm.

Rốt cuộc là gì, ta cũng không nói nên lời.

“Hoàng Thượng, nàng ta…”

“Nếu sư phụ tới để cầu tình, vậy thì không cần.” Hắn nhìn ông ấy, đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh đi, “Trẫm chỉ là tò mò, tiên đế trong lòng sư phụ rốt cuộc nặng bao nhiêu! Nặng đến mức ông ta đã chết mười sáu năm, ngươi vẫn tuân thủ lời hứa với ông ta! Nặng đến mức bây giờ ngươi vẫn không thể nhìn thẳng vào tình huống hiện tại! Trẫm là hoàng đế, không rảnh đi giải nạn cho các ngươi! Nếu ngươi thật sự vì nữ nhân kia mà từ bỏ binh quyền, vì bà ta mà cả tướng quân phủ mãn môn sao trảm, vì bà ta mà bỏ trẫm không màng, hay, hay lắm! Vậy hiện tại trẫm có thể hạ chỉ! Thường…”

Thấy hắn lui nửa bước, Dương tướng quân vội chạy lên dìu hắn, gọi: “Hoàng Thượng!”

Ta cũng bị dọa sợ, vội đứng dậy, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, tay đè lên ngực, hít thở không thông.

“Hoàng Thượng! Thường công công! Thường công công, truyền thái y!” Ta gọi lớn.

Thường công công chạy vào, lại bị hắn quát: “Ra ngoài!”

Thường công công xanh mặt, nghe hắn nói tiếp: “Nghe không hiểu lời trẫm nói hả!”

Thường công công không dám nói lời nào. Ta đỡ lấy hắn, một tay Dương tướng quân đặt lên lưng hắn, hắn lại nhích về phía ta, đẩy tay Dương tướng quân ra.

“Hoàng Thượng!” Ông ấy lo lắng nhìn hắn.

Hắn không nói gì, chỉ lui lại ngồi xuống long sàng, thật lâu sau, mới bình tĩnh lại, nói nhỏ: “Nhiều năm như vậy, điều trẫm không muốn nhất chính là để lộ bộ mặt yếu ớt của mình trước mặt ngươi.”

Cho nên, hắn mới không nói cho Dương tướng quân sự thật sức khỏe của hắn. Trong lòng hắn, Dương tướng quân vẫn là thuộc hạ của tiên đế. Cho dù, tiên đế đã băng hà mười sáu năm.

Ta đau lòng mà đỡ lấy hắn, trong lòng hắn, Dương tướng quân với hắn mà nói cũng là sư phụ. Nhưng trước mặt ông ấy, hắn vẫn không thể nào thẳng thắn tất cả.

Dùng tay ta bao bọc lấy bàn tay lạnh như băng của hắn.

“Hoàng Thượng….” Dương tướng quân đi lên trước một bước, duỗi tay bắt mạch cho hắn. Lần này, hắn không trốn tránh.

Sắc mặt Dương tướng quân lộ rõ vẻ khiếp sợ, ngước mắt nhìn hắn, trầm giọng: “Là ai khiến Hoàng Thượng như vậy?”

Hắn nhắm mắt, vấn đề này, ta biết hắn không muốn nói.

Trong lòng hắn hoài nghi Cảnh Vương, vì chuyện đó, liên lụy tới tỷ tỷ và Thừa Tướng. Hắn chỉ là không có chứng cứ.

Rút tay về, hắn chỉ nói: “Những gì sư phụ nên nói đều đã nói, trẫm cũng nói hết rồi, ngươi về đi.”

Dương tướng quân im lặng, không đáp.

Ông ấy đã đi một lúc, Nguyên Thừa Hạo vẫn không mở mắt. Ta dìu hắn dựa vào đệm mềm, trong lòng thầm than. Dương tướng quân nói hắn chỉ dùng ba tầng công lực điểm huyệt ông ấy, cho dù chỉ là ba tầng, sợ là hắn đã dùng hết sức lực. Thời điểm đó, hắn không muốn Dương tướng quân vì Linh Khuyết mà đuổi ra ngoài.

Hắn hi sinh Linh Khuyết, hắn tự có tính toán của mình, ta không thể tự tiện suy đoán.

Trong đầu hồi tưởng lại những gì hắn vừa nói với Dương tướng quân.

Rốt cuộc, vẫn vì tức giận.

Không biết qua bao lâu, hắn hình như đã ngủ. Ta lặng lẽ ra ngoài, hỏi Thường công công thuốc của hắn. Thường công công hoảng sợ hỏi ta: “Nương nương, Hoàng Thượng sao rồi? Chi bằng nô tài đi mời Tùy thái y tới.”

Thoáng chần chờ, ta mới nói: “Kêu Tùy thái y tới, chờ ở bên ngoài thôi.” Hắn đang nổi nóng, gặp người khác chắc chắn sẽ phát hỏa.

Thường công công gật đầu lui xuống.

Ta hòa tan thuốc viên vào nước, lúc đi vào, thấy hắn vẫn còn ngủ.

Nghĩ nghĩ, ta quyết định ngậm vào miệng, cúi người đút hắn.

Hắn nhíu mày, rất nhanh, đầu lưỡi tiến vào, dịu dàng nuốt lấy thuốc ta đút cho hắn. Đút hắn mấy ngụm, hắn đột nhiên duỗi tay ôm ta, nghiêng người, ta hoảng sợ, cứ thế mà để rơi chén thuốc.

Hắn ở bên trên, thở hổn hển hôn ta.

Không mở mắt, vẫn là bộ dáng tức giận.

Ta nhìn, không khỏi muốn cười.

Hắn hừ một tiếng, cuối cùng cũng mở mắt, nằm xuống cạnh ta, cắn răng: “Có gì buồn cười hả?”

“Thần thiếp đột nhiên nhớ tới lời Hoàng Thượng từng nói.”

“Câu nào?”

“Hoàng Thượng nói, nếu ngày đó đó xảy ra chuyện, nhất định là vì bị thần thiếp chọc giận. Nhưng hôm nay xem ra, không hẳn là vậy.”

Hắn nghiêng đầu nhìn ta.

Ta cười: “Thì ra có thể chọc giận Hoàng Thượng không chỉ có một mình thần thiếp. Vừa rồi Dương tướng quân đã chọc giận Hoàng Thượng thành như vậy.” Ta dừng lại, dựa gần hắn một chút, “Xem ra địa vị của Dương tướng quân trong lòng Hoàng Thượng lại nặng như thế.”

Hắn sững sốt: “Ông ta là người trẫm không dám tin, cũng không dám dùng.”

“Không phải không tin, Hoàng Thượng đang sợ.”

Một chữ “Sợ” khiến sắc mặt hắn càng khó coi. “Trẫm sợ ông ta?”

“Người Hoàng Thượng sợ không phải Dương tướng quân, là tiên hoàng. Hoàng Thượng sợ bại bởi tiên hoàng.” 

Tiên hoàng lúc còn tại vị bình nội loạn, định giang sơn, công lao của ông ấy không thể không nhắc tới. Mà mười sáu năm trôi qua, giang sơn Nguyên thị ngoài mặt gió êm sóng lặng, nhưng dưới gợn sóng đó, không ai rõ hơn Nguyên Thừa Hạo.

Ta duỗi tay ôm lấy hắn.

Hắn không nói lời nào, thật lâu sau, mới trầm giọng: “Nàng muốn trẫm tức chết?”

Ta sao có thể muốn hắn tức chết?

Ôm hắn càng chặt, ta nói: “Không phải thần thiếp muốn Hoàng Thượng tức chết, là Hoàng Thượng thiếu chút hù thần thiếp sợ chết.”

“Vậy sao?” Trong giọng nói, ẩn ẩn có ý cười.

“Nên để Tùy thái y phế đi công phu của Hoàng Thượng.”

“Nhưng đó là thứ trẫm không thể thiếu đi.” Hắn thở dài, “Rất nhiều thứ, nếu nàng muốn có được, cần phải học cách từ bỏ.”

Có được có mất, nhưng con người vì tham lam mà luyến tiếc thứ mình đang có được.

Hít sâu một hơi, ta ngước mắt nhìn hắn: “Vậy Hoàng Thượng giao việc đó cho người khác làm đi, ví dụ như, Dương tướng quân.”

Hắn bỗng nhiên hỏi ta: “Trẫm vừa rồi có dọa đến ông ấy không?”

Ngẩn ra, ta vội gật đầu: “Đương nhiên.” Sắc mặt Dương tướng quân khi đó trắng như tờ giấy.

Hắn khẽ cười, thay đổi chủ đề: “Chỉ Ôn thị làm phu nhân của ông ấy, thật đúng là ủy khuất ông ấy.”

“Vậy Hoàng Thượng phế nàng ta đi.”

Hắn hừ một tiếng: “Thanh quan cũng có việc nhà khó giải quyết, trẫm tuy là hoàng đế, nhưng không có quyền lực như vậy.”

Kỳ thật hắn không nói, ta cũng biết, ta chỉ là đang cho bản thân một nguyện vọng đẹp mà thôi.

Bên ngoài, Thường công công nói: “Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu mời ngài qua Úc Ninh Cung.”

Ta giật mình, bà ấy nhanh như vậy đã xử lý Linh Khuyết rồi sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.