Đọc truyện Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi – Chương 162: Phi tần tranh sủng (33)
Nguyên Thừa Hạo lập tức trầm giọng: “Thường Cừ, qua Tuệ Như Cung!”
Ta kinh hãi, nhấp môi, thấy sắc mặt hắn đen xịt, lúc này chỉ phất tay cho mành rơi xuống. Ngự giá vội chuyển hướng, cung nữ vội vàng bò dậy theo sau.
Đợi ngự giá đi xa rồi, A Man ở cạnh mới gọi ta một tiếng: “Nương nương.”
Ta quyết đoán xoay người: “Bảo Thập Đắc công công đi tìm hiểu.” Nguyên Thừa Hạo không bảo ta cùng đi, ta vẫn là đừng qua Tuệ Như Cung cho ổn thỏa.
Dù sao, quan hệ giữa ta và Hiền Phi cũng không tốt, nghe nói nàng ta xảy ra chuyện, ta vội vàng qua, người hậu cung thấy, không biết lại nghĩ ta thế nào.
A Man gật đầu, vội lui xuống phân phó Thập Đắc công công.
Ta về phòng, Hành Nhi đi vào rót trà cho ta, nhỏ giọng: “Nếu nương nương mệt thì nghỉ ngơi trước đi, hôm nay Hoàng Thượng có lẽ sẽ không tới.”
Chỉ cúi đầu nhấp ngụm trà, ta cũng biết Nguyên Thừa Hạo sẽ không tới, nhưng lúc này không ngủ được, ta muốn biết tình hình Hiền Phi. Nắm chặt ly trà trong tay, bị hoa cầu của Đế Cơ vướng ngã, hài tử của nàng ta… Rốt cuộc sẽ như thế nào?
Thấy ta im lặng, Hành Nhi không nói nữa, an tĩnh đứng hầu bên cạnh.
Ta không khỏi nghĩ tới Đế Cơ.
Đúng lúc này, A Man vừa vặn từ bên ngoài trở về: “Nương nương, công công ra ngoài rồi.” Dứt lời, nàng lấy áo choàng treo trên giá khoác thêm cho ta, “Không bằng nương nương lên giường nghỉ ngơi đi, công công không biết đến khi nào mới về. Vừa rồi nô tỳ đứng bên ngoài một lát, thấy rất nhiều đèn lồng đều hướng về Tuệ Như Cung.”
Ta không hỏi gì, chỉ nói: “A Man, ngươi qua Trữ Ngọc Cung xem Đế Cơ và Diêu Phi nương nương có sao hay không.”
A Man ngây ra một lúc, mới gật đầu ra ngoài.
Hành Nhi đỡ ta đứng dậy, đi đến mép giường, ta bỗng nhiên hỏi: “Có biết thái y được truyền tới Hiền Phi là ai không?”
Hành Nhi cứng đờ, hỏi lại: “Nương nương muốn người đó là Tô đại nhân sao?”
Nhìn nàng, ta chỉ khẽ cười.
Nếu là Tô thái y thì sao chứ?
“Nương nương yên tâm, cho dù vì tiểu thư, Tô đại nhân cũng sẽ không làm ra chuyện xằng bậy.”
Gật đầu, ta cũng hi vọng như vậy.
Nàng đỡ ta lên giường, lại nói: “Hiền Phi nương nương sắp lâm bồn, hiện tại té ngã, không biết…”
Nhẹ nhàng vuốt bụng, ta bỗng nhiên im lặng không nói nữa. Dù Hiền Phi làm việc ác, nhưng hài tử vô tội, đó cũng là một sinh mệnh nhỏ. Trong tiềm thức, ta không hi vọng nó xảy ra chuyện. Còn về Hiền Phi, vậy mặc cho số phận quyết định đi.
Thấy ta như thế, Hành Nhi vội nói: “Nương nương đừng nghĩ nhiều, người nghỉ ngơi đi.”
Ta gật đầu.
Nằm trên giường một lát, A Man thở hổn hển chạy về, báo: “Nương nương yên tâm, Trữ Ngọc Cung không sao cả.”
Thử suy nghĩ, lúc này, mọi tâm tư của Thái Hoàng Thái Hậu sẽ đổ dồn cho Hiền Phi, hôm nay không rảnh quản nguyên nhân chuyện này, nếu không, hoa cầu của Đế Cơ vướng ngã Hiền Phi, Thái Hoàng Thái Hậu chắc chắn sẽ không để yên như vậy.
“Nương nương nghỉ ngơi đi, hiện tại người không thể mệt mỏi.” Nói rồi, nàng nhìn Hành Nhi, ý bảo Hành Nhi cùng mình ra ngoài.
Trong tẩm cung chỉ còn lại mình ta. Yên tâm dựa vào nệm mềm phía sau, thân mình dần ấm lên. Tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ, trong hoảng hốt, ta dường như cảm nhận được hài tử cử động. A, khẽ cười, nó còn nhỏ như vậy, sao mà động đậy được? Nhưng, cảm giác trong cái nháy mắt đó lại chân thật đến thế.
Chân thật đến khiến ta hạnh phúc, hạnh phúc khi được làm mẫu thân.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu hài tử của ta xảy ra chuyện, ta sẽ thế nào đây?
Có hài tử, tình thương của mẹ trong ta không lý do mà nổi dậy.
Thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, A Man nói đúng, ta không nên nghĩ nhiều, những việc đó đều không liên quan tới ta.
Trong mông lung lại cảm thấy buồn ngủ.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên ồn ào, hình như có người gây chuyện. Ta mở mắt, gọi: “A Man.”
Qua một lát, vẫn không thể A Man vào, ta nhịn không được mà gọi thêm một tiếng.
A Man vẫn không tới.
Thoát chần chờ, ta xuống giường, thời điểm mở cửa, thấy mấy người trong viện đang ra sức ngăn cản một nữ tử xông tới. Chăm chú nhìn mới thấy, là Huyên Nhi của Trữ Ngọc Cung. Nàng thấy ta, khóc lóc gọi: “Hinh Phi nương nương! Hinh Phi nương nương, người phải cứu Đế Cơ!”
Nghe nàng nhắc tới Đế Cơ, ta chấn động, vội đi nhanh về phía trước: “Mau buông nàng ấy ra!”
Các cung nhân lập tức buông tay, A Man xoay người thấy ta, vội vàng đi tới. Huyên Nhi khóc lóc chạy lên, quỳ gối trước mặt ta, nức nở: “Nương nương, Thái Hoàng Thái Hậu sai người đưa Đế Cơ qua Úc Ninh Cung, nói là chuyện của Hiền Phi nương nương, sẽ không tha cho Đế Cơ. Nương nương của nô tỳ đã quỳ gối ngoài Úc Ninh Cung cả một canh giờ, Thái Hoàng Thái Hậu vẫn nhẫn tâm không gặp. Nương nương, nô tỳ không biết cầu cứu ai cả, chỉ có thể tới đây tìm người!”
Ta khiếp sợ, đang muốn hỏi chuyện, trùng hợp Thập Đắc công công tới, bẩm báo: “Nương nương, nghe nói tối nay thái y làm việc ở Thái Y Viện đều qua Tuệ Như Cung. Nô tài hình như còn nghe thấy có người đi mời bà đỡ, Hiền Phi có lẽ sắp sinh.” Gã chú ý tới Huyên Nhi quỳ dưới đất, dừng một hồi, mới nói tiếp, “Tình hình hình như không tốt.”
Huyên Nhi càng căng thẳng, ta chỉ có thể dẫn nàng ấy vào phòng. A Man cũng đi theo, ta chỉ nhìn nàng, nàng liền chột dạ cúi đầu. Lúc này, ta không có thời gian hỏi nàng, chỉ hỏi Huyên Nhi: “Việc này sao không bẩm báo Hoàng Thượng trước?” Hắn chưa từng coi Đế Cơ không phải hài tử thân sinh của mình, dù hiện tại Đế Cơ không thoát khỏi can hệ, nhưng tin rằng Nguyên Thừa Hạo vẫn sẽ xử lý công bằng.
Huyên Nhi nghẹn ngào đáp: “Nương nương cho rằng nô tỳ có thể thông báo với Hoàng Thượng sao? Thái Hoàng Thái Hậu sớm đã có chuẩn bị, hiện tại Hoàng Thượng ở Tuệ Như Cung, Tuệ Như Cung lúc này đã không thể ra cũng không thể vào.”
Ta còn tưởng Thái Hoàng Thái Hậu vì chuyện của Hiền Phi mà tạm thời không quản đến Đế Cơ, thì ra, vẫn là ta quá thiên chân.
“Nương nương…”
A Man định mở miệng, ta lại giơ tay ý bảo nàng im lặng, chỉ nhìn Huyên Nhi, hỏi: “Ngươi muốn bổn cung làm gì?” Diêu Phi nhiều lần giúp ta, Đế Cơ lại là nữ nhi Nguyên Thừa Hạo yêu thương, cũng là hài tử ta thích, ta không thể không quan tâm.
Huyên Nhi như nhìn thấy cứu tinh, vội nói: “Cầu xin nương nương nói việc này với Hoàng Thượng!”
Ta nhíu mày: “Không phải ngươi nói lúc này không thể ra vào Tuệ Như Cung sao?”
“Vâng, nhưng nương nương không giống nô tỳ, Hoàng Thượng lúc này đang ở Tuệ Như Cung, nương nương lại là phi tử Hoàng Thượng sủng ái, người có thể vào trong! Cầu xin nương nương thử xem, nô tỳ cầu xin nương nương!” Nói rồi, nàng liều mạng dập đầu.
Kêu Hành Nhi đỡ nàng đứng dậy, ta chỉ nói: “Việc này, bổn cung sẽ tận lực.”
Rời khỏi tẩm cung, A Man vội đuổi theo ta. Gọi Thập Đắc công công chuẩn bị kiệu, ta lập tức đi về hướng Tuệ Như Cung.
“Nương nương, nô tỳ lừa người cũng chỉ vì lo người sẽ xảy ra chuyện.” Ở bên ngoài, A Man giải thích, “Nương nương lúc này đang có thai, hoàn toàn khác với lúc trước.”
Ta thở dài: “Bổn cung biết, chẳng qua là một câu nói mà thôi, sẽ không có chuyện gì.”
Nghe vậy, A Man không nói gì nữa.
Cỗ kiệu dừng bên ngoài Tuệ Như Cung, A Man đỡ ta xuống kiệu, vừa đến trước cửa cung, liền bị thị vệ ngăn cản. Một người nói: “Hinh Phi nương nương xin dừng bước, mạt tướng phụng ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu, tối nay bảo vệ sự an toàn của Tuệ Như Cung, không để bất cứ ai tự tiện ra vào.”
Ngoái đầu nhìn, thấy Thanh đại nhân đi ra. Hiện tại, ông ấy mặc phục sức của thống lĩnh cấm y vệ, gương mặt không chút ý cười, thoạt nhìn càng thêm thanh lãnh.
Ta không định dây dưa với ông ta chỉ nói: “Bổn cung sẽ không khó xử Thanh đại nhân, bổn cung cũng không vào trong, chỉ làm phiền Thanh đại nhân mời Hoàng Thượng ra đây một chút, bổn cung có lời muốn nói với Hoàng Thượng.”
Sắc mặt ông ta thay đổi: “Hiền Phi nương nương gặp chuyện, Hoàng Thượng lúc này đang ở bên ngoài tẩm cung của nương nương, sợ là không thể ra đây gặp Hinh Phi nương nương.”
Xem ra ông ấy sẽ không để ta vào trong, cũng không giúp ta gọi Nguyên Thừa Hạo ra.
“Thanh đại nhân…”
“Nương nương, mạt tướng phụng chỉ ở đây, xin nương nương đừng khó xử mạt tướng.” Ông ta cắt ngang lời ta.
Ta cắn răng, gỡ kim bài trên người xuống, giơ cao. Thanh đại nhân vội quỳ xuống, thị vệ phía sau ông ta cũng hoảng sợ, quỳ xuống theo.
Xem ra kim bài Nguyên Thừa Hạo cho ta đúng là có thể sử dụng.
Cất lại, ta nâng bước vào trong.
Nhưng phía sau đột nhiên truyền tới tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ. Cả kinh, ta quay đầu nhìn, thấy Thanh đại nhân kề trường kiếm lên cổ, trầm giọng: “Trong tay nương nương có kim bài của Hoàng Thượng, mạt tướng muốn cản cũng cản không được. Nhưng mạt tướng đang phụng mệnh hành sự, nếu nương nương xông vào, đó là mạt tướng thất trách. Mạt tướng không dám cãi lại chỉ ý của Thái Hoàng Thái Hậu, cũng không thể bất kính với kim bài của Hoàng Thượng. Hôm nay nương nương khăng khăng muốn vào, vậy chỉ có thể đạp lên thi thể của mạt tướng trước.” Dứt lời, tay ông ta dùng thêm chút lực, lưỡi kiếm đâm sâu vào da, máu tươi đã tràn ra ngoài.
“Tướng quân!” Thị vệ phía sau ông ta đều hoảng sợ kêu lên.
Ta cũng sợ hãi, vội dừng bước, ngẩn người nhìn ông ta: “Thanh đại nhân làm gì vậy? Bổn cung chỉ là muốn nói với Hoàng Thượng vài câu mà thôi.”
Ông ta lại nói: “Nương nương, mạt tướng là người của Thái Hoàng Thái Hậu, tuyệt đối không cãi lại mệnh lệnh của Thái Hoàng Thái Hậu.”
Cắn môi, trường hợp như vậy ta chưa từng nghĩ tới. Vốn nghĩ lấy ra kim bài là có thể giải quyết mọi việc, thì ra, vẫn là ta quá ngây thơ, bỏ qua lòng trung thành Thanh đại nhân dành cho Thái Hoàng Thái Hậu.
A Man kéo ống tay áo của ta, lòng ta vô cùng rõ ràng, hôm nay nếu ta khăng khăng vào trong, dưới chân chắc chắn sẽ đạp lên máu của Thanh đại nhân, khoảng cách giữa ta và Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không thể cứu vãn.
Hơn nữa, ta có lẽ còn khiến Nguyên Thừa Hạo và Thái Hoàng Thái Hậu trở mặt.
Đúng, ta không thể làm như vậy, quyết không thể.
Nắm chặt kim bài trong tay, nhưng nếu ta không vào, Đế Cơ và Diêu Phi phải làm sao đây?
Cuối cùng cũng hoàn hồn, ta thấp giọng: “Bổn cung cũng không muốn khó xử Thanh đại nhân, hôm nay, ngay lúc này Thanh đại nhân ngăn cản bổn cung, hẳn ngươi cũng biết Thái Hoàng Thái Hậu rốt cuộc muốn làm gì. Long duệ trong bụng Hiền Phi nương nương là hài tử của Hoàng Thượng, cho nên Thái Hoàng Thái Hậu mới muốn Hoàng Thượng ở đây. Nhưng, Ngọc Đế Cơ cũng là hài tử của Hoàng Thượng, Thanh đại nhân không sợ Hoàng Thượng áy náy cả đời sao?”
Thân thể Thanh đại nhân cứng đờ, nhưng vẫn cúi đầu: “Thái Hoàng Thái Hậu chỉ tức giận vì hoa cầu của Đế Cơ làm Hiền Phi nương nương té ngã, dù sao bà ấy cũng không phải người thích khó xử hài tử. Nương nương, con người đang nổi nóng, ai cũng không khuyên được. Mạt tướng cho rằng, người vẫn nên qua Úc Ninh Cung, khuyên Diêu Phi nương nương trở về trước đi.” Ông ta là đang nói, có lẽ Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không xuống tay với một hài tử, nhưng với Diêu Phi thì chưa chắc.
Vừa rồi ta lo vội vàng qua Tuệ Như Cung, đúng là không nghĩ đến vấn đề này.
Hiện tại nghe ông ta nhắc đến, ta không khỏi sững sờ.
“Nương nương.” A Man thì thầm gọi ta.
Xoay người, ta gấp gáp rời đi.
A Man vội đuổi theo, giữ ta lại: “Nương nương, người châm một chút!”
Lần nữa lên kiệu, ta ra lệnh qua Úc Ninh Cung.
Cỗ kiệu dừng lại nơi cách xa Úc Ninh Cung một chút, ta đi xuống, liền thấy người ở Úc Ninh Cung đi ra. Đi đầu là Tiền công công, sau đó liền thấy Thái Hoàng Thái Hậu, ta thầm cảm thấy may mắn vì không trực tiếp qua kia.
Chờ bọn họ đi rồi, ta mới tiến lên.
Trước Úc Ninh Cung nhìn thấy một nữ tử quỳ dưới đất, ta đi nhanh hơn, quả thật thấy đó là Diêu Phi.
“Tỷ tỷ.” Ta gọi nàng.
Nàng chấn động, vội xoay người nhìn ta, sau đó, ánh mắt hướng về phía sau, rồi lại nhìn ta. Nàng nhíu mày, vội hỏi: “Hoàng Thượng đâu? Hoàng Thượng sao không cùng muội tới?”
Nàng bảo Huyên Nhi đi tìm ta, hiện tại thấy ta tới, còn tưởng ta dẫn theo Nguyên Thừa Hạo. Nhưng, sợ là nàng phải thất vọng rồi. Ta cúi đầu nhìn, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, môi cũng không còn huyết sắc.
Ta ngồi xổm xuống đỡ nàng: “Về Trữ Ngọc Cung trước đi, việc này chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.”
Nàng không phải kẻ ngốc, nghe ta nói thế, trong lòng liền hiểu rõ. Nước mắt rơi ra, nàng run rẩy nắm lấy tay ta, giọng nói cũng run rẩy: “Ngay cả muội cũng không gặp được Hoàng Thượng sao?”
“A Man, dìu Diêu Phi nương nương về Trữ Ngọc Cung.”
“Không, bổn cung không thể đi! Ngọc Nhi còn ở bên trong, Ngọc Nhi không gặp được bổn cung, nó sẽ sợ hãi. Không biết… Cũng không biết Thái Hoàng Thái Hậu đối xử với Ngọc Nhi thế nào.” Nàng càng nói càng kích động, nước mắt không thể ngừng chảy.
Ta cũng cảm thấy chua xót, nghẹn ngào khuyên: “Thái Hoàng Thái Hậu đã không cho tỷ tỷ vào Úc Ninh Cung, tỷ chẳng lẽ còn không rõ sao? Hôm nay dù thế nào, tỷ cũng đừng hòng đưa Ngọc Nhi về.” Nếu không, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không chỉ để nàng quỳ gối ngoài Úc Ninh Cung.
“Ngọc Nhi chỉ là hài tử, nếu Thái Hoàng Thái Hậu muốn phạt, thì cũng nên phạt người làm mẫu thân này. Ngọc Nhi làm sai, là bổn cung có lỗi, bổn cung nguyện thay Ngọc Nhi chịu phạt!”
Ta cúi người ôm lấy thân thể run lên bần bật của nàng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng nằm trong lòng ta nức nở một lúc, mới nói: “Dùng xong bữa tối, Ngọc Nhi bảo muốn ra ngoài chơi cầu, bổn cung kêu Huyên Nhi đi cùng nó. Nghe Huyên Nhi nói, bọn họ chơi ở Ngự Hoa Viên, Ngọc Nhi đá hoa cầu đi xa, trong nháy mắt đó, Hiền Phi đột nhiên đi tới, vô ý dẫm phải hoa cầu, liền té ngã. Không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, Ngọc Nhi khi ấy chỉ chơi đùa, căn bản không phải muốn Hiền Phi nương nương gặp chuyện. Bổn cung quỳ ở đây đã hơn một canh giờ, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu rõ ràng không muốn nghe bổn cung giải thích.”
Ta lau nước mắt cho nàng, nói như thế, Đế Cơ chỉ đơn giản là bất cẩn, nó hoàn toàn không biết Hiền Phi ở đó.
“Thời điểm Huyên Nhi chạy về báo với bổn cung, Hiền Phi nương nương đã được đưa về Tuệ Như Cung, Thái Hoàng Thái Hậu phái người tới đưa Ngọc Nhi qua Úc Ninh Cung. Bổn cung vội vàng đuổi theo, nhưng bà ấy chưa từng để bổn cung gặp nó.”
Ta nhịn không được mà hỏi: “Là ai đưa Đế Cơ đi?”
“Là Ti Y cô cô.”
“Vậy tỷ tỷ tạm thời không cần lo lắng, Ti Y cô cô là người tốt, sẽ không khó xử Đế Cơ. Hơn nữa, Đế Cơ nhỏ như vậy, cũng không ai đành lòng khó xử nó.”
Diêu Phi lại lắc đầu: “Việc này không tầm thường, Ngọc Nhi hại Hiền Phi nương nương gặp chuyện, liên lụy tới hài tử trong bụng nàng ấy, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ… Muội cũng biết, Ngọc Nhi không phải hài tử của Hoàng Thượng.”
Ta ngẩn ra, ý nàng là…
Hít sâu một hơi, Đế Cơ không phải hài tử của Nguyên Thừa Hạo, nhưng dù sao nó cũng là hài tử.
Điểm này, dù thế nào cũng không thể phủ nhận, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không xuống tay với một hài tử.
Diêu Phi nhìn ta, lại nói: “Muội muội, muội lại qua Tuệ Như Cung một chuyến nói với Hoàng Thượng việc này đi. Ngài ấy hôm nay sẽ ở lại Tuệ Như Cung, bổn cung không có cơ hội vào trong đó.”
Ta chần chờ, tình cảnh vừa rồi ở Tuệ Như Cung nàng không gặp, hơn nữa lúc này Thái Hoàng Thái Hậu cũng qua đó, ta sao có thể vào trong?
Theo bản năng nhìn A Man bên cạnh, nếu ta lại qua đó, A Man chắc chắn sẽ ngăn cản ta, nàng sợ ta xảy ra chuyện.
Ta chưa kịp mở miệng, Diêu Phi lại nói: “Trên người muội muội có kim bài Hoàng Thượng ngự tứ, bổn cung biết, trong cung này, không có nơi nào muội không thể tới, chỉ có muội muốn tới hay không mà thôi.”
Ta kinh ngạc hỏi nàng: “Ai nói tỷ tỷ biết bổn cung có kim bài Hoàng Thượng ngự tứ?”
Nàng không trả lời, đột nhiên dập đầu với ta: “Coi như tỷ tỷ cầu xin muội.”
“Tỷ tỷ!” Ta hoảng sợ gọi nàng.
Huyên Nhi cũng đã chạy tới, khoác áo choàng lên người Diêu Phi. Nàng vẫn quỳ trước mặt ta, hai mắt hồng hồng, nức nở.
Ta vội duỗi tay đỡ Diêu Phi, ta không đồng ý, nàng không chịu đứng dậy.
“Nếu tỷ tỷ không tự chiếu cố chính mình, đến lúc đó còn ai có thể cứu được Đế Cơ?” Chuyện của Đế Cơ, sẽ không vì Diêu Phi quỳ ở đây mà Thái Hoàng Thái Hậu sẽ thả người.
Diêu Phi sững sờ, ta ra hiệu bảo Huyên Nhi đỡ nàng đứng lên.
Nàng thấp giọng: “Chẳng lẽ muội muội không muốn dùng kim bài cứu người sao…” Nàng vừa dứt lời, thân thể mềm nhũn, thế mà ngã xuống ngay trước mặt ta.
“Nương nương!” Huyên Nhi sợ hãi đỡ lấy nàng, nhưng sức lực không đủ, cả hai cùng ngã xuống…