Bạn đang đọc Tình Lặng: Chương 4: Niềm Vui Và Nỗi Buồn Của Paris (2).
Phần 2: Paris lãng mạn.
Nếu như em cứ mãi nói thích anh
Anh có chê em nói nhiều không
Có phải anh cũng nghĩ đến điều này
Nên mới không ngừng thay đổi phương thức biểu đạt
Nhưng nếu như anh cứ mãi nói thích em
Em sẽ không chê anh phiền đâu
Phòng tôi được sắp xếp ngay kế bên phòng anh. Theo cách nói của anh, nếu có xảy ra tình huống đặc biệt gì, anh có thể xuất hiện bên tôi đầu tiên, cứu thoát cho tôi. Nhưng trong khách sạn thì sẽ có tình huống đặc biệt gì chứ? Đây chỉ là để anh có thể sai khiến tôi dễ dàng thôi!
Hu hu… tôi làm quen người hầu của anh sao!
Quả nhiên, mới sáng sớm đã nghe tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc”. Tôi mắt mở mắt nhắm đi mở cửa, nhìn thấy HyunSeung mặc áo thun trắng với quần jean, đem theo một cái ba lô xuất hiện trước mặt tôi, chân cũng thay đôi giày thể thao, hoàn toàn là cách ăn mặc để đi ra ngoài.
“Làm gì vậy?” Tôi vẫn đang cố gắng mở to mắt mình.
“Trước tiên chúng ta sẽ đến ăn sáng ở quán bánh nổi tiếng, sau đó đến quảng trường cho bồ câu ăn, tiếp đó sẽ đi tham quan các danh lam thắng cảnh…” anh như đang đọc thuộc lòng bài phát biểu mà nói ra một hơi về kế hoạch hôm nay của chúng tôi. Hê, cái tên này vẫn đang chìm trong bản báo cáo của mình, nói năng cũng có trước có sau lắm.
“Không đi có được không?” Mới nghỉ ngơi một đêm, hôm nay đã đi nhiều chỗ như thế, anh không mệt sao?
“Không được, nhất định phải đi. Anh đã phải tham khảo rất nhiều ý kiến mới kết luận được đường đi đáng giá này. Đường đi này rất thích hợp với em!” Tham khảo rất nhiều ý kiến? Kỳ lạ, cái tên đó chẳng phải là rất ghét đi du lịch sao. Tôi nhớ cái hình dáng nổi giận của anh khi nhận được điện thoại của JiHyun.
“Tại sao phải đi?” tôi hỏi. Anh thay đổi chủ ý nhanh như thế, là vì tôi sao?
“Em không muốn đi sao? Chẳng phải em vẫn luôn mong chờ một cuộc hẹn lãng mạn hay sao?” Chắc là chú ý đến cách nói chuyện không giống bình thường của mình, mà mặt anh đột nhiên đỏ lên.
Thế thì, cung kính không bằng tuân mệnh thôi!
Ha ha, mặt tôi cười như hoa!
Bồ câu đúng là động vật đáng yêu. Chắc sẽ không có loài chim chóc nào có thể thân thiết với con người như thế. Đứng ở giữa quảng trường, một đàn chim bồ câu trắng bay ngang bầu trời, tôi như muốn bay chung với bọn chúng, bay càng ngày càng cao, lòng cũng theo đó mà hôn trời xanh bao la. Mấy cọng lông trắng từ trên trời rơi xuống, ngay sau đó lại bị những ngọn gió tinh nghịch thổi bay lên, dưới ánh nắng mặt trời ánh lên ánh sáng của ngọc trai. Bánh mì trong tay tôi từ từ rơi xuống, sau đó những con chim tinh ngịch sẽ nhảy đến mổ những miếng bánh mì đó. Hi hi, chúng thật dễ thương! Đôi mắt đen phát sáng, như hiểu được những gì chúng tôi đang nói.
“Seungie~, sau này chúng ta cũng nuôi một con nhé!” Tôi may mắn bắt được một con. Tôi sờ những cọng lông mềm mại trên người nó, nó ôn tồn như nghe hiểu được lời người. Xem ra, nó thuần khiết như thiên sứ của thiên đường. Anh vũ quá tinh nghịch, cú thì quá kiêu ngạo, vẫn là nuôi một con bồ câu tốt hơn! “Ừ, thịt rất ngon, nướng sẽ rất ngon, nấu canh cũng ngon lắm. Thế thì nuôi một con, đem nó nuôi cho béo béo, tròn tròn…” HyunSeung cười nhìn những con vật nhỏ này, nuốt nước miếng, lập tức tôi dựng cả tóc gáy, con vật nhỏ cũng trốn qua một bên.
“Anh xem, nó không chịu ăn bánh mì nữa rồi! Cũng tại anh hù chúng!” Quả nhiên nó hiểu được tiếng người! Quay người lại thì thấy cái tên ấy đang ngồi trên ghế đá chuyên tâm cho bồ câu ăn. Bánh mì trong tay anh từ từ rơi xuống, mấy con bồ câu vỗ cánh bay tới tranh nhau ăn. Khuôn mặt của HyunSeung thật yên tĩnh, ánh mắt tập trung trên người bọn chúng, trong mắt toàn là sự yêu thương và dịu dàng – thì ra, anh thích bồ câu thế!
Gió thổi bay góc áo của anh, bồ câu như đang múa ba lê mà trình bày những bước nhảy của mình. Ở xa xa, tiếng chuông nhà thờ truyền đến. Cảnh cậu thiếu niên và chú bồ câu thật đẹp! Tôi nhìn đờ cả người.
“Seungie, tìm người giúp chúng ta chụp hình được không?” Tôi đột nhiên nghĩ tới, nếu như có thể chụp hình ở nơi này, thì tốt biết mấy.
“Có thể giúp chúng tôi chụp hình không?” anh dùng tiếng Pháp hỏi một người mặc đồng phục ở nơi không xa. Thật lợi hại! Tiếng Pháp của anh nói hay như thế. Trước đây tôi đã biết HyunSeung biết xem một số loại bảng biểu, nhưng không ngờ khẩu ngữ của anh lại lợi hại như thế. Tuy thành tích ngoại ngữ của tôi trong lớp cũng là hạng nhất nhì, nhưng khi đối diện với người nước ngoài, tôi lại khẩn trương hẳn lên!
“Anh bạn trẻ, nơi đây không cho phép chụp hình!” cái chú mặc đồng phục chỉ cái bảng bên cạnh “NO PHOTO”, vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc đó là biết chú ấy là người làm đúng chức trách, cứng ngắc.
“Nhưng mà thưa chú, bạn gái của cháu rất dễ thương! Chú sao có thể nhẫn tâm tước mất cơ hội của cô gái dễ thương này ở nơi đẹp đẽ này mà chụp lại tấm hình sao?”
HyunSeung nói một lèo tiếng Pháp, làm cho ông chú mặc đồng phục đó cứng đơ!
Nhân lúc ông chú mặc đồng phục không chú ý, HyunSeung ấn cái nút chụp. Đợi khi chú phát hiện ra hành động của chúng tôi, hai đứa chúng tôi đã cố gắng chạy xa hơn 200m. Ông chú đáng thương ấy không ngờ rằng chúng tôi lại ra chiêu này, giận đến bốc khói. Nhưng tiếc là chú ấy đuổi không kịp chúng tôi.
“Không ngờ hẹn hò lại mệt như thế!” anh thở một hơi dài.
Anh vừa nói cái gì? Đây không phải là lần đầu tiên anh hẹn hò với một cô gái chứ! Cái tên đã từng đổi qua N lần bạn gái này, chẳng lẽ lại là cái tên mù tịt với việc hẹn hò!
Bên sông là nơi đẹp nhất trên thế giới này!
“Seungie~ anh xem này!” Cảnh vật trước mắt làm tôi ngạc nhiên. Tôi hưng phấn như thủy thủ phát hiện ra vùng đất mới, nắm lấy tay áo của anh.
Đúng là một hồ phun nước tuyệt đẹp!
Dưới ánh nắng của mặt trời, các hạt nước lấp lánh như một xâu vàng dễ thương, tôi nhớ lại cái cửa lớn được làm bằng cầu vồng trong truyện cổ tích, thật là đẹp!
“Nếu như ngày nào cũng có thể thấy được cảnh đẹp như thế này, phiền não tự nhiên cũng sẽ ít đi nhiều.” Cái tên bạo chúa bên cạnh tôi đột nhiên ta thán lên.
Ý! Cái tên đầu mộc này cũng biết thưởng thức cái đẹp đó chứ? Tôi còn tưởng sợi dây thần kinh của anh không phân chia ra, chỉ đơn độc một sợi! Tôi dùng ánh mắt kỳ lạ như nhìn heo trên cây mà nhìn anh, anh cũng phải lùi lại 3 bước!
“Em làm sao vậy?” anh hít một hơi thật sâu.
“Không có gì, xem đầu mộc ngâm thơ thôi!”
“Đầu mộc mà cũng biết ngâm thơ sao?” Trong một lúc anh không hề nghĩ ra, đợi sau khi nặn óc suy nghĩ cả nửa ngày, anh mới hiểu ra những lời tôi nói, giận đến xanh cả mặt.
“Em đang cười anh ngốc sao?” anh nhe răng ra, để lộ dáng vẻ của một tên ác ma.
“Không có không có! Em không dám đâu!” anh lại dữ với tôi rồi sao? Tôi vội vàng lắc lắc cái tay, làm bộ sợ bị anh ăn thịt.
“Đừng trách là anh không khách khí nhé, ai kêu em không chịu nghe lời – anh chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu của anh thôi” – Nụ cười hiểm ác xuất hiện trên môi anh, anh cười thật nham hiểm. Linh cảm không tốt đột nhiên giáng xuống – hu hu… anh muốn làm gì chứ?
“Nhột quá!” tôi lớn tiếng kháng nghị.
Cứu tôi với! Ai đến cứu tôi với…
Tôi dám nói, cả đời này tôi cũng không chịu nổi kiểu đùa cợt của anh!
Nhưng có khi cũng rất khó tưởng tượng, một con người xem ra lạnh giá đến tận xương tủy, làm sao có thể bị tôi huấn luyện đến ấu trĩ, dễ thương như thế chứ?
Một lúc là chú bé bốn tuổi, một lúc là ông chú bốn chục tuổi – con trai đúng là một động vật kỳ lạ!
Mùa hè có thể cầm cây kem vừa ăn vừa chơi, thật đúng là một chuyện hạnh phúc. Nếu như chuyện này xảy ra trên đầu đường Paris thì đúng là một chuyện hạnh phúc! Lúc này, tôi và HyunSeung đang ngồi dưới phần mái che lộ thiên của quán kem, cây dù to lớn che những tia UV độc hại của mặt trời cho chúng tôi, để cho chúng tôi thỏa thích thưởng thức sự mát mẻ. Một muỗng kem lớn tan ra trong miệng, thật sảng khoái!
Lúc ở nhà, mọi ngày đều có thể xem những đoạn phim quảng cáo về việc đi du lịch ở Paris. Nó nói về một chàng trai đã yêu thầm một cô gái rất lâu. Cuối cùng có một ngày, anh hạ quyết tâm phải tỏ tình. Do đó đã mời cô gái đó đến Paris du lịch. Lần du lịch Paris lãng mạn này đã trở thành tuần trăng mật của họ! Câu “Nếu anh yêu cô, hãy đưa cô đến Paris” trong đoạn quảng cáo, tôi đã nghe đến thuộc rồi! Toà thành lãng mạn say mê lòng người này, quả nhiên làm mọi người đắm say như mơ. Paris quả thật là nơi thích hợp để cho những đôi lứa mới trải qua tuần trăng mật của mình. Bây giờ tôi đã có cái cảm giác của tuần trăng mật rồi!
Nghĩ đến đây, mặt tôi bất chợt ửng đỏ.
Coi kìa coi kìa – Kim HyunAh, cô toàn suy nghĩ vớ vẩn thôi! Cô vẫn cứ chuyên tâm ăn kem, ngắm người qua lại!
Thật ngưỡng mộ thân hình của những cô gái nước ngoài! Cái dáng cao cao, ốm ốm, thế thì có thể mặc đầm dài, để lộ cái chân thon nhỏ – quả thật là rất đẹp. Các cô bảo dưỡng như thế nào mà có thân hình đẹp như thế? Thân hình đẹp chỉ là một ưu điểm nhỏ, hành động cử chỉ thật mới nho nhã làm sao, càng khó học hơn!
Đột nhiên tôi phát hiện người ngồi kế bên tôi đang nhìn chằm chằm vào những người qua đường, mà còn ngắm các cô gái đẹp và không chớp mắt.
“Không được nhìn! Không được nhìn!” tôi đưa tay che lấy mắt của anh.
“Tại sao em nhìn được, mà không cho anh nhìn?” HyunSeung bị thái độ khẩn trương của tôi làm cho vui lên.
“Tại vì – anh là con cáo háo sắc!” Tôi lắc đầu, anh thích đùa giỡn với con gái như thế, sự tồn tại của anh đúng thật là một tai hại ột số người!
“Em đang ghen đấy à?” anh cười rất đắc ý.
Tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi! Tôi thật muốn bóp cổ anh! Tôi đấm vào ngực anh. Anh thừa cơ tránh cái đấm của tôi, quay lại kéo tôi rơi vào lòng anh. Ngước đầu lên, anh còn giả bộ làm mặt dữ, một tay nhéo lấy má tôi, nhỏ tiếng nói:
“Không được mưu sát sư phụ đâu đó!”
Lạy Chúa! Cái tên này lại đánh bại tôi rồi! Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng thôi!
“Nha đầu ngốc, anh muốn dẫn em đến một chỗ này!” HyunSeung dừng lại động tác trong tay, thu lại bộ mặt dữ của anh, cười với tôi rất thần bí.
“Đi đâu?” Tôi không hiểu ngẩng đầu lên, không hiểu anh bán thuốc gì trong hồ lô. Chúng tôi đã xem những cảnh kinh điển một lần rồi, đã thực hiện xong kế hoạch “Đường đi tốt nhất” của anh rồi (điều này đã giỏi lắm rồi!), tiếp theo sẽ đi đâu nữa?
“Một nhà thờ.” Lúc anh nói như đang suy nghĩ điều gì đó. Lúc này, đột nhiên cảm thấy trong mắt của anh có một tí gì đó thật khó hiểu.