Bạn đang đọc Tình Lặng: Chương 4: Niềm Vui Và Nỗi Buồn Của Paris (3).
Phần 3: Chúng tôi nhất định phải mãi mãi bên nhau.
Anh có yêu em không
Nếu anh không yêu em
Em chỉ cầu xin anh vì em mà nói một lời nói dối
Nói một lời nói dối hoàn mỹ
Em chỉ cầu xin anh cho em sự cảm động cuối cùng
Tuy trong mắt anh xem ra
Em cũng chỉ nhẹ như lời nói dối đó
“Chính là nơi này!” HyunSeung cuối cùng cũng nói được một câu, trước đó anh vẫn cứ im lặng nắm lấy tay tôi.
Chúng tôi đã quẹo rất nhiều khúc cua trong cái hẻm nhỏ này, sau đó dừng lại ở một tòa kiến trúc cổ xưa trước mặt chúng tôi. Trời đã bắt đầu tối, tất cả mọi thứ đều khoát lên một màu xám. Ở nơi này, trong tinh diệu của nước khác thêm vào không ít những hơi thở của cuộc sống. Đây là con hẻm nhỏ của ngoại ô, rất xa khu dân cư đông đúc. Chắc chỉ ngoài những người sống ở đây, sẽ có rất ít người đi ngang qua nơi này, nói chi những du khách như chúng tôi. Thỉnh thoảng cũng gặp những người đi lại, vui vẻ chào hỏi chúng tôi.
Cây thánh giá trên cao nói cho tôi biết rằng, nơi đây là một nhà thờ. Sau cái cửa sắt tinh tế là một sân nhỏ, cửa sổ của nhà thờ mở ra, có thể nhìn thấy bức tranh sơn dầu treo trên tường “Thánh mẫu trong hang động” ở đối diện, đèn màu vàng ấm áp chiếu từ trong ra.
“Đây là đâu?” Trong cái không khí yên tĩnh này, tôi có chút cảm động. Nhưng trong bất kỳ cẩm nang du lịch nào cũng đều không thấy giới thiệu đến nơi này.
“Thánh đường thánh mẫu.” anh nói, như cái tên này rất quen thuộc với anh.
“Seungie, sao anh biết được nơi này?” tôi kinh ngạc hỏi.
“Anh cũng là lần đầu đến đây”, trên mặt anh có một nụ cười dịu dàng, không giải thích gì thêm, anh nắm lấy tay tôi tiếp tục đi về phía trước.
Chúng tôi đi vòng qua phía sau nhà thờ. Đằng sau nhà thờ là một khu vườn nhỏ, hình như là nơi trồng hoa cỏ của các cha trong nhà thờ. Khu vườn không có lan can, nhỏ nhắn nhưng lại rất có sinh khí. Trong khu vườn tĩnh lặng, tôi chỉ nghe thấy tiếng kêu của côn trùng, và tiếng bước chân của chúng tôi. Mùi thơm của hoa cỏ, thật say đắm lòng người.
Khuôn mặt cương nghị của HyunSeung dưới ánh đèn chiếu ra từ trong nhà thờ đã trở nên nhu hòa hơn, ánh mắt trở nên xa xăm, với khuôn mặt đùa giỡn lúc sáng của anh thật là hai người khác nhau. Tiếng của anh trầm lặng, theo gió đi vào trong tai tôi.
“Nơi này ba mẹ của anh cũng từng tới qua.”
Tôi bất chợt rung lên.
Đột nhiên, ngón tay tôi cảm thấy sự lạnh băng của kim loại. Cúi đầu xuống nhìn, một chiếc nhẫn nhỏ đã được đeo vào ngón tay giữa của tôi.
Ánh sáng lấp lánh của hạt kim cương trong bóng tối rất chói mắt.
“Seungie~…” Tôi kinh ngạc đến nói không nên lời, một luồng sức nóng chảy thẳng đến đầu. Tôi không thể kìm chế sự vui mừng trong lòng.
“Chuẩn bị quá gấp, viên kim cương này hơi nhỏ, lần sau anh sẽ thay viên lớn hơn.” Anh thêm vào một câu, như là thuyết minh một chút cho hành động của anh.
Một bầu không khí tĩnh lặng bao lấy chúng tôi. Tôi bị hành động đột nhiên của HyunSeung làm cho hoảng sợ, không biết phải mở miệng như thế nào. Mà HyunSeung trong giây phút quan trọng này, lại không nói gì cả. Thật muốn phá vỡ bầu không khí này! Nhưng phải nói gì mới được? Tất cả đều quá bất ngờ!
Lát sau, anh từ từ mở miệng:
“Anh kể cho em nghe một câu chuyện” Cái ngữ khí đó, như đang nhớ về một quá khứ rất xa xôi, “Nhiều năm về trước, Jang gia và Hwang gia là đối thủ của nhau. Ông nội của anh, cũng chính là xã trưởng của Jang thị, ông vẫn muốn lấy kỹ thuật tốt nhất dùng vào sản phẩm của Jang thị, muốn làm ra thứ tốt nhất thế giới. Khi sản phẩm đến tay người tiêu dùng, nhưng lại không được sử dụng. Sau này, tập đoàn Vũ Trụ mới nổi lên trong ngành này. Tuy không có hàm lượng kỹ thuật gì tốt, nhưng lại có thể thiết kế một sản phẩm dễ dùng, ngay cả người mới học cũng có thể dùng được. Một cuộc chiến thương nghiệp kết thúc, sản phẩm kỹ thuật cao của Jang thị bị bỏ rơi, mà Vũ Trụ thì được lời rất nhiều. Từ đó về sau, Jang thị và Vũ Trụ thề sống chết với nhau.”
Tôi nghe đến mở tròn cả hai mắt. HyunSeung chưa từng nói với tôi chuyện gia tộc của anh. Không ngờ đằng sau sự đấu tranh giữa Jang thị và Vũ Trụ lại có câu chuyện phức tạp như thế!
“Ông ngoại anh đã vì những sản phẩm kỹ thuật cao này mà hao tâm tổn trí cả đời người. Nhưng cuối cùng, mọi người lại thừa nhận sản phẩm của Vũ Trụ! Ông cho rằng tập đoàn Vũ Trụ đã dùng những lợi ích nhỏ mà che mắt khách hàng. Trên thực tế, họ lời được nhiều tiền từ khách hàng trong khi vốn của những thứ này rất thấp. Ông nội cảm thấy người của Hwang gia chỉ toàn là những người có phẩm chất hèn kém, do đó tuyên bố người Jang gia không thể có qua lại gì với Hwang gia.”
“Nên anh mới nói ông cổ hủ?” Tôi nhớ ra khi ở Mộc Tê sơn trang, đối thoại giữa HyunSeung và Jang gia gia. Lúc đó, anh nói ông nội mình là một người “Đem theo một cái đầu cổ hủ, kéo lùi bước chân tiến tới, trở về con đường lạc hậu, miệng toàn nói những chuyện không thiết thực, đúng là sai lầm.” Sở dĩ tôi có ấn tượng như thế là vì Jang gia gia nghe xong, không những không giận mà còn cười to nữa!
“Đúng vậy! Thật ra sản phẩm là phục vụ cho khách hàng, nếu như khách hàng không biết dùng, thì dù kỹ thuật có cao cách mấy cũng vô dụng.” HyunSeung như đang suy nghĩ gì đó, ngữ khí chứa đầy sự khẳng định.
Tôi nửa hiểu nửa không hiểu mà gật đầu, xem ra, HyunSeung rất rõ về những thứ này. Nhưng dù sao đi nữa, lời nói của anh nhất định có lý, nếu không Jang gia gia cũng sẽ không thay đổi thứ ông đã kiên trì cả đời.
“Lúc ba anh còn trẻ, đã là một công trình sư có tiếng. Ông là học viên ưu tú nhất trong trường, là đệ tử đắc ý nhất của các giáo sư. Ông không chỉ có thánh tích rất tốt trong lĩnh vực này, còn thường xuyên đi nghe bài của các chuyên ngành khác. Có một lần, ông đã quen với mẹ anh trong tiết kinh tế. Vừa nhìn là ông đã trông thấy bà, vì bà là người đẹp nhất trong lớp. Má anh tuy rất chuyên cần học tập, nhưng thành tích chỉ bình thường. Do đó sau khi tan học, ba anh thường xuyên nói ra những ý chính ẹ anh. Sau đó…”
“Họ yêu nhau phải không?” Tôi nghe đến mê luôn, tư tưởng cũng đi theo HyunSeung.
“Đúng vậy. Kỳ nghỉ hè cuối cùng, họ không cùng đi du lịch tốt nghiệp với bạn cùng lớp, mà đã đến Paris này. Những ngày sống ở Paris họ rất vui, sau đó họ đến nhà thờ này. Thật may mắn, lúc đó có một đôi người mới đang làm đám cưới, bó hoa của cô dâu vừa hay rơi vào tay mẹ anh.”
“Có phải họ quyết định kết hôn ở đây không?” Sức tưởng tượng của tôi thức dậy theo HyunSeung. Trong đầu là cảnh ôm nhau của đôi trai tài gái sắc trước cửa nhà thờ. Vì nơi tôi đang thấy trước mặt, chính là nhà thờ trong câu chuyện đó. Mà trong tập tục, vị cô nương nào chụp được bó hoa của cô dâu, cô sẽ là cô dâu kế tiếp!
“Đâu có nhanh như thế!” HyunSeung cười nhìn tôi, trong mắt dịu dàng như nước, “Nhưng họ đã quyết định, sau này sẽ mãi mãi ở bên nhau, cho dù là chết!”
Giây phút ấy, sự cảm động chiếm lĩnh cả tư tưởng của tôi! Nơi này, lại là nơi thề non hẹn biển của ba mẹ HyunSeung!
“Ba anh đã quyết định cưới mẹ anh, phải không?”
“Ừm! Lúc ba anh quyết định nói chuyện này với ông nội anh, trong lòng ông tràn đầy sự bất an. Quả nhiên, khi ba anh nắm tay má anh bước vào cánh cửa của Jang gia, ông nội lập tức nổi trận lôi đình, thề sẽ bắt họ vĩnh viễn rời khỏi gia đình này! Vì mẹ anh chính là con gái lớn của đổng sự trưởng tập đoàn Vũ Trụ!”
Tim tôi đập thiếu một nhịp. Tuy tôi đã biết trước việc kết hợp của ba mẹ HyunSeung gặp phải sự phản đối của gia đình, nhưng khi những chuyện này được nói ra từ miệng anh, tôi vẫn không kìm chế được sự bi thương. Tình hình sau đó, tôi đã sớm biết được, khi HyunSeung mới vừa ra đời, ba mẹ anh bị buộc phải rời khỏi gia đình này. Không may gặp phải tai nạn xe, cả hai rời khỏi thế gian…
Nơi này, đã từng có hai người yêu nhau đứng qua… tư tưởng không ngừng tuôn trào trong đầu tôi, như những dây leo trong vườn cuốn lấy nhau không đứt được. Còn HyunSeung, anh vẫn yên lặng đứng trong gió, đứng dưới trời đầy sao, trong mắt anh như có gì đang nhấp nháy.
Lúc anh cố ý muốn cô đến Paris, anh đã dự tính sẽ dẫn cô đến đây.
Những ký ức còn lại lúc nhỏ, chỉ có nhà thờ này.
“Cô ơi, đây là gì vậy?” HyunSeung lúc bốn tuổi chỉ lấy bức ảnh trong tay mà hỏi. Trong ảnh, một đôi tình nhân trẻ đứng trước một khu vườn nhỏ, kiến trúc sau khu vườn để lộ một cây thánh giá trên đỉnh cao. Người con trai dáng thẳng đẹp, khuôn mặt tuấn tú khó ai bì kịp, đó là vì anh đã thừa hưởng huyết thống ưu tú của Jang gia. Cô gái bên cạnh anh mặc một cái đầm dài màu trắng, tóc hơi cong lên để lộ vẻ đẹp cổ điển, xem ra rất giống với những ngôi sao điện ảnh thời đó. Còn trên mặt cô, lai là dáng vẻ e thẹn của thiếu nữ, như mì và trong tay cô cầm một bó hoa.
“HyunSeung ngoan, đây là nhà thờ.” Tiếng của cô vẫn luôn dịu dàng, chắc là rất giống với mẹ của cậu!
“Ba mẹ đến nhà thờ để làm gì? Họ muốn cầu nguyện ư?” Cậu ta ngây thơ hỏi, nhìn mặt cô, không hiểu sao hôm nay cô không được vui lắm.
“Đây không phải là nơi cầu nguyện với thượng đế, mà là nơi cầu nguyện với Thánh mẫu. Thánh mẫu Maria là mẹ của Chúa Jêsu, bà yêu tất cả mọi người trên thế giới này như yêu chính con mình vậy…” cô là một giáo đồ Thiên Chúa.
“Con biết rồi! Con biết rồi! Mẹ con cũng rất yêu con!” Cậu ta chỉ cô gái xinh đẹp trong ảnh, hưng phấn mà nói. Cô của cậu vẫn luôn nói rằng, mẹ cậu rất yêu cậu.
“Ba con rất yêu mẹ con, nên mới dẫn bà đến nơi này. Hai người rất yêu nhau mới có thể đi vào nhà thờ.” Lúc cô nói, trong tay còn cầm chiếc khăn tay để lau nước mắt.
“Con cũng muốn như ba, sau này con sẽ dẫn người con yêu đến nhà thờ.” Thật vui, hôm nay cậu ta lại biết thêm một chuyện về cha mình! Từ nhỏ cậu ta đã lập trí sẽ như ba mình, vì cậu ta biết ba mình là một người vô cùng ưu tú. Ngay cả ăn cơm cậu ta cũng không la lối, vì cậu ta muốn mình ngoan như ba.
Đáng chết! Anh đã tự mắng mình rất nhiều lần. Tại sao mình vẫn không thể nói ra câu “Anh yêu em”, anh đã luyện tập bao nhiêu lần rồi, nhưng vẫn không được…
Vẫn còn may, nhẫn đã chính xác không chút sai sót mà đeo vào tay cô, nếu không, anh thật hận chết bản thân mình. Lúc sáng anh đi mua nhẫn, cửa tiệm còn chưa mở cửa, không biết làm sao mà để cho anh lựa nhẫn. Không biết cô có thích không? Viên kim cương đúng là hơi nhỏ, nếu cô không thích, sau này anh sẽ thay viên lớn hơn!
Hai ngày trước, lúc ôm chặt cô, điên cuồng hôn cô bên hồ phun nước, anh đã biết, anh sẽ đưa cô đến Paris.
Vì trước đây rất lâu anh đã từng nói, anh sẽ dẫn người anh yêu đến thánh đường thánh mẫu trong truyền thuyết.
Tôi yên lặng nhìn HyunSeung, lời nói của anh như dư âm, cứ chạy vòng vòng trong đầu tôi.
“Họ quyết định, sau này sẽ mãi mãi ở bên nhau, cho dù là chết!” Trong lòng tôi nhớ lại câu nói của ba mẹ HyunSeung, bất chợt nghĩ đến vở kịch Romeo and Juliet. Đây là tiết mục biểu diễn kinh điển của đội kịch trường, mỗi năm lễ hội văn hóa đều diễn vở này. Nhưng nỗi đau thực sự của Romeo và Juliet, thì có ai thực sự hiểu được?
“Sau này sẽ mãi mãi ở bên nhau, cho dù là chết…” Câu nói đó, tôi cứ ngỡ là HyunSeung nói với tôi. Tuy rằng HyunSeung không hề bảo đảm với tôi điều gì, thề qua điều gì, nhưng tôi vẫn cứ cho rằng, tuy hai người không nói gì cả, nhưng cũng không cần phải thề non hẹn biển.
Chiếc nhẫn trên tay, chính là minh chứng!
______________________________________________
Mãi đến bây giờ mới ra chap mới, thành thật xin lỗi m.ng *cúi đầu*. Tiếp tục ủng hộ nó nhé ^^~