Tình Lặng

Chương 4: Niềm Vui Và Nỗi Buồn Của Paris (1)


Bạn đang đọc Tình Lặng: Chương 4: Niềm Vui Và Nỗi Buồn Của Paris (1)

Phần 1: Cuộc Hẹn Bất Ngờ.
Em cảm thấy.
Phương thức anh quan tâm em có chút kỳ lạ.
Vì anh thường ăn hiếp em.
Nhưng các bạn gái đều nói.
Nam sinh ăn hiếp nữ sinh là vì nam sinh đó không cẩn thận yêu mến nữ sinh đó.
Tôi đứng trên núi chào đón bình minh trong tiếng hót véo von của các con chim.
Tiếng hót véo von của chim và tiếng suối chảy róc rách hòa với nhau tạo thành một khúc nhạc rừng hoàn mỹ, tai tôi đang chìm đắm trong tiếng hót líu lo của các chú chim! Mở mắt ra, ánh nắng ngoài cửa sổ thông qua rèm cửa sổ, chiếu vào làm sáng cả phòng, trong phòng có một lớp sương mù như tiên cảnh. Điều này thật khó làm người khác có thể tin được, không khí của cả thế giới này đều mềm mại như kẹo bông gòn thật dễ thương.
Một hạt giống bồ công anh tinh nghịch xuyên qua kẽ rèm cửa sổ, được gió thổi nhè nhẹ đến trước mặt tôi. Mềm mại, rơi vào tay tôi. Những sợi lông trắng như cánh của thiên sứ. Phút chốc, gió thổi lên, như chơi trò trốn tìm mà rời khỏi tầm mắt của tôi. Nó trông cứ như chú cừu non hiền dịu, dễ thương.
Thật đẹp! Nơi này là thiên đường ư? Bây giờ tôi đang ở trong mây ư? Lấy mây làm giường và mền, lăn qua lăn lại trên mây như kẹo bông gòn, thế này chẳng phải là giấc mơ lúc nhỏ của tôi sao! (Hừm hừm, đúng là có khi tôi hơi ấu trĩ!) tôi vui mừng mở to mắt ra. Đã lâu tôi không có ý nghĩ trẻ con như thế nữa rồi!
Lúc này, tôi đang nằm trên một chiếc giường toàn màu trắng rộng lớn, ấm áp mà dễ chịu. Đèn treo thủy tinh chính hiệu trên trần nhà đang lấp lánh tỏa sáng, những hoa văn trên cửa sổ và cửa đều làm lộ vẻ đẹp cổ điển.
Kim HyunAh, đừng có mơ nữa! Đây rõ ràng là phòng ngủ của Jang gia!
Hu hu, tôi chỉ có thể tỉnh dậy từ trong giấc mơ đẹp. Đúng rồi! Tối hôm qua, HyunSeung dẫn mình về đây, tôi còn quấn lấy anh, muốn anh kể chuyện ở Châu Âu, anh đã phải vừa dỗ vừa gạt mới có thể dỗ tôi ngủ được. Còn về lúc nào ngủ, tôi không nhớ gì cả, tôi nằm trên ngực của anh, làm cho tóc tai anh bù xù – nằm trên ngực của anh? Anh chỉ mặc áo ngủ? Thì ra tối hôm qua, chúng tôi đã thân mật như thế! Tôi đã đem bỏ mất ý tứ của một cô gái rồi.
Càng nghĩ, mặt tôi đã đỏ hết rồi. Cũng may HyunSeung không nhìn thấy, nếu không anh nhất định sẽ cười tôi!
Thế HyunSeung đâu rồi? Tôi nhìn qua nhìn lại, đương nhiên là không thấy hình bóng của anh ấy.
Đột nhiên tôi nhìn thấy quả pha lê táo trên đầu giường, lúc này nó đang đứng yên ở đó sáng loáng như mới. Tôi lập tức đặt nó vào trong tay, dịu dàng sờ lấy nó. Cũng may là sự cố hôm qua không làm nó bị tổn thương nào. Nhưng quả táo thủy tinh cũng đã bị tôi lỗ mãng quăng xuống nước sao?
Anh đã tìm lại quả táo thủy tinh vào lúc nào vậy? Nhất định là nhân lúc tôi đang ngủ! Một cảm giác hạnh phúc chiếm lấy tôi.
“Chào ông!” Tôi đi xuống lầu, vừa hay nhìn thấy quản gia đang muốn lên lầu.
“Tiểu thư HyunAh, cô tỉnh rồi à?” quản gia lùi sang một bên, cung kính nói.

“Jang gia gia đâu?” Tôi bỏ qua HyunSeung, trực tiếp hỏi đến Jang gia gia. Tôi đột nhiên nhớ ra, hôm nay là thứ hai, vừa đúng ngày HyunSeung phải đi công tác ở nước Pháp. Chuyến bay của anh, chắc đã bay vào lúc 7 giờ rồi. Ngược lại là Jang gia gia, tối hôm qua lúc tôi và HyunSeung trở về, ông đã ngủ rồi. Đã lâu không gặp, tôi thật muốn gặp mặt ông một lần!
“Lão tiên sinh hồi nãy tập thể dục ở hậu viện, lúc này chắc đã xuống núi rồi! Cô đợi một lát, chắc ông cũng sắp về rồi.” lúc quản gia cười, râu ông sẽ biến thành chữ “Bát” như những ông chủ dễ thương trong phim hoạt hình, làm người đối diện không thể nhịn cười.
“Thật đáng tiếc, cháu phải đi học rồi.” Tôi nhìn đồng hồ, 7 giờ 45 phút – nếu còn không đi thì trễ thiệt đó. Tôi như có thể nghe được tiếng hét của cô giáo xinh đẹp. Mùa hè thường làm ọi người trở nên thích ngủ, gần đây người tới trễ ngày càng nhiều, cô đang muốn tìm mấy tên xui xẻo ra để cảnh cáo!
Đi ra đại viện của Jang gia, tôi lại băn khoăn đứng lại.
“Cô bỏ quên gì sao?” quản gia tỉ mỉ nhìn ra sự băn khoăn của tôi.
“Không có gì, thay cháu hỏi thăm Jang gia gia!” tôi trả lời. Thật ra lúc này con lưu linh băn khoăn đang xuất hiện trong lòng tôi. HyunSeung trước lúc đi, thật sự không dặn dò gì sao?
Nhưng độc đoán, không dây dưa, không để ý chuyện nhỏ, đích thực là phong cách làm việc của anh! Tôi chỉ có thể tự thuyết phục mình kiên nhẫn đợi anh trở về!
“Reng!” – YEAR… mỗi lần nghe tiếng chuông tan trường, tinh thần tôi lại phấn chấn hẳn lên!
“Tuần báo Cube kỳ này nói Jang HyunSeung trở về rồi!” một cô nữ sinh ôm lấy cuốn tạp chí chạy vào trong lớp tuyên bố. Không cần nói, đó chính là cuốn tạp chí Tuần báo Cube có bìa xanh đỏ được các cô nữ sinh trường Cube thích nhất.
Lớp học lập tức nhốn nháo, ồn ào hẳn lên! Lớp học A-B đột nhiên trở thành cái chợ để cho các bà dì bà thím tụ tập nói chuyện, bàn tán xôn xao!
“Nghe nói Jang HyunSeung trong hai tháng này đã đi Châu Âu!”
“Nghe nói Jang HyunSeung lập tức phải tiếp quản tập đoàn Jang thị!”
“Jang HyunSeung có phong độ hơn Choi MinSik!”
“Tôi cảm thấy vẫn là Choi MinSik đẹp trai hơn!”

“Kim HyunAh, nghe nói bạn gái của HyunSeung là em họ của Jang HyunSeung, phải không?” một cô nữ sinh nhiều chuyện đột nhiên chạy đến cạnh tôi, khiêu khích hỏi tôi. Nói xong, một đống cái đầu đã vây lấy tôi, mọi người đều không chớp mắt đợi chờ câu trả lời của tôi.
ChaeRin ngồi một bên bất giác đưa đầu nhìn tôi, dừng lại mẫu thêu chữ thập trong tay (dùng ngón chân nghĩ cũng biết đó là để tặng cho LeeJoon). Từ sau vụ việc ở quán bar, cậu chưa bao giờ nhắc qua hai chữ “HyunSeung” trước mặt tôi.
“Điều này phải hỏi chính Jang HyunSeung, mình không biết. Nhưng nghe nói luôn luôn là không chính xác!” Tôi khích lại các cô, bọn họ chỉ có thể trở về chỗ ngồi của mình. Ha ha, bọn họ đều không biết rằng con Bá Vương Long dễ thương đó đêm hôm qua đã ở chung với tôi! Nghĩ tới đây tôi không thể không đắc ý mà cười được.

“HyunAh, bọn cậu lại huề nhau rồi hả?” ChaeRin đã nghiên cứu tôi nửa ngày mới ra kết luận này. Khuôn mặt cậu buồn rười rượi! Lần trước thấy tôi và HyunSeung cãi nhau một trận kịch liệt, bạn ấy sợ muốn chết. Từ đó về sau, Jang HyunSeung đã trở thành điều cấm kỵ trong cuộc nói chuyện của chúng tôi. Nhưng hôm nay cậu phát hiện tôi không hề giận HyunSeung, thật là uổng công cậu lo lắng!
Tôi làm mặt cười với cậu ấy.
“Các cậu thật biết giày vò nhau!” cậu ấy kết luận một câu, “Kệ các cậu luôn!”
“Cho hỏi Kim HyunAh là vị nào?” một người mặc đồng phục của nhân viên chuyển phát nhanh xuất hiện trong phòng học của chúng tôi.
“Là tôi” Tôi nghe thấy liền đứng dậy. Chà, ai lại chuyển phát nhanh ình nhỉ?
Tôi mang theo một dấu chấm hỏi lớn mở bức thư chuyển phát nhanh ra, một tấm vé máy bay rơi từ trong phong thư ra. Vé máy bay? Tôi như đang nghiên cứu cổ vật, cuối cùng đã làm rõ được một số việc: Từ Cube đến Paris, chuyến bay lúc 12 giờ 15 phút.
Từ Cube đến Paris? Chuyến bay trưa hôm nay? Tôi càng không hiểu!
Ngay lúc đó, các tiếng chuông điện thoại mà tôi luôn mong nhớ reo lên!
Hoàn cảnh không tốt! Xung quanh đều là các FANS của HyunSeung, nếu như lúc này tôi nhận điện thoại của anh ấy, nhất định sẽ bị những ánh mắt của họ giết chết! Tôi lập tức phá bỏ vòng vây, một hơi chạy từ phòng học ra ngoài ban công!
“Nhận được chuyển phát nhanh chưa?” điện thoại vừa thông, HyunSeung đã hỏi tôi.
“Nhận được rồi.”
“Tối nay về khách sạn mà không thấy em, thì em chết chắc đấy!”
Tôi xỉu mất.
“HyunAh, sáng nay anh mệt gần chết! Anh đang đợi em tới bóp vai cho anh!”
“Tại sao em phải bóp vai cho anh?” anh chẳng phải vẫn đang sống cuộc sống có tám trăm người hầu, ba ngàn vệ sĩ sao?
“Nhiều lời, vì anh là chủ nô của em!”
“Thế… được rồi!” Tôi như tên ăn trộm bị cảnh sát bắt phạt. Nếu đã là lý do này, thì tôi không còn gì để nói nữa. Vì rõ ràng là anh đang ăn hiếp tôi! Mỗi khi HyunSeung dữ với tôi, tôi đều có cảm giác mình là con cừu nhỏ bị con sói lớn ăn thịt.

“HyunAh, tối qua anh vì tìm quả pha lê mà cả đêm không ngủ, sáng nay lại phải học thuộc bài diễn văn, khó khăn lắm mới diễn văn xong, bây giờ lại phải đi chủ trì một hội nghị. Bây giờ anh đang tiết kiệm thời gian thở để gọi điện thoại cho em đó!” Anh hình như nghe ra tôi không được vui.
Tội nghiệp thế sao? Tôi bắt đầu hối hận cho những lời nói hồi nãy. Đáng lẽ tôi phải thông cảm cho anh mới đúng. Không biết tại sao, khi nghe được lời kể lể của anh, trong lòng tôi lại cảm thấy mùi vị của hạnh phúc. Thường ngày không phải anh vẫn thích làm ra vẻ lạnh lùng sao? Từ lúc nào mà anh ấy trở nên thẳng thắn như thế! Đây có thể xem là công lao của tôi không? Hi hi hi, Kim HyunAh, đây là sự thần thông làm cho cây sắt nở hoa đó, tôi cảm thấy mình thật vĩ đại.
“Em xin lỗi! Hại anh ra thế!” Tôi chỉ là việc tìm quả pha lê táo.
“Em nói cái gì?”
“Không có gì… em nói là em phải an ủi con tim bị tổn thương của anh!” Chết! Anh không thích tôi nói “Xin lỗi”. “Hi hi, an ủi như thế nào?” Tiếng của HyunSeung phấn chấn hẳn lên, so với người kể lể hồi nãy đúng là hai người khác nhau hoàn toàn. Hồi nãy anh giả bộ! Đáng chết! Kim HyunAh, cô lại rơi vào vòng vây của hắn ta rồi! Con sói đang vẫy đuôi, nhìn tôi chảy nước miếng, còn nhe răng cười nữa chứ!
“Anh nói phải an ủi như thế nào?” Tôi tiến không được mà lùi cũng không xong.
“Ừ… em cho anh một nụ hôn đi.”
“Nụ hôn?” Mặt tôi lập tức ửng đỏ, khí nóng hướng lên trên, tai tôi cũng sắp bốc khói.
“YES… Why not give me a kiss?”
Thế thì hôn vậy, cách nhau một cái điện thoại anh không ăn tôi được, tôi cũng chẳng mất miếng thịt nào! Tôi cắn cắn răng.
“Chụt!” tôi thử mô phỏng tiếng hôn. Không biết là tôi học sai hay âm thanh quá lớn, mà nghe trong điện thoại hơi quá.
“Ha ha ha… em thật đáng yêu!” Người ở đầu kia điện thoại hình như đang ôm bụng cười.
Lần này, mặt tôi còn đỏ hơn cái nón đỏ đó! Chuyện này là sao? Tôi đã chủ động hôn môi của anh, thật ra cũng đã nhiều lần rồi, nhưng lần này thật xấu hổ, tôi thật muốn kiếm cái lỗ chui vào cho rồi!
Anh muốn cười đến chừng nào chứ! Jang HyunSeung, anh là đồ tồi!
Đợi một chút – chuyến bay 12 giờ 15 phút! Tức là tôi phải đi ngay bây giờ sao? Nếu tối nay tôi không xuất hiện trước mặt anh, thì tôi chết chắc rồi!
Đi qua sảnh lớn của sân bay, tất cả mọi thứ đều lạ lẫm nhưng lại thu hút người khác. Một chiếc máy bay lớn đang đậu ngoài bức tường thủy tinh, một chiếc máy bay khác cũng đang đáp xuống. Tôi bắt đầu hoang mang – tôi đã đến Paris rồi sao? Tôi lại có thể gặp lại HyunSeung rồi…
“Cho hỏi cô là Kim HyunAh? Tôi là thư ký Lee phụ trách đến đón cô.” Đang loay hoay tìm cách sử dụng vốn tiếng Anh của mình ở nơi xa lạ này, thì bên tai tôi vang lên một câu tiếng Hàn quen thuộc. Quay đầu lại, một người mặc đồ tây màu đen đang đứng trước mặt tôi.
“Chào anh, tôi là Kim HyunAh, nhờ anh giúp cho!” Tôi như bắt được phao cứu sinh. Nhìn kỹ lại, hình như đã gặp anh ở đâu thì phải. Nhưng điều này cũng không có gì lại, vì anh nói mình là thư ký của HyunSeung. Nhưng nói cho cùng mỗi nhân viên làm ở Jang gia đều mặc bộ đồ tây màu đen, nên rất dễ nhận ra.
“Không cần khách sáo, tất cả các khó khăn đều có thể kiếm tôi, bao gồm cả ngôn ngữ.” Thư ký Lee đẩy cái mẩu kiếng. Mặt tôi đỏ lên, anh biết thuật đọc lòng của người khác ư? Làm sao anh biết được tôi đang lo lắng vấn đề này?
“Cho hỏi… tôi có thể gặp HyunSeung không?” Hừm hừm, tôi không phải không chịu nổi muốn gặp anh, mà là vì sợ sự uy hiếp của anh – tôi không muốn “Chết chắc!”
Nhưng tôi phải thừa nhận rằng có một thứ nhung nhớ cứ chạy vòng vòng trong lòng tôi, mà còn vừa xuống máy bay, cái thứ nhung nhớ đó được khuếch đại hơn nhiều lần. Đáng chết, tôi nhớ anh đến vậy sao?

“Ha ha ha… Jang thiếu gia cũng rất muốn gặp cô, nếu không sẽ không bắt tôi nhanh chóng đặt vé máy bay cho cô. Nếu không đón được cô, tôi sẽ bị cách chức đó!” Thư ký Lee cười cũng rất tươi.
Nhưng mà anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!
Anh hình như nghĩ ra chuyện gì, lấy ra cuốn sổ ghi chép, tiếp đó nhìn một lần. Nói với tôi rằng: “Jang thiếu gia bây giờ đang tiếp nhận phỏng vấn, sẽ do tôi sắp xếp buổi ăn tối cho cô. Ăn cơm xong, đợi cậu ấy kết thúc phỏng vấn, tôi sẽ dẫn cô đến khách sạn gặp cậu ấy.”
Xoảng xoảng xoảng! (tiếng giấc mơ tan vỡ) buổi ăn tối lãng mạn trong đầu tôi giờ đã trở thành buổi tối cô đơn lẻ loi, tôi thật giống con chó con đáng thương bị người khác bỏ rơi, hu hu hu…
Thư ký Lee vì muốn an ủi tôi, đã nhét cho tôi rất nhiều thức ăn! Ăn cơm xong, chúng tôi đi dạo trên đường phố Paris (tiếc là chỉ có thể nhìn các mặt hàng cao cấp, bởi trừ phi bớt mấy con không, nếu không tôi sẽ không thể mua nổi!) cuối cùng anh cũng nhận được một cuộc điện thoại, cười và nhìn tôi:
“Jang thiếu gia đã trở về khách sạn rồi.”
YEAH… tôi như nghe thấy tiếng thắng lợi vang lên!
Cửa phòng được mở ra, tôi nghe thấy tiếng ồn truyền ra tiếng ti vi. Đi gần xem, người đối diện ti vi đã ngủ say trên chiếc ghế nệm. Thư ký Lee lặng lẽ bỏ đi, do đó ngoài con sâu ngủ trong cái phòng lớn này, chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi nhè nhẹ ấn nút tắt máy.
Cái tên này ngủ thật là ngon! Hình dáng lúc ngủ của anh ngây thơ như trẻ sơ sinh, với hình dáng lúc đã tỉnh dậy, thì khác nhau hoàn toàn. Đôi lông mi dài để lại bóng đen trong hốc mắt, môi hơi bặm lại. Dù là đang ngủ, các đường nét cứng rắn trên mặt của anh vẫn thu hút người khác. Hít thở từ từ nhẹ nhàng, làm cho người khác tin rằng anh đang mơ một giấc mơ đẹp.
Mơ đến tôi ư? Hi hi, tôi bắt đầu tưởng tượng.
Anh, xem thế nào cũng xem không đủ.
Cái tên này đúng là quá mệt rồi! Hôm qua vì tìm quả pha lê táo gần như cả đêm không ngủ, mới sáng sớm đã phải làm người bay trên không, tiếp đó bận làm việc cả ngày cho đến tối. Thật là giống SUPERMAN! Bây giờ anh đang nằm trên ghế nệm, cái cặp màu đen thì để dưới chân. Tôi bắt đầu hiểu ra ẩn ý câu nói “Tiết kiệm thời gian thở để gọi điện thoại cho em” trong điện thoại.
Lúc này, anh vẫn mặc bộ đồ đen, hình như đây là cách ăn mặc để xuất hiện trong các buổi tiệc quan trọng. Đã quen với bộ dạng mặc đồ thường ngày của HyunSeung, đột nhiên thấy cách ăn mặc trịnh trọng cảu anh, thật không quen.
“Em đến rồi à”, một tiếng nói dịu dàng từ trước truyền đến. Không biết tôi đã nhìn bao lâu, anh cuối cùng cũng đã tỉnh dậy.
“Ừm.” tôi nhẹ nhàng trả lời.
“Qua đây, để anh ôm em…” anh dịu dàng đến nỗi không thể ngờ tới, trong đôi mắt đen láy ấy phát lên ánh sáng của bảo thạch.
Không khí yên tĩnh như thế, thật làm người khác đắm say. Tôi ngoan ngoãn nghênh tiếp đôi tay của anh, cười nhỏ và cọ sát vào ngực của anh như con mèo… tôi phát hiện, tôi rất thích nũng nịu như thế với HyunSeung! Cái mùi vị quen thuộc trong lòng anh, như trước khi tôi ra đời, tôi đã quen với mùi vị này… thân thiết như thế, lại làm người khác cảm thấy an toàn như thế. Có khi nào trước lúc ra đời tôi đã quen anh không? Trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều tình tiết trong truyện của con gái.
Đây là sự say đắm sao? Nếu như rơi vào vòng tay của người nào đó, thì đã thỏa mãn lắm rồi, ngoài điều này ra, cái gì cũng có thể không cần…
“Khò khò khò…”
Anh sao thể như thế mà ngủ được!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.