Tình Lặng

Chương 3: Cuối Cùng Tôi Đã Vãn Hồi Được Hiểu Lầm (5).


Bạn đang đọc Tình Lặng: Chương 3: Cuối Cùng Tôi Đã Vãn Hồi Được Hiểu Lầm (5).

Phần 5: Quả táo chìm trong nước.
Thích nhìn bộ dạng lúc anh cười
Miệng hơi nhếch lên
Làm cho cả thế giới như sáng bừng lên
Thích bộ dạng vươn vai của anh
Tay vươn lên đầu lắc qua
Làm cho cả thế giới như lười đi
Tắt máy xong, đôi mắt giá lạnh của anh nhìn thẳng tôi.
“Anh kêu tôi ra đây có chuyện gì?” Hồi nãy nghe thấy tiếng la hét của anh, tôi hít lấy một hơi thật sâu. Hu hu, đối phương nhất định biết tôi không đủ hơi!
Không được, cô nhất định phải cố lên! Không thể không có khí phách như thế này được, cho dù là chia tay, cũng phải cười mà chia tay! Cho dù là bị anh bỏ, cũng phải trước một bước cự tuyệt anh!
“Đây có nghĩa là gì?” Mắt anh phát ra những tia sáng lạnh băng. Anh đi tới hai bước, đưa tay lên huơ huơ trước mặt tôi. Cái đồ màu đỏ chói làm đau mắt tôi – quả pha lê táo!
Lại là quả pha lê xui xẻo này! Tôi như phản xạ có điều kiện nhảy từ trên ghế xuống.
“Jang HyunSeung, anh thật là quá đáng!” tay tôi nắm chặt. Anh biết tôi xem quả pha lê táo là thứ quý báu nhất! Khi anh biết tôi xem trọng quả pha lê này như thế nào, anh lại cố ý đem nó ra để trêu ghẹo tôi! Đáng ghét! Thật là đáng ghét! “Tôi đã bỏ rồi!” những lời hôm đó nói trong nhà MinSik như chuông đổ bên tai tôi. Bây giờ quả pha lê đã ở trong tay anh, thì anh có thể tùy ý đem ra giẫm đạp.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Thật là quá đáng! Tôi thà chính tay tôi đem bỏ nó đi, cũng không muốn quả táo thủy tinh rơi vào tay anh!

“Anh bỏ nó đi!” Tôi tức giận hét vào mặt anh. Tôi phải biểu hiện ra lạnh lùng hơn anh, càng kiên cường, vết thương sẽ càng nhỏ.
Anh nghe thấy lời của tôi, kinh ngạc mở to mắt nhìn tôi.
“Anh không bỏ, để tôi bỏ!” Không biết tôi lấy đâu ra dũng khí, tôi giật lấy thứ trong tay anh, hết sức quăng nó đi.
Quả pha lê táo bay một đường trên không.
Cuối cùng tôi nghe một tiếng “Tủm”. Tôi nhắm mắt lại, không dám nhìn cái cảnh đó, nhưng đầu tôi có thể nhìn rõ ràng hiện ra cảnh quả pha lê rớt xuống nước, từ từ chìm xuống, càng chìm càng sâu, lòng tôi cũng từ từ chết đi.
Đừng buồn, vì tôn nghiêm, làm như thế là rất đáng. Tôi đã tự an ủi mình như thế, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng lòng đang chảy máu.
“Tủm!” tiếng nước lớn hơn vang lên.
Tôi kinh ngạc mở mắt ra. Chỉ thấy Jang HyunSeung đã nhảy xuống hồ phun nước, đang điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó trong hồ. Anh đang tìm quả pha lê táo sao?
Nước trong hồ như sóng biển. Trong nước, khuôn mặt màu đồng ướt đẫm, mái tóc đen đang nhỏ nước, đôi tay khỏe đẹp đang luồn dưới nước cố gắng tìm kiếm. Anh như một đốm lửa đang cháy. Anh đang điên cuồng tìm kiếm quả pha lê táo vừa rớt xuống!
Quả pha lê táo là gì đối với anh? Vì quả pha lê ấy, mà anh lại bất chấp tất cả nhảy xuống nước! Tôi nhìn Jang HyunSeung trong nước, tầm nhìn tôi mờ dần.
Nước hồ đen như thế, làm sao nhìn thấy được cái gì?
Cái hồ lớn như thế, làm sao có thể tìm thấy quả thủy tinh táo lớn như nắm đấm của trẻ sơ sinh?
Một luồng hơi nóng xông thẳng lên đầu tôi, làm đầu tôi đau lên. Tôi có chút hốt hoảng – HyunSeung, anh điên rồi!

“Đừng tìm nữa!” tôi đứng bên thành hồ cố gắng hét to.
Dường như anh không nghe thấy tiếng gọi của tôi.
“Mau dừng lại đi!” Nỗi sợ hãi chiếm cứ lòng tôi, tôi thật sự rất sợ nếu anh cứ tìm như thế! Hối hận và sợ hãi như những đám mây đen đè nặng, làm tôi không thở nổi. Đột nhiên tôi tỉnh ra và nhận thấy mình cũng đã hại anh đau khổ như thế!
“HyunSeung, đừng tìm nữa… em xin anh!” Nước mắt tôi như mưa, tôi đang cầu xin anh.
“Không được, nếu tìm không được, sẽ không còn gì cả! Tất cả ký ức cũng sẽ không còn nữa!” ánh mắt bấn loạn của anh cố gắng nhìn, giọng nói như sự cầu xin tuyệt vọng. Như con dã thú bị giam ở vực thẳm, đang cố gắng giãy giụa lần cuối.
Anh để ý! Anh thật sự để ý! Anh quý trọng quả pha lê táo như thế! Anh còn quý trọng quá khứ của chúng tôi như thế!
“Lỗi đều tại em… là tại em không tốt… nếu như em kịp thời nhìn thấy chữ trong quả pha lê táo, đến đúng hẹn… thì sẽ không trở nên như thế này… nếu như em thấy được lời mời của anh, em nhất định sẽ không để anh phải đợi thêm một phút giây nào cả… cũng là em không tốt… em xin lỗi… em xin lỗi!” tôi khóc như người nước mắt, bắt đầu nói năng lộn xộn.
Tôi gần như ngồi sụp xuống cạnh hồ phun nước.
Cuối cùng anh đã dừng lại.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng nước.
“Em nói cái gì?” một tiếng thét như sấm nổ ngang tai.
“Em thật sự không thấy sao?” anh tức giận hỏi tôi.
Tôi không dám nhìn mặt anh. Anh muốn trách móc tôi ư? Con heo ngốc! Cái đồ ngu ngốc? Cái đồ có mắt mà như mù? Thôi đi thôi đi, cho dù có mắng tôi như thế nào tôi cũng chấp nhận. Thiên sai vạn sai cũng là tôi sai, tôi không thể chối cãi được! Vì thật sự là tôi không đúng!

“Xin lỗi…”
Lời vừa nói xong, đầu tôi đã bị cú một cái thật đau. Đau quá! Hu hu…!
“Cái gì xin lỗi với không xin lỗi! Trên thế gian sẽ không tìm ra được người thứ hai nào mà ngu như em đâu!” Mắt anh giận đến nỗi như muốn chuyển thành màu xanh. Toàn thân anh ướt sũng như vừa được vớt ra từ trong nước (thật sự thì anh được vớt ra từ trong nước mà), đang tức giận đứng trước mặt tôi.
“Ai bảo anh không nói rõ ràng. Chỉ cần anh dặn em một câu, thì sẽ chẳng có chuyện gì cả?” Tôi ôm lấy đầu, không chịu nhận sai.
Cuối cùng mắt anh chỉ còn tròng trắng. Thì ra bộ dạng lúc Bá Vương Long bị chọc giận là như thế này.
Đợi khi HyunSeung từ trong hồ nhảy lên, đứng trước mặt tôi, đã ướt như con chuột lột.
“Đáng chết! Em phải dùng cả đời này để bồi thường cho anh!” anh nhỏ tiếng trách mắng, trên mặt đầy sự dịu dàng. Con người toàn thân ướt sũng ấy đi đến gần tôi, tôi cảm thấy có một luồng sát khí.
Bồi thường? Dùng tiền hay dùng mạng?
Trong phút chốc, môi và lưỡi tiếp xúc với nhau. Đột nhiên tôi nhận lấy một nụ hôn cháy bỏng. Như lửa vậy, nụ hôn này như muốn đốt tôi thành tro. Tôi không còn sức phản kháng cũng không còn sức cự tuyệt, chỉ có thể ngã vào lòng anh, dựa vào đôi vai rộng và ấm áp của anh, để mặc cho đôi tay anh di chuyển trong mái tóc tôi. Anh dùng sức như thế, như muốn bóp nát tôi.
Áo trước ngực của HyunSeung vì bị ướt mà dính vào người, để lộ đường nét cơ thể anh. Tôi ngã lên ngực anh, mùi khí ẩm ướt và độ ẩm của cơ thể quyện lại với nhau, xông vào mũi tôi. Tôi hít hay thở đều ngửi được mùi của anh ấy.
Tôi cười một cách ngọt ngào, hạnh phúc. Seungie, anh nhất định là nhìn thấy mặt tôi vì mắc cỡ mà đỏ như táo, chỉ vì ánh mắt của anh dịu dàng như thế.
Anh không giận nữa sau? Nói như vậy, anh đã tha thứ cho tôi rồi sao?
Nếu như có thể, tôi thật muốn nằm mãi trong vòng tay của anh, không bao giờ đứng dậy.
Chúng tôi sẽ không xa nhau nữa.
Tại sao tôi lại không hiểu được nỗi khổ của HyunSeung chứ? Mấy tháng gần đây, nhất định anh cũng không sống vui vẻ được. Lời tỏ tình chân thật của anh bị tôi bỏ quên trong quả pha lê táo. Anh đã đem mọi sự kỳ vọng về khát vọng hạnh phúc của mình để vào trong quả pha lê táo! Đêm hôm đó, anh hy vọng tôi xuất hiện trên sân thượng, tiếp nhận lời tỏ tình của anh biết bao! Nhưng tôi không hề xuất hiện… anh nhất định cho rằng tôi đang đùa giỡn với tình cảm của anh! Tôi vẫn cứ cho rằng anh làm tổn thương tôi, nhưng khi tôi chui vào cái vỏ bọc của chính mình, khi tôi giả vờ quên anh, anh cũng cảm thấy tôi đang làm tổn thương anh! Khi tôi tuyên bố mình là bạn gái của Choi MinSik, anh nhất định là rất đau khổ.
Thật đáng chết! Tại sao tôi lại không suy nghĩ đến cảm nhận của HyunSeung?

Lúc tôi đang cảm thấy mình đau khổ muốn chết, nhưng tôi không hề nghĩ đến, có một người khác cũng chịu sự tổn thương lớn hơn! Tôi đã vì bảo vệ chính mình mà tổn thương anh.
Kiêu ngạo và tự phụ, chỉ là sự ngụy trang của anh. Anh yếu ớt như thế, mẫn cảm như thế, đã bị tôi giày vò đến thương tích đầy mình. Tôi từng thề rằng sẽ làm cho anh hạnh phúc cả đời, nhưng tôi lại chính là người làm anh đau khổ nhất! Tôi đúng là tội ác đầy mình, không thể tha thứ!
Trên quảng trường, bên cạnh hồ phun nước, một đôi tình nhân đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Chiều chiều đến chỗ này thư giãn, tản bộ, đã trở thành một bài tập tất yếu của những người dân xung quanh.
Nhưng họ chưa từng thấy qua cảnh tượng như hôm nay. Người con trai cao to, ngoại hình tuấn tú, cô gái dễ thương, yếu ớt cần người bảo vệ. Hai người họ ôm chặt nhau dưới ánh sáng lấp lánh của hồ phun nước, thật lâu thật lâu. Đèn đường chiếu sáng tất cả, như một bức tranh cảm động lòng người.
Họ nhất định không biết rằng, họ đã nhận được rất nhiều lời chúc phúc từ những người đi đường.
Từ quảng trường trở về, HyunSeung dẫn tôi đến nhà anh. Lúc bước vào cửa, anh nắm lấy tay tôi như hồi trước, quản gia cười với tôi, tôi như cảm thấy mình và HyunSeung chưa từng xa nhau. Cuộc sống của tôi, một nửa là thuộc về chỗ này!
Sau này, tôi lại có thể ngồi nhìn cái dáng vẻ ăn uống của anh, lại có thể nhìn thấy dáng vẻ đang ngủ của anh. Tôi thưởng thức cái hạnh phúc vừa mới có lại được, cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều rất dễ thương.
Điều bất hạnh là, cái tên đó dưới ánh mắt hiếu kỳ của tôi, lại trở về cái dáng vẻ lạnh lùng hồi trước. Nhưng không biết tại sao khi thấy cái bản mặt đáng ghét ấy, tôi lại cảm thấy vui sướng vô cùng?
Đáp án chỉ có một – Kim HyunAh, nhất định là dưới áp lực của Jang HyunSeung, cô đã biến thành một kẻ chịu ngược đãi cuồng tính không hơn không kém!
Thiên sứ an nhàn thổi sáo, ngôi sao và bông hoa chơi đùa với nhau, người có được cỏ ba lá trong truyền thuyết sẽ rất hạnh phúc, nên tôi cố gắng tìm kiếm… cố gắng tìm kiếm cỏ ba lá thuộc về tôi. Mọi người đều nói, trên trái đất đều có nơi chiến tranh. Các cặp tình nhân không có lý do gì mà không tranh cãi, nhưng tại sao tôi không thể học được việc bình tĩnh tiếp nhận?
End Chương 3.
________________________________________________
Hình như phân chương và part kiểu này m.ng hơi bị rối phải không? Chương kế Cá sẽ chỉnh lại để m.ng dễ tìm kiếm mà đọc hơn nhé ^^
~Thanks for reading *moah moah*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.