Đọc truyện Tình Hệ Long Thành – Chương 8: Tiêu Dao Các Tập Hợp!
Ám Dạ cùng bằng hữu của hắn tất cả đều tập hợp tại Tiêu Dao Các, vì thế Vũ Lam đã ra một cái két luận thật vĩ đại.
Nếu soái ca cùng bằng hữu chung một chỗ thì nhất định cũng đều là soái ca!!!
Vừa rồi ở xa xa chỉ nhìn thoáng qua thấy Ngải Tư là cái tiểu bạch kiểm da mịn thịt mềm, làn da sạch sẽ khiến biết bao nữ sinh đều cảm thấy hận không bằng hắn, tóc ngắn màu nâu nhạt tản ra hỗn độn, khoé miệng hơi hơi nhếch lên tạo ra độ cong vừa khéo.
“Ngươi chính là Hội Lạc đi?” Ngải Tư đi đến trước thân thể của nàng, cẩn thận đánh giá nàng từ trên xuống một lượt, “Thường nghe Triết. . . . . . A, không phải. . . . . . Thường nghe Ám Dạ hắn nhắc tới ngươi, quả nhiên thực đáng yêu nha.”
Nàng bị này nam nhân nhìn chằm chằm nên có phần không được tự nhiên, hắn so với Ám Dạ còn cao hơn nửa cái đầu, nàng cao 1m6, nên phải kiễng lên thật cao nới có thể thấy rõ khuôn mặt của hắn. Hắn không phải là cái trạch nam lười vận động sao, vì sao lại có thể cao như vậy, là do đột biến gen phải không?
“Trước đó ta mượn ngươi bảy vạn, vừa rồi lại giúp ta dọn sạch đám chướng ngại vật, ta cho ngươi làm cái trưởng lão, ngươi vừa lòng không?” Ngải Tư cười tủm tỉm nhìn nàng, làm khoé miệng của nàng run rẩy một chút, ngươi có thể cho một cái người mà ngươi không quen không biết làm trưởng lão sao?
“Vậy người này là cái chức vị gì vậy?” Nàng chỉ chỉ Ám Dạ đang đứng một bên, từ lúc mới gặp cho tới bây giờ hắn vẫn cứ dùng ánh mắt thù địch trừng Ngải Tư không ngừng.
“Phó bang chủ.” Ngải Tư trả lời rất nhanh, nàng nhíu mày, không nghĩ tới người này ở trong đám bằng hữu này còn có khí phách lão đại như vậy.
Trong một cái bang phái nhiều nhất là một cái bang chủ, một cái phó bang chủ, bốn trưởng lão, bốn đường chủ, còn lại bang chúng thì có thể phân phối đến các đường rồi đảm nhiệm các chức vụ khác nhau. Hiện tại bang chủ phó bang chủ có rồi, vừa rồi hệ thống cũng thông báo rằng nàng trở thành trưởng lão của Tiêu Dao Các, như vậy còn ba người phía sau là. . . . . .
Ngải Tư nhìn thấy ánh mắt của nàng, rất nhanh hiểu rõ thắc mắc của nàng.
“Để ta tự giới thiệu trước đi. Tên ta là Ngải Tư, là pháp sư hệ Hoả.”
Phốc. . . . . . Ngươi nha, thật sự là cái pháp sư hệ Hoả sao? Ngươi muốn cho ta sống bằng cách hộc máu tới chết đúng không? Vũ Lam nhất thời lộ ra ánh mắt khinh bỉ đối với Ngải Tư, dáng người ngươi như vậy mà cũng muốn làm Ngải Tư? Về nhà làm vận động viên chăm chỉ vận động luyện cơ bắp đi…. …
“Ta tên là Ngạo Thị Thanh Phong, nhân tiện cứ gọi ta là Tiểu Phong, nhân tộc hệ Thổ.” Vị soái ca này rất thân thiện, tuy nhiên biểu tình cười hì hì rất đáng khinh.
“Yên Vô Trần, đao khách tiên tộc hệ Lôi, đám ngu ngốc này cứ gọi ta là Vô Trần.” Vị soái ca này thực dễ bắt nạt, cũng thực rắm thối, cùng Tiểu Cửu có mấy phần giống nhau.
“Ta tên là Kiều! Pháp sư tiên tộc hệ Thủy.” Vị này cùng Vũ Lam đều là cái nữ sinh không lớn hơn nhau là bao, mái tóc dợn sóng, bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu vô cùng.
“Ta tên là Hội Lạc, các ngươi có thể kêu ta Tiểu Lạc, pháp sư ma tộc hệ Phong.”
Cùng nhóm người này nói chuyện một lúc, rất ngang ngược, cũng rất dễ sống chung, trong lòng nàng rất nhanh liền tặng cho bọn hắn một cái khái niệm như vậy.
“Ba người bọn họ cũng là trưởng lão giống ngươi, còn có hai vị đường chủ sau khi hưởng ứng lập bang phái xong liền đi ra ngoài, lần sau đã trở lại ta sẽ giới thiệu cho ngươi.” Ngải Tư liếc mắt nhìn chằm chằm Ám Dạ một cái, có chút kỳ quái nhíu nhíu lông mày, sau đó kéo nàng tới một góc khuất nhẹ nhàng nói, “Tiểu Lạc nha, ngươi cùng Ám Dạ quan hệ sao lại trở lên kỳ lạ thế này?”
“Ân?” Vũ Lam ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sự kỳ quái của Ngải Tư, chuyện của nàng cùng Ám Dạ hắn lại không biết, kêu kỳ quái là sao?
Ngải tư cũng không có giải thích sự tò mò của nàng, tự nói thầm rồi đi tới một bên, ba người bên kia cũng đi qua cùng nàng làm quen.
Nghe bọn hắn nói, hiện tại trong Tiêu Dao Các tính cả bang chủ thì tổng cộng có mười một người, trong đó bang chủ, phó bang chủ, cùng bốn vị trưởng lão và hai vị đường chủ đều là người quen của nhau. Ngoài ra còn có ba người nữa đều là bang chúng bình thường, chính là ở sảnh phục vụ bang phái mới bắt đầu quen biết.
“Tiểu Lạc nha, ngươi bao tuổi rồi, nhà ở nơi nào nha, một lát nữa cùng chúng ta đi
soát quái đi?” Kiều vui vẻ cầm lấy tay nàng đong đưa liền hồi, phỏng chừng nàng từ trước khi chơi game này đến bây giờ đều là cùng đám soái ca ở kia cùng nhau, có đẹp mắt hơn thì cũng nhìn chán , cho nên nhìn thấy có người cũng là nữ snh giống mình, nàng tất nhên sẽ dặc biệt phấn khích rồi!
“Tiểu Lạc, ngươi thật đáng yêu nga, ngươi cùng Ám Dạ quen biết như thế nào vậy?” Tiểu Phong mỉm cười, nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng đáng kinh, nhưng thấy hắn thân thiện như vậy nên tốt nhất vẫn là không cần nói đi.
Còn Vô Trần thì không nói nhiều như đám người kia, chỉ là đứng ở một bên dùng ánh mắt tò mò mà xem nàng, thỉnh thoảng dùng mấy từ” ân”, “nga” linh tinh phụ họa một chút.
“Kiều,vì sao ngươi lấy tên này nha?” Hàn huyên thật lâu, bọn họ rốt cục cũng quen thân hơn, nàng cũng bắt đầu chủ động lên tiếng.
Không nghĩ tới nàng vừa hỏi lại hỏi câu như vậy, Kiều lập tức cúi đầu xuống, chỉ hận không thể chui đầu vào đất luôn, “Đây chính là chuyện tình bi thảm nất của ta đó. Lúc ta mới tham gia game này kỳ thật là đã nghĩ ra một cái tên rất hay, muốn đặt là Kiều Ba cơ.”
Choáng váng. . . . . . Kiều Ba không phải là tên một con tuần lộc nhỏ đáng yêu sao? Người dùng cái tên này đặt cho bản thân thì thà sau này đặt nó cho sủng vật của mình đi.
“Nhưng sau đó, lúc ta nhập tên vào, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không ổn, nếu đặt tên như vậy, nếu người khác nhìn thấy có phải sẽ cảm thấy rất lỳ quái hay không? Vì thế ta dừng lại một chút thì cái NPC kia nói rằng sắp hết giờ. Ta còn chưa từng nghe qua khi tạo nhân vật còn có thời gian nhất định đâu! Khi đó ta quyết định đánh bừa cái tên này vào, cho nên thành ra có cái tên này đó…. …..” Kiều càng nói càng hăng say,cuối cùng đành phải dừng lại hít thở không thôi vì thiếu hơi, chọc Vũ Lam một trận cười vỡ bụng.
“Hai vị đường chủ Huyền Vũ và Chu Tước kia sao bây giờ còn chưa trở về nha?” Tiểu Phong vỗ vỗ đầu đầu, nhàm chán mà gào thét.
“Hai người bọn họ đều là tiên tộc , hình như có việc phải trở về,nói là ở sư môn có một vài sự việc cần giải quyết.” Ngải Tư ở một bên cầm bút đang vẽ gì đó trên giấy, hình như đang thiết kế bản đồ bang phái, ta nói ngươi đó, chỉ là cái nhà cỏ có cột đá thôi mà, có cái gì để thiết kế chứ? “Chúng ta nhanh chóng mua đất của nơi này đi, nếu không về sau có người chơi đem bang phái đóng quân đến ngay cạnh chúng ta thì sẽ không xong đâu.”
“Đất bán thế nào nha, ngươi muốn đóng quân như thế nào nha?” Nàng nhìn chằm chằm cái nhà cỏ tranh tới mức xuất thần, quá keo kiệt, quá keo kiệt mà, so với phòng của nàng cùng Ám Dạ ở núi Nguyệt Ma còn tồi tàn hơn nhiều!
“Giá đất là một vạn lượng một trăm mét vuông, một bang phái được sở hữu nhiêu nhất là một ngàn mét vuông, ta đã tính trước là sẽ mua năm trăm mét vuông ở xung quanh khu vực này làm nới đóng quân, như vậy người khác sẽ không có chỗ để đóng quân rồi. từng cái bang phái có thể có được một ngàn bình phương, ta tính trước làm hạ năm trăm bình phương tả hữu địa phương, nói như vậy những người khác vốn không có không gian ở trong này làm đóng quân .” Trong đầu Ngải Tư đã vẽ lên một ý tưởng rất hoàn mĩ, dù sao chỗ này cũng quả thật cái địa phương đẹp, phía sau dựa vào núi, mà phía trước cách đó không xa có trạm truyền tống tới đường lớn, có thể nói là vị trí đắc đạo cho khu ngoại ô này, phỏng chừng các đại bang phái đều đỏ mắt dòm ngó chỗ này đi.
“Tiểu Ám, ngươi còn có bao nhiêu tiền?” Lúc trước nàng cùng Ám Dạ ở chỗ Nhị hoàng tử nứt đố đổ vách bên kia một người lấy hơn mười vạn lượng, lúc trước đã đưa cho mượn Ngải Tư bảy vạn, nàng căn bản là nàng không biết giao dịch chuyển tiền như thế nào, cho nên có ba vạn kia tạm thời cũng tốt lắm.
“Ta giống ngươi.” Ám Dạ nhìn nàng một cái, sáng tỏ ý tứ của nàng, “Ngải tư, ta cùng Hội Lạc gom lại cũng được sáu vạn, bên ngươi có bao nhiêu?”
Ngải tư lập tức lộ ra biểu tình mừng như điên, “Lúc trước ta mượn ta các ngươi mười bốn vạn, kỳ thật trước đó ta cùng bọn Tiểu Phong cùng nhau buôn bán, lời được gần năm vạn, cho nên bây giờ còn thừa hơn bốn vạn. Nói như vậy không phải có thể gom đủ mười vạn sao, ha ha. . . . . . Mua được đất rồi chẳng khác nào gạo nấu thành cơm, mấy bang phái kia có muốn cướp cũng không thể đoạt được, nơi này chính là địa bàn của chúng ta!”
Nghe Ngải Tư nói xong Vũ Lam chỉ muốn đổ một trận mồ hôi, cuối cùng cũng thực hào phóng đem ba vạn đưa cho hắn. Ngải Tư nhận tiền liền nhanh như chớp chạy đi phía sảnh phục vụ bang phái.
“Chúng ta cùng nhau đi kiếm tiền đi thôi.” Tiểu Phong xem ra là cái người không chịu ngồi yên , “Chúng ta còn thiếu Tiểu Lạc cùng Ám Dạ mỗi người mười vạn đấy.”
“Sao lại bảo chúng ta thiếu? Rõ ràng chính là một mình tên Ngải Tư thiế thì có, hiện tại hắn còn thiếu của ta hai vạn nữa kìa!” Kiều thét lớn một tiếng, hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Phong một cái.
Tiểu phong giật mình, “Cùng nhau kiếm tiền đi thôi. . . . . . Tạm thời tính vậy nha, dù sao chờ bang phái bắt đầu đi vào quỹ đạo thì chúng ta có thể kiếm tiền.”
“Còn không bằng đi đánh quái thăng cấp đi, có khi rớt ra một vài trang bị gì đó còn có thể bán với giá tốt đấy.” Vũ Lam thấy Tiểu Phong không chịu nổi ánh mắt hung thần của Kiều, vội vàng lên tiếng giải cứu hắn.
“Cũng tốt nha, tranh thủ lúc Ngải Tư đang bộn bề công việc, chúng ta cùng luyện level qua mặt hắn, để xem hắn còn có thể lên mặt được không.” Kiều ngóc đầu lên, không biết nàng có phải đang tưởng tượng cảnh tượng có thể lôi Ngải Tư ra đánh một trận bầm dập hay không.
“Tên Ngải Tư đó là người điên đấy, chúng ta có vượt level hắn thế nào thì hắn cũng tìm đủ cách đuổi theo cho mà xem. . . . . .” Tiểu Phong yếu ớt lên tiếng, lại bị khuôn mặt xem thường của Kiều dọa trở về
Thảo luận xong, bọn họ liền xuất phát đi tới trước khu ngại ô Trầm Âm, nơi đó đều có quái hầu hết là từ level mười co tới năm mươi, trên cơ bản thì cũng đều thuộc lý thuyết càng đi sâu vào trong thì càng cao cấp. Hiện tại Vũ Lam, Ám Dạ, Tiểu Phong đều là level mười bảy, Vô Trần cùng Kiều là level mười tám, cho nên bọn họ tính đứng ở hái bên trái phải khu vực quái level hai mươi luyện cấp.
Đội trưởng là Tiểu Phong, tổ đội bọn họ hướng phía trước đi tới.
Tiểu Cửu vừa rồi bị Vũ Lam thu hồi vào trong ô sủng vật cất đi, hiện tại nàng cho hắn xuất hiện dước trạng thái tiểu hồ ly, nếu như đại hồ ly này mà biến thành dạng người, nàng sợ nó không chừng sẽ dọa đám bằng hữu này chạy mất.
“Di, Tiểu Lạc, đây là của ngươi sủng vật sao?” Kiều đi đến cạnh người nàng, đưa tay gãi gãi cổ Tiểu Cửu. Tiểu Cửu bộ dáng vô cùng hưởng thụ lăn cái thân một cái, nằm ở trong lòng nàng hưởng thụ sự vuốt ve của Kiều, “Thật đáng yêu. . . . . .”
“Ha ha. . . . . .” Nàng cũng không muốn để cho bọn họ nhìn thấy bộ dáng biến thái này của Tiểu Cửu, nhưng hắn lại không chịu nổi tính tình, cho nên có kêu hắn chết đến chúng ta cũng không cần chính mình giết quái đi.
“Kinh Nghiệm của ta tăng thực nhanh nha. . . . . .” Bọn Tiểu Phong vừa định bày trận chiến đầu, vừa mở thanh tin tức ra lại phát hiện cái hiện tượng kỳ dị này.
“Phải rồi, ta vừa rồi bảo sủng vật của ta lên đánh một chút rồi.” Kinh nghiệm đánh quái tổ đội bình thường đều phân phối chia đều, sủng vật cũng coi như được tính trong đó.
“Sủng vật của ngươi là cái gì vậy nha? Giết người cũng có thể mạnh mẽ như vậy? Phân phối còn có thể nhận được nhiều kinh nghiệm như vậy?” Tiểu Phong ngây ngốc nhìn chằm chằm vào thanh kinh nghiệm vẫn đang không ngừng hướng về phía trước tăng giá trị hướng, nuốt nước miếng liên tục.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, mau đánh!” Ám Dạ nhanh chóng đi qua, quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó tự bảo vệ bản thân vùa giết quái.
Hắn vừa rồi là giúp ta sao? Vũ Lam rất nhanh chóng phủ định kết luận này, ở trong lòng kêu to chính mình nghĩ nhiều rồi.
Vũ khí Ám Dạ dùng là là kiếm, Vô Trần dùng là là đao, mà Tiểu Phong dùng là chủy thủ, bọn họ ba cái đều thuộc loại hình xông lên đi chém lung tung, mà Kiều là pháp sư hệ Thủy, là thêm loại hình hồi huyết, cho nên vừa mới bắt đầu nàng đã nhanh chóng tìm một khối đá tốt ngồi xuống, đem hạt dưa ra cắn. Vũ Lam nhìn nhìn bốn người bọn họ, cuối cùng quyết định ngồi xuống bên cạnh Kiều, bốc một ít hạt dưa đến cùng nhau cắn.
“Ngươi không đi giúp bọn họ đánh sao?” Kiều đưa cho nàng một ly trà, sau đó tiếp tục “xử” hạt dưa.
“Ta là pháp sư hệ Phong.” Nàng nhận trà, sau đó vung gậy ma pháp, xuất một cái ‘Phong Động’, trên đầu đám quái đều xuất hiện ký hiệu choáng váng.
Kiều lộ ra một cái biểu cảm đã sáng tỏ, sau đó hai người bọn họ một uống trà một bên cắn hạt dưa. Không biết khi nào thì Tiểu Cửu đã quay trở lại gối đầu lên chân nàng mà ngủ gật, phỏng chừng rất mệt mỏi.
“Hai người các ngươi!” Lại giết xong một đám quái vật, Tiểu Phong đột nhiên quay đầu rống to, “Các ngươi tốt xấu gì cũng nên giả bộ đứng ở bên cạnh tụi ta một chút nha, cứ thản nhiên như vậy làm ta một chút động lực để giết quái cũng đều không có nữa rồi!
“Tất cả đều là động lực!” Vũ Lam trắng trợn lườm Tiểu Phong một cái, buông cái chén trong tay ra cùng Kiều tiến lên nhặt những vật phẩm rơi xuống.
“Di, những tài liệu này đều là loại hiếm nha, Tiểu Lạc ngươi xem xem có thể tạo ra được cái gì không.”
“Hình như không được đâu, mấy thứ trang bị lưu trữ này thì gọi Tiểu Ám đến giám định một chút đi, bên kia hình như có rất nhiều thảo dược, ta đi kiểm tra xem.”
Kỹ năng sống của Vũ Lam là phân biệt thảo dược và chế ra dược đều còn sơ cấp, một đám người hợp lực đánh quái tình huống như vậy lại nhàn nhã hơn không ít. Mà Ám Dạ có được kỹ năng giám định sơ cấp cũng thường trộm lười đôi chút, đem Tiểu Phong cứ trưng vẻ mặt buồn bực ra không ngừng. Mấy người bọn họ đều được Ngải Tư yêu cầu học kỹ năng kiến tạo phòng sơ cấp, nói là phương tiện xây dượng bang phái trong tương lai.
Lại qua hơn hai giờ, cũng tới giờ cơm chiều, bọn họ đều nhất trí đi ăn cơm trước. Bọn họ năm người, trừ bỏ Vô Trần đã tăng tới level hai mươi, những người khác đều bị dừng ở level mười chín, cho nên tính buổi tối tiếp tục đến bí cảnh “Huyết” liều mạng. Vừa rồi đánh ra được mấy trang bị tốt đều sung công tiến bang phái, rác liền trực tiếp quăng tới khu bán nhanh bán lấy tiền, vài vật liệu thảo dược tốt, thậm chí là do Vũ Lam tự hái lấy cùng thảo dược cũng toàn bộ sung công. Ai, xây dựng bang phái cũng không dễ dàng nha.
“Tỷ, cơm tối được chưa?” Vũ Lam tháo kính mắt xuống, mơ mơ màng màng ra khỏi phòng.
“Triệu Vũ Lam! Ngươi cái nữ nhân chết tiệt này! Lại chơi đến bây giờ mới chịu thò đầu xuống!” Mấy ngày nay nàng cùng Lam Vũ ở trong game đều không gặp mặt nhau, đều tự làm mấy chuyện của riêng mình. Nàng hình như đã đi tiên giới bái sư, kỹ năng luyện thế nào cũng không rõ ràng lắm, hai ngày trước nghe nàng nói bạn trai nàng cùng nàng ở cùng một chỗ, dù sao tỷ tỷ nàng cũng không chịu nói cho nói biết rốt cuộc bạn trai nàng là ai, nàng cũng không để ý.
“Dù sao thì cũng kịp giờ cơm mà.” Vũ Lam cười hì hì nhìn Triệu Lam Vũ đang bày đồ ăn trên bàn, đầu năm nay những cô gái trẻ tuổi cần cù như này cũng ít thấy, bạn trai tỷ tỷ thật đúng là mệnh tốt mà, “Mấy ngày nay ở trong game thế nào rồi nha?”
“Đúng rồi, bằng hữu của ta bọn họ mới xây dựng một cái bang, ngươi có hứng thú không? Tới giúp một tay đi?” Các nàng ngồi đối diện nhau, Lam Vũ đột nhiên lại gần nói.
“Ta không giúp.” Vũ Lam hiện tại là trưởng lão bang thứ nhất trong Long Hồn, tất nhiên sẽ không có biểu cảm gì với các bang khác đâu.
“Vậy quên đi.” Lam Vũ đột nhiên lại giận tái mặt, Vũ Lam biết nàng muốn nói về chyện đi học của nàng, “Mấy ngày nay ngươi chơi game rất điên cuồng, trừ bỏ ăn cơm thì ta chẳng thấy ngươi chịu ló mặt ra ngoài lần nào, còn không lâu nữa sẽ khai giảng, ngươi rốt cuộc tính làm sao bây giờ?”
“Tỷ, ngươi giúp ta xin cái đơn tụ học ở nhà đi, ta thật sự không cần đến trường cũng có thể thi đỗ Đại học S mà.” Tuy rằng đề nghị này trước đây đã bị tỷ tỷ nàng phản đối qua một lần, nhưng nàng vẫn ôm hy vọng nên nàng vẫn quyết định thử lại một lần, đem thời gian lẽ ra chơi Long Hồn mà đi học chịu khổ? Nàng không cần 嘞!
“Ta thấy ngươi chơi game tới mức điên rồi!” Lam Vũ tỏ ý xem thường, “Trò chơi là trò chơi, ngươi không thể luôn ôm không rời, cho ngươi ở trường học, hạn chế một chút hành động của ngươi cũng không sai đâu.”
“Ta không cần a. . . . . .” Vũ Lam liều mạng lắc đầu, khóe miệng cắn đôi đũa, “Hiện tại ta là một trưởng lão của một cái bang đấy, ta mà đi học thì bang làm sao bây giờ nha. . . . . .?”
“Ngươi làm trưởng lão?” Tỷ tỷ trong mắt hiện lên một ánh nhìn kỳ dị, “Không ngờ tới ngươi lợi hại như vậy, xem ra ta lại cùng đứng nhất như ngươi.”
Ừ ân? ? ? Lam Vũ lúc tham gia Long Hồn đều so cao thấp với nàng từ trước đến nay, từ là người nhận quà dặ biệt sớm nhất, so tới trang bị, so tới cấp bậc level, tuy rằng thắng thua đều không sao cả, nhưng nàng hình như đặc biệt hiếu thắng.
“Ngươi liền giúp ta đi xin một chút đi. . . . . .”
Triệu Lam Vũ do dự một chút, cắn cắn môi dưới, “Ta đi hỏi ý kiến ba mẹ một chút trước đã.” Nói xong liền đứng dậy đi tới chỗ điện thoại.
Gì chứ?! Thể nào mà ba mẹ cũng sẽ đồng ý giải quyết chuyện này thôi mà, hồi trước nàng cũng không cho rằng bản thân ở trong trường học cũng không phải là ý kiến hay gì, ba mẹ cũng đã đồng ý rồi, nhưng cuối cùng vẫn bị tỷ tỷ trở về. Hiện tại, nhìn vẻ mặt cười cười của tỷ tỷ, nàng liền biết chuyện này đã thành công rồi.
“Ba mẹ không có ý kiến, nhưng mỗi thứ Hai hàng tuần ngươi phải tới trường học điểm danh một ngày, không chỉ đơn thuần đi học, còn phải chịu trách nhiệm giải quyết những việc có phát sinh qua trong tuần đó, như vậy mới có thể thi vào cao đẳng được.” Nàng liên tục gật đầu, chỉ đến trường một ngày thôi nha, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng không có gì trở ngại mà, tóm lại như vậy thì có thể cho nàng chuyên tâm vào Long Hồn thân yêu rồi!
“Ăn cơm đi.” Lam Vũ buồn cười vỗ vỗ đỉnh đầu của nàng, Vũ Lam trắng trợn lườm nàng một cái, sau đó bắt đầu nhanh chóng bới cơm. Chậc chậc, làm trưởng lão một cái bang làm sao có thể đem thời gian lãng phí ở mấy việc linh tinh đây?
“À, phải rồi, ngươi cùng Ám Dạ thế nào rồi ?” Lam Vũ đang sửa sang lại cái bàn đột nhiên hỏi.
Nàng đang ở trong phòng khách đi qua chạy lại, tính làm cho đồ ăn nhanh tiêu hoá một chút tiêu hóa, “Vẫn là cùng mấy ngày hôm trước giống nhau, trở nên quái dị vô cùng.”
“Ngươi đi tìm hắn nói chuyện đi, không thì sẽ uổng mất một mối nhân duyên tốt như vậy nha.” Lam vũ liên tục chậc lưỡi, không nhanh không chậm chà lau cái bàn.
“Triệu Lam Vũ ngươi cái nữ nhân chết tiệt này, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta cùng hắn là quan hệ bằng hữu đơn thuần thôi, cái đầu ngươi lại nghĩ lung tung đi đâu vậy hả?!” Vũ Lam hung hăng đạp chân hai cái xuống nền, một cái dép lê như ám khí từ chân nàng bay ra.
Lam Vũ thấy nhưng không nói gì, vô cùng nhẹ nhàng bắt được dép lê, nhanh nhẹn quăng trả cho chủ nhân nó, nhưng lại ném trước chân đối phương, “Đi đi đi đi, bằng hữu bình thường thì bằng hữu bình thường. Việc của ta ở tiên giới xong rồi, qua vài ngày nữa trở về Trầm Âm tìm bằng hữu của ta, ngươi hiện tại ở địa phương nào?”
“Nga, ta cũng có chuyện ở Trầm Âm, khi nà ngươi tới nhớ báo cho ta một tiếng.”
Lam Vũ rõ ràng là nhìn thấy sự vui vẻ của nàng, xem biểu tình đáng đánh đòn kia khiến nàng lúc này chỉ biết hai tay dâng bản thân lên cho tỷ tỷ bắt nạt.
Mang theo ý xấu, hai tỷ muội các về phòng, chơi game chơi game đi.