Đọc truyện Tình Hệ Long Thành – Chương 7: Sư Tôn Duyên Thiều
“Bình thường Duyên Thiều nàng trở về đều sẽ đi tới Nguyệt Ma Thạch trước .”
Tiểu Cửu thoải mái cọ cọ thân thể vào người Vũ Lam, bộ lông nó mềm mềm chọc nàng ngứa một trận, Ám Dạ cũng nhịn không được muốn sờ sờ vào Tiểu Cửu một chút lại bị nó trừng mắt lại, “Chủ nhân, thấy nàng các ngươi phải cẩn thận, nàng đối người xa lạ sẽ không thân thiện đâu.”
“Như vậy sao. . . . . .” Một cái NPC có trí tuệ NPC còn có thể thế nào,thu phục một cách vô cùng đơn giản thôi mà, chỉ số thông minh của họ làm sao có thể so với loài người được.
Nguyệt Ma Thạch, tên như ý nghĩa, chính là một khối đá lớn, chỉ là một khối cự thạch tản ra một tầng hào quang màu đỏ, xung quanh tảng đá không hề nghe thấy tiếng động, tựa hồ nhóm hồ ly rất sợ tiếp cận vật này.
“Duyên Thiều!” Tiểu cửu nhảy khỏi cái ôm ấp của nàng, vượt qua Nguyệt Ma Thạch rồi đi qua, cước bộ rất chậm, còn tận lực tránh Nguyệt Ma Thạch, khối đá tảng to lớn hô kệch kia rốt cuộc có cái bản lĩnh gì, thế nhưng lại có thể khiến cho đường đường là cửu vĩ yêu hồ cao cấp cũng phải sợ hãi như vậy?
“Tiểu Cửu?” Một cái thanh âm thanh lệ từ phía sau Nguyệt Ma Thạch truyền đến, người còn chưa xuất hiện đã thấy được một mái tóc đen khẽ phiêu tán theo chiều gió, thẳng tắp kéo dài tới trên mặt đất, bị gió một thổi một chút khẽ lộ ra đường cong mỹ lệ tựa bức tranh.
“Là ta!” Con hồ ly kia nhanh chóng nhảy tới bên người sư tôn, bị tóc đen che lấp nên không nhìn thấy được bộ dáng của nàng.
“Ngươi lại tới tìm ta sao? Ta nói rồi ta sẽ không mang ngươi đi ra ngoài . . . . . .
Di?” Sư tôn đột nhiên ngừng lại quay đầu nhìn thấy Vũ Lam, “Thì ra ngươi đã tìm được chủ nhân mới rồi sao? Thật tốt quá!”
Người Nguyệt Ma phái nghĩ thế nào mà người người đều hy vọng Tiểu Cửu tìm được chủ nhân vậy?
Sư tôn cùng hai người Thiên Tinh Thiên Nguyệt lại thuộc loại bề ngoài bất đồng, núi Nguyệt Ma thật sự là mỹ nữ chồng chất. Thiên Tinh nhỏ nhắn đáng yêu, Thiên Nguyệt ôn nhu trầm tĩnh, mà Duyên Thiều sư tôn lại mang vẻ cao ngạo yên tĩnh.
“Sư tôn?” Vũ Lam thấy Duyên Thiều nhìn nàng chằm chằm không nói ra tiếng, cúi đầu gọi nàng một tiếng.
“Ngươi. . . . . .” Duyên Thiều cau mày, hình như nhớ lại chuyện gì đó, nhưng là qua nửa ngày vẫn là không nhớ ra được cái gì, nàng thét lớn một tiếng. Tựa hồ đối với trí nhớ của chính mình vô cùng bất mãn, “Ngươi chính là tiểu chủ nhân mới của Tiểu Cửu? Tên này bình thường rất ham chơi, phải nhớ rõ luôn thả nó ra ngoài đấy.” Nàng cười nhạt mọt chút nhìn Tiểu Cửu, vẻ mặt của Tiểu Cửu vô cùng hưng phấn, xem ra hiện rất muốn khôi phục trạng thái thứ ba.
“Chủ nhân, người tốt lắm, Duyên Thiều vì bảo vệ ta tự mình chạy xuống núi nên đã phong ấn trạng thái thứ ba lại cho ta, hiện tại phong ấn sẽ được mở!” Tiểu Cửu làm vẻ mặt giống kẻ trộm, chắc chắn rằng khi Vũ Lam thấy trạng thái thứ ba của nó sẽ bị giật mình vậy.
Duyên Thiều không nhanh không chậm vuốt ve Tiểu Cửu, trên người Tiểu Cửu bắt đầu thoáng hiện hào quang, “Ba loại trạng thái của Cửu vĩ yêu hồ đại biểu cho các hình thức khác nhau, trạng thái thứ nhất là hình thức vật cưỡi, trạng thái thứ hai là hình thức chiến đấu, trạng thái thứ ba mới là trạng thái bình thường, đương nhiên là dù nó ở trạng thái chiến đấu nào cũng đều vô cùng mạnh.”
“Cái gì! Bộ dáng tiểu bất điểm ở trạng thái thứ hai kia lại là hình thức chiến đấu?”
Nàng kinh ngạc hồi tưởng lại cái trạng thái thứ hai tạo hình tiểu hồ ly đáng yêu kia, hoàn toàn không có khả năng liên tưởng tới hình ảnh cùng nhau chiến đấu được.
Duyên Thiều chỉ đáp lại nàng một câu: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết”, sau đó không thèm nhắc lại, nàng buông hai tay thả Tiểu Cửu xuống, hào quang chậm rãi ảm đạm rồi mờ dần.
Chờ tới khi hào quang trên người Tiểu Cửu dần dần tắt hẳn, nó đã quay trở lại trên mặt đất, sau đó biến hóa nhanh chóng. . . . . .
Hình người?
Vũ Lam trừng lớn ánh mắt nhìn Tiểu Cửu giằng co ba giây, sau đó nhéo Ám Dạ nãy giờ vẫn đang đứng bên cạnh mình một cái, nghe được hắn quát to một tiếng, nàng xác định chính mình không có nằm mơ, cuối cùng nàng liền đem ánh mắt dừng lại ở trên người Duyên Thiều.
“Sư tôn, Tiểu Cửu nó. . . . . .”
“Cửu vĩ yêu hồ là cao cấp quái nha, đương nhiên có thể biến thành hình người rồi.” Duyên Thiều buồn cười nhìn nàng, mà Tiểu Cửu cũng mang theo vẻ mặt thối đứng lên đối mặt nàng, khó trách nó lại cùng Ám Dạ so với ai đẹp mắt hơn, mái tóc dài tới thắt lưng màu đỏ sậm, trường bào tinh xảo vỏ quýt, trên mặt lộ ra biểu tình yêu diễm tựa tiếu phi tiếu, hai cái răng nanh hồ ly sắc nhọn lộ ra, ánh mắt câu hồn, trăm mị tụ sinh.
“Quả nhiên là con hồ ly tinh.” Vũ Lam chậc chậc lên tiếng, lắc lắc đầu đánh giá Tiểu Cửu.
“Ta là nam!” Tiểu Cửu vứt bộ dáng quyến rũ kia sang một bên, phồng má tức giận, trông đáng yêu vô cùng . . . . . .
Nàng đột nhiên chạy tới cọ cọ vào mặt hắn, “Tiểu Cửu, ngươi thật đáng yêu mà…. …….”
Tiểu Cửu hoảng sợ đẩy nàng ra, để ý để ý đến hắn cái búa ấy! Vô cùng rắm thối mà hừ một tiếng, hắn cũng thấy được hắn hiện tại ở hình thái này quá mức khiến người khác nảy sinh ham thích đi. Vũ Lam quay đầu nhìn thoáng qua Ám Dạ, hắn tựa hồ không có phản ứng gì, chính là mang theo biểu tình một chút hâm mộ lại buồn cười mà nhìn nàng.
“Oa ha ha ha!” Nàng xoa thắt lưng bắt đầu cười lớn, “Tiểu Cửu, cho dù hình dạng người của ngươi rất đẹp, theo ta sẽ khiến ngươi mở mang kiến thức một chút xem cái gì mới nghiêm túc gọi soái ca, chủ nhân ngươi là ta đi đâu cũng đều gặp soái ca. . . . . .”
Nàng chính là ở chỗ này ra sức kích thích Tiểu Cửu, không để ý tới Duyên Thiều ở một bên cũng đã nín thở nhìn nàng rất lâu.
“Ta nhớ ra rồi!” Duyên Thiều đột nhiên kinh hô một trận khiến Vũ Lam thiếu chút nữa đem nửa hồn của Vũ Lam bay ra ngoài, “Ngươi là con gái của Triệu Bảo An?”
“Cái gì?” Những lời này không phải Vũ Lam nói , mà là Ám Dạ nhìn Duyên Thiều mà nói, còn nàng vẫn còn đang trong trạng thái ngây người chưa kịp phản ứng.
“Ngươi là NPC có trí tuệ? Ngươi biết ba ta sao?” Hầu hết bề ngoài của các NPC có ý thức đều được thiết kế ra, cũng không phải dùng bề ngoài của chính mình làm tiêu chuẩn, cho nên cho dù nhìn Duyên Thiều thì Vũ Lam cũng không thể biết nàng được là ai.
“Uh, ta là Nhất Hào, là NPC đầu mối rất trọng yếu của nhiệm vụ ẩn đó.” Duyên Thiều lắc đầu, tiếp tục đánh giá nàng, “Lúc ta vừa thấy ngươi liền cảm thấy ngươi nhìn rất quen mắt, nhìn đến bộ dáng ngươi lấy tay xoa thắt lưng cười lớn. . . . . . Cùng mẹ ngươi thật đúng là giống nha.”
“. . . . . .” Nàng thực không thể nói gì. Thế giới này không ngờ lại nhỏ như vậy. Nhưng Ám Dạ ở một bên hình như không nói gì, hắn không ngừng nhìn nàng than nhẹ, thỉnh thoảng còn lắc đầu. Chẳng lẽ hắn cũng quen biết nàng? Nàng không đi qua cũng không gặp qua hắn. . . . . . Lại một cái nghi vấn nảy lên trong lòng Vũ Lam, trí nhớ trong đầu không thấy chút nào.
“Ta mấy ngày hôm trước ở Paris có nhìn thấy cha mẹ ngươi , hai người bọn họ bắt chước mấy tên trẻ tuổi trong Long hồn này chơi game cũng không kém lợi hại chút nào, mấy người như các người cũng không so được với bọn họ đâu!” Duyên Thiều kích động giống như đang nhìn thấy bằng hữu cũ của mình, ôm bả vai của nàng mà nói, “Không nghĩ tới kia hai vị này thế nhưng cũng sẽ chơi game, bất quá thoạt nhìn vận khí của ngươi không ngờ lại tốt như vậy, không chỉ câu được soái ca, còn bái được cái sư phụ tốt như Thiên Nguyệt, vận khí tốt hơn chính là gặp được ta nữa. Hai người các ngươi thế nhưng lại có cách tiếp nhận đầu mối nhiệm vụ ẩn từ chỗ Bách Hào, phải biết rằng cái tên Bách Hào kia ở trong hiện thực cũng là cái tên lòng dạ hẹp hòi vô địch nha, lúc trước còn thề với chúng ta rằng: trên đời này sẽ không có người nào có thể đến nhận được nhiệm vụ từ chỗ hắn đâu. Nhưng không ngờ tới lại có kẻ đầu tiên tiếp nhận được nhiệm vụ rồi. . . . . . Ha ha ha”
“A đúng rồi, ngươi chính là ma nữ đại nhân nga.” Vũ Lam đang trong mộng bỗng sực tỉnh, suýt chút quên mất nàng là NPC trọng yếu trong nhiệm vụ của NPC, “Ngươi làm sao có thể biết rõ ràng như vậy nha?
“Ngươi nghĩ ta là ai chứ, mau đưa thư cho ta, ta sẽ nói cho các ngươi nhiệm vụ tiếp theo cần hoàn thành.”
Ám Dạ thực ngoan ngoãn đem thư hai tay dâng lên, có điều vẻ mặt của hắn thoạt nhìn rất kỳ quái, có phải hay không bị cái gì kích thích rồi?
Duyên Thiều nhận thư sau xem cũng không xem mà trực tiếp vo viên thành một cục ném qua một bên, “Đầu mối chính nhiệm vụ ẩn là 100 cái nhiệm vụ tất cả cùng đều được hoàn thành, điều kiện rất khó khăn, trong khi tiến độ của các ngươi hiện tại có chút nhanh quá, bình thường cho dù qua level năm mươi mới có thể tới nơi này của ta để giao thư cũng không hề dễ dàng , các ngươi mới level mười bảy. . . . . . Dù sao bước tiếp theo các ngươi phải làm là đi Danh Lãm Hoàng Đô nói cho nhị hoàng tử biết nhiệm vụ đã hoàn thành , đây là một cái nhiệm vụ nhánh, còn có một điều kiện chính nữa là các ngươi phải giúp ta tìm được ‘Chúc Long Thủ Trạc’”.
Chúc Long? Nàng nhớ tới thời điểm sảng khoái lúc mới nhận được ‘Chúc Long Thủ Trạc’ khi nhận xong đầu mối chính nhiệm vụ ẩn, có lẽ cái này cùng ‘Chúc Long Thủ Trạc’ có cái quan hệ gì mật thiết không thể nói ra đi?
“Cùng ‘Chúc Long Thủ Trạc’ có liên quan gì sao?”
“Đương nhiên là có. . . . . . Nhưng ta không thể lộ ra được, các ngươi tự dùng vận khí bản thân mà làm đi. Dù sao thì level hiện tại cũng quá thấp, cho dù tìm được ‘Chúc Long’ rồi cũng thành vô dụng.” Duyên Thiều ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Ta phải logout đây , để thân thể này đi du ngoạn đi, ta thêm các ngươi làm hảo hữu, có cái vấn đề gì cần hỏi cứ tới tìm ta đi. Bye bye , hẹn gặp lại nha con gái của Triệu Bảo An!”
Nhìn khung hảo hữu đặc biệt có cái tên Nhất Hào đang không ngừng phát sáng, Vũ Lam đột nhiên phát hiện bản thân mình hình như đã kết giao với ba cái chân nhân NPC . Long Hồn lớn như vậy, vận khí của nàng thế nhưng tốt như vậy sao? Mới vào game đã được nhân viên tiếp tân Thất Hào coi trọng thêm hảo hữu, sau đó chính là cái tên Bách Hào chả có gì hay ho kia, hiện tại còn có Nhất Hào rất ngốc nghếch này, hơn nữa nàng còn cùng bản thân mình quen biết nhau trong hiện thực . . . . . .
“Tiểu Ám, chúng ta đi tìm Thiên Nguyệt cáo biệt thôi, sau đó đi tìm bằng hữu của ngươi được không?” Lúc Duyên Thiều rời đi, Tiểu Cửu vẫn duy trì hình dạng người đứng ở bên cạnh người nàng với bộ mặt vô cùng đáng sợ, tình huống của Ám Dạ còn kì quái hơn, từ lúc đầu cho tới giờ vẫn mang vẻ thất thần trên mặt.
“Ân.” Câu trả lời thực ngắn gọn, đầu cũng không có ngẩng lên, giống như lúc hai người mới bắt đầu quen biết, có khi so với thời điểm kia càng thêm khác biệt, dù sao khi đó đôi bên vẫn còn lộ ra hương vị thản nhiên ngại ngùng, mà hiện tại thật sự như là hai người qua đường xa lạ.
Một hàng ba người cứ yên lặng như vậy đi ở trên cỏ, Tiểu Cửu thấy bọn họ hai người không nói lời nào cũng không không biết xấu hổ trước mở miệng. Dù sao hắn cũng quen trầm mặc một mình rồi, chính là có điểm tò mò nên cứ nhìn qua nhìn lại Vũ Lam cùng Ám Dạ.
Hai người cùng Thiên Nguyệt rất nhanh đã cáo biệt xong, chính là nói vài câu cáo biệt qua loa cùng vài câu dặn dò. Thiên Tinh xung phong nhận việc đưa bọn họ trở về, bởi vì núi Nguyệt Ma quá mức hẻo lánh, quái level cao thì lại nhiều, phiền toái nhất là ngay cả một cái trạm truyền tống cũng không có.
Ngồi ở trên lưng hoả long của Thiên Tinh, hai người vẫn thực trầm mặc, thực ăn ý ai cũng không để ý tới ai, chỉ có điều, trong lòng Vũ Lam cũng đang nghĩ ngợi mấy chuyện linh tinh, bình thường còn có thể hỏi hắn hiện tại suy nghĩ cái gì.
Tiểu Cửu lần này cũng không nhàn rỗi, cùng Thiên Tinh ngồi ở trên đầu rồng mà tán gẫu thiên nam địa bắc.
Tiểu Ám rốt cuộc bị làm sao vậy? Nàng rất muốn đi qua tiếp cận hỏi han hắn một chút, nhưng dường như trên người hắn lại lộ ra hương vị đã không giống với trước kia, quá mức xa lạ. Ngẫm lại thì thấy hắn phát sinh tình huống như này nguyên nhân bắt đầu từ sau lúc hai người họ gặp qua Duyên Thiều, nhưng ngẫm lại cũng đâu có phát sinh cái chuyện tình gì đặc biệt nha. Lại cẩn thận nghĩ lại thì hình như là sau khi biết nàng là con gái của Triệu Bảo An đi, nhưng rõ ràng là ba ba mình có quan hệ bạn hữu rất tốt, không có người từ chối, lại càng không ai dám cùng ông kết thù.
Thật sự là vô cùng quỷ dị mà . . . . . .
Đến cửa Danh Lãm hoang cung, Thiên Tinh liền nói phải trở về rồi, Tiểu Cửu bắt đầu luyến tiếc nàng, hơn nữa chủ nhân của hắn cũng rối loạn như nhìn thấy quỷ, bản thân hắn ham chơi như vậy, làm sao có thể chịu được nỗi cô đơn tịch mịch trong quãng thời gian dài sắp tới như vậy được đây?
“Ta phải trở về giúp đỡ tỷ tỷ ta rồi, đoạn thời gian trốn ra ngoài quậy phá lúc trước thực dài.” Thiên Tinh thở dài, vỗ vỗ bả vai Tiểu Cửu an ủi, “Ngươi cũng nhìn chút đi, tình huống hiện tại của chủ nhân ngươi tám phần là do bệnh tương tư hại thôi .”
Ta dựa vào. . . . . . Ngươi cái Thiên Tinh này! Rõ ràng bản thân mình cũng do bệnh tương tư hại, giờ còn đổ tới trên đầu của ta! Tiểu Cửu chỉ là một con hồ ly thôi nha, biết cái gì chứ? Vũ Lam trừng mắt nhìn Thiên Tinh, người này gỉa vờ bộ dáng thâm trầm thì ra còn có thể thối hơn hồ ly.
“Có phải chủ nhân thích nam nhân đẹp mắt gần bằng ta bên cạnh chủ nhân kia không?” Hoá ra Tiểu Cửu này thật sự cũng cảm thấy rối rắm.
“Ngươi cứ tùy cơ ứng biến đi, ta cũng không giúp được ngươi.” Thiên Tinh lắc đầu thở dài, khiến cho nàng so với mấy vị lão tiền bối đứ cao vọng trọng giống nhau như đúc. Chẳng phải chuyện của chính ngươi cũng chưa giải quyết tốt sao, lại còn muốn ý kiến tới chuyện của chúng ta nữa? Ta vẫn còn chờ thắt tơ hồng giúp ngươi kia kìa. Cũng không biết Thiên Tinh rốt cuộc có biết âm nói chuyện với Tiểu Cửu của nàng đủ lớn khiến chúng ta đều nghe được hay không hay không. Vũ Lam ngay cả liếc mắt xem thường cũng lười luôn, nếu cứ có vài cái NPC kiểu này thì. . . . . .
Lần này tiến vào Danh Lãm hoàng cung trở nên dễ dàng hơn nhiều, thị vệ ngoài cửa vừa thấy Vũ Lam cùng Ám Dạ đến đây lập tức cung kính đem bọn họ đưa tới thư phòng của nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử thấy hai người bọn họ trở lại nhanh như vậy, khóe mắt lướt qua một tia vui mừng, “Ma nữ đại nhân đã nhận được thư của ta sao?”
“Đúng vậy.” Ám Dạ đứng ở cửa, tựa hồ đối với đầu mối nhiệm vụ ẩn lần này hắn tuyệt đối không thèm quan tâm, chỉ buồn bã cúi đầu, cũng không biết là đang suy nghĩ cái chuyện gì.
“Nàng có nói gì thêm không?” Lúc Nhị hoàng tử hỏi chuyện rất nóng vội, khiến nàng thực muốn đi YY quan hệ của hắn với Duyên Thiều sư tôn!
“Ma nữ đại nhân nói nàng đã hiểu rõ ý tứ của ngươi .”
“Ha ha ha ha. . . . . .” Khuôn mặt Nhị hoàng tử giãn ra rồi cười cười, không ngờ vị soái ca trông thì trầm ổn này khi cười lên lại lộ ra hương vị âm hiểm như vậy, khiến nàng nhịn không được lại nhìn hắn thêm vài lần.
“Lần này các ngươi làm tốt lắm, ta sẽ thưởng thật hậu hĩnh cho các ngươi.” Nhị hoàng tử thu hồi khuôn mặt tươi cười của bản thân lại, vô cùng trịnh trọng nhìn nàng, “Các ngươi đã giúp ta lớn như vậy chiếu cố, sau này có cái phiền toái gì cứ nhớ tới tìm ta là được.”
Nói điều này không phải là quá mức vô nghĩa rồi sao? Nàng đã sớm ở khu Danh Lãm này hỏi thăm qua rồi, vị nhị hoàng tử này là người nhiếp chính, nắm giữ quyền lợi rất lớn ở đây, tựa hồ còn có được đội quân của chính hắn. Vị trí hoàng tử này lúc nào cũng phải đấu tranh nhưng thật ra có dò la ra cũng chẳng được bao nhiêu, nhưng tổng thể cũng nói dường như vị nhị hoàng tử này có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế lớn nhất.
“Trước xin đa tạ nhị hoàng tử, xin hỏi còn có chuyện gì để chúng ta được cống hiến sức lực không?” Vũ Lam quay đầu liếc qua Ám Dạ một cái, người kia đang làm cái gì đó. Duyên Thiều đã từng nói qua, một cái đầu mối nhiệm vụ ẩn sẽ sinh ra rất nhiều nhiệm vụ con khác nhau, bọn họ đã từng ở chỗ ma nữ đại nhân nhận được một cái nhiệm vụ con, hiện tại trong này hình như vẫn còn một cái nhiệm vụ con khác đang đợi họ nhận lấy, tại sao hắn lại không quan tâm một chút nào vậy?
“Uh, ma nữ đại nhân bên kia đã yên lòng rồi, chờ lúc thời cơ đến ta tất nhiên sẽ tìm các ngươi quay lại.” Nhị hoàng tử đánh giá bọn họ một phen, tựa tiếu phi tiếu gật gật đầu. Chẳng lẽ thật sự giống như Duyên Thiều nói, level còn rất thấp, nhiệm vụ tiếp theo còn chưa thể làm được?
Vội vàng cáo biệt nhị hoàng tử, nàng cũng quay người lại, mở miệng hỏi Ám Dạ hiện tại nên đi đâu.
“Ta hỏi bằng hữu của ta rồi, bọn họ đã lên level hai mươi, muốn lập bang phái, đang muốn mượn ta chút tiền.” Ám Dạ nhìn nàng rồi thản nhiên mở miệng.
Trong Long Hồn, quy định nếu muốn lập bang phái thì bang chủ phải đạt level thấp nhất là level hai mươi, sau đó phải có ít nhất mười người chơi đã ngoài level mười lăm đi cùng hưởng ứng, trước khi tạo bang phải nộp mười vạn làm phí thủ tục, sau đó ở trong bang phải có vón lưu động bên ngoài phải có từ năm vạn trở lên. Trước mắt hiện tại thì trong game vẫn chưa lưu hành hệ thống đổi tiền từ bên ngoài vào game, cho nên muốn có đủ mười lăm vạn còn khó khăn hơn việc muốn bắc thang lên trời.
Vũ Lam rất nhanh chóng lấy ra bảy vạn giao dịch cho Ám Dạ, bằng hữu của hắn trước đó đã có một hai vạn, cho nên nàng cùng hắn mỗi người cho hắn bảy vạn liền khẳng định không thành vấn đề!
“Bọn họ tính lập bang ở nơi nào?” Sau khi thành lập xong bang phái phải có khu vực dã ngoại cho bang mình làm nơi đóng quân , mà phòng ơ trong nơi đóng quân là tự do người chơi tạo, thời điểm vừa mới bắt đầu chỉ có thể đưa ngươi một cột đá cùng với một phòng bằng cỏ tranh dùng gió thổi một trận là có thể…….
“Trầm Âm, vì level rất thấp nên không đi tới các địa phương khác được.” Ám Dạ vừa nói vừa hướng ngân hàng tư nhân đi đến, ngân hàng tư nhân có chức năng gửi tiền, không chừng bằng hữu hắn vì tranh lãnh địa với người khác nên nhanh chóng muốn hắn gửi tiền đi.
“Lát nữa ta sẽ mang ngươi bay đến Trầm Âm, sư phụ Thiên Nguyệt đã dạy ta phương thức phi hành chính xác rồi, nhất định có thể tránh bọn quái Lôi Quang Điểu được.” Nàng vừa nói vừa nhớ lại lúc trước ôm Ám Dạ mà phi hành, cái bộ dáng ngu ngốc kia khiến hắn xấu hổ, Thiên Nguyệt nghe xong cũng cười không ngừng, sư thật chỉ cần bắt lấy tay đối phương cũng có thể mang đối phương phi hành tự nhiên rồi.
Ám Dạ trầm mặc thật lâu, sau đó mới “ừ” một tiếng. Nàng càng cảm thấy kỳ quái, tiểu tử này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Quả nhiên việc cầm lấy tay Tiểu Ám mà bay đứng tiêu tốn thể lực chậm hơn rất nhều, bản thân hắn cũng nói rằng loại cảm giác này giống như bản thân hắn đang bay vậy. Tiểu cửu lại đáng giận hơn, biến thành trạng thái tiểu hồ ly đứng trên người nàng, trực tiếp coi nàng thành toạ kỵ của nó! ! !
Lúc này đây nàng vô cùng sung sức mà bay qua chỗ bọn quái Lôi Quang Điểu đang tụ tập, đến khu vực quái level 25 thì thể lực có chút chống đỡ không được liền rớt xuống mặt đất. Hiện tại Tiểu Cửu đã tăng lên level 27 rồi, chỉ cần không gặp phải quần thể quái hoạt động nào đó sẽ không có vấn đề gì to tát.
“Tiểu Cửu, chiến đấu một lần cho ta xem đi.” Vũ Lam nháy nháy mắt dụ dỗ con hồ ly nào đó vẫn đang đứng trên người nàng, không nghĩ tới hắn lập tức nhảy xuống biến thành hifng người, sau đó ném cho nàng một ánh mắt ám muội.
“Chủ nhân, ta ở hình dáng này sát quái có vẻ đẹp mắt hơn nhỉ?”
Cái con hồ ly thối này!!!!!!!!!. . . . . . Vũ Lam một cước đá vào mông Tiểu Cửu, lại thả rắm rồi!!!!!!! Ngươi còn thả rắm lần nữa ta liền đá cho mông ngươi mọc đầy hoa!!!!!!!!!!!
Tiểu Cửu ủy khuất sờ sờ mông chính mình một cái, sau đó chỉ về phía trước mặt nói, “Chủ nhân, phía trước có chỉ một con lợn rừng hành động đơn độc, ta đi giết nó cho ngươi xem nha.”
Lúc Tiểu Cửu biến thành hình người trên người phải cần trang bị, hiện tại hắn một thân trang bị cũng không phải là không tốt, nàng cũng không cẩn thận quan sát qua xem trang bị này rốt cuộc có bao nhiêu thứ cực phẩm, nàng sợ sau khi nhìn xong nhịn không được sẽ lột sạch toàn bộ trang bị trên người hắn xuống. Vũ khí của hắn là Hắn vũ khí là móng vuốt của chính mình, móng tay sửa hình rất đẹp, đồng thời lực công kích cũng rất mạnh. Nghe bản thân hắn “khoe” rằng răng hồ ly cũng rất thích hợp làm vũ khí nữa thì phải.
Một con lợn rừng rất nhàn nhã lững thững đi phía trước, Tiểu Cửu vô cùng nhanh nhẹn áp sát nó, con lợn rừng còn chưa kịp phản ứng lại hắn đã vươn tay phải, móng tay thon dài lóe lên hàn quang,một trảo nhanh chóng đi xuống, con lợn rừng chỉ có thể hét lên một tiếng rồi ngã gục.
“Kích sát?” Nàng có chút bất khả tư nghị nhìn động tác “nhanh – gọn – lẹ” của Tiểu Cửu, còn hắn đang liếm liếm vết máu dính trên tay, mắng to hương vị thật ghê tởm.
“Chủ nhân, cho dù đối phương so với ta lớn hơn mười level ta cũng có thể kích sát cho ngươi xem.” Tiểu Cửu tiêu sái lắc lắc mái tóc đỏ sậm của chính mình, lại bắt đầu thả rắm.
“. . . . . .” Tiểu Cửu level 27, lợn rừng level là 25; Tiểu Cửu là quái cao cấp có trí tuệ, lợn rừng là quái cấp thấp. Nàng ngẫm nghĩ trong lòng, dưới loại tình huống này kích sát cũng không phải không có khả năng, dù sao Tiểu Cửu cũng đồng dạng với boss rồng nha.
“Bằng hữu lại thúc giục ta , bảo ta nhanh chóng đi hưởng ứng bang phái bọn họ.” Ám Dạ nhìn nhìn nàng cùng Tiểu Cửu bộ dáng mắt to trừng mắt nhỏ, không nhanh không chậm nói một câu.
Nàng cũng không nói gì, gật gật đầu đuổi kịp Ám Dạ.
Rốt cuộc nàng cùng Tiểu Ám đang ở trong cái tình huống gì thế này? Nàng quả thật là có háo sắc một chút, ở trường học cũng thường thường thích ngắm soái ca, trong Long Hồn ngay cả NPC cũng không chịu buông tha, nhưng thời điểm ở trường học nếu thật sự có người hướng nàng ngỏ lời, ngược lại nàng lại không thể đáp ứng được. Hiện tại đối mặt Ám Dạ lại là tình huống có chút khác biệt, lúc vừa nhìn thấy hắn thì cho rằng hắn là một cái soái ca, cho nên thường thường muốn nhìn hắn chỉ để mở mang thêm tầm mắt thôi, nhưng cùng một chỗ thời gian dài, liền phát hiện hắn không chỉ có vẻ bề ngoài, nội tâm cũng là thực đáng yêu vô cùng. Bọn họ ở trong hiện thực đều có cuộc sông khác nhau, nàng cũng không có ôm ảo tưởng quá lớn về tương lại của bọn họ được, nàng cũng không dám nói bản thân nàng có phải thích hắn không, nhất là với người bản thân mình không quá mức quen thuộc. Nhưng ít ra ở lập trường bằng hữu, nàng mười phần không muốn hai người họ cứ duy trì cái tình trạng thế này.
Trầm Âm cùng Trầm Nguyên không khác nhau nhiều lắm, đều là hai thành thị khá lớn, ven đường những NPC ở trong cửa hàng đều bận rộn,không ít người chơi đi lại trên ngã tư đường.
“Bọn họ đang ở trong đại sảnh phục vụ bang phái.” Từ lúc ở Trầm Âm cho tới lúc này, đều do Ám Dạ dẫn đường, hắn vẫn mở ra kênh thông tin ra, cùng bằng hữu của hắn dong dài rất nhiều chuyện.
Sảnh phục vụ bang phái chính là một phòng nho nhỏ, nhưng là hiện tại cửa lại chật ních người, Vũ Lam cùng Ám Dạ bị ngăn cách ở bên ngoài không thể nhúc nhích. Phỏng chừng mọi người đều tranh nhau muốn là người đầu tiên thành lập bang phái, nhưng vì tài chính không đủ cho nên ở chỗ quảng trường tìm bằng hữu vay tiền.
Ám dạ cau mày hướng về phía kênh thông tin kia tiếp tục nói, nàng vốn đang đinh để cho hắn cấp bách thêm chút nữa mới giúp, nhưng cẩn thận nghĩ lại hiện tại cũng không phải là thời điểm hay ho gì để làm việc đó, vì thế liền vẫy tay kéo lỗ tai Tiểu Cửu lại gần.
“Có cách nào mang ta cùng Tiểu Ám đi vào không?”
“Không vấn đề gì!” Tiểu Cửu nở nụ cười, không để ý Ám Dạ còn đang tìm cách lấy thông tin, liền trực tiếp biến thành trạng thái đại hồ ly, vươn cái đuôi đem nàng cùng hắn đều cuốn lên, sau đó sưu một tiếng nhảy lên, giẫm lên đầu vài cái người chơi chen chúc ở đó mà xông vào.
Ám dạ không để ý tới một trận âm thanh chửi rủa của đám người chơi phía sau, dắt Vũ Lam đi tới chỗ NPC phục vụ bang.
“Tiêu Dao Các.” Hắn cúi đầu cùng nàng nói một tiếng, Vũ Lam cũng không nói hai lời liền chọn “Hưởng ứng Tiêu Dao Các”, nhưng rất nhanh sau đó liền cảm thấy tên bang phái này thật sự là có điểm thô tục, sẽ không muốn một cái đại khí hoành thu đi?
Phía sau nàng xem chừng đã có người chen vào chỗ bàn giao tài chính, thật ra ở đó cũng đã có rất nhiều người chơi vây quanh rồi, phỏng chừng đều vì tài chính không đủ, bọn họ một đám đều hung thần ác sát không chịu nhường đường. Ám Dạ cho Vũ Lam một cái ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, nhưng nàng vẫn là hiểu được cái nhìn đó có ý tứ gì, vì thế gọi Tiểu Cửu một tiếng, hắn lập tức thí điên thí điên xông lên, dùng chín cái đuôi vô địch của hắn đem đám người kia dạt hết sang một bên.
Cái người vừa rồi chen vào kia trước khi đi còn quay đầu hướng nàng cười mọt cái tỏ ý cảm ơn, rất nhanh chóng bị đám người nhấn chìm, cũng không còn thấy rõ mặt hắn, nàng đại khái gật gật đầu, sau đó lại bị đám người chơi đông nghịt bao phủ.
Sau đó hệ thống vang lên thông báo.
“Chúc mừng Ngải Tư đã thành lập bang phái đầu tiên trong Long Hồn mang tên Tiêu Dao Các.”
Ngải Tư? Vũ lam 嘭 một tiếng, ngã xuống trên người Tiểu Cửu, nếu hắn là pháp sư hệ Hỏa pháp sư không chừng nàng muốn hộc máu.
Tiểu Cửu mang theo nàng cùng Ám Dạ nhanh nhẹn tiêu sái đi ra sảnh phục vụ bang phái, hắn chuẩn bị đi Tiêu Dao Các đóng quân thì thấy bằng hữu của hắn, Vũ Lam nhún vai, ngỏ ý không sao cả.