Tình cờ cướp được tương tư

Chương 3


Đọc truyện Tình cờ cướp được tương tư – Chương 3:

 
Chương 3: Ta đã thích ngươi từ trước.
 
Liễu Uẩn Chi mang đồ đạc của mình đến Đông sương, sau đó cả buổi trưa không bước ra ngoài.
 

Du Yên trốn ở trong phòng mình, cũng không buồn đi ra.
 
Con dế còn gáy réc réc trong lọ, Du Yên cũng chẳng còn lòng dạ nào chơi với nó nữa.
 
Nàng cảm thấy rất kì diệu, sống lại một lần nữa vẫn dính dáng đến hắn. Tuy rằng bản thân nàng hoàn toàn có thể tránh đi, nhưng bởi vì một sợi thần kinh chập mạch của ca ca, nàng vẫn không thể không giữ hắn ở lại Du trại.
 
Nàng có thể thả hắn đi, nhưng khi hắn đến Kinh Thành, biết được Dương Ngọc Kha đã gả cho Vương quản gia, dám chắc hắn sẽ không đến nương tựa Dương gia, hắn cũng không có tiền để dành, cuối cùng có thể thực sự sẽ lưu lạc đầu đường hoặc là làm một số công việc dơ bẩn hay vất vả.
 
Du Yên thở dài vài tiếng nhẹ như không thể nghe thấy, nàng vẫn không nỡ để hắn đi làm những công việc cực khổ, dơ bẩn đó. Hắn có tấm lòng rộng rãi, ôn nhuận như ngọc, chỉ nên cầm sách nghiên cứu tri thức, không nên làm hạ nhân khom lưng cúi gối.
 
Kiếp trước hắn thi đỗ Trạng Nguyên, sau đó được phong làm Thông phán của Vũ Châu. Cho nên thực sự Du Yên chưa từng thấy dáng vẻ nghèo túng của hắn. Trong trí nhớ của nàng, hắn là người ôn tồn lễ độ, đối với ai cũng ôn hòa đôn hậu, cũng chưa từng nóng giận đỏ mặt bao giờ.
 
Trong lòng Du Yên hắn chính là trăng sáng trên cao, bất kỳ lúc nào cũng là dáng vẻ tuyệt nhất.
 
Nể tình những điều tốt hắn làm cho nàng đời trước, nàng đành dành cho hắn một chỗ dung thân, cũng đúng lúc để cho ca ca nàng dừng lại, không làm những hành động cướp bóc nữa.

 
“Coi như là báo ơn kiếp trước đúng không? Ngươi thấy sao?” Du Yên mở nắp lọ, nói với con dế đang ngọ nguậy chiếc râu lung tung.
 
Dế làm sao có thể trả lời được, nó kêu réc réc hai tiếng rồi thừ ra tại chỗ.
 

 
Buổi chiều, mặt trời ngả về Tây, đã đến giờ ăn cơm tối.
 
“Thúy!” Du Yên ở trong phòng mình gọi Tiểu Thúy.
 
“Chuyện gì vậy? Hôm nay đại đương gia bận rộn nhiều việc, để người và Doãn Ngô tự ăn trước, không cần chờ ngài ấy.”
 
“Biết rồi.” Du Yên gật đầu, trong lòng tính toán xem còn Liễu Uẩn Chi thì sao, có phải mời hắn ăn cơm cùng bọn họ không? Không biết hắn có chịu không.
 
“Đúng rồi, đại đương gia còn nói, phải hầu hạ thư sinh mới bị bắt đến kia cho tốt.” Tiểu Thúy thò đầu ra nhìn nhìn cánh cửa Đông sương đang đóng chặt.
 
“Ta tự biết chừng mực, ngươi đi lo việc khác đi.” Du Yên khoát tay bảo nàng đi ra ngoài.
 
Bước chân Tiểu Thúy vừa quay đi, xoay người, bổ sung thêm bên tai nàng: “Dáng vẻ thư sinh kia thật sự là vô cùng đẹp, ta còn chưa gặp được người nào lớn lên dễ nhìn như vậy đâu, hắn không phải là thần tiên hạ phàm đâu nhỉ, thật sự là vận đào hoa của tiểu thư người tới rồi nha.” Chế nhạo Du Yên xong, nàng còn cong môi cười trộm.
 
“Ngươi!! Ngươi nói cái gì vậy?! Vận đào hoa cái gì, mau đi nhanh đi.” Du Yên nghe xong lời nàng nói, khí huyết toàn thân đều rần rật dâng lên, một cỗ ảo não tràn ra trên mặt, nàng đỏ mặt lớn tiếng khiển trách.
 
“Đối với ta còn sợ hãi rụt rè, che trước che sau sao?” Tiểu Thúy bất mãn lườm nàng, chịu không được ánh mắt muốn giết người của Du Yên, Tiểu Thúy bèn ngượng ngùng đi ra.
 

 
Du Yên đợi đến khi nét ửng đỏ trên khuôn mặt đều mất đi mới đi ra khỏi phòng, nàng hơi đăm chiêu nhìn chăm chú vào cửa Đông sương đang đóng chặt cách đó không xa, nghĩ ngợi trong chốc lát, cuối cùng vẫn bước lên, nhẹ nhàng gõ cửa.
 
“Không cần khách sáo, mời vào.” Giọng nói thanh nhã của Liễu Uẩn Chi từ trong phòng truyền đến.
 
Du Yên sửa sang lại nét mặt xong, nhẹ đẩy cửa, chỉ thấy hắn ngồi trên ghế, đang cầm một quyển sách nghiên cứu. Biểu cảm của nàng đông cứng trên mặt, sợ quấy rầy hắn ôn tập sách vở.
 

“Có chuyện gì?” Hắn ném một ánh mắt thản nhiên lên người nàng.
 
“Không có chuyện gì, chỉ là nên ăn cơm rồi, ngươi cùng ăn với bọn ta hay là ta chuẩn bị xong bữa tối rồi mang đến phòng cho ngươi?” Du Yên hỏi hắn.
 
Liễu Uẩn Chi buông sách xuống, lập tức đứng dậy.
 
“Ta ăn cùng mọi người đi.” Hắn ở nơi này của nàng đã khiến nàng thêm không ít phiền toái, làm sao có thể lại để nàng đưa cơm cho hắn chứ.
 
“Cũng được.” Du Yên lên tiếng, quay đầu nhấc chân đi.
 
“Du cô nương.” Liễu Uẩn Chi ở phía sau do dự gọi nàng, hắn có nhiều thắc mắc muốn biết rõ ràng.
 
Du Yên sửng sốt một chút, quay đầu lại hỏi hắn: “Làm sao ngươi biết ta họ Du?”
 
“Người dân ở gần đây đều biết đến Du gia các người mà.” Trên mặt Liễu Uẩn Chi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
 
Du Yên cắn chặt môi, ánh mắt lườm xuống đất, phỉ phui một cái: “Chết tiệt.”
 
“Ta muốn hỏi một chút, làm sao ngươi biết… về những chuyện của ta?” Liễu Uẩn Chi chăm chú nhìn nàng hỏi, giờ phút này ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén, như là muốn chọc thủng sự quanh co của nàng.
 
Đột nhiên Du Yên quẫn bách, bị hắn nhìn đến khó chịu. Nàng hận bản thân không có đầu óc nói ra toàn bộ những lời không nên nói, hiện tại rất khó tìm được lời giải thích hợp lý, đầu óc hoạt động rất nhanh, cuối cùng tìm được một đáp án tạm gọi là “hợp lý”.
 
Tuy rằng đáp án này có thể giải thích được tất cả, nhưng nàng rất khó nói ra. Liễu Uẩn Chi cũng không thúc giục nàng, chỉ đứng cách nàng một thước lẳng lặng chờ nàng.
 
Nàng nắm chặt nắm tay, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười đắc ý: “Nếu ta nói, ta đã thích ngươi từ trước, tra xét thân thế của ngươi, rồi sau đó lại xúi giục ca ca ta cố ý trói ngươi về, ngươi tin không?”
 

Đôi mắt to tròn cất giấu những ánh sáng nhỏ vụn, Liễu Uẩn Chi bình tĩnh nhìn vào mắt nàng.
 
Tin không?
 
Đương nhiên là không tin.
 
Cho dù trước đó hắn không nghe được tranh luận của nàng và Du Hoằng Nghĩa, chỉ bằng vẻ mặt hiện tại của nàng, hắn cũng có thể thấy được nàng đang nói dối.
 
Ánh sáng nhỏ vụn pha lẫn kích động nhè nhẹ muốn trốn tránh, còn có bàn tay nắm chặt và hô hấp căng thẳng của nàng.
 
Thôi.
 
Nàng không chịu nói thì quên đi.
 
Du Yên thấy Liễu Uẩn Chi mãi không nói lời nào, tự bản thân mình đã luống cuống trước, nàng xoay người, không nhìn hắn, “Đừng tin, ta nói bừa đó.”
 
Liễu Uẩn Chi ở phía sau lưng nàng nhẹ “ừ” một tiếng.
 

 
Lúc ăn cơm.
 
Liễu Uẩn Chi nhai kỹ nuốt chậm.
 
Trái ngược so với Doãn Ngô, ăn cơm gặm thịt đều từng ngụm từng ngụm, có khi nước canh còn từ khóe miệng chảy xuống cổ, âm thanh nhồm nhoàm càng không ngừng truyền ra từ miệng hắn.
 
Du Yên đánh giá hai người, cảm thấy vô cùng có ý tứ.
 
Doãn Ngô vội vàng nói chuyện với nàng: “Mấy ngày gần đây ngươi đổi tính rồi à?”
 
Du Yên nghi hoặc nhìn hắn.
 

“Sao không cải nam trang đi thanh lâu tìm thú vui?” Doãn Ngô lại hỏi.
 
Du Yên cảm thấy máu từ lòng bàn chân chớp mắt đã lên đến đỉnh đầu nàng. Nàng đạp mạnh lên chân Doãn Ngô một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Nói cái gì vậy? Ta chỉ đi có một lần!”
 
Liễu Uẩn Chi nghe vậy nhìn nàng một cái, sau đó lại yên lặng thu hồi ánh mắt, lặng lẽ ăn cơm.
 
“Vậy một lần đó, đã học được gì rồi?” Doãn Ngô tiếp tục hỏi, miệng ngậm một nụ cười xấu xa.
 
Du Yên cúi đầu nhìn hắn mật cách giận dữ, đút một miếng cơm to vào trong miệng, hai má phồng lên, giống con chuột trộm gạo.
 
Liễu Uẩn Chi không bao lâu đã ăn xong, đứng dậy.
 
Hắn đứng dậy, Du Yên liền khẽ giọng trách cứ Doãn Ngô, “Ngươi nói cái gì vậy?! Cố ý không giữ mặt mũi cho ta trước mặt người ngoài? Thực sự ta chỉ đi có một lần.”
 
Doãn Ngô liếc xéo nàng một cái, “Ngươi thật sự thích hắn, muốn ở chung một chỗ với hắn sao?
 
“Ta sống chung với ngươi cũng sẽ không sống chung với hắn.” Du Yên chăm chú nhìn bóng dáng cao ngất như trúc của Liễu Uẩn Chi, mở miệng.
 
“Vậy thì tốt, ngươi nhìn hắn xem, ăn cơm cũng ít như vậy, làm sao có thể gánh vác một cái nhà được? Nếu ngươi thực sự gả cho hắn, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi.” Doãn Ngô dùng chiếc đũa gõ chén cơm của mình.
 
Du Yên “xí” một tiếng. Nghĩ thầm, người lỗ mãng như ngươi thì biết cái gì.
 
“Ai, nhưng mà ngươi thật sự chướng mắt ta à?” Doãn Ngô lại hỏi.
 
“Ngươi sửa lại tướng ăn của ngươi trước rồi lại đến nói với ta chuyện đó.” Du Yên nhìn thoáng qua dầu mỡ dính trên cằm và quần áo của hắn.
 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.