Đọc truyện Tình cờ cướp được tương tư – Chương 2:
Chương 2: Ở lại đây trước đi.
“Sao sách lại vung vãi đầy đất thế này? Thật xin lỗi, mấy người kia tay chân vụng về.” Du Hoằng Nghĩa nhìn thấy những quyển sách ngổn ngang trên mặt đất thì xin lỗi.
Liễu Uẩn Chi không nói gì, ngồi xổm xuống thu dọn, nhặt từng quyển từng quyển lên, giũ hết bụi đất sau đó đặt lại vào hòm sách, chồng lên ngay ngắn.
Khi hắn còn đang thu dọn chưa xong, Du Yên đã quay đầu quở trách Du Hoằng Nghĩa, tiếng rất nhỏ nhưng giọng điệu rất tệ, có vẻ vô cùng tức giận.
“Làm sao huynh có thể trói người ta?” Du Yên nhíu chặt mày.
“Không phải muội thích kiểu người có học thức như này à? Ta nghe Tiểu Thúy nói, mỗi lần muội nghe giảng sách đều thích nghe truyện về thư sinh nghèo và tiểu thư nhà giàu. Aiz, vóc dáng của tiểu tử này thật sự không tệ, hắn đang ăn mì ở quán mì Lý, ta đi ngang qua, vừa nhìn thấy gương mặt của hắn thì mang hắn về đây. Ta vừa hỏi Tiểu Thúy, nàng nói muội sẽ thích kiểu này.” Du Hoằng Nghĩa nói đầy đắc chí.
“Hừ, Tiểu Thúy cái rắm ấy. Người ta đồng ý sao?”
“Ê, nhìn xem muội là con gái nhà ai vậy, suốt ngày mở miệng ra là rắm, là phân, là nước tiểu. Ta… chưa kịp hỏi.” Thực ra là Du Hoằng Nghĩa sợ hắn không đồng ý, trực tiếp đánh hôn mê để dễ dàng đưa về một chút.
“Mau thả người ta ra, hắn còn có chuyện quan trọng phải làm.”
“Muội xem khuôn mặt, cách nói năng của hắn, hiện tại hắn là tốt nhất rồi đó.”
“Ca, huynh thật sự giống y chang bọn thổ phỉ.”
“Không phải muội không cho ta cướp của người khác sao? Muội yên ổn sống với hắn thì ta đồng ý với muội.” Du Hoằng Nghĩa thương lượng với nàng.
“Huynh yêu cầu cái gì vậy?” Du Yên sốt ruột.
“Thế nào? Mỗi người một điều kiện, rất công bằng.” Lúc này Du Hoằng Nghĩa lại bắt đầu giảng đạo lý với nàng.
“Chúng ta làm như vậy có công bằng với người ta không?” Du Yên phản bác.
“Muội xem hắn cũng đâu có dáng vẻ sốt ruột đâu. Muội gấp gì chứ? Muội cũng mười lăm tuổi rồi, kiểu hoang dã như muội không ai dám đến cầu thân, khó khăn lắm mới thuyết phục được Doãn Ngô, nhưng muội lại chê người ta. Không phải là ta tìm cho muội một người muội thích đây sao, muội lại không cần, vậy rốt cuộc muội muốn thế nào?”
“Muội hoang dã chỗ nào?” Du Yên tức đến mức hai má đỏ bừng.
“Muội xem coi, có cô nương nào đã 15 tuổi rồi còn chơi dế sao?” Du Hoằng Nghĩa chỉ chỉ những đồ chơi trên mặt đất.
Du Yên không có cách nào phản bác, tức giận không ngừng “hừ hừ”.
“Muội ở chung với người ta trước, không chừng lại yêu thì sao? Có một câu nói cho cùng thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, đúng không?” Du Hoằng Nghĩa vỗ vỗ vai Du Yên.
“Muội ở chung với người ta cho tốt đi, Du trại còn có chuyện cần giải quyết, ta đi trước đây.” Du Hoằng Nghĩa nói xong thì xoay người rời đi.
Du Yên nhìn thấy bóng lưng hắn, hận đến nghiến răng giậm chân mấy cái, bụi xung quanh cũng bị giẫm bay lên.
“Cô nương, bàn chân không đau sao?” Người phía sau hỏi nàng, âm thanh trong trẻo như nước được đun từ những hạt sương lúc sớm mai.
Du Yên quay người lại, lúc này nàng mới cẩn thận nhìn Liễu Uẩn Chi.
Là tướng công đời trước của nàng.
Tuy rằng, kết cục cuối cùng của nàng và hắn không phải là tốt, nhưng nàng biết, hắn rất tốt với nàng, chỉ là bây giờ vật đổi sao dời, nàng cũng không thể giả bộ không biết gì cả, tiếp tục sống với hắn sau này.
Vả lại, căn bản nàng cũng không biết hắn có thích mình hay không, đến lúc chết cũng không biết. Nghĩ như vậy, nàng có chút hối hận, sao nàng không ở lại nhìn xem sau khi nàng chết Liễu Uẩn Chi có phản ứng như thế nào.
Nàng yêu hắn, sau đó chấp nhất tự mình đi về phía hắn.
Hắn đối tốt với nàng, hỏi han ân cần, ban đêm dỗ nàng ngủ, nếu rảnh thì đọc sách cho nàng nghe, sờ chiếc bụng gồ lên của nàng, cùng nàng thảo luận tên hài tử…
Những thứ này, có lẽ là hắn yêu ai yêu cả đường đi, mang tình yêu dành cho hài tử chuyển qua người nàng. Nàng tự mình dối người sa vào trong đó, say trong lưới dịu dàng do hắn dệt lên, muốn cùng hắn một đời một kiếp là một đôi.
Cuối cùng, nàng thất vọng hoàn toàn, đau thấu triệt nội tâm.
Nàng ra đi còn mang theo hài tử của nàng với hắn. Sau khi nàng chết, hắn sẽ đau lòng đúng không? Không biết hắn có hận nàng hay không, bởi vì nàng mang cả hài tử của hắn đi theo.
Mà Liễu Uẩn Chi ngọc thụ lâm phong đứng trước mặt nàng bây giờ chưa từng có liên quan gì đến nàng.
Nàng không có cách để lừa gạt bản thân nói rằng hiện tại mình đã hoàn toàn không thích hắn. Khi nàng nhìn thấy hắn, trái tim vẫn đập vô cùng dồn dập.
Nhưng nàng quyết định buông tha hắn, cũng buông tha chính bản thân mình.
Kiếp trước cũng là tình huống này, hắn bị Du Hoằng Nghĩa đánh ngất đi sau đó bắt đến Du trại, nói muốn hắn làm tướng công của Du Yên.
Khi ấy, Du Yên vừa gặp hắn đã yêu, đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Nàng quấn quít lấy hắn, thay đổi nhiều trò khiến hắn vui vẻ, mặc dù hắn không thích, biểu tình trên mặt cũng lạnh nhạt, nhưng cũng không lộ ra vẻ mặt chán ghét nàng. Nàng biết hắn không vui, cũng biết hắn ở lại Du trại chỉ vì tình thế cấp bách, nàng đáp ứng hắn đến lúc đó sẽ thừa dịp Du Hoằng Nghĩa không chú ý để vụng trộm thả hắn đi.
Khi đó, nàng mới thấy Liễu Uẩn Chi cười rạng rỡ.
Nàng nhớ rõ lúc ấy ở trước viện có hoa đào nở, một đóa hoa bị gió thổi nhẹ nhàng chao liệng rơi xuống…
Rất đẹp, nàng không nhớ rõ là hoa hay là nụ cười của hắn.
Nếu như hai người không uống rượu say, rồi sau đó mơ hồ cùng giường, khẳng định là nàng và hắn không có duyên phận…
Vội vàng thoát ra khỏi những hồi ức và cảm xúc sa sút, nàng nhìn Liễu Uẩn Chi, lắc lắc đầu: “Không đau. Thật sự rất xin lỗi đã bắt ngươi đến tận đây.”
“Không sao cả.” Liễu Uẩn Chi thản nhiên nói.
“Ngươi cũng nhìn thấy… ca ca của ta đầu óc không được thông minh lắm, chỉ quan tâm vớ vẩn.” Du Yên nhớ tới Du Hoằng Nghĩa nói không ai muốn nàng, nói nàng hoang dã, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
“Ừ. Cho nên… khi nào ta có thể rời đi.” Vừa rồi Liễu Uẩn Chi nghe lỏm được cuộc trò chuyện của hai người, biết muội muội này là người hiểu lý lẽ, chắc là sẽ thả mình đi.
“Ngươi…” Du Yên ngập ngừng một lát, “Ngươi ở lại Du trại trước đi.”
Quả nhiên Liễu Uẩn Chi lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Du Yên nghĩ, Liễu Uẩn Chi ở lại, Du Hoằng Nghĩa sẽ không đánh cướp nữa. Đối với ai cũng có lợi, nhất là Liễu Uẩn Chi.
Những con dế trên đất đã nhảy một đoạn, Du Yên cầm lọ theo sau, ngồi xổm trên mặt đất bắt chúng, “Ngươi muốn vào Kinh đi thi đúng không? Giờ cách cuộc thi thời gian còn gần một tháng, ngươi vội vào thành làm gì?” Nàng nhìn những con dế, giả bộ như không có việc gì hỏi.
Trong lòng Liễu Uẩn Chi nghi hoặc, sao nàng lại biết mình muốn vào Kinh đi thi?
“Ta muốn đến nhờ vả thông gia là bà con xa ở Kinh Thành.” Liễu Uẩn Chi dám mắt vào thân thể nho nhỏ đang ngồi xổm trên mặt đất, mở miệng.
“Dương lão bá? Biểu muội cùng ngươi đính hôn tháng trước đã gả cho quản gia của Kỳ gia làm tiểu thiếp. Người ở nhà họ có thích hợp không?” Du Yên vẫn không ngẩng đầu, vui đùa với những con dế đang ngọ nguậy cọng râu.
Trong lòng Liễu Uẩn Chi hết sức kinh ngạc, không biết nàng nói là thật hay giả. Nếu là thật, vậy thực sự hắn không thể đến nhờ cậy được.
Du Yên bỏ những con dế vào trong lọ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Không tin sao? Ngươi viết một phong thư hỏi Dương lão bá một chút xem cuộc hôn nhân kia còn tính hay không?” Mắt nàng rất bình tĩnh, không có vẻ đang nói dối chút nào.
Đương nhiên Du Yên không nói dối, kiếp trước nàng đã hỏi thăm rõ ràng, biết hắn có hôn ước với biểu muội Dương Ngọc Kha, lần này vào Kinh định tìm nơi nương tựa là Dương lão bá đang làm người đánh xe ở Kỳ gia
“Ngươi ở lại Du trại đi, ta không quấy rầy ngươi, ngươi cần đọc sách thì đọc sách, đến kỳ thi, ta sẽ tự thả ngươi đi, còn chuẩn bị xe ngựa đưa ngươi tới Kinh Thành.”
Du Yên đi đến trước mặt Liễu Uẩn Chi, khống chế trái tim đang kinh hoàng và giọng nói run rẩy của bản thân, kiên trì ngẩng đầu lên chăm chú nhìn hắn.
Liễu Uẩn Chi nhìn thấy cô nương thấp hơn không ít so với mình ở trước mặt, trong mắt lấp lánh chợt sáng chợt tối, sau khi cân nhắc trong lòng một lượt, hắn lùi ra sau từng bước, xoay người thở dài. “Vậy ta cảm tạ tại đây trước.”
“Ngươi ở Đông sương trước đi, nơi đó yên tĩnh.” Du Yên nhẹ nhàng thở ra, cong khóe miệng.
Dứt lời, nàng cầm theo chiếc lọ đi đến phòng mình.
Liễu Uẩn Chi dõi theo bóng dáng của nàng, có chút đăm chiêu, không hiểu vì sao nàng lại biết nhiều chuyện về bản thân mình như thế.