Tình cờ cướp được tương tư

Chương 4


Đọc truyện Tình cờ cướp được tương tư – Chương 4:

Chương 4: Con mẹ nó
 
Cả ngày, Liễu Uẩn Chi đều ở trong phòng cố gắng đọc sách, thỉnh thoảng đi ra ngoài hít thở một chút, khi đi lại trong sân thì phát hiện chỗ bụi cỏ cao nửa người kia hình như có tiếng động, hắn tập trung nhìn vào thì thấy Du Yên đang quỳ rạp trên đất, cầm con giun trên mặt đất bỏ vào miệng bình.
 

Hành vi trẻ con ấu trĩ này làm hắn cong khóe miệng, nhớ tới người trong thôn hình dung hai huynh muội Du gia, hắn lắc lắc đầu, quả nhiên vẫn là mắt thấy mới là sự thật.
 
Hắn nhớ rõ mọi người trong thôn dùng “Diêm Vương huynh muội” để hình dung hai người họ, nói bọn họ là ma đầu giết người không chớp mắt, ca ca lớn lên cao to như gấu, muội muội dáng vẻ xinh đẹp giống xà. Khi nhìn thấy chính chủ, hắn cảm thấy dáng vẻ bề ngoài hình dung cũng không khác nhiều lắm… Nhưng tính cách thì lại lệch xa đến vạn dặm.
 
Khi Liễu Uẩn Chi còn đang thất thần, Du Yên từ trên mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ đầu gối dính bùn đất bụi bặm, sau khi phát hiện hắn đứng yên, nàng đi đến trước mặt hắn hỏi: “Có chỗ nào bất tiện không?”
 
“Không, chỉ là nằm dí ở trong phòng lâu quá, ra ngoài hít thở không khí.” Liễu Uẩn Chi phục hồi tinh thần, nhìn cô nương xinh đẹp trước mặt, mở miệng.
 
Du Yên tự hỏi trong chốc lát, nói với hắn: “Nếu ngươi cảm thấy trong phòng buồn quá có thể đến trong viện để đọc sách, ta cam đoan sẽ không làm ồn đến ngươi.” Nàng một tay cầm chiếc bình nhỏ, một tay giơ lên khép bốn ngón tay lại tạo thành hình dạng lập lời thề.
 
Những ngón tay vừa bắt giun của nàng kia nhìn đen thui thùi lui, giữa các kẽ tay còn dính bùn đất, ánh mắt Liễu Uẩn Chi dừng ở nơi đó một giây.
 
Ánh mắt Du Yên cũng đảo qua nhìn theo, sau khi phát hiện tình trạng khó xử, nàng vội vội vàng vàng rụt ngón tay lại, nắm chặt năm ngón tay không chịu cho hắn nhìn nữa.
 
Liễu Uẩn Chi buồn cười, khuôn mặt tuấn tú giãn ra, như một nụ hoa đang ngậm nhụy chờ nở cuối cùng cũng đã chịu nở rộ. Du Yên nhìn đến mê mẩn, rồi bỗng nhiên phản ứng lại, lắc lắc đầu mình.

 
“Thật sự, ta không nói dối ngươi, ta tuyệt đối sẽ không làm ồn đến ngươi.” Du Yên nghiêm mặt. Sau này hắn chính là Trạng Nguyên khoa cử, nếu bởi vì ở nơi này của nàng không thoải mái, làm hắn thi rớt, nàng sẽ mang tội lớn.
 
“Vậy cảm ơn ngươi trước.” Liễu Uẩn Chi đồng ý với nàng.
 

“Không có gì.” Du Yên khoát tay, nhớ tới trên tay bám bẩn còn chưa có rửa, nàng lại lập tức rút tay lại.
 
Liễu Uẩn Chi mím môi nhịn cười, thong thả rời đi.
 
Du Yên chắp tay sau lưng nhìn theo hình bóng hắn, không hiểu sao trong lòng nàng dâng lên gợn sóng. Đời này hắn thích cười hơn, kiếp trước lúc ở Du trại hắn rất ít khi cười. Ký ức về việc hắn cười rất hiếm, sâu sắc nhất chính là nụ cười vào ngày nàng đồng ý thả hắn đi.
 
Du Yên, kiếp trước ngươi thật sự nợ hắn nhiều lắm. Khi hắn ở Du trại, nàng trêu chọc hắn không vui khắp nơi, hắn dịu dàng, thuần khiết, không muốn so đo nhiều với nàng. Đến Liễu trạch, trái lại còn tự mình kết liễu, mang cả hài tử của hắn đi theo. Ngươi đối với hắn thật sự quá tệ.
 
Nghĩ nghĩ, nàng có chút muốn khóc.
 
Đột nhiên bị người ôm vai, tiếng hít thở thô ráp quen thuộc vang lên bên tai, nàng lập tức ngừng cảm xúc muốn khóc, khuôn mặt tươi cười quay đầu lại nhìn ca ca mình.
 
“Còn nói không thích người ta, nhìn thấy bóng lưng hắn mà muội cũng có thể chảy nước miếng.” Du Hoằng Nghĩa trêu chọc.
 
“Cái rắm ấy.” Du Yên phản bác, chảy nước miếng cái gì, còn mém chút nước chảy nước mắt ấy.
 
“Con mẹ nó, làm sao miệng muội đầy lời tục tĩu vậy, rốt cuộc là học ai thế?” Du Hoằng Nghĩa kéo tóc nàng chất vấn.
 
“Con mẹ nó, học của huynh đó, buông lão nương ra.” Du Yên cũng tóm lấy tóc mai Du Hoằng Nghĩa mắng.
 
Hai người cười haha quậy thành một đám.
 

 
“Đi, ca đưa muội đi dạo chợ nào.” Du Hoằng Nghĩa vừa đau vừa tiếc vuốt vuốt tóc của mình.

 
“Được đó.” Du Yên lập tức đồng ý, vừa đúng lúc nàng đang chán không có việc gì làm.
 
Du Yên lại kéo thêm Tiểu Thúy, nhiều người để tiện xách đồ mình mua.
 
Ba người đi trên đường, cách một con đường hẹp quanh co, hai bên cây cối mọc thành từng bụi, vầng tà dương ung dung dừng lại giữa sườn núi, tỏa ánh nắng hoàng hôn xuống một vùng, thật sự yên bình thoải mái.
 
Du Yên đang nói chuyện với Tiểu Thúy, trong đám cây cối bên cạnh truyền đến âm thanh loạt xoạt, Du Yên ngậm miệng, Tiểu Thúy nhìn thấy ánh mắt nàng, cũng khép miệng theo. Tiếng loạt xoạt kia càng lúc càng lớn, trong điều kiện yên ắng giữa bốn bề hẻo lánh có vẻ hơi kỳ lạ, khác thường.
 
Du Yên cảnh giác, giữ chặt Du Hoằng Nghĩa đang đi như bay phía trước, chỉ chỉ vào bụi cỏ đang động đậy khác thường bên cạnh.
 
Du Hoằng Nghĩa cau mày không hiểu có chuyện gì, chậm rãi tới gần.
 
Không khí giương cung bạt kiếm, vô cùng căng thẳng. Xung quanh lại dần yên tĩnh lại, chỉ có tiếng gáy của những chú chim nhỏ trong tán cây và tiếng dế mèn kêu réc réc.
 
Du Yên đang cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chắc chỉ là do mình quá nhạy cảm thôi thì trong đám cây cối chỗ kia lại đột nhiên truyền đến một  tiếng kêu rên của nam nhân, sau đó là tiếng cầu cứu bén nhọn liều lĩnh lại tuyệt vọng: “Cứu mạng! Cứu ta!”
 
Du Yên cảm thấy bên cạnh như có một cơn gió lướt qua.
 
Du Hoằng Nghĩa vọt một bước lớn lên, bàn tay rộng vén bụi cây cỏ dại mọc hỗn loạn lên…
 
Trong đám cây quả nhiên có giấu người!
 
Nữ tử nhỏ nhắn nhu nhược bị một đôi bàn tay dơ bẩn che mất miệng mũi, hai chân hai tay đều bị trói lại, trên mặt bị bụi cỏ dại cứa nhiều chỗ, rơm rớm máu.
 

Du Hoằng Nghĩa lôi tên nam nhân hèn hạ bỉ ổi ra giống như tóm con gà con, nam nhân còn muốn phản kháng đánh lại, sau khi bị Du Hoằng Nghĩa tàn nhẫn đạp một cái thì hắn đã nằm trên đất co quắp run rẩy.
 
Du Yên và Tiểu Thúy vội vàng đi cứu cô nương bị trói ra, cô nương khóc đến mức như hoa lê trong mưa, môi khô khốc tái nhợt, bị dọa đến mức mất hồn.
 
“Không có chuyện gì nữa rồi, không có việc gì hết…” Du Yên an ủi nàng, cổ tay và cổ chân nàng đều bị thít đến mức ứ máu, nhìn thấy ghê người.
 
Du Hoằng Nghĩa túm nam nhân đang nằm trên mặt đất lên, muốn đi báo quan.
 
Cô nương vừa sống sót sau tai nạn mở miệng quát hắn dừng lại, biểu cảm trên mặt bi phẫn muốn chết: “Nếu để cho người ta biết… làm sao ta còn sống nổi nữa?”
 
Du Yên cau mày, cũng hiểu là không ổn.
 
“…Ta cam đoan sẽ không bao giờ… làm chuyện như vầy nữa… Hãy tha cho ta đi…” Nam nhân quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
 
“Dù sao thì cũng phải phế nam căn của ngươi đúng không?” Du Hoằng Nghĩa hung ác mở miệng, từ nhỏ hắn đã ghét ác như kẻ thù, gặp chuyện như thế này thì lại tức giận đến cực điểm.
 
“Cầu xin ngươi… đừng mà….”
 
“Thế này đi, trước tiên cứ mang hết về Du trại đã.” Du Yên âm thầm tính toán.
 

 
Khi cô nương và nam nhân kia bị mang về Du trại, đều vô cùng khiếp sợ.
 
Dù thế nào cô nương kia cũng không nghĩ tới người cứu mình lại có thể là “Diêm Vương huynh muội” trong lời đồn. Làm sao nam nhân cũng không nghĩ tới bản thân mình lại bị lọt vào tay hai người này, xem ra mười phần thì chết chín, mạng sống của hắn chẳng còn được bao lâu nữa.
 
Du Yên để cho Tiểu Thúy đi chăm sóc cô nương kia trước.
 
Du Hoằng Nghĩa ném nam nhân đang bị trói kín mít vào trong chuồng ngựa thối hoắc.

 
“Trực tiếp phế bỏ nam căn của hắn không được sao?” Du Hoằng Nghĩa vuốt cằm tự hỏi.
 
“Không ổn, ca, ngươi không được hướng suy nghĩ tới những hành động đẫm máu đó nữa.”
 
“Rút đầu lưỡi sau đó tống đến quan phủ?”
 
“Đã nói là không được có máu me!” Mỗi giờ mỗi khắc Du Yên đều lo lắng cho thanh danh Du Hoằng Nghĩa.
 
“Tống đến quan phủ thực ra cũng không dùng được, chịu mấy đại bản rồi lại đi ra, không bằng phế cái nam căn tội lỗi đó đi.”
 
Mắt Du Yên sáng lên, nàng nói nhỏ ở bên tai Du Hoằng Nghĩa.
 
“Cách này dễ làm! Thật không hổ là muội muội của huynh, người nhà Du gia đúng là đầu to thông minh.”
 
“Đừng có thiếp vàng lên mặt mình.”


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.