Đọc truyện Tình cờ cướp được tương tư – Chương 29:
Chương 29: Anh hùng cứu mỹ nhân
Du Yên cảm thấy mấy ngày ở tại khách điếm cùng Liễu Uẩn Chi quả thật rất hạnh phúc, ngọt ngào. Liễu Uẩn Chi luôn tỉnh giấc trước lúc nàng thức dậy, cầm sách đứng đọc ở dưới cửa sổ, sau khi nàng tỉnh giấc một cách tự nhiên thì hắn sẽ đặt sách xuống rồi đến nói chuyện với nàng.
Du Yên thúc giục hắn đi đọc sách, còn mình thì ngắm tranh vẽ một chút, có khi chơi Cửu Liên Hoàn. Lúc nhàm chán nàng sẽ ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tập trung của hắn, không ngờ mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh.
Cuộc thi khoa cử tới đúng hạn.
Trước khi Liễu Uẩn Chi ra cửa, Du Yên nghiêm mặt nói với hắn: “Kết quả thi của chàng vô cùng tốt.”
“Sao nàng lại biết?” Mặt mày Liễu Uẩn Chi sáng ngời, cười hỏi nàng.
“Ta biết vậy.” Du Yên nháy mắt mấy cái, rồi nhón chân, đặt một nụ hôn lên trên môi hắn, sự ngọt ngào biến thành không khí quấn quanh hai người họ.
….
Chuyện tiếp theo cứ như quỹ đạo kiếp trước vậy, Liễu Uẩn Chi vẫn là Trạng Nguyên như cũ, tòa nhà Hoàng Thượng ban cho cũng không khác kiếp trước.
Mấy ngày nay, Liễu Uẩn Chi thật sự rất bận rộn, làm việc xong thì vội vàng chạy về nhà, đẩy cửa lớn ra, Du Yên nhảy từ trong nhà ra hệt như con thỏ nhỏ vậy, nở nụ cười cực kỳ tươi đẹp với hắn.
Mệt mỏi cả ngày đều được an ủi ngay tại thời khắc này, hắn nắm tay nàng đi vào trong nhà, miệng hỏi: “Nhớ ta không?”
“Một chút.” Du Yên có ý đùa hắn, thật ra nàng nhớ hắn tới mức không chịu nổi.
“Chỉ có một chút à?” Liễu Uẩn Chi làm bộ như tức giận mà hỏi lại. Lúc này Du Yên mới cười hì hì nói: “Rất nhớ rất nhớ.”
…
Liễu Uẩn Chi không mướn người hầu, trong nhà to như vậy mà chỉ có hai người. Bọn họ ở trong nhà cảm thấy rất thoải mái và an nhàn. Nhưng thời điểm không có Liễu Uẩn Chi, Du Yên vẫn cảm thấy không thú vị, kiếp trước còn có Tiểu Thúy bên cạnh nàng, hiện giờ quả thật có phần nhàm chán tột cùng. Nàng nhớ Tiểu Thúy, còn có ca ca, Doãn Ngô, nàng cũng nhớ Tiểu Ngư Nhi và Địch Ngữ Nhân…
—-
Phía bên Du trại.
Tiểu Thúy sốt ruột đến mức sứt đầu mẻ trán. Không biết đại đương gia bị làm sao vậy, từ khi tiểu thư đến Kinh Thành thì thường uống say bí tỉ ở bên ngoài, tận đêm khuya mới về trại. Tiểu thư không có ở trong trại, nàng chỉ có thể đi tìm nhị đương gia.
Doãn Ngô nghe xong thì nhíu mày, thở dài nói: “Ta đi tìm hắn tâm sự.”
Doãn Ngô tìm thấy Du Hoằng Nghĩa đang cau mày uống rượu ở trong một quán rượu.
Hắn say như chết, sự thô lỗ bình thường trên người hắn cũng biến mất vì say rượu, Du Hoằng Nghĩa gục xuống bàn như một đứa con nít, hắn híp mắt nhìn chằm chằm Doãn Ngô một hồi rồi thấp giọng nói: “Doãn Ngô… ngươi còn nhớ… Liên… cô nương không?”
Doãn Ngô sửng sốt một phen, không ngờ mình không cần hỏi thì Du Hoằng Nghĩa đã tự động nói khúc mắc ra. Hắn cau mày nhớ lại, sau đó nói: “Nhớ rõ.”
Liên cô nương, là một vị… nữ tử phong trần mà bọn hắn gặp ở trong chợ vào bảy tám năm trước. Hắn không thể nhớ rõ tình huống cụ thể, chỉ biết vị cô nương đó và đại đương gia trước mắt này dường như có một câu chuyện xưa không thể nói rõ ràng được —-
Bảy năm trước, hai người huyết khí sôi trào, đầu óc nóng lên nên học theo nam tử khác đi vào thanh lâu mua vui. Vừa đi vào đã bị mùi son phấn xông tới mức đau đầu hoa mắt, trực tiếp từ chối tú bà nhiệt tình, chuẩn bị rời khỏi.
Mới vừa bước ra khỏi cánh cửa thanh lâu, trong phòng đột nhiên truyền đến âm thanh lật bàn, chén sứ và trà cụ rơi ầm ầm xuống đất, bể tan nát. Hai người vừa quay đầu lại thì thấy một nam tử lỗ tai to, da dày thịt béo đạp một vị nữ tử ngã trên mặt đất. Dung mạo nữ tử xinh đẹp, dịu dàng, nàng quỳ trên mặt đất, ôm ngực và ngẩng đầu nhìn nam tử to béo kìa, trong mắt không có sự sợ hãi mà tồn tại sự căm ghét nhiều hơn.
“Kỹ nữ thối tha, nhìn gì vậy! Gia muốn chơi ngươi, đó là phúc của ngươi! Làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết? Đợi lát nữa vào phòng sẽ cho ngươi kêu rên sảng khoái.” Nam tử tiến lên một bước, túm lấy cổ áo của nữ tử, mạnh mẽ kéo nàng về phía trên lầu.
Vẻ mặt tú bà do dự không biết nên làm gì bây giờ, chỉ sốt ruột mà đứng ở một bên. Nam tử này vừa nhìn đã thấy là người không biết thương hoa tiếc ngọc, thân thể cô nương người ta vẫn còn sạch sẽ, tính cách cũng rất cứng rắn, nếu thật sự bị hắn mang vào trong phòng, không biết có thể xảy ra tai nạn chết người hay không nữa. Nhưng bà cũng không dám tùy tiện tiến lên, bà chỉ một tú bà, sao có thể cản lại được.
Doãn Ngô chỉ thấy bên cạnh có một trận gió.
Nháy mắt, Du Hoằng Nghĩa đã không còn kế bên hắn rồi. Du Hoằng Nghĩa tiến lên, vừa gạt tay nam tử qua một bên, vừa đỡ cô nương mảnh mai, sắc mặt xanh mét kia. Nam tử tai to mặt lớn thấy có người tới quấy rầy, tức giận đến mức thịt trên mặt cũng run lên, nổi giận đùng đùng mà động thủ với Du Hoằng Nghĩa. Nhưng Du Hoằng Nghĩa cao to hơn hắn rất nhiều, rất kiên cường chính trực lại rất nghiêm nghị, biểu cảm trên mặt vừa tức giận vừa căm hờn, hắn ta lập tức bị khí thế đó dọa tại chỗ, giọng nói cũng yếu đi: “Ngươi làm gì đó? Đây là cô nương ta chọn.”
“Ta không quan tâm đó có phải cô nương ngươi chọn hay không, người ta đã không muốn rồi, ngươi đừng nên dây dưa nữa.”
“Đầu óc ngươi có bệnh không? Tú bà!! Trả ngân lượng lại cho ta.” Hắn thấy khí thế mình không bằng người ta, lập tức nhổ một vũng nước bọt xuống đất, cảm thấy rất xui xẻo.
Lúc này, tú bà mới vội vàng chạy tới, sắc mặt khó coi. Tiền cũng đã thu rồi, sao có thể trả lại đây?
“Chuyện này… Lấy cũng đã lấy rồi, làm gì có chuyện trả lại chứ?” Bà ta lắp ba lắp bắp mà nói.
Du Hoằng Nghĩa không nói chuyện, trực tiếp ném túi tiền cho tú bà có gương mặt con buôn kia, “Ta mua cô nương này.”
Tú bà vừa thấy tiền, hai mắt phát sáng, cầm vững túi lớn nặng trịch kia rồi thì kéo tên mập rời khỏi với vẻ mặt nịnh nọt: “Gia, ta tìm cho ngươi nữ tử khác đẹp hơn cô nương này, ở trên giường lại càng nghe lời hơn…”
Lúc này Du Hoằng Nghĩa mới rãnh rỗi liếc nhìn nữ tử bên cạnh. Đôi mắt nàng rưng rưng, vậy mà lại sắp khóc lã chã. Hắn nghĩ thầm, nếu đây là tình thú của người ta thì sao, chẳng phải hắn không biết điều mà lỡ quấy rầy hai người bọn họ rồi chứ?
“Cô nương…” Hắn mở miệng kêu nàng, “Nếu ta lỡ quấy rầy hai người, ta đây sẽ lập tức giải thích hành vi lỗ mãng của ta trước. Ta chỉ là… có lòng tốt thôi… ngươi đừng khóc.”
Nữ tử cúi đầu lau nước mắt, ngước mắt nhìn hắn.
Du Hoằng Nghĩa vừa khéo nhìn vào mắt nàng, trong đôi mắt xinh đẹp kia chỉ có gương mặt hắn. Hắn lập tức đỏ mặt, bởi vì… dáng vẻ của nàng thật sự rất xinh đẹp. Đẹp hệt như muội muội Du Yên vậy.
“Ta không khóc.” Nữ tử nói.
“À, không khóc sao? Vậy khóe mắt của ngươi là gì? Nước à?” Du Hoằng Nghĩa cười nói.
Liên Băng Nghiên sửng sốt, nín khóc mỉm cười, một nụ cười mỉm chi, hai lúm đồng tiền kế bên môi cũng rất sâu.
Du Hoằng Nghĩa cảm thấy giật mình, lần đầu tiên hắn tiếp xúc với nữ tử như vậy, hắn gãi gãi đầu, che giấu vẻ rối rắm của mình, lại nhìn thấy Doãn Ngô ở cửa nhìn hắn vẻ mặt xem kịch vui, sau khi hắn trợn mắt nói với nàng: “Vậy… Ta đi trước đây.” Hắn quyết tâm kìm nén cảm giác không nỡ thoáng qua trong lòng một cách mạnh mẽ, hắn chào tạm biệt nàng.
Nụ cười trên mặt Liên Băng Nghiêng cứng lại, ngay tại lúc hắn xoay người rời khỏi, nàng giơ tay nắm ống tay áo của hắn, khẽ nói: “Ngươi mua ta…”
Âm thanh mấy chữ này rất nhỏ nhưng giống như thiên tiếng sấm trong đầu Du Hoằng Nghĩa.
Hắn xoay người, gương mặt màu lúa mạch do phơi nắng đã đỏ lên, ấp úng: “… Đối với ngươi… Ta không muốn làm chuyện đó, ta chỉ muốn giúp ngươi giải vây.”
“Vậy đến nói chuyện phiếm với ta được không?” Liên Băng Nghiên cầu xin bằng âm thanh mềm mại. Nàng cũng không biết mình bị làm sao, liếc mắt một cái đã cảm giác nam tử trước mắt này đáng tin, ít nhất là nam nhân đáng tin nhất mà nàng gặp trong đời này. Nàng tin tưởng và ỷ lại hắn một cách khó hiểu, không hiểu sao nàng muốn ở bên cạnh hắn nhiều hơn một chút.
Về sau nàng mới biết, đây là nhất kiến chung tình*.
*vừa gặp đã yêu.
Nàng đã nhất kiến chung tình với nam tử thô kệch trước mắt rồi.
Doãn Ngô bị Du Hoằng Nghĩa đỏ mặt đuổi đi, Du Hoằng Nghĩa nói với hắn: “Ngươi về trông coi Yên nhi, tối nay ta sẽ trở về.”
Doãn Ngô nở cụ cười chế nhạo, hắn nhìn hai người, một cương một nhu, trong lòng ngầm cảm thán —
Anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là một mối nhân duyên tốt đẹp.
—