Đọc truyện Tình cờ cướp được tương tư – Chương 26:
Chương 26: Lỗ kim
“Vẫn chưa! Tiểu Thúy, trước mắt ngươi đừng vào…” Du Yên sốt ruột lên tiếng, đẩy đẩy Liễu Uẩn Chi. Khuôn mặt nhỏ nhắn hốt hoảng lo sợ, mới vừa rồi còn hồng nhạt, giờ đã bị dọa thành trắng bệch.
Liễu Uẩn Chi thì chẳng hề hoảng hốt, hắn cầm tay nàng vuốt ve, thấp giọng: “Không phải mệt sao? Nàng nghỉ ngơi trước đi.”
“Nàng ấy sắp vào. Chàng mau trốn đi…” Giọng nói nàng mềm mại còn có hơi nức nở.
Lúc này Tiểu Thúy đã đẩy cửa đi vào, vẫn chưa nhìn rõ tình tình trong phòng thì đã nhíu mi, “Tiểu thư, sao trong phòng người lại có mùi vị kỳ quái như thế? Người…” Tiểu Thúy quay đầu nhìn về phía giường, nửa câu nói sau lập tức bị nuốt vào trong bụng. Sau khi thấy rõ người trên giường, nàng chớp chớp mắt một cái rồi vội thối lui ra ngoài với gương mặt đỏ bừng.
Du Yên thấy vậy thì lập tức lấy chăn che mặt lại, xấu hổ đến tột cùng. Liễu Uẩn Chi khẽ cười một tiếng, chăn của nàng bị kéo xuống, lộ ra một đôi mắt to tròn, “Không có gì đâu, nàng mệt thì nghỉ trước đi.”
“Sao lại không có gì! Ta thật sự không có mặt mũi nào nhìn người nữa.” Du Yên tức giận mà trừng hắn, nàng sớm biết không nên tin lời nói của nam nhân, nhất là khi ở trên giường.
“Là ta sai.” Liễu Uẩn Chi nói với vẻ áy náy. Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ kết thúc nhanh, thế nhưng lại làm quá lâu. Lúc Tiểu Thúy đi vào, gọi tên của nàng cũng nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng mà làm rồi thì chính là làm rồi, trốn như vậy không hề đứng đắn chút nào.
Ngoại trừ chuyện đó, trong lòng hắn có một cách nghĩ không đúng lắm, đó là tiểu Thúy đã biết chuyện hai người, vậy nên lần này Du Yên không thể nào đổi ý được nữa.
Tiểu Thúy quay tới quay lui mấy vòng ở trong sân, sau đó cửa phòng bị mở ra từ bên trong, Liễu Uẩn Chi quần áo chỉnh tề đi từ trong ra, lúc nhìn nàng, trên mặt vẫn là vẻ thản nhiên.
“Liễu công tử…” Tiểu Thúy hơi do dự mở miệng, “Người và tiểu thư nhà chúng ta…” Nàng nói được một nửa thì ném một nửa còn lại cho Liễu Uẩn Chi.
“Đêm qua ta cầu thân với nàng ấy, nàng ấy đã đồng ý. Ngươi đừng nên lo lắng quá, nhưng mà… lúc này ta cần ngươi vào chăm sóc nàng ấy giúp ta.” Lúc này, Liễu Uẩn Chi mới có chút thẹn thùng mà lấy tay cọ cọ chóp mũi của mình.
“Ta… được, ta biết rồi.” Tiểu Thúy vội vàng đi vào phòng.
—-
Lúc Du Hoằng Nghĩa tỉnh lại thì cảm thấy đầu óc nặng nề như ghế đá vậy. Hắn nằm ở trên giường hồi lâu rồi mới đứng dậy, xoa xoa huyệt thái dương của mình, nhớ lại đoạn đối thoại đêm qua với Du Yên, lại lắc lắc đầu, cảm thấy vô cùng buồn cười.
Nhưng mà đêm qua nàng đã nói, Liễu Uẩn Chi phải vào Kinh Thành thi, không biết nếu hắn để cho nàng đi theo thì nàng có chịu không nữa.
Lúc này, có người gõ cửa phòng hắn.
—
Tiểu Thúy vừa vào phòng thì lập tức lau chùi thân thể giúp Du Yên, Du Yên đỏ mặt, không chịu hạ chăn xuống, lẩm bẩm rằng nàng ấy đưa chậu nước vào là được, tự nàng lau người.
Tiểu Thúy cười khanh khách, “Sao vậy, vẫn còn xấu hổ hả? Thật không nghĩ tới dáng vẻ Liễu công tử yếu đuối như thư sinh, thế mà trên giường lại mạnh mẽ như vậy.”
Du Yên trừng mắt nhìn nàng vài lần, khiến cho nàng ngậm miệng lại.
Cuối cùng Tiểu Thúy để lại chậu nước, cười rồi rời khỏi.
Lúc này Du Yên mới mở chăn ra, chuẩn bị xuống giường để tẩy rửa thân thể của mình. Thật ra trên thân thể trắng mịn cũng không có dấu vết gì, chỉ là nhũ hoa bị mút nên có hơi sưng đỏ, còn có vùng lân cận hoa huyệt dính chút tinh dịch và mật dịch thôi. Nàng cầm lấy vải mềm, nhè nhẹ lau sạch hạ thể của mình, làn da mềm mại gần hoa huyệt bị cọ sát tới mức đau nhức, động tác của nàng rất nhẹ nhàng và cẩn thận. Du Yên đỏ mặt nhớ tới trận điên cuồng vừa rồi, trong lòng nàng lại thầm mắng Liễu Uẩn Chi…
Sau khi lau sạch thân thể, Du Yên mới quay về giường nằm nghỉ ngơi, bởi vì tiêu hao thể lực quá lớn nên thoáng chốc nàng đã thiếp đi.
…
Trên mặt có cảm giác ngứa ngứa, Du Yên “ừm” một tiếng rồi từ từ tỉnh lại.
Nàng trợn mắt nhìn người trong lòng mình, Du Yên cười cười, giơ tay nâng mặt hắn lên rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Đã chiều rồi, gọi nàng dậy ăn tối.” Liễu Uẩn Chi nắm tay nàng, ánh mắt thương tiếc và cưng chiều rơi trên mặt nàng.
“Trễ thế này rồi à?” Du Yên ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ, quả nhiên mặt trời đã ngả về Tây. Nàng chống tay lên giường để đứng lên, vừa ngồi dậy thì lập tức có chút đau xót, Du Yên há miệng rên một tiếng, sau đó lại đỏ mặt.
“Vẫn còn đau sao?” Liễu Uẩn Chi hỏi nàng, trong mắt trộn lẫn sự áy náy và thâm tình.
“Không sao… Một chút mà thôi.” Du Yên nhỏ giọng trả lời.
“Lần sau ta nhất định sẽ…” Liễu Uẩn Chi còn chưa nói xong thì đã bị Du Yên che miệng lại. Du Yên mở to hai mắt nhìn hắn, hờn dỗi một câu: “Đừng nói nữa, nói càng chắc chắn thì sẽ càng không làm được…” Tuy lời nói có ý chê trách nhưng ngữ điệu mềm mại, Liễu Uẩn Chi cảm thấy giống như nàng đang tán tỉnh mình, trong mắt nàng lóe lên một chút cảm giác ngượng ngùng, đôi mắt quyến rũ như tơ.
Liễu Uẩn Chi hôn lòng bàn tay nàng một cái, “Vậy thì không nói.” Khóe miệng hắn mỉm cười.
Du Yên nhìn gương mặt thâm tình, chân thành của hắn, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, xuống giường mang hài, “Đi ăn cơm thôi.”
—
Bốn người ngồi trên bàn ăn cơm, nhưng mà bầu không khí đã trở nên khác trước. Nói đúng ra là bầu không khó của ba người trở nên khác lạ. Doãn Ngô vẫn thở hổn hển ăn cơm như trước đây.
Du Yên ăn rất ít, nhanh chóng buông bát đũa.
“Yên nhi, ngày mai muội lên Kinh Thành cùng Liễu công tử đi.” Du Hoằng Nghĩa ho khụ khụ, lấy hơi tuyên bố, “Còn về… phần hôn sự thì chờ Liễu Uẩn Chi thi xong khoa cử rồi nói tiếp.”
Du Yên ngẩn người, vội vàng nhìn vào mắt Liễu Uẩn Chi, không biết tại sao Du Hoằng Nghĩa biết nàng muốn đến Kinh Thành với Liễu Uẩn Chi. Liễu Uẩn Chi còn nắm bàn tay nàng ở bên dưới, mười ngón tay đan xen vào nhau. Sáng sớm, hắn vừa rời khỏi sân của Du Yên thì trực tiếp đến tìm Du Hoằng Nghĩa, nói chuyện Du Yên đã đồng ý thành thân với hắn, thậm chí còn đến Kinh Thành đi thi cùng hắn. Lúc ấy Du Hoằng Nghĩa không nói gì, trầm ngâm một hồi thì giơ tay vỗ vỗ bờ vai hắn: “Muội muội ta đành giao cho ngươi rồi…”
“Ầm” một tiếng.
Doãn Ngô đứng lên, vẫn còn chưa nuốt sạch cơm trong miệng, “Du Yên đồng ý sao?”
“Ngồi xuống.” Du Hoằng Nghĩa kéo hắn một cái, Doãn Ngô lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, thế nhưng trong mắt hắn vẫn tràn đầy căm giận và bất bình, hắn mong chờ Du Yên cự tuyệt.
Du Yên giật mình rồi nghiêm mặt, cúi đầu xuống “ừ” một tiếng.
Doãn Ngô cảm thấy bên tai mình như có tiếng nổ vang, sụp đổ.
—
Tiểu Thúy giúp Du Yên thu thập hành lý ở trong phòng, giương mắt hỏi nàng: “Không cần ta đi cùng sao?”
“Liễu Uẩn Chi nói không cần, cũng không có gì hay để chơi. Hắn nói sẽ chăm sóc tốt cho ta.” Du Yên lắc lắc đầu, nàng lo xếp y phục của bản thân nhưng mặt lại ửng hồng.
“Hứ, ta thấy hắn sợ ta quấy rầy sinh hoạt hai người của các người.” Tiểu Thúy cười trộm.
“Nói bậy! Nếu như ngươi thật sự muốn đi theo thì cũng được, mau chóng về phòng thu dọn đồ đạc của mình đi.” Du Yên gân cổ mắng nàng.
“Ta không thèm đi đâu, miễn cho bị người ta nói sau lưng. Ta còn sợ đau mắt hột nữa!” Tiểu Thúy làm mặt quỷ.
“Đau mắt hột gì chứ!”
Hai người cãi nhau ầm ĩ, rồi cũng thu dọn y phục xong.
Đêm cũng đã khuya rồi.
Liễu Uẩn Chi gõ gõ cửa phòng Du Yên, sau đó trực tiếp đi thẳng vào trong, Du Yên vừa cởi áo khoác, dự định đi ngủ thì thấy hắn đi thẳng vào. Nàng cầm chăn che thân thể mình lại, “Ta chưa cho chàng… vào đâu nha!”
Liễu Uẩn Chi nín cười rồi nhíu mày, hắn lui ra ngoài, gõ cửa một lần nữa và hỏi: “Ta có thể vào sao?” Hắn nhớ nàng, nhớ tới không chịu nổi, chỉ mới không gặp một lúc mà lại nhớ như điên.
Trong phòng truyền ra một tiếng rầu rĩ: “Có thể.”