Đọc truyện Tình cờ cướp được tương tư – Chương 33:
Chương 33: Nàng tin ta
Trans: Penicillin
Du Hoằng Nghĩa đương nhiên không biết Liên Băng Nghiên đã sinh con.
Băng qua chợ phiên cũng phải tránh đi ngang thanh lâu. Có lẽ là bất giác trốn tránh, hoặc cố ý khiến bản thân quên đi.
Hôm đó đưa Tiểu Ngư Nhi về nhà mới gặp được Liên Băng Nghiên, người đã xa cách bảy năm. Nàng vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ có điều trên gương mặt đã có thêm nét nhu mì dịu dàng của một người phụ nữ và tình yêu của một người mẹ. Khi nàng nhìn thấy hắn, cũng ngơ ngác tại chỗ, Tiểu Ngư Nhi buông tay Du Hoằng Nghĩa ra, tiến lên ngọt ngào gọi một tiếng mẫu thân.
Mẫu thân.
Tiểu Ngư Nhi là con của Liên Băng Nghiên.
Trong lòng bỗng nổi lên một suy nghĩ có thể khiến hắn vui vẻ, giây tiếp theo liền bị Liên Băng Nghiên phá vỡ. Nàng ôm Tiểu Ngư Nhi lên rồi nói với hắn: “Ta cũng không biết phụ thân của Tiểu Ngư Nhi là ai.” Trên mặt nàng mang một nụ cười nhàn nhạt và xa cách.
Lúc này Du Hoằng Nghĩa mới phát hiện, nụ cười ngọt ngào xấu hổ bảy năm trước nàng lộ ra trước mặt hắn, vẫn luôn tồn tại trong đầu. So sánh với nụ cười trước mắt này, hắn như rơi xuống hố băng. Không biết phụ thân của Tiểu Ngư Nhi là ai, nàng đang tự giễu cợt mình. Nhưng hắn lại thấy thật đau.
Hắn vội vàng nói lời tạm biệt rồi rời đi.
*
Doãn Ngô nghe hắn say rượu kể lại đứt quãng câu chuyện gặp lại Liên Băng Nghiên, hắn thở dài một hơi.
Cũng uống một ly rượu theo.
Đêm khuya, hắn mới kéo theo Du Hoằng Nghĩa đã say mèm rời khỏi quán rượu.
*
Du Yên và Liễu Uẩn Chi cùng chung sống ngọt ngào ở Kinh Thành, bi kịch kiếp trước như đã cách bản thân rất xa, nàng cũng gần như không thể nhớ lại sự thê lương đau buồn thấm sâu vào tận xương tủy nữa.
Nàng chỉ muốn quan tâm cuộc sống với Liễu Uẩn Chi, làm một người vợ hiền của chàng, cho chàng một cái ôm ấm áp khi chàng trở về Liễu trạch.
Thế nhưng thế giới vẫn phải đổi thay, dù nàng có ký ức của kiếp trước, nàng cũng không thể ngăn cản được một số chuyện xảy ra——
Dương Ngọc Kha đã xuất hiện rồi.
Điều không giống với kiếp trước là, kiếp này Du Yên tận mắt thấy được Dương lão bá và Dương Ngọc Kha đến tận cửa cầu xin Liễu Uẩn Chi.
Nàng đứng một bên, gương mặt đầy vẻ lo lắng nhìn hai cha con nhà họ Dương quỳ trên nền đất khóc lóc van xin.
Lòng nàng không nỡ.
Nghiêng đầu nhìn sang Liễu Uẩn Chi, cặp mày sắc của hắn đang cau lại, môi mỏng hơi nhếch lên, bộ dạng rất khổ não.
Dương Ngọc Kha bắt được sự mềm mỏng trên nét mặt Du Yên, bò qua phía nàng: “Muội muội, muội cũng là nữ nhân, muội biết ta khổ thế nào mà. Muội xem xem, cánh tay ta toàn là vết thương… nếu hai người không cứu ta… ta thật sự sẽ chết.”
Nàng ta biết Du Yên là thê tử của Liễu Uẩn Chi, thế nhưng nhìn dáng vẻ trẻ con và vẻ mặt đơn thuần của nàng, chắc cũng chỉ là một quả hồng mềm không có chút thủ đoạn gì.
Nàng ta từ từ bước qua, tranh thủ sự đồng cảm trước, để Liễu Uẩn Chi cứu nàng ta ra khỏi hang sói, sau đó nghĩ cách vào Liễu trạch làm một tiểu thiếp cũng không ngại gì.
Tên Liễu Uẩn Chi này tiền đồ rộng lớn, cho dù nàng ta làm tôi tớ ở Liễu trạch này cũng không thiếu ăn thiếu mặc.
Du Yên quả nhiên đã mềm lòng, bước đến bên Liễu Uẩn Chi rồi nói: “Chàng muốn làm thế nào thì làm vậy đi… dù sao thì bọn họ và chàng cũng quen biết đã lâu.”
Nàng không nói thẳng bảo Liễu Uẩn Chi cứu lấy cha con nhà họ Dương, thế nhưng kiếp trước thì hắn đã cứu.
Kiếp này nàng cũng không muốn chi phối suy nghĩ của hắn.
Nói xong, nàng liền rời đi trước.
*
Liễu Uẩn Chi tìm thấy nàng dưới gốc cây anh đào đó.
Đúng rồi, gốc cây này là do hắn dời đến trước đây không lâu. Bởi vì hắn thấy nó giống gốc cây ở Du trại.
Du Yên cũng rất thích gốc cây đó, hắn vẫn luôn ngồi trên chiếc bàn đá dưới tán cây để đọc sách cho nàng.
“Bọn họ đi rồi?” Du Yên cầm miếng bánh anh đào trên bàn lên ăn một miếng.
“Đi rồi.” Liễu Uẩn Chi ngồi bên cạnh nàng.
“Chàng đồng ý rồi?”
Trên mặt bày ra dáng vẻ giả vờ rộng lượng.
Liễu Uẩn Chi thoáng cái đã hiểu rõ, thấy bộ dạng cứng miệng này của nàng rất thú vị, hắn lại không nhịn được mà trêu đùa nàng.
“Đồng ý rồi.” Tuy rằng Liễu Uẩn Chi nói vậy, thế nhưng lại đưa tay nắm lấy tay nàng, “Nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ thôi, ta biết nàng cũng muốn ta giúp nàng ta.”
Du Yên liếm liếm môi: “Ai nói, rõ ràng là chàng tự muốn giúp.”
“Yên nhi của ta ngoài lạnh trong nóng.” Liễu Uẩn Chi nâng tay nàng lên bên môi rồi hôn nhẹ.
Du Yên rên khẽ một tiếng rồi mới nghĩ đến điều gì đó, dặn dò hắn: “Nếu chàng đến Kỳ phủ, không được đi gặp tiểu thư nhà họ Kỳ.”
Liễu Uẩn Chi nghi hoặc trong lòng, hỏi nàng: “Sao nàng biết nhà họ Kỳ có một tiểu thư?”
Du Yên trong nháy mắt giật mình nghĩ mình đã bị lộ, chớp chớp mắt: “Nghe nói đó… nghe nói tiểu thư nhà họ Kỳ hống hách ngang ngược, tính tình hung dữ, ai gặp người đó xui xẻo.” Nói xong còn bổ sung một câu: “Còn nghe nói nàng ta thích những chàng trai tướng mạo tuấn tú như chàng đây. Ta… thật sự có chút lo lắng.” Nàng lại cau mày ủ rũ nói.
Liễu Uẩn Chi nhìn là biết nàng đang ghen, lại còn là kiểu ghen tuông chưa thấy bao giờ. Trong lòng hắn bỗng vui lên, được nàng để ở trong lòng thế này, hắn cực kỳ hài lòng.
Hắn vốn định trêu nàng, thế nhưng lại không nỡ nhìn nàng tức giận, hắn ngay lập tức ghé sát lại hôn lên môi nàng, sau đó nhìn dáng vẻ mơ màng của nàng rồi lại cười cười chạm lên đầu mũi nàng, nghiêm túc nói: “Kiếp này của ta chỉ có một nữ nhân là nàng, nàng tin ta.”
Du Yên thấy hắn nghiêm túc thâm tình như vậy, đầu mũi bỗng thấy cay cay, mở miệng nói: “Được, được, được, ta tin chàng.”
Thế nhưng kiếp này số phận sẽ đối xử tốt với bọn họ chứ?
Bọn họ thật sự có thể thoát khỏi bi kịch kiếp trước không?
Lòng Du Yên lại nổi lên một sự phiền muộn, nàng ngước mắt lên nhìn gương mặt tinh tế, dịu dàng của Liễu Uẩn Chi, nàng dần yên tâm.
Kiếp này, nàng phải nắm chặt tay hắn, cùng ngăn chặn những bi kịch sắp tới.
*
Ngày mai Liễu Uẩn Chi phải đến Kỳ phủ, lúc này trời đã sập tối, vậy mà Liễu Uẩn Chi vẫn chưa về phủ.
Tuy hôm nay trước khi hắn ra ngoài đã nói trước với Du Yên rằng tối nay sẽ về muộn, thế nhưng Du Yên vẫn không kiềm được mà nhớ nhung.
Nàng bọc mình trong chiếc áo khoác ngoài, ngồi trước chiếc bàn dưới tán cây anh đào đợi hắn trở về.
Bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.
Lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy mình đã trở về phòng ngủ, quần bị cởi ra, đôi chân trắng nõn bị một bàn tay mò vào, cơ thể ấm nóng quen thuộc sau lưng có thứ gì đó thoáng cái đã tiến vào người nàng.
Nàng rên nhẹ một tiếng, từng tiếng rên “ưm ưm” vang lên, miệng thì mắng Liễu Uẩn Chi: “Ta vẫn còn đang ngủ mà chàng cũng có thể làm ta được.”
Giọng nói mềm mại kích thích dục vọng của Liễu Uẩn Chi càng mạnh hơn, hắn nghiêng người tiến vào bên trong huyệt nhỏ của nàng.
Du Yên có thể cảm nhận được ngọn lửa dục vọng của hắn còn dữ dội hơn lúc bình thường.
*
Đêm nay hắn đang nghị sự với các quan viên khác, vốn dĩ đang ăn uống trong lầu, đã gần đến lúc kết thúc. Bỗng nhiên có rất nhiều nữ tử bước vào phòng, đa phần đều có da có thịt, vừa nhìn đã biết là những nữ tử phong trần.
Trên người họ mang theo một mùi hương khó ngửi, mặt thì lại thoa phấn, người nào người nấy đều nở nụ cười muốn tiến sát đến hầu hạ.
Một trong những quan viên vẫy tay gọi một cô nương đến bên chân, bàn tay to lớn hươ hươ, cười nói: “Bàn việc công lâu như vậy rồi, mọi người thoải mái chơi đi. Các cô nương đều rất chất lượng, mỗi người một nàng, là ta cất công chuẩn bị đó.”
Những quan viên khác nghe vậy thì lộ ra vẻ thô tục, sau khi cười cảm ơn thì một người chọn một nàng.
Chỉ có mình Liễu Uẩn Chi xanh mặt ngồi nghiêm chỉnh, các cô nương từ từ bị kéo đi, chỉ còn sót lại một cô nương.
Bích Song đỏ mặt nhìn Liễu Uẩn Chi cách đó không xa, tim nàng ta cứ liên tục đánh trống, nàng ta biết nam tử dung mạo anh tuấn này là Trạng Nguyên khoa cử năm nay, thầm nghĩ, mình đúng thật là có phúc ba đời mới có thể được hầu hạ nam nhân thế này.
Nàng ta cứ nhìn hắn như vậy, đợi hắn bước sang nắm lấy tay nàng ta rồi ôm vào lòng giống như những nam nhân khác.
Thế nhưng hắn lại không, hắn chỉ cau mày rồi cúi đầu uống trà, thỉnh thoảng ngẩng đầu xem cảnh tán tỉnh của những người xung quanh, sau đó lại vội vàng tránh mắt đi.
Bích Song cũng không dè dặt nữa, nàng ta tiến lên mấy bước, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Như dự đoán, Liễu Uẩn Chi trực tiếp đứng dậy, mặt mày cau lại, sau khi vội vàng cáo biệt với những quan viên còn lại thì rời đi ngay, không thèm nhìn nàng ta một cái.
Các quan viên đối mắt nhìn nhau, thế nhưng sau đó cũng quên đi rồi đắm chìm trong cơ thể mềm mại của các nữ tử.
Chỉ có mình Bích Song ngồi đó nức nở.
*
Sau khi Liễu Uẩn Chi trở về, biết Du Yên có thể đã ngủ nên thả nhẹ bước chân đi vào sân.
Hắn nhìn một cái liền thấy Du Yên nằm trên bàn đá ngủ thật ngon lành.
Hắn sợ nàng cảm lạnh, gấp gáp ôm nàng vào phòng, sau khi cởi giày tất ra, thấy dung nhan xinh đẹp khi ngủ của nàng thì có chút đứng ngồi không yên.
Cảnh tượng tán tỉnh ôm hôn của những quan viên và các nữ tử trong tiệm cơm lúc nãy lại đột nhiên xuất hiện trong đầu, hắn không kiềm được nữa, hôn lên chiếc miệng nhỏ của nàng, thơm thơm ngọt ngọt.
Sau đó thì lại không nhịn được mà sờ lên làn da mượt mà bóng bẩy của nàng, cứ vuốt ve rồi dục vọng nhanh chóng dâng lên, hắn hôn lên tấm lưng trần của nàng, kéo đùi nàng ra, chống lên lối vào ẩm ướt ấm nóng, tiến vào từng chút một.
Tuy nàng vẫn đang ngủ, thế nhưng cũng vẫn mút lấy hắn thật chặt.
Hắn nhanh chóng làm mấy phát thì Du Yên liền tỉnh giấc.
…
Tuy miệng Du Yên mắng, thế nhưng cơ thể thì lại thành thực phản ứng lại, nơi giao hợp vô cùng ướt át, thân dưới của nàng hệt như nguồn nước, đâm vào thì có thể tiết nước ra ngay.
Liễu Uẩn Chi ôm lấy người nàng, nhẹ nhàng mơn trớn cổ nàng, vừa ấm vừa thơm.
“Yên nhi thoải mái không?”
Du Yên xấu hổ không dám đáp lại hắn, hắn liền tăng nhanh tốc độ, ép nàng phải dùng tiếng rên để trả lời.
Vật to lớn thẳng tắp chuyển động cực nhanh bên trong huyệt đạo chật hẹp và ấm nóng, cơ thể hai người ép vào nhau, tim cũng gần sát lại, nhịp đập cũng như hòa cùng một nhịp, không thể nào ăn ý hơn.
Một tình yêu hừng hực lửa.
Một dục vọng trần trụi lúc ban sơ.
Hạnh phúc gần như muốn nức nở.
Âm thanh “ưm a” quyến rũ vang lên trong phòng, truyền vào trong lọ dế của Du Yên, giấu vào đôi giày thêu của nàng.
Ánh trăng cũng trốn vào mây.