Đọc truyện Tình cờ cướp được tương tư – Chương 21:
Chương 21: Đã chết một lần
Du Hoằng Nghĩa nghe được động tĩnh, nhìn về phương hướng của hai người.
Trên cây cầu nhỏ giữa lòng sông kia, vẻ mặt Du Yên hoảng hốt sợ hãi, hai tay vịn ngay thành cầu, nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước với vẻ lo lắng, hắn lại nhìn về mặt nước, có người rơi xuống nước, nhìn kỹ thêm một chút —
Xiêm y màu trắng nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
…
—-
Tiểu Ngư Nhi chơi bùn trong sân của Du Yên, mặc dù chơi rất vui vẻ nhưng trong lòng vẫn có một chút tiếc nuối.
Vừa nãy khi Du đại ca muốn cùng nó thả đèn Khổng Minh thì vị công tử áo trắng kia đột nhiên rơi xuống nước, Du Yên tỷ tỷ và Du đại ca hốt hoảng chạy đi cứu hắn. Tuy sau đó vị công tử áo trắng kia sẽ tự bơi lên bờ, cũng không có nguy hiểm gì nhưng đương nhiên không thể tiếp tục kế hoạch thả đèn Khổng Minh được nữa rồi.
Liễu Uẩn Chi nghỉ ngơi trong phòng, Tiểu Thúy bưng một chén canh gừng nóng hổi cho hắn, nàng ấy thấy Du Hoằng Nghĩa đang nói chuyện với Du Yên trong sân, lại nhịn không được mà lén gia nhập vào cuộc trò chuyện—
“Sao hắn lại rơi xuống nước hả?” Du Hoằng Nghĩa hỏi.
Du Yên nhìn xuống đất, ngậm miệng không trả lời.
“Muội khá lắm, một đại nam nhi như vậy mà muội cũng có thể đẩy người ta xuống nước.” Du Hoằng Nghĩa quở trách nàng.
“Không phải… Là…” Du Yên tính giải thích theo bản năng, vừa mở miệng lại phát hiện những gì hắn nói là sự thật, là chính nàng đẩy người ta xuống nước.
“Muội đẩy người ta xuống nước, muội chăm sóc người ta cho tốt đi.” Du Hoằng Nghĩa phất phất tay, chỉ vào Đông sương rồi nói.
“Muội không được.” Lúc này Du Yên trả lời rất nhanh.
Tiểu Thúy ở bên cạnh nghe đáp án này xong thì cảm thấy sốt ruột thay nàng. Sao lại có thể nói không được chứ? Không dễ gì mới có mỹ nam nằm trên giường như thế, tiểu thư chỉ cần đi tới chăm sóc một lúc, chắc chắn có thể đẩy nhanh tốc độ phát triển, sao lại nói không được chứ? Nàng ấy đi tới đỡ cánh tay Du Yên rồi vội vội vàng vàng gật đầu với Du Hoằng Nghĩa, “Nàng được, tiểu thư có thể được.”
Du Hoằng Nghĩa nở nụ cười thỏa mãn, bỗng nhiên ống quần bị kéo lại, hắn cúi đầu thấy Tiểu Ngư Nhi trưng gương mặt bẩn thỉu dơ dáy ra và mở miệng: “Du đại ca, trời đã tối rồi, đệ phải về. Nếu không thì mẫu thân đệ sẽ lo lắng lắm.” Du Hoằng Nghĩa ngồi xổm xuống, ôm tiểu tử đó vào trong ngực, đưa tay lau sạch bùn đất khô trên mặt nó, “Ta đưa đệ về.” Khi rời khỏi còn quay đầu lại, gương mặt hắn tỏ vẻ lo lắng, nhìn về hướng Đông sương và nói: “Nước sông lạnh thế kia, không biết thân thể Liễu công tử có sinh bệnh hay không nữa…”
Du Yên cắn chặt răng, sự xấu hổ trong lòng càng thêm nồng đậm. Tiểu Thúy lại còn châm ngòi thổi gió bên cạnh, “Tiểu thư, ta vừa đưa canh gừng cho Liễu công tử, sắc mặt công tử thật sự trắng như từ giấy vậy…”
Du Yên không nói gì nữa, bước từng bước tới trước cửa Đông sương, gõ cửa một cái, sau khi nghe tiếng trả lời bên trong thì đi vào.
—
Liễu Uẩn Chi thay đổi xiêm y, ngồi trên ghế uống canh gừng, sau khi nghe tiếng cửa phòng mở thì đặt chén sứ xuống rồi ngước mắt nhìn nàng. Buổi chiều, hắn nóng đầu tự đi tỏ tình, sau khi thấy vẻ mặt nàng xoắn xuýt do dự thì đã biết tình hình không ổn. Nhưng không sao cả, hắn thích nàng là thích nàng, nàng không có tình cảm với hắn, tuy hắn rất khó chịu nhưng cũng không để ý quá mức, cuộc sống này còn rất dài, nàng sẽ… sẽ nhìn hắn một lần mà thôi.
Du Yên không dám nhìn mặt hắn, chỉ nhìn một cái trong lúc vô tình thì trên mặt lập tức nóng lên. Nàng ngồi vào ghế đối diện hắn, nhìn bát canh gừng trên bàn kia, nước canh vàng óng trong veo dưới ánh nến, hơi nóng tỏa ra nghi ngút, chầm chậm bốc lên cao khiến mặt Liễu Uẩn Chi bị che mờ mờ, cho nên biểu cảm của hắn có hơi mơ hồ.
Hai người đều im lặng một hồi lâu, Du Yến nói chuyện với bát canh gừng kia: “Rất xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
Giọng nói của Liễu Uẩn Chi truyền tới như thể có một con trùng bò vào trong tai nàng, ngưa ngứa.
Sau đó là một khoảng lặng, Du Yên cảm thấy không khí xung quanh từ từ ấm lên, ngón tay không ngừng xoắn lại ở dưới bàn, cuối cùng, nàng đứng dậy, nhìn Liễu Uẩn Chi rồi nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, hai ngày nữa ta sẽ sai người đưa ngươi lên Kinh Thành thi.”
Liễu Uẩn Chi hốt hoảng, “Du Yên.” Hắn gọi tên nàng.
Du Yên dừng lại.
“Những lời ta nói với nàng trên cầu là lời thật lòng. Ta… lòng ta có nàng.” Liễu Uẩn Chi ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy thành khẩn và mong đợi.
Du Yên vừa nghe nói như thế, lỗ tai tự động đỏ lên, mặt cũng nóng như bị lửa thiêu. Nàng nhìn vào trong mắt hắn, đôi mắt thâm tình kia như muốn cuốn nàng vào. Du Yên nhìn hắn với vẻ sững sờ, một giây sau đó nàng suýt muốn đồng ý, muốn nói với hắn rằng lòng nàng cũng có hắn, kiếp trước là thế, kiếp này cũng thế.
“Hiện giờ nàng không có tình cảm với ta, ta cũng không miễn cưỡng, nhưng mà có thể không cần trốn tránh ta không? Cũng không nên vội đuổi ta đi.” Âm thanh Liễu Uẩn Chi dịu dàng, giọng nói mang theo một chút ý cầu xin.
Du Yên chỉ cảm thấy tim mình như bị một bàn tay to bóp chặt lại tới mức thở không nổi, khóe mắt bỗng dưng đã ươn ướt. Sao nàng xứng chứ? Hắn có học thức cao, tài mạo song toàn*, sau này lại còn vượt qua kì thi khoa cử. Bây giờ lại nói chuyện với nàng một cách khép nép như thế, cầu xin nàng đừng đuổi hắn đi. Rốt cuộc nàng dựa vào cái gì đây?
*Tài mạo song toàn: tài hoa và dung mạo đều xuất sắc.
Nàng cúi đầu hé miệng, một giọt lệ trong suốt rơi xuống mặt đất.
Liễu Uẩn Chi không biết vì sao nàng rơi lệ, tưởng rằng hắn ép nàng khiến nàng khẩn trương nên lại nói với giọng gấp gáp: “Ta… ta không có ý ép nàng… Aiz, ta thật sự không biết nên nói thế nào…” Mười mấy năm qua hắn đọc không ít sách, trong bụng cũng có rất nhiều kiến thức, hắn đảm bảo mình có thể chậm rãi nói chuyện trước mặt mọi người với thái độ tự nhiên. Nhưng chỉ khi đối mặt với nàng, hắn lại lo lắng cuống cuồng như đứa bé, mọi lời nói và cử động đều phải diễn tập vài lần trong đầu rồi mới dám nói ra trước mặt nàng.
Du Yên lau nước mắt của mình, hít thở vài hơi. Nàng làm như vậy một lúc thì đã suy nghĩ tốt rồi. Nếu biết hắn có con đường phải đi rồi mà còn dây dưa cùng hắn là hại hắn cũng hại chính mình và hại toàn bộ Du trại. Nàng không thể để thảm kịch kiếp trước xảy ra lần nữa.
“Ngày mai ngươi lập tức lên đường.” Nàng chỉ để lại một câu như thế rồi lập tức bước nhanh ra ngoài.
Để lại một mình Liễu Uẩn Chi sửng sống y như một tảng đá ở trong phòng, thật lâu sau đó hắn mới lộ ra một nụ cười thê lương.
Du Yên buồn bực không vui đứng ở trong phòng.
Lúc này Tiểu Thúy đẩy cửa đi vào, nói với nàng rằng từ khi đại đương gia dẫn Tiểu Ngư Nhi trở về thì hồn bay phách lạc, giờ phút này còn đang lẳng lặng uống rượu một mình ở tiền sảnh.
Du Yên vội vàng đi tới, nàng nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ không vui của ca ca, thở dài trong lòng, huynh muội nàng có cùng tâm trạng sao?
Nàng ngồi bên cạnh Du Hoằng Nghĩa, Du Hoằng Nghĩa nhướng đôi mắt say lờ đờ nhìn nàng, sau đó đột nhiên cười lên, mở miệng hỏi: “Yên nhi cũng có chuyện phiền lòng?”
Du Yên tự rót cho mình một chén rượu, nàng ngắm chất lỏng trong suốt trong chén nhỏ kia rồi uống một hơi cạn sạch.
Du Hoằng Nghĩa nhìn nàng bằng đôi mắt khép hờ, “Tửu lượng không tệ lắm, có thể so sánh với ta được.”
Du Yên không nói chuyện chỉ rót cho mình một ly thật đầy.
Huynh muội hai người cứ thế mà uống rượu với nhau, Tiểu Thúy ở bên cạnh thấy sốt ruột mới nói lảm nhảm: “Ta gọi tiểu thư tới khuyên, không ngờ lại đến uống chung.”
Du Hoằng Nghĩa nhìn Du yên chằm chằm, trong đầu đột nhiên kịp thời phản ứng: “Không phải bảo muội đi chăm sóc Liễu công tử sao? Sao lại chạy tới đây uống rượu giải sầu cùng ta vậy hả?”
“Ca, huynh đừng góp vui một cách mù quáng như thế nữa, muội và hắn không có khả năng đâu, hắn có con đường hắn phải đi… Muội cũng có chuyện mình cần làm.” Du Yên thở dài.
Du Hoằng Nghĩa đảo mắt, giơ tay gõ đầu nàng một cái, hai tiếng “cốc cốc” vang to vô cùng, hắn cười nói: “Sao lại tỏ vẻ như người từng trải thế?”
“Muội 15 rồi.” Mặc dù Du Yên say nhưng vẫn nhớ phản bác lại
“Ở trong mắt ta, muội không khác gì Tiểu Ngư Nhi đâu…” Nói tới đây, vẻ mặt Du Hoằng Nghĩa dần dần nghiêm túc.
“Huynh bị gì vậy? Sao lại ngồi đây uống rượu một mình?” Du Yên hỏi thắc mắc vẫn luôn tồn tại nãy giờ.
Du Hoằng Nghĩa lắc đầu, không muốn nhiều lời với nàng, chỉ nhìn nàng thật sâu rồi mở miệng: “Huynh nhìn ra được, muội cũng có ý với vị Liễu công tử kia, vì sao không mở lòng để chấp nhận hắn? Hắn thật sự là nam nhân tốt nhất ta từng thấy.” Ừm, tốt hơn Doãn Ngô nhiều.
Du Yên rầu rĩ lắng nghe chứ không nói chuyện.
“Muội nghe ca ca nói… Trong lòng nghĩ sao thì cứ vậy đi, nếu có tình mà lại bỏ lỡ, vậy cũng khiến cho… khiến lòng người đau đớn.” Du Hoằng Nghĩa lẩm bẩm nói, càng nói âm thanh càng nhỏ, không biết là nói cho ai nghe.
Du Yên nấc một tiếng đầy vang dội, đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn Du Hoằng Nghĩa, đôi mắt lấp lánh như bầu trời đầy sao. Nàng giơ ngón tay và đặt lên môi mình, sau khi thở dài một tiếng, Du Yên nhỏ giọng nói: “Ca, muội nói cho huynh một bí mật… Muội đã từng chết một lần.”
—