Tình cờ cướp được tương tư

Chương 1


Đọc truyện Tình cờ cướp được tương tư – Chương 1:

Chương 1: Con dế
 
Người ta thường nói trước khi chết, tất cả mọi chuyện xảy ra ở đời này sẽ lướt qua trước mắt như đèn kéo quân.
 

Trước khi chết, Du Yên nhìn thấy gì?
 
Giống như một cuốn tự họa thật dài trải ra trước mắt nàng.
 
Phụ mẫu đã mất sớm, ca ca thương yêu nàng, Doãn Ngô, còn có Liễu Uẩn Chi, Kỳ Hạ Dao, Dương Ngọc Kha…
 
Cuối cùng nàng nhìn thấy hài tử bé bỏng của mình.
 
Đứa con vẫn còn ở trong bụng nàng chưa được sinh ra.
 
Tầm mắt dần dần bị nhòe đi bởi những giọt nước mắt, nàng không nhìn thấy gì nữa.
 
Những người yêu nàng đã chết hết, nàng cũng không có lý do gì để tiếp tục sống tạm bợ những ngày sau này nữa.
 
Nàng nhắm hai mắt lại.

 
Một giây trước khi mất đi ý thức, nàng nghĩ đến, không biết Mạnh Bà có đang chờ nàng bên cầu Nại Hà để đưa canh cho nàng uống giống như lời hắn nói hay không.
 

 
Khi Du Yên mở mắt ra thì nhìn đình giường trước mặt đến xuất thần, trong não rỗng tuếch. Đột nhiên, đầu nàng đau buốt như muốn nứt ra, nàng ôm lấy đầu mình đau đớn nức nở, chỉ một lát sau lại lâm vào mê man.

 
Mặt trời ngả về Tây.
 
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Du Hoằng Nghĩa mệt mỏi phong trần bước vào. Hắn lập tức vén vạt áo ngồi vào bàn tròn, ngửa đầu uống ừng ực một hơi cạn sạch ly trà trên bàn, nước từ khóe miệng của hắn chảy về phía cổ.
 
Du Yên đã tỉnh lại nhưng vẫn chỉ sững sờ chăm chú nhìn hắn.
 
Du Hoằng Nghĩa thấy ánh mắt kỳ lạ của muội muội nhìn mình, không khỏi lo lắng: “Làm sao thế? Cơ thể không khỏe à? Nghe Doãn Ngô nói cả ngày hôm nay muội không bước ra khỏi phòng.”
 
Đột nhiên nước mắt Du Yên trào ra, nàng vốn chỉ là yên lặng chảy nước mắt, sau đó lại khóc ầm lên.
 
Du Hoằng Nghĩa luống cuống, tay chân hắn vụng về lau nước mắt cho nàng, miệng dỗ dành: “Kẻ nào chọc giận muội? Ca ca thay muội dạy dỗ hắn.”
 
Du Yên rầu rĩ khóc huhu trong ngực ca ca mình, gắng sức mà ôm huynh ấy, giống như chỉ có như thế nàng mới cảm nhận được rằng ca ca mình còn sống. Cuối cùng nàng cũng chấp nhận chuyện mình sống lại là thật, nàng đã quay về, ca ca cũng quay về, Doãn Ngô cũng vậy.
 
Doãn Ngô ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động sốt ruột chạy vào muốn xem đã có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sững sờ tại chỗ.
 
Nguyên nhân rất đơn giản, đã lâu lắm rồi Du Yên không khóc, chứ đừng nói khóc đến mức khổ sở tột cùng như vậy.
 
Ở trong trại, nàng là “đại ma vương”, chưa bao giờ bị ai bắt nạt, sao lại có thể khóc thành mít ướt như thế này.
 
Du Hoằng Nghĩa vừa dỗ nàng vừa nhướng mắt nhìn Doãn Ngô, im lặng nói bằng khẩu hình miệng, hỏi hắn có chuyện gì thế này?
 
Doãn Ngô nhún nhún vai thể hiện mình không biết gì cả.
 

 

Du Hoằng Nghĩa và Doãn Ngô đi rồi Du Yên mới bắt đầu suy xét về tình cảnh hiện tại của mình …
 
Chết đi sống lại.
 
Nàng xác định nàng đã chết rồi, chính tay nàng cắm chủy thủ vào trái tim nên không có khả năng sống sót.
 
Nhưng sau khi nàng chết lại không gặp cầu Nại Hà, cũng không nhìn thấy Mạnh Bà, càng không uống bát canh kia.
 
Nhớ lại đời trước, người kia giải thích cho nàng, nói người sau khi chết sẽ đầu thai chuyển thế.
 
A. Tất cả đều là nói bừa.
 
Nàng đá người kia ra khỏi đầu, phun một ngụm nước bọt vào không khí.
 
Nếu đã sống lại, nhất định nàng không được rơi vào kết cục giống như kiếp trước. Nàng cần chuẩn bị chu đáo, ngăn ngừa mọi thảm kịch, nàng muốn ca ca sống sót, muốn Doãn Ngô sống sót.
 
Bước đầu tiên, đó là… yêu cầu Du Hoằng Nghĩa không được chặn đường cướp bóc.
 
“Du trại”, “Du trại” gọi thì rất dễ nghe, nhưng trong phạm vi vài trăm dặm, ai chẳng biết Du trại chính là một hang ổ thổ phỉ.
 
Kiếp trước, khi Du Yên mới hiểu được một chút lễ nghi đạo đức thì không đồng ý, không thể lý giải được hành vi cướp bóc của ca ca. Nhưng Du Hoằng Nghĩa nói cho nàng huynh ấy “cướp của người giàu chia cho người nghèo” nên khác với thổ phỉ chuyên cướp bóc khác.
 
Sau đó Du Yên mới biết, nha môn quan phủ bắt người thì căn bản bất kể có phải là người cướp của người giàu chia cho người nghèo hay không.
 
Thậm chí, bọn họ còn chuyên đi bắt những thổ phỉ chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo đó.
 


 
Du Hoằng Nghĩa cảm thấy muội muội của mình vô cùng quái gở suốt nhiều ngày trời.
 
Đấy, không phải là lại đến nữa sao.
 
“Ca, huynh đừng đi làm thổ phỉ nữa.” Du Yên ngồi bên cạnh huynh trưởng, chân đẹp đang bắt chéo, miệng cắn hạt dưa tách tách.
 
“Thổ phỉ cái gì! Chúng ta là người tốt, làm sao lại nói mình là thổ phỉ vậy?”
 
“Huynh đi vào thôn dưới chân núi, tùy tiện giữ một người lại hỏi xem, Du trại có phải là sào huyệt thổ phỉ hay không.” Du Yên liếc xéo hắn một cái.
 
“Có trời đất chứng giám, ta người ngay không sợ chết đứng, ta không thẹn với lương tâm.” Du Hoằng Nghĩa mang dáng vẻ chẳng có gì nghiêm trọng, cơ bản không thèm đặt những lời nàng nói trong lòng.
 
“Ca, huynh nghe lời muội nói đi mà.” Du Yên thấy huynh ấy không ăn cứng thì nàng liền mềm.
 
“Yên nhi, đã nhiều ngày rồi, muội không thích xuống dưới chân núi sao?” Du Hoằng Nghĩa không muốn nói tiếp đề tài này với nàng nữa.
 
Trước kia, Du Yên rất thích đi dạo chợ dưới chân núi, thả hoa đăng trên sông, chọi dế, đi tới rạp hát nghe tiểu khúc một chút, sau đó lại đến quán trà nghe đọc sách, giảng chuyện xưa.
 
“Muội… muội không phải đang phiền lòng chuyện của huynh sao, ca, muội cũng vì muốn tốt cho Du trại, nếu sau này khi quan phủ diệt trừ thổ phỉ, chắc chắn Du trại sẽ gặp nguy hiểm.” Du Yên ôm cánh hay của hắn, nài nỉ rất tội nghiệp, nàng ngước khuôn mặt nhỏ trắng như sứ vô cùng tủi thân lên, môi bĩu rất cao, mắt nai như chứa nước, giống như chỉ cần hắn không đồng ý, nàng sẽ rớt trân châu.
 
Du Hoằng Nghĩa thở dài, trong lòng suy nghĩ lời nàng nói, không nói gì, mang vẻ mặt không còn cách nào khác ra ngoài.
 
Du Yên biết phản ứng như thế này của huynh ấy hơn phân nửa là có hy vọng. Hơn nữa, chuyện gì Du Hoằng Nghĩa đã đáp ứng nàng nhất định sẽ làm được, nàng không phải lo lắng Du trại sẽ bị quan phủ triều đình tiêu diệt giống như kiếp trước nữa.
 
Nàng đứng dậy khỏi ghế, vỗ vỗ tay, phủi hết những mảnh vụn trên tay xuống, trong lòng nghĩ, cuối cùng cũng có thể xuống phiên chợ lớn dưới chân núi để quậy rồi.
 
Dù đã trải qua một đời người, kết cục kiếp trước cũng rất thê thảm, nhưng nàng vẫn duy trì được nét ngây thơ, chất phác, hiếu động. Cho dù có thai trong người nàng vẫn chạy nhảy hoạt bát, kiếp trước bị không ít người la mắng.
 
Nàng vẫn sống dưới sự bảo hộ của người khác, luôn được chăm sóc yêu thương, ở Du trại có Du Hoằng Nghĩa, ở Liễu trạch có Liễu Uẩn Chi…

 
Trong đầu đột nhiên nhớ tới người kia, Du Yên lắc lắc đầu không muốn nghĩ đến hắn nữa.
 
Nàng nắm chặt túi tiền nặng trĩu bên hông, suy nghĩ nên đến quán trà nào nghe đọc sách thì được.
 

 
Ai ngờ.
 
Ngày hôm sau, ca ca của nàng lại dẫn về cho nàng một người khiến nàng chìm ngập trong tai ương.
 
Nàng mới từ chợ trở về, trong tay còn cầm theo một lọ dế, những con dế bên trong không ngừng kêu, nàng chơi vô cùng vui vẻ.
 
Biểu cảm trên mặt của nàng vừa nhìn thấy đống sách vở đang rải rác ngoài phòng mình thì cứng đờ lại.
 
Cạnh cửa là một cái túi xách lớn, có vẻ như đang đựng quần áo.
 
Âm thanh thoải mái của Du Hoằng Nghĩa vang lên từ phía sau: “Yên nhi, không phải muội không thích loại hình khí thế hào hùng như Doãn Ngô sao? Huynh tìm cho muội một tên thư sinh, đảm bảo muội sẽ thích.”
 
Lời nói giống y đúc như kiếp trước.
 
Lọ dế trên tay nàng rơi xuống đất, dế từ trong lọ nhảy ra, bò trên mặt đất gáy réc réc.
 
Một lúc lâu sau, Du Yên mới quay đầu lại hỏi Du Hoằng Nghĩa: “Huynh khẳng định không phải cướp tới chứ? Huynh…! Không cướp tiền nhưng ngược lại cướp người cho muội?”
 
“Đúng, ta bị lệnh huynh bắt tới.” Cửa phòng bị đẩy ra, Liễu Uẩn Chi mặc bạch y đi ra, đặt tay mình sau gáy, dáng vẻ giống như vừa mới tỉnh lại, nét mặt bình tĩnh không hề có chút kinh ngạc nào, ánh mắt thản nhiên dừng trên người Du Yên.
 
“Dế chạy mất đó.” Hắn nhìn loài động vật đang gáy hỗn loạn trên mặt đất, nhắc nhở.
 
“Nhưng ta chạy không thoát.” Du Yên chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú dịu dàng, nhỏ giọng lầm bầm.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.