Tình cờ cướp được tương tư

Chương 12


Đọc truyện Tình cờ cướp được tương tư – Chương 12:

Chương 12: Tiểu Ngư Nhi
 
“Ngươi đừng để tâm lời huynh ấy nói.” Du Yên cúi đầu nhìn đất, hoa đào trên đất cũng bị những ngọn gió xuân thổi bay lên.
 
Sau khi Liễu Uẩn Chi phản ứng lại cũng hiểu là bản thân mình đường đột, “ừ” một tiếng rồi không nói tiếp nữa.

 
“Vậy… ngươi không giận nữa chứ?” Du Yên ngẩng đầu nhìn hắn, ngập ngừng mở miệng. Trong mắt là vẻ cẩn thận.
 
“Ừm.” Không giận nữa, thậm chí còn hơi sung sướng.
 
Liễu Uẩn Chi nhớ đến nỗi không vui trước đó, thật sự cảm thấy bản thân mình mâu thuẫn, không hề bình thản như trước nữa.
 
Cảm xúc của hắn bị nữ tử trước mắt nắm chặt trong tay.
 
Nhất cử nhất động, mỗi một nụ cười, một cái cau mày của nàng cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
 
“Vậy thì tốt.” Du Yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, bàn tay đang siết chặt cũng dần buông ra, lộ ra một nụ cười thoải mái.
 
“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
 

“Nàng cũng vậy.”
 

 
Mặc dù Du Hoằng Nghĩa hiểu lầm nàng với Lang Thanh, nhưng nàng cũng không thể bởi vì chuyện nhỏ này mà cắt đứt quan hệ với hắn.
 
Hôm nay vừa vặn có thời gian rảnh, nàng lại đến quán trà tìm hắn.
 
Hôm nay hắn không kể chuyện, chưởng quầy nói hắn đang rửa chén trong nhà bếp phía sau, hỏi Du yên có muốn gọi hắn ra không.
 
Du Yên cuống quýt xua tay, nàng chỉ buồn chán nên đến tìm hắn chơi thôi, không thể làm phiền đến công việc của hắn.
 
Nàng nói cảm ơn với chưởng quầy rồi đi ra khỏi quán trà.
 
Chân trời vẫn rất sáng, chợ cũng vẫn đang mở náo nhiệt, nàng sờ sờ túi tiền của mình, vẫn còn nặng trịch.
 

Hứng thú chơi đùa nổi lên, đúng lúc nàng có thể tìm kiếm vài thứ thú vị gì đó mang về Du trại chơi chung với Tiểu Thúy.
 
Đi xem một đường, trên tay nàng dần dần có thêm rất nhiều đồ vật —
 
Một chuỗi dây chín hạt.
 
Một con diều.
 
Còn có một túi bánh hoa đào nhỏ.
 
Nàng lấy một miếng bỏ vào trong miệng, vị ngọt xông thẳng từ cổ họng lên chóp mũi, nàng bị ngọt lan đầy cả miệng, vội vội vàng vàng uống một ngụm nước đè vị xuống.
 
Khi cất túi nước, ống tay áo của nàng bỗng nhiên bị kéo kéo vài cái.
 
Nàng cúi đầu xuống nhìn, là một đứa bé khoảng tám tuổi.
 
Đôi mắt trắng đen rõ ràng chăm chú nhìn thẳng vào túi bánh hoa đào bên hông nàng, cái miệng nhỏ còn nuốt nước miếng phát ra tiếng “ừng ực, ừng ực.”
 
Du Yên nhịn cười, ngồi xổm người xuống đối mặt với nó.
 
Mặc dù mặt nó hơi bẩn nhưng vẫn không giấu được làn da non nớt, trắng trẻo, mịn màng, khuôn mặt nhỏ bé phúng phính phình lên giống như hai cái bánh bao lớn.
 
“Muốn ăn sao?” Du Yên cầm lấy túi bánh hoa đào lắc lắc trước mặt nó.
 
“Muốn, muốn!” Đứa bé gật đầu không chút do dự, sự khát vọng được miêu tả sinh động trong đôi mắt.
 
Du Yên cười cười, đặt túi bánh hoa đào vào trong tay nó, mang vẻ mặt cưng chiều nhìn nó cuống quýt lấy bánh hoa đào ra rồi bỏ vào trong miệng.
 
Du Yên đưa nó vào bên cạnh ngồi, chống đầu nhìn nó ăn.
 
Con nít thích ngọt, cũng không thấy ngán.
 
Nó bỏ từng miếng từng miếng vào miệng, cũng chẳng uống nước, ăn đến miếng cuối cùng thì đôi môi bé bỏng trơn bóng cũng trở nên khô khốc.
 
Nó duỗi lưỡi liễm liếm môi mình, hồn nhiên chân chất.
 
Du Yên đưa cho nó túi nước của mình, nó nhận được vội vàng uống nước, không để ý đến dặn dò “chậm một chút, chậm một chút” của Du Yên bên tai.
 

Uống nước xong, nó lại chép miệng chậc lưỡi, vô cùng hài lòng, còn sờ sờ cái bụng nhỏ tròn trịa của mình.
 
Du Yên không nói chuyện, cũng chỉ nhìn nó thôi.
 
Nàng vẫn rất thích những đứa trẻ.
 
Bỗng dưng, hốc mắt nàng đã ươn ướt mà không hề có chút dấu hiệu nào báo trước.
 
Vốn nàng cũng có đứa bé của mình, đứa bé cùng với Liễu Uẩn Chi.
 
Nhưng nàng đã vứt bỏ bé con của mình, còn ném Liễu Uẩn Chi lại quá khứ.
 
Nếu như đứa bé của nàng có thể tiếp tục sống, nhất định cũng sẽ không khác gì đứa bé trước mặt này, cũng hồn nhiên ngây thơ như vậy.
 
Nét mặt Du Yên bi thương rồi bỗng nhiên rớt nước mắt.
 
Đứa bé thấy vậy thì luống cuống, tưởng mình ăn đồ của nàng nên nàng tiếc.
 
Nếu mẫu thân biết thì sẽ mắng nó mất.
 
Cánh tay mũm mĩm vội vàng đưa về phía mặt nàng, vụng về lau nước mắt cho nàng.
 
“Tỷ tỷ đừng khóc, đệ sai rồi, đệ không nên ăn hết tất cả, nên chừa cho tỷ một chút.” Đứa bé bối rối nói, giọng nói trẻ con vẫn còn đang run rẩy, khuôn mặt bé nhỏ nhăn lại vô cùng sốt ruột.
 
Du Yên nghe hết lời này thì lại nhịn không được muốn cười.
 
Nàng ôm lấy nó lên trên đùi mình, gạt sạch nước mắt trên mặt, sau đó tươi cười bẹo bẹo khuôn mặt tròn của nó: “Tỷ tỷ không giận, chỉ là bỗng nhiên nhớ đến một số chuyện đau lòng, bánh hoa đào ăn ngon không?”
 
“Ăn ngon lắm. Rất ngọt, ngọt đến tận tim luôn.” Đứa bé gật gật đầu, khuôn mặt thoải mái cọ cọ trong bàn tay nàng.
 
“Sao một mình đệ lại ở đây?” Du Yên cười mỉm hỏi nó.
 
“Mẫu thân đang bận làm việc ở trong quán, đệ lén chạy ra.” Đứa bé khẽ nói, còn ra giấu tay với nàng một tư thế đừng nói ra.
 
“Vậy đệ lén trốn đi như vậy mẫu thân đệ không lo lắng sao?” Du Yên lại hỏi.

 
“Không đâu, trong vòng một canh giờ đệ quay lại là được.”
 
“Vậy có phải đệ nên về rồi hay không?” Du Yên thuận theo lời nó hỏi tiếp.
 
“Đúng ha, sắp một canh giờ rồi. Mẫu thân đệ không thấy đệ sẽ lo lắng.” Đứa bé kia lập tức nhảy xuống khỏi đùi nàng.
 
“Tỷ đưa đệ về nha.” Du Yên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó.
 
Trên mặt của bé con hơi do dự, nghĩ nghĩ, rồi nắm tay Du Yên đi về phía trước.
 
Sau khi đến đích, vẻ mặt của Du Yên cứng lại.
 
Chỗ của mẫu thân đứa bé kia là…
 
Là thanh lâu trước đó nàng đã lén lút chuồn đến.
 
Bên đường đối diện có một nữ tử mang khuôn mặt dịu dàng đang đứng, vẻ mặt nàng kích động, tuyệt vọng, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây giống như đang tìm kiếm gì đó. Sau khi nhìn thấy đứa bé đang được Du Yên dắt trong tay thì cơ thể đang gồng cứng lập tức thả lỏng xuống, không ngừng vội vàng chạy tới.
 
Đứa bé thả tay Du Yên ra, cũng chạy về phía nữ tử.
 
Nàng giơ tay ôm chặt lấy nó, trên mặt là hạnh phúc ngỡ đã mất mà tìm lại được.
 
Đứa nhỏ trong ngực giống như là thứ quý giá nhất trên thế giới này của nàng.
 
Đứa bé chưa từng thấy mẫu thân lo lắng như vậy, nó đã thông minh từ nhỏ nên biết lúc này có lẽ mẫu thân thật sự giận rồi, nó quyết định đánh đòn phủ đầu.
 
Nó nắm lấy ống tay áo mẫu thân, hắng giọng nói: “Mẫu thân, con nhớ người quá.”
 
“Nhớ ta sao?! Ta thấy là con chỉ sợ không làm ta tức chết thôi.” Liên Băng Nghiên nghe thấy vậy càng giận, đẩy nó ra, trong đôi mắt đẹp bao hàm giận dữ.
 
“Sao mẫu thân lại nói thế chứ, vừa nãy con đi dạo trên đường, gặp một tỷ tỷ, tỷ ấy tốt lắm, đưa hết bánh hoa đào cho con ăn, còn đưa con về nữa.” Nó thấy mẫu thân không quan tâm đến sự làm nũng của mình thì dời đề tài đi.
 
Quả nhiên, Liên Băng Nghiên đang ngồi xổm trên mặt đất nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên nhìn Du Yên đang đứng bên cạnh.
 
Nàng ấy vội vàng đứng dậy, nắm tay đứa bé, nói lời cảm tạ với nàng.
 
Du Yên liền xua tay, trên mặt còn mang theo nét xấu hổ, nàng vẫn còn chưa tỉnh lại từ chuyện nàng ấy là người thanh lâu.
 
Liên Băng Nghiên đã từng gặp qua biết bao nhiêu người, lập tức biết suy nghĩ trong lòng Du Yên, cụp mắt nói: “Ta chỉ là nghệ kỹ.”
 
Du Yên bị nàng đoán trúng suy nghĩ trong lòng, vừa cuống vừa bối rối, thẹn vì tư tưởng mình xấu xa, nghĩ người ta là người của thanh lâu. Nàng đã từng đi tham quan trong đó một lần, khí chất của nữ tử phong lưu cũng không trong sáng, sạch sẽ giống như nàng ấy.
 
“Thật xin lỗi.” Du Yên thành khẩn xin lỗi.

 
“Không có gì, ta còn phải cảm ơn ngươi chăm sóc Tiểu Ngư Nhi giúp ta, nó làm phiền ngươi không ít đi.” Liên Băng Nghiên cúi đầu nói lời cảm ơn.
 
“Không đâu, nó ngoan lắm. Bé gọi là Tiểu Ngư Nhi à? Thật sự rất đáng yêu.” Du Yên cười nói.
 
“Đệ tên là Tiểu Ngư Nhi. Tỷ tỷ thì sao?” Cơ thể Tiểu Ngư Nhi đứng thẳng tắp, giống như một người lớn nho nhỏ hỏi nàng.
 
“Tỷ sao? Tỷ tên là Du Yên, đệ có thể gọi tỷ là Du tỷ tỷ.” Du Yên quay người nói với nói.
 
Nàng quay người, đương nhiên cũng không chú ý đến sau khi Liên Băng Nghiên nghe thấy tên nàng thì khuôn mặt tươi cười cứng đờ lại.
 
“Tỷ cũng là cá!” Tiểu Ngư Nhi mừng rỡ nói, kéo kéo tay mẫu thân mình, nói: “Tỷ tỷ cũng là cá đó.”
 
Liên Băng Nghiên bị nó kéo một cái, thoáng chốc đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
 
Nàng cong khóe miệng, sửa đúng: “Nhưng mà Du của tỷ ấy không giống với con đâu.”
 
“Ặc. Vậy thì thôi.”
 
Du Yên vốn đang kinh ngạc vì sao Liên Băng Nghiên lại biết Du của nàng không giống với Tiểu Ngư Nhi, sau lại nghĩ lại, tiếng tăm của những người Du trại nàng có muốn không nghĩ đến cũng khó.
 
“Du cô nương, ta không mang bất cứ thành kiến gì với Du trại cả, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Liên Băng Nghiên vừa nhìn thấy khuôn mặt tối xuống của nàng đã biết nàng đang nghĩ gì rồi.
 
Du Yên cảm thấy khiếp sợ, hình như mẫu thân của Tiểu Ngư Nhi biết thuật đọc tâm à. Nàng cười nói: “Không sao đâu.”
 
“Thật ra nhiều ngày gần đây, những người dân trong thôn biết được chuyện Du trại đến tặng gạo lần trước, đã bắt đầu thay đổi ấn tượng với Du trại rồi, ngươi không cần lo lắng quá.” Liên Băng Nghiên nói giọng dịu dàng.
 
Du Yên nghe thấy lời này, sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Thật vậy sao? Vậy thì tốt rồi.”
 
Nếu như Du trại có thể thay đổi được ấn tượng trong lòng các thôn dân, vậy thì nàng sẽ không phải lo lắng thảm kịch kiếp trước sẽ lại xảy ra lần nữa.”
 
“Đã có người đang nói Diêm Vương huynh sắp biến thành Bồ Tát huynh muội rồi.” Liên Băng Nghiên che miệng cười nói.
 
“Mẫu thân… sao lại là Diêm Vương và Bồ Tát chứ?” Tiểu Ngư Nhi ngây thơ ngẩng đầu hỏi Liên Băng Nghiên.
 
“Sau này mẫu thân sẽ lại nói cho con.” Liên Băng Nghiên yêu thương vuốt đầu Tiểu Ngư Nhi.
 
Du Yên nhìn thấy dáng vẻ hai mẹ con tim liền tim trước mặt, trong lòng cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần, sự khổ sở lại tràn ra.
 
Sợ tiếp tục nữa thì mình sẽ không khống chế được cảm xúc, nàng muốn tạm biệt.
 
Vừa nói, Tiểu Ngư Nhi lại nắm lấy ống tay áo nàng không cho nàng đi, kiên quyết muốn mời Du Yến đến nhà bọn họ ngồi chơi.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.