Đọc truyện Tình cờ cướp được tương tư – Chương 11:
Chương 11: Hắn muốn động tĩnh gì?
“Sao lại còn mắc nghẹn chứ? Đã sắp mười lăm tuổi rồi mà chân tay vẫn còn vụng về như vậy.” Du Hoằng Nghĩa nhìn Du Yên nghẹn đỏ mặt quở trách, trong mắt cất chứa sự lo lắng.
Du Yên đỏ mặt, hốc mắt cũng bị sặc đỏ lên, nhưng ánh mắt vô cùng căm phẫn vẫn trừng thẳng ca ca mình. Nói cái gì đâu không à! Nàng thật sự là nữ thổ phỉ sao? Muốn một người rồi không thích thì lại đổi người khác?
Lang Thanh thấy nàng không ho nữa thì ngừng tay.
Trước mặt Du Yên xuất hiện một chén nước, nhìn từ ống tay áo lên trên, nàng nhìn thấy vẻ mặt hơi không vui của Liễu Uẩn Chi, mặc dù hắn che giấu rất tốt nhưng nàng vẫn dễ dàng phát hiện, kiếp trước thỉnh thoảng hắn cũng sẽ lộ ra nét mặt như vậy.
“Cảm ơn.” Du Yên cúi đầu uống nước, trong đầu xoay chuyển rất nhanh —
Liễu Uẩn Chi tức giận, bởi vì những lời đó của ca ca nàng mà giận. Hắn giống như một món hàng bị cưỡng chế bắt đi, bây giờ tìm được món hàng khác thay thế xong rồi thì định vứt bỏ đi, dù cho là ai thì cũng sẽ không vui.
Du Hoằng Nghĩa chờ cho Du Yên uống nước xong, lại hỏi: “Muội nghĩ thế nào?”
“Đừng nói nữa!” Du Yên ép giọng giận dữ trách.
“Ta thấy Lang Thanh này cũng xứng với muội.” Du Hoằng Nghĩa không cho là đúng, thần kinh thô đến mức không hề cảm giác được bầu không khí kỳ lạ trên bàn cơm.
Trên khuôn mặt non nớt của Lang Thanh hiện lên ráng hồng, dáng vẻ vô cùng mắc cỡ.
Cái bát bị đập xuống bàn, phát ra một tiếng “cạch”.
Bốn người còn lại bị giật mình, không hiểu chuyện gì cả nhìn về phía người khởi xướng —
Doãn Ngô.
Hắn đã sớm không nhịn được rồi, Du Hoằng Nghĩa thật sự coi hắn chết rồi sao, cho dù hắn kém hơn Liễu Uẩn Chi, ngay cả thằng nhóc còn chưa dứt sữa này hắn cũng không so được nữa!
“No rồi.” Hắn mang khuôn mặt thối bước đi nhanh.
Du Hoằng Nghĩa nhìn theo bóng dáng Doãn Ngô, trong lòng thầm cảm thán: Huynh đệ à, không phải ta không vừa ý ngươi… ta vẫn hy vọng hậu nhân Du gia có thể lớn lên đẹp một chút.
Du Hoằng Nghĩa thấy bữa cơm này đã ăn thành như vậy rồi, không có tâm trạng hỏi lại nữa, cuối cùng tan rã trong không vui.
Liễu Uẩn Chi rời đi trước, Du Yên và Lang Thanh đi phía sau hắn, hắn bèn thả chậm bước chân, nghe bọn họ nói chuyện.
“Ca ca ta nói bậy đó, ngươi đừng để bụng chuyện đó.” Du Yên giải thích với Lang Thanh, mắt lại trộm liếc về thân ảnh cao ngất phía trước kia, không biết hiện tại hắn có còn giận nữa hay không.
“Không sao.” Lang Thanh cười nói, dưới đáy mắt là vẻ cô đơn.
Bị Du Hoằng Nghĩa nói trúng rồi, hắn thích Du Yên, sự lương thiện và trong sáng của nàng là những phẩm chất hắn hướng về nhất trên thế gian này. Mặc dù tuổi hắn còn nhỏ, nhưng trên lưng đã sớm đeo gánh nặng cuộc sống, vì sinh tồn, hắn đã làm không ít chuyện dơ bẩn, lăn lê bò lết, người có tiền đó là đại gia của hắn, vì tiền hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
Gặp Du Yên là chuyện ngoài dự tính của hắn.
Nàng thấy hắn bị đánh đáng thương thì cho hắn nửa tháng tiền tiêu vặt, thường xuyên đến quán trà nghe hắn kể chuyện, còn dẫn hắn về nhà mình ăn cơm.
Hắn vốn giống như con kiến lại được nàng xem như bằng hữu, để ở trong lòng. Nàng khích lệ hắn không hề tiếc lời, cổ vũ hắn, khiến hắn cảm thấy thì ra mình cũng có thể được người khác trân trọng.
Đương nhiên hắn sẽ thích nàng.
“Vậy ngươi…” Lang Thanh đắn đo mở miệng.
Ngươi thấy ta thế nào?
Còn chưa hỏi xong, Du Yên đã mang vẻ mặt có lỗi nói với hắn: “Ngươi đi về trước đi… ta có chút chuyện.” Nàng nói xong thì vội vàng đuổi theo Liễu Uẩn Chi phía trước.
Lang Thanh hết sức chăm chú nhìn theo bóng dáng của nàng, khẽ cười một tiếng, mang theo ý chế giễu rõ ràng.
Hắn vẫn biết, Du Yên không hề có ý với hắn về mặt đó.
Không sao cả.
Điều hắn am hiểu nhất chính là —
Cướp những gì tốt đẹp của người khác.
Trên khuôn mặt non nớt lộ ra biểu tình không phù hợp với độ tuổi.
Sâu hiểm khó dò.
–
Liễu Uẩn Chi nghe thấy động tĩnh phía sau, biết Du Yên tạm biệt với Lang Thanh, một mình đi lên đuổi theo hắn, trong lòng tỏa ra cảm giác sung sướng nhè nhẹ.
Nàng yên lặng đi phía sau lưng hắn nhưng lại không dám tùy tiện bước lên.
Hắn sốt ruột thay nàng lại cũng không dừng lại chờ nàng.
Nàng đi theo hắn một đường đến Đông sương.
Lúc hắn bước vào cửa, cuối cùng nàng cũng lên tiếng.
“Liễu Uẩn Chi.” Nàng gọi hắn.
Động tác của hắn cứng lại một chút, không quay đầu lại, tiếp tục hục hặc bước về phía trước.
Du Yên thấy hắn không dừng lại thì hơi gấp, vội giơ tay nắm lấy tay áo hắn.
Liễu Uẩn Chi nghiêng đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của nàng và ống tay áo mình, trong lòng thầm thở dài, rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì đây? Mâu thuẫn thế.
Du Yên kéo kéo tay áo.
“Chuyện gì vậy?” Liễu Uẩn Chi xoay người lại hỏi, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lòng Du Yên cảm thấy lạnh lẽo, biết chắc chắn hắn đang giận.
Kiếp trước cũng như vậy.
Tình cảm giữa họ rất tốt, nhưng mà có một khoảng thời gian không vui vẻ.
Hắn nổi giận nhưng không phát giận về phía nàng, nhưng cũng không nói chuyện với nàng. Có một lần nàng bị hắn lạnh nhạt đã lâu thì trốn trong chăn trộm khóc sau lưng hắn, Liễu Uẩn Chi ôm nàng vào ngực, buồn bực nói: “Đừng khóc, là ta không đúng.”
Lúc ấy giọng nói Du Yên tắc nghẹn, không thèm để ý đến hắn, khóc càng đau lòng hơn.
Một tay Liễu Uẩn Chi đặt lên bụng nàng, một tay chạm vào mặt nàng, đầu ngón tay lau những giọt nước mắt ướt át đi.
“Đừng khóc, đứa bé trong bụng sẽ biết chúng ta đang cãi nhau.” Liễu Uẩn Chi xoay người nàng lại, hôn lên đôi mắt nhòe nước của nàng, vô cùng dịu dàng tình cảm.
Du Yên nắm lấy góc áo của hắn, nghẹn ngào lên án: “Nếu sớm biết chàng sẽ đối xử với ta như vậy… ngày hôm qua ta đã cùng Doãn Ngô quay về Du trại…”
Tình cảm dịu dàng trong mắt Liễu Uẩn Chi bỗng nhiên rút hết đi, hắn nắm lấy cằm của nàng hỏi: “Nàng lại đề cập đến hắn?”
“Tại sao ta không thể đề cập chứ…?” Du Yên cắn môi, quẹt nước mắt, thấy mặt hắn lạnh xuống thì vừa hoảng hốt vừa tủi thân.
“Nàng thật sự không hiểu sao?” Liễu Uẩn Chi thì thầm, sau đó lại thở dài: “Thôi.”
Hắn áp lại gần một chút hôn lên môi nàng, Du Yên không đẩy hắn ra được, sau đó cũng bị hắn cuốn lấy đầu lưỡi, quấn quýt với hắn.
Tình cảm dày đặc xung quanh phủ lên trên nguời.
Du Yên bị hắn hôn đến choáng váng, khi nào bị cởi quần áo cũng không biết.
Lúc hắn tiến vào, cắn vành tai nàng, nói: “Không được nhắc đến nam tử khác. Ta sẽ giận…”
“Chàng đừng… đừng giận… ta sẽ không nhắc nữa.” Trong mắt Du Yên bị tình dục ép đến rịn mồ hôi, hai mắt giống như bị phủ một tầng sương mù rất dày, chóp mũi ửng hồng.
“Yên nhi thật tốt…” Liễu Uẩn Chi ngậm lấy ngọn tuyết phong của nàng, phát tiết ra tình yêu dày đặc hơn trong cơ thể nàng.
…
Liễu Uẩn Chi thấy Du Yên thất thần, lại hỏi lại: “Chuyện gì?” Giọng điệu cũng mềm đi không ít.
Du Yên lắc lắc đầu, ném những chuyện trước đây ra ngoài.
Ráng đỏ trên mặt nàng không thể rút đi trong chốc lát.
Nàng ngẩng khuôn mặt nóng bỏng lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn mở miệng: “Ngươi giận rồi.”
Không phải câu nghi vấn mà đang trần thuật sự thật.
Liễu Uẩn Chi nhẹ thở ra hai chữ: “Không có.”
“Bởi vì những lời đó của ca ca ta, ngươi giận rồi.” Du Yên tiếp tục nói.
Liễu Uẩn Chi không tiếp lời.
“Ta không xem ngươi là hàng hóa, muốn ném đi thì ném. Ngươi ở nơi này là do ta đã trưng cầu ý kiến và được sự đồng ý của ngươi, không phải cưỡng chế bắt đi. Ngươi có quyền chủ đạo chứ không phải ta.” Du Yên nhìn về phía khuôn mặt bình tĩnh của hắn.
“Nếu như ca ca của ta làm ngươi giận, ta thay huynh ấy xin lỗi… huynh ấy không đủ tinh tế, có thể sẽ làm ngươi tổn thương. Ngươi đừng tức giận nữa.” Giọng nói Du Yên mềm nhẹ, lúc này lại mang theo một chút hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Không phải. Mặc dù hắn hơi giận về chuyện này, nhưng lại càng giận nàng hơn, giận nàng chơi với Lang Thanh vui vẻ như vậy, thân mật như thế.
“Lang Thanh…” Cuối cùng Liễu Uẩn Chi cũng mở miệng.
“Sao thế?” Du Yên sốt ruột hỏi.
“Ca ca nàng nghĩ nàng thích hắn.” Liễu Uẩn Chi cúi nhìn mặt đất, giọng nói thoải mái, dáng vẻ lạnh nhạt.
“Ca ca ta hiểu lầm! Chẳng trách huynh ấy sẽ nói ra những lời nói không đúng này.” Câu sau Du Yên nhỏ giọng than thở.
Trong lòng Liễu Uẩn Chi vui vẻ hơn rất nhiều.
Trước đó nàng từng nói với hắn nàng không thích Lang Thanh, bây giờ lại làm sáng tỏ một lần nữa.
Cho nên nàng không có tình cảm với Lang Thanh.
Đã gỡ được một cái khúc mắc.
Còn lại một cái cuối cùng.
Du Yên thấy Liễu Uẩn Chi còn có lời muốn nói thì mang vẻ mặt mong đợi chờ hắn.
Chỉ thấy hắn hơi nhăn mày lại nhìn cây hoa đào rất lớn cách đó không xa, lơ đãng hỏi nàng: “Ca ca nàng nói không hề có động tĩnh là có ý gì? Huynh ấy muốn loại động tĩnh nào?”
Lúc này, đúng lúc có một trận gió xuân thổi qua.
Lọn tóc mai của Liễu Uẩn Chi bị gió thổi bay, lộ ra vành tai đỏ ửng như hoa đào của hắn.
Lực chú ý của Du Yên bị vành tai đó hấp dẫn mất, trong đầu đang nghĩ là tại sao vành tai của hắn lại đỏ như vậy chứ.
Còn nữa, hắn có biết hắn đang nói gì không.
—
Du Hoằng Nghĩa: động tĩnh gì? Động tĩnh có em bé!