Đọc truyện Tình cờ cướp được tương tư – Chương 13:
Chương 13: Yêu kiều động lòng người.
Trên mặt Liên Băng Nghiên mang theo ý cười, nàng cưng chiều nhìn Tiểu Ngư Nhi sau đó ngẩng đầu: “Nhà chúng ta rất đơn sơ, nếu như Du cô nương không chê thì ta cũng muốn mời nàng đến nhà chúng ta ngồi một chút.”
Du Yên không nỡ từ chối lời mời thịnh tình của mẫu tử hai người, gật đầu đồng ý.
–
Nhà của Liên Băng Nghiên tuy hơi cũ và hư hỏng nhưng trong phòng sạch sẽ gọn gàng, thể hiện chủ nhân có thói quen sống rất tốt.
Trên bàn nhỏ có đủ loại chuông nhỏ, trống bỏi, có tượng đất nhỏ, đều là những thứ những đứa bé rất mê.
Tiểu Ngư Nhi về phòng liền kéo Du Yên đến trước chiếc bàn nhỏ, vô cùng hưng phấn giới thiệu những món đồ chơi của mình với nàng.
Du Yên căn bản cũng chẳng cần giả bộ có hứng thú với những món đồ chơi này, vốn dĩ nàng cũng rất thích, lập tức tụ thành một nhóm với Tiểu Ngư Nhi, chơi đến quên trời quên đất.
Liên Băng Nghiên dựa vào cánh cửa nhìn dáng vẻ chụm thành một nhóm của hai người, khóe miệng nở nụ cười lộ ra sự chua xót.
“Hai người các ngươi chơi trước đi, ta đi nấu cơm.”
“Được! Làm phiền tỷ.”
Tiểu Ngư Nhi thấy mẹ mình đã rời khỏi đi nấu cơm, cái đầu nho nhỏ dáo dác nhìn quanh, sau khi xác định Liên Băng Nghiên đã đi khuất, nó nhanh tay lẹ chân chui vào dưới giường mình.
Du Yên nhìn thấy động tác sinh động như mây trôi nước chảy của nó thì rất khó hiểu.
Tiểu Ngư Nhi chui ra khỏi gầm giường giống như một con cá, trong tay cầm một quyển sách dính đầy bụi.
Cánh tay nhỏ mũm mĩm của nó vỗ vỗ lên trên mặt bìa, sau khi xác định đã sạch, nó mới đưa đến trước mặt Du Yên giống như hiến đồ quý, khuôn mặt nhỏ nhắn ngóng trông: “Du tỷ tỷ, tỷ giúp đệ đọc nội dung trong quyển sách này đi.”
Du Yên xấu hổ mím môi, cau mày, cũng không dám nói bản thân mình không biết chữ.
Nàng giả bộ làm ra vẻ cầm lấy quyển sách, lật lật vài trang, những con chữ chi chít giống như những con kiến bò trên giấy, nàng vừa nhìn thấy sách đã nhức cả đầu, một chữ cũng không biết.
Nàng gấp sách lại, hỏi nó: “Vì sao đệ không để mẫu thân đệ đọc?”
Đôi mắt Tiểu Ngư Nhi trong veo như nước liếc vài vòng, “Mẫu thân đệ bận… nấu cơm cho đệ đã mệt lắm rồi, đệ không muốn để mẫu thân đọc sách cho đệ.”
Vừa nãy nó đang tìm cách diễn đạt trong đầu.
Nó đã sớm nhờ mẫu thân đọc cho mình, nhưng mẫu thân nó vừa nhìn thấy quyển sách này đã đỏ mặt, hỏi nó lấy từ đâu ra.
Tiểu Ngư Nhi ngoan ngoãn trả lời là nhặt được trong hậu viện của thanh lâu.
Mẫu thân không nói thêm nữa, ném quyển sách vào trong phòng củi, định ít bữa nữa sẽ lấy nhóm lửa.
Tiểu Ngư Nhi thấy mẫu thân giận như vậy đương nhiên cũng không dám nhiều lời, ngoan ngoãn không nhắc đến chuyện này nữa.
Nhưng nó còn nhỏ tuổi, đối với chuyện gì cũng tò mò, nhất là chuyện mà mẫu thân không chịu nói cho nó nghe, nó lại càng muốn biết.
Vì vậy, nó nhân lúc mẫu thân đang nhóm bếp nấu cơm ở trong phòng bếp thì lén nhặt quyển sách kia về, còn giấu dưới giường.
Mẫu thân không chịu đọc cho nó thì nó thử để Du tỷ tỷ đọc cho nó nghe.
Du Yên nghe thấy vậy, cảm thấy đứa bé trước mắt thật sự là một bé thiên thần thánh thiện, am hiểu lòng người, đối xử tốt với mẫu thân như vậy.
Đối với dáng vẻ vô cùng chờ mong của nó, nàng thật sự không đành lòng nói với nó mình không biết chữ, chỉ đành cất sách vào trong ngực, lừa gạt nó: “Tỷ tỷ mang về đọc trước một lần rồi lại đọc cho đệ được không?”
Tiểu Ngư Nhi hỏi: “Bây giờ không thể đọc sao?”
Ngay thời điểm Du Yên đang sầu não vì phải giải thích với nó thế nào, Liên Băng Nghiên đi vào, gọi Tiểu Ngư Nhi đến giúp một tay.
“Con đến ngay đây ạ!” Tiểu Ngư Nhi vội vàng trả lời, sau đó nháy mắt với Du Yên vài cái, “Vậy sau này tỷ tỷ đến đọc cho đệ nhé.” Dứt lời thì nó chạy lạch bà lạch bạch về phía phòng bếp.
Du Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ… lần sau không biết nàng còn dám đến hay không nữa.
Liên Băng Nghiên làm đồ ăn rất đơn giản, mặc dù không có những món ăn quý và lạ như thịt bò các loại, nhưng hơn ở mùi vị rất ngon, phối hợp dinh dưỡng cũng rất tốt.
Sau khi cơm nước xong, Du Yên nói lời tạm biệt với mẹ con hai người.
“Du tỷ tỷ, tỷ nhớ đến thăm đệ nha.” Tiểu Ngư Nhi vẫn lưu luyến không rời nói lời tạm biệt nàng.
Du Yên cảm thấy có một dòng nước ấm trào dâng trong lòng, nàng cũng rất lưu luyến nó, ngồi xổm xuống hứa hẹn với nó không lâu sau nhất định sẽ đến thăm nó.
–
Lúc nàng trở lại Du trại đã là lúc hoàng hôn rồi.
Tiểu Thúy hỏi Du Yên sao hôm nay đi chợ lâu như vậy? Hỏi nàng đã ăm cơm chưa?
Du Yên gỡ một mớ những món đồ nhỏ bên hông xuống hết.
Nàng còn lấy một quyển sách từ trong ngực ra.
“Êu, tiểu thư, sao lại còn mua sách chứ? Người muốn học biết chữ à?” Trên mặt Tiểu Thúy mang theo nét kinh ngạc.
“Không phải mua đâu, một đứa bé đưa cho ta đó, còn năn nỉ ta đọc cho nó.” Du Yên mặt ủ mày chau nhìn quyển sách phủ đầy bụi kia.
“Một đứa bé á? Không phải người đến quán trà nghe sách sao?”
“Chuyện này nói thì dài, nói ngắn gọn đó là ta đã đồng ý đọc quyển sách này cho đứa bé đó. Nhưng mà… ngươi đã biết ta căn bản không hề biết chữ.”
Tiểu Thúy nghĩ nghĩ.
Ngón tay chỉ phía hông bên Đông sương, hạ giọng nói: “Ở đây không phải đang có sẵn một lão sư tốt đó sao? Để hắn đọc cho người một lần rồi người lại đọc cho đứa bé đó thì không phải được rồi hay sao.”
“Cũng hơi có lý. Nhưng mà ta sợ quấy rầy hắn.” Trong lòng Du Yên rất lo lắng, đôi mày thanh tú cau lại.
“Sao phải sợ chứ? Người cho hắn ăn, cho hắn ở, để hắn đọc một quyển sách có khó gì đâu?” Tiểu Thúy nói tiếp.
Du Yên nhìn quyển sách kia, vẻ mặt phức tạp. Thôi. Nàng đã đồng ý với Tiểu Ngư Nhi rồi thì cần phải làm được.
–
Trước khi đến bữa tối Liễu Uẩn Chi cũng không nhìn thấy Du Yên, hắn vẫn còn đang âm thầm cảm thấy lo lắng, nghĩ xem nàng đã đi đâu rồi.
Sau đó, nàng đến gõ cửa phòng hắn.
Hắn nhận ra tiếng gõ cửa của nàng, rất ngắn, rất nhẹ, như là sợ làm phiền đến hắn.
Giọng nói của hắn không giấu được sự vui mừng, nói: “Mời vào.”
Chỉ thấy trên mặt cô nương xấu hổ, dáng vẻ giống như có việc nhưng lại rất khó mở lời, trong lòng vẫn còn ôm một quyển sách.
“Nhưng mà có làm phiền ngươi không?” Du Yên hỏi hắn.
“Không đâu, nàng… đã ăn cơm chưa?” Liễu Uẩn Chi nhìn mặt nàng, lo lắng hỏi.
“Ăn rồi! Ăn ngoài trại. Ngươi đã ăn chưa?” Du Yên cụp mi trả lời, ngón tay cầm sẵn quyển sách ở bên cạnh.
Giọng nói Liễu Uẩn Chi bỗng nhiên lạnh nhạt hơn: “Ăn cùng với Lang Thanh sao?”
Hắn không trả lời nàng, ngược lại lại hỏi nàng một câu.
Du Yên hơi ngây người, sợ hắn hiểu lầm nàng và Lang Thanh, nàng lại giải thích nói: “Không phải. Ta quen một người bạn mới.”
“Bạn mới… nam tử sao?” Liễu Uẩn Chi đắn đo hỏi thành lời, hắn cũng biết mình đường đột, bản thân mình chỉ là một thư sinh ăn nhờ ở đậu trong nhà nàng, sao lại có thể hỏi những vấn đề riêng tư này của nàng chứ.
Nhưng mà trong lòng giống như bị mắc một cái gai, nàng không nói rõ ràng hắn không có cách nào thoải mái cả.
“Không phải… là một tiểu hài nhi.” Du Yên nghe thấy hắn quan tâm nàng như vậy, trong lòng nảy sinh một loại cảm xúc kỳ lạ, chua chua ngọt ngọt.
“Tiểu hài nhi.” Liễu Uẩn Chi lặp lại một lần, khẽ cười một tiếng.
Du Yển nhìn thấy nụ cười khó hiểu của hắn, ngẩng đầu lên nhìn.
Liễu Uẩn Chi thu lại nụ cười, khôi phục nét mặt bình thường, hỏi nàng: “Vậy nàng tìm ta có chuyện gì không?” Đoạn cuối lại khẽ nâng cao lên, có vẻ rất sung sướng.
“Ta muốn đến thỉnh giáo ngươi, quyển sách này nói cái gì?” Du Yên đến gần hắn, đưa quyển sách trong tay ra.
Liễu Uẩn Chi nhướn mày, đưa tay ra nhận lấy, hắn biết Du Yên thích nghe đọc sách, cũng biết nàng và Lang Thanh quen biết nhau đó là do nghe đọc sách trong quán trà.
Thật ra hắn không chỉ một lần từng nghĩ đến, rõ ràng mình cũng biết đọc sách, hắn cũng có thể đọc sách cho nàng nghe, vì sao nàng phải đặc biệt chạy đến quán trà nghe Lang Thanh đọc sách chứ?
Bây giờ Du Yên đến để hắn đọc cho nàng, đó chẳng phải là không cần Lang Thanh nữa sao.
“Ta đọc cho nàng.” Khóe môi hắn mang theo nụ cười dịu dàng.
Du Yên chống má, biểu tình trên mặt cũng rất nghiêm túc, không giống dáng vẻ nghe kể chuyện bình thường. Thông thường, lúc nghe đọc sách nàng xem như giải trí, nhưng hôm nay nghe đọc sách là có nhiệm vụ, nàng phải nhớ tỉ mỉ kỹ càng rồi sau đó kể lại cho Tiểu Ngư Nhi nghe.
“Hình như sách này là sách cấp thấp…” Liễu Uẩn Chi cau mày nói, hắn lại nhìn trang bìa, lẩm bẩm: “Cũng không có tên sách nữa…”
“Nàng lấy từ đâu vậy?” Liễu Uẩn Chi hỏi nàng.
“Một người bạn tặng cho ta… Ngươi không cần quan tâm là sách cấp thấp hay cao, đọc cho ta là được rồi.” Du Yên không dám nói là tự mình ra vẻ ta đây nói với Tiểu Ngư Nhi là mình biết chữ, bây giờ lại đến hỏi hắn, nàng sợ hắn cảm thấy nàng là một người ham hư vinh, sĩ diện hão.
Liễu Uẩn Chi “ừm” một tiếng.
“Nói về lần trước, Lưu công tử và tẩu tẩu của mình trong phòng tình ý qua lại, lão thái thái Lưu gia đẩy cửa vào, “Hừm” một tiếng vừa vặn tóm lấy hai người đang khanh khanh ta ta…” Liễu Uẩn Chi ngập ngừng dựa theo quyển sách mà đọc, càng đọc thì giọng càng nhỏ, vẻ mặt lại càng không thích hợp.
Hắn giương mắt nhìn Du Yên vẫn nghiêm túc mê mẩn nghe, hắng hắng giọng, lại tiếp tục đọc tiếp.
Du Yên không biết thì ra Tiểu Ngư Nhi để cho nàng đọc là loại sách này, lúc đầu nghe thấy mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh chóng, nhưng sau lại bị nội dung cốt truyện hấp dẫn, lúc sau vị Lưu công tử và tẩu tẩu thế nào, đôi uyên ương số khổ này cuối cùng sẽ có kết quả tốt hay không?
Liễu Uẩn Chi nghĩ nghĩ, đại khái là bình thường nàng cũng thích nghe chuyện tình yêu này đi.
Hắn nhỡ kỹ rồi, lần sau sẽ đọc tiếp cho nàng.
Mặc dù rất nhiều người cảm thấy loại văn học như thế này không được coi là chính thống, nhưng hắn cho rằng, có thể thu hút người khác, có thể khiến người ta đồng cảm, đó là văn học hay.
Hơn nữa, Du Yên thích mà.
Theo sự phát triển của cốt truyện, Lưu công tử và tẩu tẩu hắn yêu đương vụng trộm bị bắt, lão thái thái vô cùng phẫn nộ, giam giữ tẩu tẩu trong phòng củi, không cho ăn, không cho uống. Lưu công tử cũng bị khiển trách bằng gia pháp, bị đánh mấy gậy.
Đọc xong một trang, Liễu Uẩn Chi ngừng lại.
Du Yên hồi thần, nhanh chóng rót nước trà cho hắn, lúc đưa đén cho hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng tràn đầy sự mong chờ, tỏa sáng rạng rỡ.
Liểu Uẩn Chi cảm thấy dáng dấp ngọt ngào và đáng yêu của nàng quá mức dễ thương, tâm hồn bay bổng, lúc nhận chén nước không cẩn thận chạm trúng ngón tay nàng.
Nàng giật mình, bàn tay khẽ hoảng, vội vàng tránh ra.
Liễu Uẩn Chi cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này.
Cũng không cố ý nhưng hắn đã ghi nhớ cảm xúc chạm tay chân thật vừa rồi trong đầu.
Hắn nhận lấy nước, trong lòng hai người đều ngầm hiểu là sẽ không đề cập đến chuyện này nữa.
Nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang đỏ bừng của nàng của vành tai nóng bỏng đỏ ừng của hắn đều đang chứng minh chuyện vừa mới phát sinh tại đây.
Liễu Uẩn Chi lật một trang, tiếp tục đọc: “Lúc đêm dài yên ắng, Lưu công tử mang theo thân thể bị thương đi đến căn phòng củi mà tẩu tẩu bị nhốt.”
Du Yên hưng phấn chớp chớp mắt, nàng biết mà, chắc chắn Lưu công tử sẽ quay về cứu tẩu ẩu.
“Hai người tâm sự qua lại, tình nồng ý mật…” Liễu Uẩn Chi thấy phản ứng của nàng, biết nàng có hứng thú bèn tiếp tục đọc.
“Hai người trao đổi, thấu hiểu, lúc tình càng nồng, Lưu công tử ngậm lấy cặp môi thơm của tẩu tẩu…” Liễu Uẩn Chi im lặng, không tiếng động nhìn xuống mấy dòng chữ, không lên tiếng nữa.
Du Yên đang nghe ngay lúc thời khắc mấu chốt như thế, nào chịu được hắn dừng lại bất thình lình chứ.
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến, lần trước ở quán trà, lão tiên sinh kia cũng như vậy, đọc đến đây thì im bặt, còn ném sách chửi ầm lên.
“Sách do vị bạn bè đó đưa sao?” Sau khi Liễu Uẩn Chi đọc xong nội dung, hỏi nàng.
Mặt hắn đã hơi hơi nóng lên, cho dù là hắn, nhìn thấy nội dung phía sau cũng không có cách nào tiếp tục ung dung bình thản.
“Một người bạn đã quen biết lâu rồi.” Du Yên chớp chớp mắt, nói dối.
Nàng lại tri kỷ bổ sung thêm: “Nếu nội dung tiếp theo ngươi không đọc thành lời được, vậy thì dừng lại đi…” Nhưng mà đừng phá hủy quyển sách này, cũng đừng mắng ta bỉ ổi.
“Vậy thì dừng lại đi. Nàng cũng đừng đọc sách này nữa.” Liễu Uẩn Chi trầm ngâm, gấp sách lại.
“Ta tìm Lang Thanh đọc cho ta.” Du Yên cầm lại sách, lúc đó vô tình lại nói ra lời trong lòng, mặc dù nhỏ giọng, nhưng xung quanh im lặng, Liễu Uẩn Chi đã nghe rõ ràng rành mạch.
“Không được.” Liễu Uẩn Chi đè lại quyển sách kia, nghiêm mặt nói.
Để cho Lang Thanh đọc cho nàng sao? Trăm triệu lần không được, chỉ tưởng tượng đến hình ảnh đó hắn đã giận sôi lên rồi.
Du Yên chớp mắt vài cái, “Vì sao?”
“Không vì sao hết.” Liễu Uẩn Chi không biết phải mở miệng thế nào.
Du Yên nhìn theo hắn, bĩu bĩu môi, cảm thấy hắn lại bắt đầu kỳ lạ rồi, “Ta biết nội dung kế tiếp ngươi khó có thể mở miệng, nhưng mà… ta đã đồng ý với người bạn kia sẽ đọc hết quyển sách. Nếu ngươi không đọc được thành lời thì ta đành nhờ Lang Thanh đọc. Như vậy có mâu thuẫn gì sao?”
Giữa trán Liễu Uẩn Chi lộ ra hình chữ xuyên, giọng nói trầm thấp: “Nàng nhất định phải nghe sao?”
Trong lòng hắn rất ngạc nhiên về vị bằng hữu có đam mê kỳ quái này của Du Yên, lại sợ Du Yên thật sự cầm quyển sách này đến để Lang Thanh đọc cho nàng.
“Nhất định.” Du Yên thấy hắn không kiên trì nữa, lại chống cằm, chuẩn bị nghe hắn tiếp tục đọc.
Liểu Uẩn Chi thở ra một tiếng, cầm sách lại rồi căng da đầu đọc thành tiếng: “Chỉ thấy Lưu công tử gỡ tiết khố của hai người xuống, lộ ra cây gậy sắt mạnh mẽ oai phong đầy sinh lực… đặt ở mảnh đất hoa cỏ um tùm ẩm ướt dính nhớp của tẩu tẩu…”
Du Yên nghe thấy nhưng chẳng hiểu ra sao.
Cây gậy sắt?
Mảnh đất hoa cỏ?
Liễu Uẩn Chi thấy nàng không hô dừng bèn đè nén tiếng tim đập tiếp tục đọc: “Lưu công tử nhắm ngay miệng cửa động yếu ớt, đâm mạnh một cái vào trong…”
Một bàn tay trắng mịn, non nớt, bé nhỏ bỗng nhiên đưa đến trước mặt che miệng hắn lại.
Hắn dừng lại, trong xoang mũi quanh quẩn hương thơm độc đáo trên người nàng.
Hắn ngước mắt lên nhìn nàng, tiểu cô nương xấu hổ đỏ bừng mặt, mắt mở to, mũi mấp máy thở, cánh môi hồng hào mềm mại bị cắn đến mức tái nhợt.
Yêu kiều động lòng người.
Đột nhiên trong đầu Liễu Uẩn Chi nổi lên rất nhiều suy nghĩ —
Thì ra là nàng không biết nội dung trong sách.
Dáng vẻ như vậy của nàng sao lại để người khác ngắm được chứ.
Bàn tay nàng vô cùng mềm mại không ngừng chạm vào hắn, còn thơm nữa.
Hắn muốn hôn lòng bàn tay nàng.
Nếu như đôi nam nữ trong sách đổi thành hắn và nàng thì tốt quá.