Bạn đang đọc Tiểu Yêu Của Anh: Chương 2
Chương 5: HÁ MIỆNG MẮC QUAI
Lúc Hương quay đi nàng không biết rằng ở cuối hành lang có 4 cái mồm há hốc ra, à không, phải nói là 3 cái há hốc ra, 1 cái còn gượng lại được, đó chính là ông Tần Chính.
Ông không ngờ con tiểu yêu nhà ông hôm nay lại nổi loạn như thế, lại còn biết võ, nó học từ bao giờ nhỉ?? Một người nghiện phim kiếm hiệp như ông quả thật rất khoái mấy màn đánh đấm như thế, nếu là người ngoài, nhất định ông sẽ trầm trồ tán dương con ai mà đá cái bình hay thế, con nhà ai mà đá lên hiểm thế!! Nhưng ngặt một nỗi đây là con gái ông, đứa mà ông vừa mới hết lời khoe là thục nữ, là nhu mì dịu dàng, bây giờ nó đã chứng minh cho bên thông gia thấy ông là đồ ba xạo. Ông ước sao đất nứt tét ra cho ông chui xuống, à không, cả 2 vợ chồng ông cùng chui xuống cho đỡ ngượng vì vợ ông mới nãy cũng hăng say khoe!!?!
Mặt ông từ màu đỏ chuyển dần sang màu tím, bây giờ cơn giận nó mới trào lên, đè bẹp cơn xấu hổ. Con kia!! Về đây!! Chết với tao!!
Nó dám giấu ông học võ, dám ngang nhiên “chiến” với chồng tương lai, dám để ông há miệng mắc quai. Ông thề nếu tối nay ông không trị nó thì ông sẽ đi bằng đầu!!!!?!
Bên này tổng giám đốc Tần cùng phu nhân đang ngượng ngùng và tức giận thì bên kia tổng giám đốc Trịnh cùng phu nhân cũng đang tức giận và ngượng ngùng.
Họ vừa mới khoe khoang về học thức và sự lịch thiệp của thằng quí tử thì ngay tại đây nó đã chứng minh cho bên ” thông gia tương lai” thấy họ cũng ba xạo không kém!!
Đường đường là nam tử hán đại trượng phu mà lại đánh con gái, đã thế lại còn bại trận, nhục ơi là nhục!! Thế này thì cười vợ về chắc…Ực! Ông bà Trịnh không dám nghĩ nữa. Họ tốn bao nhiêu tiền cho con học võ mà lại đánh thua 1 đứa con gái, lại còn làm cho họ xém không có cháu bồng, mỗi nhục này quả thật ông bà Trịnh nuốt không trôi. Thằng này, về phải cho 1 trận rồi dạy dỗ lại thôi. Haiz! Lại còn con nhỏ bên kia, đàn bà con gái xinh đẹp mà dữ dằn, đá cũng lựa chỗ hiểm để đá, lỡ sau này cưới về thì thằng con họ chắc không có tiếng nói trong nhà quá!! Việc đính hôn này quả thực phải xem lại.
Không hẹn mà 2 bên thông gia cùng nhìn nhau, ông Chính niềm nở cười cầu hoà trước:
– Ai dà!! Anh chị thông cảm. Hai cháu còn trẻ người non dạ,…
– À vâng vâng. – Nghe thế bên kia như túm được phao. – Anh nói chí phải, haizzz, mong anh chị lượng thứ cho thằng con nhà tôi!
– Đâu có, con bé BẤT TÀI nhà tôi mới mong anh chị lượng thứ. – Ông Chính nhấn mạnh 2 chữ BẤT TÀI, dù sao ông cũng rất khoái trá khi thấy con chiếm thế thượng phong, he he, dù có cưới cũng không sợ bị ăn hiếp!!
Chả lẽ bên kia không hiểu hay sao? Ông bà Trịnh nghe hai chữ bất tài mà tự nhiên đâm nhột.
– Chúng tôi sẽ dạy cháu nó KĨ HƠN. – Ông Trịnh nhấn mạnh chữ KĨ HƠN như nhắc nhở sau này con gái ông bà liệu hồn!!
– Thôi tôi cũng đến giờ họp rồi, mong anh chị lượng thứ, ai dà… – Ông Chính vin ngay vào cái cớ họp hành đề rút lui.
– À!! Tôi cũng có buổi hẹn đánh gôn với ngài Mã. Mong ông lượng thứ!! – Thật không hiểu ông Trịnh này kiếm đâu ra gôn để đánh buổi tối???
Nói thêm mấy câu khách sáo, hai bên cáo từ ra về!!
……………………….
Chương 6: VỀ NHÀ
Hương bỏ ra khỏi khách sạn, nàng sung sướng khi tưởng tượng ra vẻ mặt bầm tím vì tức của ông già. Ha ha!! Mặc dù bị cái quần chật hành hạ nhưng chỉ cần nghĩ tới ông già, nàng lại quên cả khó chịu.
– Ha ha ha!!! – Đang đi giữa đường bỗng Hương đứng lại cười thật to, bao nhiêu người đi đường ngoái lại xem thử đứa nào lên cơn động kinh!!?! Nhưng nàng không để ý, đã lâu lắm rồi nàng mới thoải mái như vầy. – Ông già, có ngon thì phạt thử xem! Ha ha ha!!! – Nàng vừa cười to lại vừa hét vang như thế khiến bao nhiêu người lắc đầu luyến tiếc: ai da! Con nhà ai xinh đẹp mà bị khùng!!?!
Nhưng Hương chả thèm để ý, nàng đi thẳng về nhà, chờ đón cơn thịnh nộ của ông già.
Ngồi trong chiếc BMW cùng với vợ, ông Chính đang ước mình BỊ điếc để khỏi nghe tiếng khóc lóc của bà vợ:
– Hương ơi là Hương! Con ơi là con…
– Bà có thôi đi không, nó đã chết đâu mà bà làm ghê chết đi được!!
– Con tôi!!! – Bà Tần làm như không nghe, không thấy chồng vẫn tiếp tục khóc. – Tại sao lại thế hả trời, con tôi đoan trang thuỳ mị, tại sao nó lại biết võ, tại sao nó lại đánh chồng của nó, thế thì còn ai dám lấy nó,…
– Là chồng tương lai. – Ông Chính sửa lưng vợ.
– Con ơi là con!!! – Bà tần vẫn tiếp tục khóc, mặc kệ ông chồng ngũ quan méo mó vì tiếng khóc của bà.
Ông Chính mặc kệ bà vợ, ông chìm vào những suy nghĩ riêng.
Ai dà!! Hôm nay quả thật con ông đã cho ông mở mang tầm mắt, nghĩ đến đó ông lại muốn hộc máu vì tức, nhưng không hiểu sao ông lại thấy tự hào khi nhìn con đấu võ với thằng rể tương lai. Ha ha ha!!! Quả là con gái ta!! Không uổng công ta sinh ra nó!! Đang đắc ý ông chợt nhớ ra chính nó đã biền ông thành kẻ ba xạo bốc phét! Mặt ông lại đổi màu!! Mày về đây, về đây!! Mày chết với tao Hương ơi là Hương!! Còn thằng rể “quí” của ông nữa, lỡ nó về ôm hận thì sau này con ông khó sống ở nhà bên ấy. Nhưng mà lo gì, họ mà dám làm cục vàng của ông sứt mẻ xem!!
……………………
Chương 7: PHẠT
Nàng lững thững bước tới cửa thì đã thấy ông già lù lù đứng chắn đắng trước, không hiểu sao trong đầu nàng hiện lên hình ảnh gã đao phủ trong phim cổ trang mang khuôn mặt của cha nàng, không nhịn được, Hương phì cười. Nói trắng ra thì nàng cũng sợ lắm, nhưng tâm tình nàng thoải mái nên nỗi lo cũng vơi đi 1 nửa.
Thấy con gái không những không sợ mà còn dám nhìn mặt cha cười, ông Chính càng cảm thấy điên tiết:
– Mày còn dám vác mặt về sao? – Nói là nói cho sướng miệng thôi chứ con không về thì lấy ai mà ông PHẠT!!
– Dạ chào ba con mới về! – Nàng nhìn mặt ông già. – Ba muốn phạt con thì để sau, mở của cho con vào đã.
Ông Chính cảm thấy uy phong của mình tụt dốc thảm hại thì không chịu nổi nữa, một người hét ra lửa như ông mà con gái lại chả coi ra kí lô nào!!
– Mày!!…
Đến đây thì sức chịu đựng của ông đã đến cực hạn, ông… ra mở cửa!!?!
– Mày vào đây, vào đây!!
Hương đi vào nhà, nàng đã nghĩ đến hình phạt rồi, chắc là ăn vào roi vào mông, phạt quì úp mặt vô tường, nghe **** vài ngày,… cái nào nàng cũng không sợ. Nhưng nàng thừa biết ông già cũng cao tay lắm, vố này nàng làm ổng mất mặt quá, nàng hồi hộp xem ổng nghĩ ra trò gì đây?
Ông Chính tím tái mặt mày vì tức, con gái ông to gan dám làm mất mặt ông như thế, quả thật, quả thật…
– Quì xuồng!! – Ông chính quát lên khi vừa vào trong nhà.
Quì thì quì, Hương quì xuồng giữa nhà, nàng quì nhưng đầu không cúi mà trái lại còn ngẩng lên nhìn ông Chính. Ông thiếu điều chưa tăng xông mà chết!! Ông biết con gái ông đang hả hê lắm, nó tưởng chỉ như thế mà ông cho huỷ hôn hay sao, hừ, nó lợi hại lắm, giống ông lắm, nhưng chỉ có như vậy thì chưa đủ, nó muốn đấu thì ông chiều nó tới cùng!!?! Quỉ con, xem mày với bố ai lợi hại hơn!! Ông Chính thầm nghĩ.
Thấy thần sắc của ông già cổ quái, Hương thầm chột dạ, phải chăng cha nàng quyết đấu với nàng tới cùng đây??
– Ba…
– Hương nhi, nghĩ đi nghĩ lại ba cũng không muốn truy cứu chuyện này nữa. – Ông già đột ngột đổi tông bất ngờ!! – Đứng dậy đi con.
Nghe ông già đột ngột chỉnh lại thanh âm, Hương thấy mồ hôi ươn ướt đằng lưng, ực!! Nàng thà ăn vài chục roi vào mông còn hơn nhìn ông già trong bộ dạng này, khổ rồi, thôi chết rồi!! Hương than thầm. Nàng lồm cồm đứng dậy.
– Ba à!! Sao ba không đánh con??!!? – Hương cố “gợi ý” cho ông già, cho ổng quên đi cái ý định “đen tối” trong đầu.
– Hà hà! Ba nghĩ kĩ lắm rồi con gái! – Ông Chính cười đắc ý. – Vợ chồng tương lai thì xích mích chút đỉnh là chuyện nhỏ mà con, ây dà, mai ba sẽ qua thưa chuyện với nhà thông gia. Ây dà, thằng nhỏ coi bộ đẹp trai gớm, học hành cũng không tồi, rất xứng với con…
– Ba!!!!! – Hương kêu lên đầy… tuyện vọng.
– Ha ha ha, ba đang rất vui, con yên tâm, ba biết con cũng khoái thằng nhỏ đó mà!! Để ba sẽ bảo nhà đó chuẩn bị để con vô đại học là cưới ngay.
– Baaaaaa… – Hương rên lên tuyệt vong, nàng không ngờ ông già lại nghĩ ra “hình phạt” kinh dị thế này!!
Lúc này Hương chỉ hận một nỗi tại sao khi nãy mình không đá cú thứ 2 cho chính xác để… Ông già, ông phạt ác lắm!!
Nhìn mặt con méo xẹo ông Chính hả hê vô cùng, nỗi tức giận như quả bóng xì hơi, con gái ơi, muốn đấu thì luyện thêm đi con!!!
– Ha ha ha, ha ha ha… – Hương đi đến chân cầu thang mà vẫn còn nghe tiếng ông Chính cười ở phòng khách.
– Đợi đấy ba! Con quyết không cho ba đắc ý lâu đâu!! – Nàng lầm bầm. Ông già tưởng nàng hết cách rồi hay sao.
…………………. Chương 8: HẬN!!
Ra về, Trịnh Vũ ôm theo mối HẬN. Giờ đây anh đang ngồi trong quán Bar với thằng bạn chí thân.
– Mẹ kiếp!! – Trịnh Vũ bất ngờ gầm lên làm thằng bạn ngồi bên cạnh giật bắn.
– Lên cơn hả Vũ?? – Bị hù cho giật mình, Phong nhăn nhó nhìn thằng bạn động kinh.
– Con nhỏ đó, tao mà không trả thù thì tao không làm người!! – Trong đầu Trịnh Vũ là hình ảnh của Hương, là vẻ mặt giương giương tự đắc lúc nàng bỏ đi. Từ lúc ra khỏi khách sạn anh đã cố kìm chế nhưng đến giờ thì chịu không nổi rồi.
– Ủa, con nhỏ nào vậy mày?? – Nghe thằng bạn nói, Phong ù ù cạc cạc, anh biết bạn anh không phải là kẻ thích tính toán với phụ nữ, huống gì Trịnh Vũ phong độ đẹp trai, con gái xếp hàng theo đếm không xuể mà đứa nào dám đắc tội với anh?
– Là con nhỏ vợ sắp cưới của tao! – Trịnh Vũ như con tắc kè, mặt hết xanh rồi lại tím, lâu lâu còn đổi qua màu đỏ.
– Con nhỏ đó nó làm gì mày mà mày giận kinh thế, sao hôm nay mà hẹp hòi thế Vũ? – Phong vẫn chưa hiểu mô tê ất giáp gì nên cứ hỏi léo nhéo.
Trịnh vũ điên lắm mà cứ nghe thằng bạn léo nhéo bên tai lại còn bảo anh hẹp hòi, anh không chịu nổi nữa. Anh đấm mạnh xuống bàn đến nỗi mấy cái li rung rinh. Nói ra thì xấu hổ lắm, làm sao anh mở miệng được, nhưng Phong là thằng bạn từ thuở cởi truồng tắm mưa nên anh cũng không giấu.
– Hôm nay tao theo ông bà già đi gặp con nhỏ đó, nghe ổng nói nó hiền thục đoan trang xinh đẹp nên cũng muốn coi chơi…
– Thế hoá ra nó mặt dơi tai chuột hả mày? – Phong ngứa miệng bon chen.
– Ờ không, cũng đẹp. – Trịnh Vũ cũng phải công nhận Hương đẹp. – Nhưng con nhỏ đó tao nhìn là đã không ưa, làm bộ thục nữ chứ như con hổ cái! – Anh nghiến răng. Nói đến đây anh lại nhớ đến 2 cú đá xẹt lửa của nàng.
– Thế thì… – Nghĩ đến gái đẹp Phong đã thấy thích.
– Im, đừng có nhảy vô họng tao. – Trịnh Vũ vẫn chưa hết điên tiết, nay lại bị thằng bạn lâu lâu chọc 1 câu khiến anh càng tức, nỗi tức giận dồn hết lên Hương. – Nó xém làm cho tao thăng đường… – Nghĩ đến đó anh không hẹn mà đỏ mặt, quả thật nhục ơi là nhục.
Phong càng không hiểu, thăng đường” là cái khỉ gì.
Nhìn mặt bạn Trịnh Vũ biết ngay là thằng đần này chưa hiểu, nhưng chả lẽ lại nói toẹt ra là anh suýt bị đá cho… hay sao??
Phong thắc mắc quá, bộ dạng cay cú của Trịnh Vũ lại càng làm cho anh hiếu kì, anh quyết tìm hiểu cho ra ngọn ngành. Mà biết tìm ở đâu đây? Phong thầm nghĩ. A! Đúng rồi, ba mẹ nó đi cùng nó chắc… Vũ ơi, lần này tao phải xem con nhỏ đó lợi hại cỡ nào mà mày tức đến thế! Ha ha ha! Phong nghĩ thầm, trên môi không nén nổi nụ cười khoái trá. Thằng bạn đại ca của anh uy phong lẫm liệt cũng có ngày bị làm cho thê thảm hay sao?? Chương 10: SHOPPING
(1)
Sáng chủ nhật…
Chíp chíp chíp!!
Tiếng chim hót véo von báo hiệu một buổi sang thanh bình, tia nắng sớm lọt qua khung cửa sổ làm Hương tỉnh giấc. Nàng ngồi dậy, đi về phía cửa sổ, mở toang ra đón làn gió sớm. Hương hít 1 hơi không khí sớm mai trong lành rồi… hét toáng lên!!?!
– Đám chim chúng mày cút hết cho tao!!! – Phạch, phạch, phạch,… lũ chim đáng thương giật mình bay chối chết. Bịch, có 1 em chim yếu tim bị tiếng hét của nàng hạ ngay tại chỗ!!?!
– Cả đêm không ngủ còn bị phá đám, chim với cả cò!! Còn đến nữa thì bà vặt hết lông chúng mày! – Nàng làu bàu trở lại giường, kéo chăn kín đầu và… ngủ tiếp.
Hương là chúa ngủ nướng, trình độ “nướng” của nàng phải gọi là siêu việt, để nàng ngủ mà không kêu thì đến chiều nàng vẫn còn trong chăn. Cả tuần đi học không được ngủ nên chủ nhật chính là thời khắc tuyệt nhất của nàng, thế mà đám chim chết toi kia còn dám phá đám, đã thế tối qua nàng còn trằn trọc nằm tính kế đối phó với ông bà già đến 2h sáng.
Thôi chết!! Nàng vùng dậy khi sực nhớ ra ngoài ông già mình còn phải đối phó với bà già.
Mẹ Hương là một người đơn giản, bà hết mực chăm lo cho chồng con, chỉ phải tội là bà cứ muốn con gái thành thục nữ.
Ngược lại với bà già, Hương giống ông già, nàng quá tính toán. Chính vì nhìn đời bằng con mắt phực tạp nên nàng chỉ quen đối phó với những người như ông già, người như bà già quả thật là nàng chưa nghĩ ra cách.
Ôi!! Hương vò đầu bứt tai. Nàng quên mất bà già. Khổ rồi!! Đối phó sao đây?? Từ trước đến nay vì muốn mẹ vui mà Hương khoác vẻ thục nữ lên người, mà ông già thấy chắc bà già… Ực! Hương nuốt khan. Bà già mà được tận mắt chứng kiến nàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay như thế chắc…
Hương tung chăn, nhảy phóc ra khỏi giường, nhân lúc trời còn sớm, nàng trốn đi đâu lánh tạm rồi từ từ tính sau. Kể cũng cảm ơn mấy con chim kia quá. Ha ha!
Nàng lao vào nhà tắm. Đánh răng, rửa mặt, tắm táp sạch sẽ, nàng biết hôm nay sẽ là 1 ngày dài ngoài đường đây. Nàng không muốn gặp bà già một chút nào, phải chi bà già cũng như ông già thì khoẻ cho nàng rồi. Đằng này… nàng thở dài ngán ngẩm.
Chuẩn bị đâu đó xong xuôi. Hương rón rén mò xuống nhà, trông nàng lúc này không giống 1 thiên kim tiểu thư mà giống 1 tên trộm. May quá, không có ai. Hương len lén xách chùm chìa khoá ra mở cổng.
Lang thang ngoài đương, Hương chẳng biết đi đâu.
– Haizz!! Không lẽ mình cứ lang thang như vầy sao trời!! – Hương thở dài. -A! Đúng rồi.
SHOPPING. CHÍNH LÀ NÓ!!
Nàng cũng là con gái mà. Shopping chính là nơi đầu tiên nàng chọn để đặt chân đến trong chuyến đi lần này.
– Taxi!- Hương gọi.
………………
2)
Bao nhiêu người đi đường phải ngoái lại nhìn, đa phần là đàn ông, một cô gái vừa bước ra khỏi chiếc taxi.
– Cha mẹ ơi!! Con nhà ai mà đẹp vậy! – Một anh chàng đang uống café gần đó thốt lên, ngay sau đó anh đã nhận được 1 cú đá sấm sét của cô bạn gái ngồi bên. – Ôi nhưng không đẹp bằng em, híc híc!! – Chàng cầu hoà ngay lập tức, mặt nhăn hí vì đau.
Nàng chính là Hương.
Nàng ngước mắt nhìn cái trung tâm mua sắm to vật vã rồi bước vào.
Ưu tiên chính là hàng quần áo thời trang, giày dép, túi sách. Hương không kìm nổi mà… nuốt nước miếng ực ực. Lâu quá nàng không đi shopping, đã thế lại còn mắc cái vụ đính hôn làm nàng ăn không ngon ngủ không yên. Hôm nay nàng sẽ xả stress tới bến. He he!! Hương sung sướng nghĩ bụng.
Hình ảnh ông bà già đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí nàng. Giờ chỉ còn quần áo, túi sách, giày dép,…
Nàng lượn qua, lượn lại,… ngó mấy cái túi LV mới nhập về, chẹp!! Đẹp dã man, tiền không thành vấn, bao nhiêu nàng sẽ “xẹc” cái thẻ của ông già. Ha ha ha!!
Càng đi, số nhân viên theo xách đồ cho nàng càng nhiều..ực!! Tội nghiệp ông già! Nhưng dường như Hương vẫn chưa thoả mãn, lại thêm một chiếc áo CK lọt vào mắt nàng. Nhưng lần này chưa kịp chạm tay tới thì đã nghe một tiếng hét:
– Ê!! Bỏ tay cô ra khỏi cái áo của tôi!!
– Hả?? – Hương quay phắt về phía phát ra tiếng hét hách dịch kia, tay nàng cũng không quên cầm cái áo!!
– Ê con nhỏ kia!! – Cô gái kia hét lên. Nắm tay chàng người yêu giật giật. – Anh, đòi lại áo cho em!!
– Hừ! Cái áo này còn treo ở đây, cô lấy cớ gì mà nói nó của cô? – Hương hất hàm hỏi, nàng vừa tức mà vừa muốn… chọc tức con nhỏ kia, nó dám lên mặt với nàng sao? Nói rồi nàng quay lại đưa áo cho đám nhân viên phía sau. – Tính tiền. – Hương lạnh lùng nói.
– Đứng lại! – Cô gái kia tiếp tục hét lên nhưng Hương chỉ khinh khỉnh lờ đi. – Anh!!!!
Cô gái kia tiếp tục giật tay chàng trai, nhưng hình như chàng hoá đá rồi. Bởi vì…
………
(3)
Bởi vì chàng trai kia chính là Trịnh Vũ!!?!
Hương mới đi được có mấy bước cũng khựng lại…
– Cô!!! – Lòng trịnh Vũ lại trào dâng nỗi căm hận. Kia chính là con hổ cái mà ông bà già bắt anh cưới. Còn lâu!!
– Anh?? – Hương nhướn mày nhìn lại, chính là tên con trai nàng ghét cay ghét đắng!! Nàng sắp phải lấy tên đó làm chồng. Không thể nào!!
Ánh mắt Trịnh Vũ như 2 đốm lửa cháy rừng rực, thiêu đốt hình ảnh của Hương. Quả đất tròn, mà thành phố này cũng bé quá, hôm nay ông trời để anh gặp lại con tiểu yêu độc ác kia, anh phải cho nó biết thế nào là lễ độ. Nhớ lại trận chiến bữa trước, anh không khỏi chột dạ đề phòng.
Đằng kia lòng Hương cũng sôi sùng sục, nàng chỉ muốn bóp chết “chồng tương lai” của mình cho khỏi mất công cưới.
Thấy hai người mắt chữ O mồm chữ A nhìn nhau “đắm đuối” cô gái kia chả hiểu mô tê gì.
……