Bạn đang đọc Tiểu Yêu Của Anh: Chương 3
Chương 11: LỢI DỤNG
(1)
– Anh!! Hôm nay là ngày của em mà?? – Bất ngờ cô gái kia la lên làm 2 người tỉnh lại. – Sao anh lại cặp thêm nó. Em ứ chịu đâu.
– Con nhỏ đó…
– Hả!?? Cô nói gì?? – Nàng rít lên. Máu nóng bôc lên tận đỉnh đầu Hương rồi, con nhỏ kia tưởng cô là người yêu “theo lịch” của Trịnh Vũ sao??
Nếu là ngoài đường, Hương đã túm cổ con nhỏ đó mà nện ột trận nhưng đây là trung tâm mua sắm, nàng không muốn bị bảo vệ “hốt”.
Máu nóng chính là chất xúc tác cho… sự gian sảo vốn có của nàng, dám đụng đến bà thì đừng có trách!
– Anh!! – Thấy Hương từ từ tiến lại, bất giác Trịnh Vũ ngây người, lại còn gọi anh là “anh” đầy thân mật, nó muốn gì đây?
Hương làm như không để ý đến khuôn mặt ngơ ngác của 2 người, nàng từ từ tiến đến bên Trịnh Vũ, rồi… bất ngờ ôm chầm lấy anh nũng nịu.
– Anh, ứ ừ, em không chịu đâu, hôm nay là ngày của em , CỦA EM, kia mà!! – Hương nũng nịu, tay càng xiết chặt Trịnh Vũ hơn, hình như muốn bóp chết anh luôn nhưng không thể. Nàng vừa nghe cô gái kia nói” hôm nay là ngày của em” đã biết Trịnh Vũ là kẻ hẹn hò theo “thời vụ”, còn con nhỏ kia to gan dám đụng tới cô, cô phải cho nó biết thế nào là lễ độ. – Của em mà anh, anh hứa rồi mà sao còn dắt cô ta đi?? – Hương chỉ vào mặt cô gái kia, cười gian ác.
– HẢ!!?? – Trịnh vũ không ngờ con tiểu yêu này gian trá đến thế, nó ôm anh mà anh muốn nghẹt thở, hừ, nó muốn giết luôn anh cho tiện đây mà!! Nghĩ thế nhưng anh vẫn… để yên cho Hương ôm. Anh cũng muốn tống khứ con nhỏ kia đi mà chưa có cách, vì nó là con gái của đối tác bên công ti ba anh. Nay có Hương anh… khoẻ quá. Chịu… ôm một chút anh cũng “cam lòng”.
Thấy Trịnh vũ không những không đẩy mình ra mà còn cười khùng khục, Hương thắc mắc ngó lên, thì thấy anh cũng đang ngó xuống. Bất ngờ Trịnh Vũ cũng vòng tay ôm… lấy Hương.
– He he! Ai dà, chết thật. Anh hứa mà anh quên mất. – Trịnh vũ đeo bộ mặt “ngây thơ”. – Bây giờ làm sao đây?
Hương không ngờ tên mình lại lỡ đi làm lợi cho tên đáng ghét này, nhưng lỡ phóng lao nàng đành theo lao!!?! Trịnh Vũ, được lắm, từ trước đến nay, đấu với nàng được đến nước này chỉ có ông già thôi!
– Thế anh tính sao đây?? ANH!! – Hương hỏi, bộ nàng ngu hay sao mà lãnh “đạn” 1 mình. Còn dám ôm nàng, Trịnh Vũ này chán sống rồi.
Cô nàng kia thấy diễn biến bất ngờ quá nên đứng cấm khẩu từ nãy đến giờ.
– Anh, anh…!! – Cô nàng lắp bắp.
– Em “yêu” anh như thế mà anh dám vi phạm vào ngày của em sao?? Anh không sợ em nói ba em hả?? – Hương nhắc khéo Trịnh Vũ. – Anh đi với cô ta mà còn dám “ôm” em hả, chờ em tính xong cô ta là tới phiên anh đó!!
– Tại anh “yêu” em quá mà. – Trịnh Vũ dày mặt nhìn nàng, vẫn không buông tay, chợt nhớ đến dù sao nàng cũng là vị hôn thê của mình, để ông già bên kia qua mắng vốn chắc ông già cắt luôn tiền tiêu vặt tháng này, Trịnh Vũ đành xuống nước. Anh nhìn qua cô gái bên kia buông tiếng ” thở dài”. – Ai da! Anh nhớ rồi em ơi , mình hẹn khi khác nha?? Có lỗi với em quá!!
– Anh… Anh… – Cô gái kia nước mắt lưng tròng, Trịnh Vũ thở dài, rõ ràng chưa đủ trình độ để dấu với con tiểu yêu này. – Sao anh dám…
Nói rồi quay sang chỉ mặt Hương.
– Mày… Mày… Mày sẽ phải trả giá!! – Nói rồi cô ta nức nở bỏ chạy.
– Ha ha ha… – Hương cười to. – Muốn đấu thì về học thêm đi em. – Nàng gọi với theo. Coi như là trút xong một mối giận, còn…
…………. Hương bất ngờ co cẳng giẫm mạnh xuống, Trịnh Vũ vội xô nàng ra để tránh.
Cú vừa rồi nàng mà lên gối thì chắc… ực!!
– Yêu nữ!! – Trịnh Vũ nhìn nàng toé lửa.
– Hừ! Dám lợi dụng ôm bổn cô nương hả?? – Hương định lao vào nhưng chợt sực nhớ tới đây không phải là ngoài đường hay trong hành lang khách sạn. Với lại nàng mua nhiều thế này… – Anh!! – Hương đổi tông đột ngột. – Tính tiền cho em với!!
– Cô, à không em… – Chợt nhớ có bao nhiêu nhân viên đang nhìn từ nãy đến giờ, Trịnh Vũ vờ ngọt ngào.
– Sao anh? – Hương tiếp tục tấn công.
Nhìn “núi” quần áo, phụ kiện Hương mua, Trịnh Vũ thầm xót xa cho cái thẻ của mình!! Nhưng chẳng lẽ đứng giữa bao nhiêu con mắt mà lại bảo anh không có tiền hay sao?? Cuối cùng anh đành cắn răng.
– Tính tiền đi. – Anh nói với mấy nhân viên!
– Có thế chứ “anh yêu”!! Lần sau mà còn dám lợi dụng em là không xong đâu?!- Rõ ràng là nàng lợi dụng anh trước mà bây giờ lại thành anh lợi dụng nàng!!
– Cô lợi hại lắm!! – Nhân lúc không có ai, Trịnh Vũ ghé tai nàng.
– Ha ha ha…
Hương hả hê xách 1 đống giỏ ra khỏi trung tâm mua sắm. Đằng sau cô, Trịnh Vũ mặt mày méo mó, anh mất toi gần cả trăm triệu cho sở thích mua sắm toàn hàng xịn của Hương.
Chợt nhớ ra điều gì đó, Hương quay lại.
– Cô muốn gì nữa?? – Trịnh Vũ đã nếm đủ lợi hại của Hương.
– Sao “anh” cứ cô cô,tôi tôi với “em” thế?? – Hương gian ác nhìn Trịnh Vũ. Xem ra cô phải lợi dụng anh tiếp thôi. Nhưng cô thừa biết Trịnh Vũ không phải loại vừa, 2 lần bị cô làm cho điêu đứng chẳng qua vì rơi vào thế kẹt mà thôi. Đối với loại người như anh, cô đúng là phải cẩn thận.
Chương 13: XUỐNG NƯỚC
– Trịnh Vũ này, anh hận tôi lắm phải không?? – Bỗng nhiên Hương hỏi một câu không ăn nhập với tình hình hiện tại.
– Cô muốn gì nữa đây?? – Gương mặt đẹp trai của Trịnh Vũ đột ngột biến sắc. Con yêu nữ này muốn giở trò gì nữa đây?
– Tôi hỏi thì anh cứ trả lời đi! – Mặc dù đang muốn xuống nước nhưng Hương không bỏ được cái giọng tiểu thư. Rồi như chợt nhận ra giọng mình không hợp với hoàn cảnh, nàng đột ngột đổi giọng. – Em hỏi có phải không?
Nghe con tiểu yêu đột ngột xưng hô ” ngọt ngào”, Trịnh Vũ không chịu nổi. Bao nhiêu lông trên người anh dựng ngược cả lên. Anh đã đủ “khôn” sau những cú chơi khăm của Hương. Đối với loại người “nông sâu khó lương” như nàng, anh đã biết đủ mùi lợi hại!
Nhìn mặt Trịnh Vũ, Hương biết ngay anh đang đề phòng nàng. Hương cười.
– Bộ tôi đáng sợ vậy sao? Thực ra tôi có chuyện muốn nói với anh. – Hương tiếp tục dùng giọng “thục nữ” với Trịnh Vũ. – Trịnh Vũ…
– Hừ, muốn gì thì nói thẳng đi yêu nữ, đừng có giở giọng thục nữ ra đây! – Trịnh Vũ hừ giọng, anh vẫn còn cay cú nàng lắm Tần U Hương à!! Thật ra là vừa cay cú vừa… ớn!!
– Trịnh Vũ, tôi thật sự có chuyện cần nói với anh. – Hương ráng kiếm chế để không nổi điên, không có chuyện cần thì còn khuya, hừ!
Đột nhiên Hương dừng hẳn lại, nàng hiểu nếu không nói toạc ra thì không được.
– Trịnh Vũ, nói cho anh biết, nếu không vì có chuyện cần nhờ anh, tôi…
– Hừ, nói trắng ra đi, tôi ngứa ngáy khi nghe cái giọng thục nữ kia của cô lắm! – Trịnh Vũ cười khẩy. Đúng. Anh căm hận cô ta. Anh hận. Hận!!!!
Phải, sao nàng không huỵch toẹt ra mà cứ mất công vòng vo ệt?
– Tìm chỗ nào nói truyện được không? – Hương hỏi.
– Được!
Hương đi theo Trịnh Vũ, tinh thần sẵn sàng đón chờ sự trả thù của anh. Ha ha!!!
– Đi thôi! – Trịnh Vũ làu bàu. Anh tiến về phía chiếc xe, mở cửa xe, chui vô rồi sập cửa lại.
– Cái đồ… – Hương làu bàu trước hành động kém ga-lăng của Trịnh Vũ. Tất nhiên nàng không để anh nghe vì nàng còn có chuyện muốn nhờ anh.
Hương tự mở cửa chui vô xe!!?!
…………………… Chương 14: TẠI NHÀ TRỊNH VŨ
(1)
Trong lúc Hương và Trịnh vũ đang ngồi trên xe, âm thầm tính kế thì TẠI NHÀ TRỊNH VŨ, chuông cửa kêu gào không ngớt!!
Mẹ Trịnh Vũ đang nằm đọc báo cũng phải bật dậy, không kịp chờ người giúp việc, bà lao luôn ra cửa để khỏi phải nghe tiếng chuông nữa!! Bà biết đó là Phong, chỉ có thằng quỉ nhỏ kia mới có cái điệu bấm chuông “giết người” đó thôi.
– Đây đây đây!! Đừng bấm nữa!! – Bà Trịnh kêu với ra cửa.
– A! Chào bác! – Thấy bà Trịnh te te chạy ra, Phong niềm nở chào.
– Gớm, đã dặm bao nhiêu lần mà cứ bấm chuông kiểu đó vậy? – Bà Trịnh trách. – Trịnh Vũ nó đi chơi rồi con, ủa mà nó bảo đi với con mà? – Bà Trịnh ngạc nhiên nhìn Phong.
– Dạ cháu không biết! Ai da! Chắc hồi sáng cháu dậy đi tập thể dục nên Vũ nó đến mà không thấy, chắc nó đi 1 mình rồi bác! – Phong “láo”, anh thừa biết thằng bạn đại ca đi với gái, nó mà đến tìm anh thì anh… cùi liền!!?!
– Vậy à? Thế cháu đến đây uổng công rồi!! – Bà Trịnh đã dễ dàng bị Phong qua mặt.
– Không, hôm nay cháu đến là để tìm bác. Ai da, mà nhìn bác dạo này trẻ ra, bác dùng loại kem gì thế, để cháu chỉ ẹ cháu xài cùng!! – Phong đúng là kẻ có cái “mỏ” dẻo hơn kẹo mạch nha, mà lời lẽ lại xu nịnh ngọt ngào. Bà Trịnh biết thừa mà vẫn thích nghe. Ha ha. Nịnh chính là con đường để đi đến mục đích. Phong đã gần đạt được điều anh muốn rồi Trịnh Vũ ơi!!
– Thằng khỉ, nịnh vừa thôi, mẹ mà biết là hớt mất cái mỏ nha con! – Bà Trịnh giả vờ lãnh đạm mà lòng thì sung sướng!!
Nói xong, bà mở cửa cho Phong vào.
(2)
– Ngồi đi con! – Bà Trịnh thân mật mời.
– Dạ!
– Thế nói xem hôm nay đến nhà bác là có chuyện gì? – Quả không hổ danh là vợ ông Trịnh, bà Trịnh cũng rành mạch gớm!!
– Dạ! Là con… con nghe Vũ nó nói là nó sắp cưới vợ, phải không bác?? – Phong tò mò hỏi, mặc dù nghe Trịnh Vũ nói nhưng anh cũng muốn nghe chính xác từ miệng bà Trịnh.
– Ha ha! Cái thằng này làm gì mà khoe sớm thế! ừ! Mà cháu đến là để hỏi cái này thôi à?? – Bà Trịnh hỏi Phong.
– Dạ, cháu còn thắc mắc. – Phong vẫn chưa đi vào chủ đề chính mà!! – Thế vợ tương lai của Vũ là người thế nào hả bác? – Cái chính đây nè!!
– Con nhỏ đó hả… – Bà Trịnh lại chìm vào dòng suy tư. – Đẹp! – bà nhớ đến hình ảnh người con gái bà gặp ở khách sạn. Ực! Nhưng dữ!! – Nhớ lại 2 cú “thiết cước” của Hương, Bà không khỏi nuốt khan!! Con nhỏ đó…
– Sao nữa bác!! – Nghe chữ “đẹp”, Phong đã tò mò, nhưng anh muốn biết con nhỏ bà nói “dữ” kiểu nào, tại sao Trịnh Vũ lại điên tiết và xấu hổ khi nhắc tới nó??
Đối với thằng bạn của con, lại là đứa bà quí, bà Trịnh không giấu. Mà theo bà cũng chả có gì phải dấu!!?! Chỉ khổ cho Trịnh Vũ!
– Ờ thì 2 đứa vừa gặp nhau đã đánh nhau kịch liệt! – Nghĩ đến đó bà rùng mình, con nhỏ đó hung dữ thiệt!!
– Hả! – Phong mắt chữ O mồm chữ A há hốc ra!! – Sao cơ?? – Phong hỏi lại, mặt ngơ ngác đến tội. Anh không nghĩ ra nổi. Thằng bạn đại ca của anh võ nghệ cỡ đó mà đánh ngang cơ với 1 đứa con gái sao??
– Thiệt đó con!! – Bà Trịnh thở dài đánh thượt!! Bà cũng xấu hổ thay cho thằng con!
– Thế…thế… – Phong cà lăm. – Thế tụi nó đánh nhau thế nào hả bác??
Bà Trịnh nhìn Phong. Bà có nên kể không đây. Danh dự của con bà nằm cả ở đây. Và bà quyết định không kể.
Nhìn mặt bà Trịnh, Phong biết là hết “khai thác” được rồi. Nhưng trí tò mò của anh vẫn chưa được thoả mãn mà còn tăng lên gấp bội, híc híc.
– Thế cuối cùng là sao hả bác?? – Phong nhịn không nổi, hỏi tiếp.
Bà Trịnh thở dài đánh thượt, theo cảm quan của bà thì thằng quí tử chưa thể nói là thua nhưng cũng đã rơi vào thế… hạ phong!!?!
– Ờ, thì thì… – Bà trịnh Biết, nếu bà kể ra thì Trịnh Vũ sẽ nổi xung thiên lên với bà liền, nhưng thằng Phong bà cũng quí như con, bà không nỡ giấu. – Bác nói, cháu phải hứa không cho thằng Vũ biết nghe chưa? – Bà Trịnh dặn trước.
– Dạ!!!! – Chỉ chờ có thế, Phong đồng ý liền, chuyện giữ bí mật thì có gì mà không được, cái chính anh muốn là chuyện Trịnh Vũ “chiến” với vợ tương lai ra sao, he he!!
– Bác chưa thấy đứa con gái nào dữ như con nhỏ đó! – Bà Trịnh nghĩ đến Hương, không khỏi rùng mình!! – Không biết cưới nó cho thằng Vũ có được không đây!!?!
– Trời,… – Phong nghe bà Trịnh dài dòng như thế, anh như ngồi trên đống than, nhấp nhổm không yên. – Sao nữa bác?? – Mặc dù Phong cũng muốn “ý tứ” nhưng cái miệng anh chịu không nổi!
– À! – Bà Trịnh như sực tỉnh. – Nói ra thì mất mặt, nhưng thằng Vũ lại rơi vào thế hạ phong con à, híc. Mà đâu phải nó thua, tại con nhỏ đạp cái xe đẩy đến làm nó nên phải nhảy lên. – Đúng là mẹ!! Đến cùng vẫn là bênh con.
Phong đã tưởng tượng được phần Trịnh Vũ bay lên và… Trong đầu anh lúc này là hình ảnh Hương cười gian ác, đưa chân chờ sẵn và thằng bạn đại ca của anh… luống cuống đưa tay che chắn. Híc híc, Phong quả là đứa bạn độc ác, dám tưởng tượng lêch lạc đến thế… Mà sự thật cũng có sai bao nhiêu đâu?? Ha ha ha…
Thấy Phong cứ cười như lên cơn, bà Trịnh đâm hối hận khi kể cho thằng này nghe!
– Cười xong chưa?? – Bà hỏi mát.
– Ơ… Híc… Dạ… – Phong biết là mình không nên cười như thế, anh cố nén cười, lau nước mắt. – Ha ha… Híc híc.- Phong cố kìm nén mà không được!!?!
Nhìn Phong vật vã giữa cười và nhịn, bà Trịnh cũng thấy tội. Haiz!! Sao trên đời lại có đứa con gái như thế nhỉ??
Làm sao trách Phong được!!
………………………
Chương 16: RẮC RỐI TRONG TRONG QUÁN CAFÉ
Chiếc xe dừng ngay trước một quán café. Dường như nhân viên ở đây đã quen Trịnh Vũ lắm rồi nên vừa thấy xe anh, một người đã chạy ra niềm nở.
– Anh Vũ! Mời anh lên!!
Trịnh Vũ dẫn Hương lên tầng trên. Quả là không hổ danh là cậu ấm ăn chơi, chỉ cần nhìn vào nơi Trịnh Vũ đưa Hương đến là đủ biết rồi.
Toàn là cậu ấm cô chiêu. Không biết bao nhiêu cái đầu vàng, đầu xanh, ăn mặc thì khỏi phải nói, sexy cỡ nào cũng có mà lập dị cũng không thua ai. Thế mới biết hoá ra ông bà già nhà Hương nuôi nàng cũng còn ngoan chán.
Trịnh Vũ dắt Hương đi.
– Anh Vũ!! – Một giọng nhão như cháo vang lên khiến Hương nổi da gà!! Không hẹn mà nàng quay đầu về phía tiếng gọi.
Một cô nàng khác, đầu nhuộm vàng hoe, tiến về phía 2 người.
– Trời ơi!! Lâu quá anh quên em rồi hả?? – Cô ta õng ẹo hỏi, mùi nước hoa trên người cô ta khiến Hương buồn nôn, nàng tự động lùi ra 1 bước!!
– Hôm nay anh bận rồi! Hẹn khi khác đi em! – Trịnh Vũ công nhận giỏi thật, mùi như thế mà cũng chịu được.
– Là tại nó hả? – Cô ta chỉ vào mặt Hương. – Anh kiếm đâu ra con bé nhà quê này vậy? Nhìn cũng đẹp đó! – Cô ta bắt đầu soi mói Hương. Nhìn kĩ lại thì cái áo thun trên người nàng cũng là hàng CK, quần jean nàng mặc của Levis chứ ít gì. – Áo anh mua cho nó hả, ăn mặc toàn đồ đắt tiền mà sao kín quá, đúng là đồ 2 lúa!!
Có lẽ trong mắt cô ta, ai ăn mặc thiếu vải thì mới là thời thượng??!
Cuộc huyên nào thu hút bao nhiêu ánh mắt hiếu kì!!
Bên này Trịnh Vũ không khỏi than thầm. Anh còn lạ gì cái thói thích làm người khách mất mặt của đại tiểu thư nhà Giám đốc Lí, nhưng hình như hôm nay cô ta chọn nhầm người rồi. Anh nhìn sang bên Hương thì thấy nàng bình thản như không có gì. Thế mới đáng sợ!!?!
Còn Hương, nàng không ngờ hôm nay đụng toàn phải thứ tiểu thư đỏng đảnh. Cô ta dám ngang nhiên soi mói nàng trước con mắt của thiên hạ lại còn dám gọi nàng là “hai lúa”, con nhỏ này chán sống rồi!! Hương xiết tay để khỏi lao vào con nhỏ này. Hừ! thế theo nó ăn mặc kiểu như nó mới là “thành phố” đó hả, đã thế bà sẽ cho thành phố trở thành nhà quê!!
Không những nàng không tỏ ra tức giận mà trái lại còn giả vờ như không có chuyện gì.
Trịnh Vũ biết mình lại sắp được xem con tiểu yêu diễn kịch đây!!
Hương vẫn làm bộ hiền lành, không thèm chấp, nhưng mắt âm thầm đảo tới đảo lui, xem thử có cái gì để trị con nhỏ không biết trời cao đất dày này không. Theo cảm quan của nàng thì mặt con nhỏ này dày và cũng khó đối phó hơn con bé hồi sáng!! Haiz!! Phải nặng tay 1 tí thôi!!
A!! Kia rồi!! Lần này thì đừng có trách bà nặng tay! Hương cười thầm. Xa xa, có 1 anh bồi bàn đang te te đi tới, trên tay anh cái khay có cốc bạc xỉu!! He he, đúng món rồi!! Từ sáng đến giờ tỉnh rồi chắc nó cũng muốn xỉu tí chứ!!
– Ôi!! – Hương giả vờ kêu lên, nàng cố ý thả tay cho cái túi rơi phịch xuống đất. Nàng cúi xuống nhặt túi, trong đâu Hương đã tính sẵn khoảng cách rồi. Canh vừa lúc anh chàng bồi bàn đi tới, nàng đứng phắt lên, tay hươ mạnh cái túi.
Cái túi của nàng hất mạh vô cái khay!! Véo!!! Li bạc xỉu trên khay bay chéo 1 phát… hất thẳng lên người cô nàng kia!!
– Á á á…!!! – Cô gái kia hét lên thất thanh. Cà phê, sữa, ca cao dính hết lên người cô ta, tạo thành 1 thứ hỗn hợp nâu đen, dinh dính… Híc híc!! – Mày, mày!!
– Ôi!! Xin lỗi, xin lỗi!! – Hương giật phắt cái khăn… lau bàn của anh chàng kia, sấn đến lau lấy lau để, thật ra nàng muốn trét cái hỗn hợp kia ra đầy người con nhỏ này thì đúng hơn!!
Trịnh Vũ không biết làm sao!! Con tiểu yêu này quả thật độc ác mà!! Nhưng anh cũng biết là Hương sắp gặp chuyện rồi.
Không biết từ ngóc ngách nào, 4 tên mặc áo đen, cao lớn bước ra đứng chắn trước cô gái này.
Nếu là cô gái khác, Trịnh Vũ đã ra tay can thiệp. Nhưng đây là Hương, anh chỉ muốn đứng đó xem kịch hay thôi.
Người trong quán biết sắp có chuyện nên cũng tản ra, tìm chỗ núp để ngó, ai cũng than thầm cho Hương.
………………………
Chương 17: MỘT CHỌI BỐN
Hương lừ mắt nhìn bốn tên áo đen.
– Muốn gì?? – Nàng hỏi.
Bốn tên áo đen không trả lời, mà thay vào đó là cái giọng của con nhỏ kia.
– Mày khôn hồn thì quì xuống xin tao tha cho, không muốn no đòn thì dập đầu 3 cái cho tao!!
Hương cười khẩy, thì ra nó muốn dùng vũ lực ép nàng!!
– Từ trước đến nay, ngoài bố mẹ ra, bà đây chưa biết quì trước mặt ai hết. – Nàng nói. – Muốn đánh thì đánh, đừng nhiều lời.
Trịnh Vũ không ngờ Hương cứng đầu như thế, anh biết nàng lợi hại nhưng 1 chọi 4 có quá sức của nàng không…
Bốn tên áo đen không nói không rằng, lặng lẽ vây quanh Hương. Nhìn bốn tên này nhanh nhẹn như thế, nàng biết bọn chúng “có nghề” hết. Nàng cẩn thận nhìn quanh, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng. Trịnh Vũ thấy chết không cứu thật là quá đáng mà!!
Không khí căng thẳng nghẹt thở, mọi người căng con mắt ra coi rốt cuộc trận chiến sẽ ra sao.
Một tên nhập cuộc ngay lập tức, hắn tặng nàng một “cước” mở hàng, quả không hổ cho chữ “đánh thuê”, hắn thằng tay mà chẳng thèm thương hoa tiếc ngọc.
Nhanh như cắt, Hương chụp lấy cái ghế, phang thẳng vào chân hắn, khung ghế bằng sắt, chân hắn chịu sao nổi?? Ba tên còn lại cũng mau chóng nhập cuộc.
Nhìn thế trận bất lợi cho Hương như thế, Trịnh Vũ không khỏi thấp thỏm. Chẳng phải anh muốn báo thù hay sao?? Thế nhưng nhìn 4 đánh 1 kiểu này, anh muốn nhảy vào giúp quá!! Híc híc!!
Nhưng Hương không hề nao núng, khi 3 tên kia xông vào, nàng đạp chân vào chiếc bàn gần đó, nhún người bay lên rồi đá thẳng bào đầu 1 tên, tên đó choáng váng, đập đầu vào nắm tay vịn cầu thang, ngất xỉu.
– Ô!!
– Ôi cha mẹ ơi!!
– Con ai mà giỏi thế!!
…
Những tiếng khen liên tục rộ lên từ đám khán giả. Không ai có thể ngờ 1 cô gái chân yếu tay mền như Hương lại đánh đấm “đỉnh” đến thế!! Tất nhiên là trừ Trịnh Vũ ra, nhưng anh cũng không khỏi giật mình. Hoá ra thực lực của con nhỏ này không chỉ có thế!!
Những tiếng khen càng khiến cho cô gái kia khó chịu.
– Lũ các người ăn tiền của ba tôi mà không hạ được con nhỏ kia sao?? – Cô ta hét lên!!
Như những kẻ chỉ biết nghe lệnh chủ, 3 tên còn lại, kể cả tên bị phang ghế vào chân lại lao vào. Lần này một tên tóm được vai Hương. Hắn chưa kịp mừng thì đã thấy chân đau buốt, theo phản xạ, hắn thả tay nàng ra. Ngay lập tức hắn lại lao đến Hương, tung 1 quyền. Một tay nàng đỡ ngay đòn đánh, tay còn lại túm chặt cổ áo hắn, lợi dụng sức lấn tới của hắn mà ném hắn đi. Tên đó “thuận đà” lao vào đám bàn ghế gần đó, bất tỉnh luôn!!
– Trời ơi!
– Cao thủ!
– Hay quá!!
Các khán giả tưởng mình đang coi phim kiếm hiệp!!
Những lời khen kèm theo tiếng vỗ tay vang lên. Trịnh Vũ cũng nhận ra đó là 1 đòn judo. Thực hiện đòn đánh chớp nhoáng như vậy thì hồng đai rồi chứ không ít.
Hương nghe những lời khen mà mặt mày nhăn nhó, nàng vừa mới thực hiện đòn kazura otosi xong, sức lực như muốn bốc hơi gần hết. Nếu còn dây dưa thể nào cũng thảm bại.
Hai tên kia thấy thế thì càng cẩn thận gấp đôi. Chúng liên thủ với nhau lao tới. Hương vội nhảy bật lại phóng lên chiếc bàn gần đó. Ngay sau đó, nàng lao tới, đá thẳng vào mặt một tên. Hắn khiếp hãi tránh ngay lập tức nhưng không ngờ đó chỉ là đòn giả vờ, chộp được thời cơ, nàng rút gót chân sau đá mạnh vào đầu hắn. Nàng dùng hai chân kẹp chặt đầu hắn, xiết rồi vặn mạnh người, quật đầu hắn nện mạnh xuống đất. Tên thứ 3 hộc máu mũi. Ngất xỉu không kịp trăn trối gì.
Tên kia lợi dụng lúc nàng còn đang kẹp cổ tên kia dưới đất liền lao vào. Lần này thì Hương chết chắc.
– Á!! Trịnh Vũ!! – Theo bản năng, nàng hét lên, Người mà nàng có thể cầu cứu chính là anh!!?!
– Thằng hèn!! – Đến đây thì anh không nhịn nổi nữa, dù Hương không kêu cứu thì anh cũng không NHỊN nổi nữa.
Tên kia không ngờ Trịnh Vũ lại lao vô cứu Hương, bất ngờ, hắn lãnh trọn cú đấm của anh. Hương ngẩn người, không ngờ anh lại cứu cô. Dù anh không nhanh nhẹn sắc sảo như nàng nhưng cú đấm của anh mạnh đến nỗi tên này ngất ngay tại chỗ, dù đấu với anh, nàng cũng khó thắng. Hương thầm nhủ.
Đến đây thì tiếng vỗ tay rầm rầm nổi lên, không ai không phục nàng, ngay cả hành động “cao đẹp” của Trịnh Vũ nữa. Dù cho khi nãy anh giương mắt đứng nhìn!!
Hương phủi phủi quần áo đứng dậy, mọi người trong quán nhìn nàng đầy ngưỡng mộ. Nhưng Hương không có thời gian để tự hào, nàng nhớ tới con nhỏ đó, giờ là lúc nàng tính sổ với nó. Chân nàng nhức đến nỗi đi cũng khó, chỉ tại đầu mấy tên kia cứng như cục gạch, đá vào muốn gãy chân, đã thế lại còn đi giày cao gót, khốn khổ cho bàn chân của nàng.
Càng đau, Hương càng tức!! Nàng quyết cho cô ta kia biết thế nào là lễ độ.
Thấy Hương tiến lại, cô ta hồn vía lên mây. Tưởng con bé đó dễ bắt nạt, ai ngờ nó cho đo ván 1 lần 3 thằng cận vệ. Đã thế Trịnh Vũ lại còn dám giúp nó!!
– Mày… Mày muốn gì?? – Cô ta hỏi, răng đánh lập cập. Quả là mất tác phong dân “thành phố” quá.
Hương vẫn lừ lừ tiến lại, Trịnh Vũ biết sắp có chuyện xảy ra, liền đưa tay giữ Hương lại, với cả anh cũng không muốn thấy con gái đánh nhau, hay nói đúng hơn là không muốn nhìn nàng đánh con gái.
– Đủ rồi Hương! – Anh nắm chặt vai nàng.
– Buông ra!! – Hương thét lên!
Nàng biết có cương với anh cũng vô ích, nàng không còn đánh nhau nổi nữa.
Hương từ từ dừng lại.
………………………………