Bạn đang đọc Tiểu Yêu Của Anh: Chương 1
Chương 1: ĐÍNH HÔN
Hương bước vào nhà mà tâm trạng không đâu vào đâu, nàng bực mình suy nghĩ. THẾ THÌ QUẢ THẬT LÀ ÔNG TRỜI KHÔNG MUỐN NÀNG ĐƯỢC SỐNG YÊN ỔN RỒI.
Đầu đuôi cũng tại ông già ép nàng quá mà thôi!!
Đã bảo không thích cưới mà cứ ép hoài!! Người ta mới có học lớp 12 mà đã tính đến chuyện cưới xin đính ước. Hương không thể chịu được viễn cảnh lấy chồng. Lấy chồng khác nào đeo gông vào cổ. Nàng có tôn chỉ:
sống trước hết phải vì bản thân
kết thúc những chuỗi ngày mài *** quần ở trường học chính là thời gian hưởng thụ
Chính vì thế không thể có chuyện chồng con gì ở đây.
Thế nhưng trưa nay khi đang ngồi ăn cơm, ba nàng đã trịnh trọng tuyên bố : nàng đã đính ước với con trai của người bạn thân (cũng là đối tác lâu năm của công ty) của ba từ khi nàng con bé tí!!!!! Lên đại học sẽ cưới luôn rồi nàng sẽ tiếp tục học đại học.
Tất nhiên đầu tiên nàng không tin nhưng nhìn vẻ mặt của ba chả phải đùa.
Đã vậy còn có giấy tờ xác nhận của 2 bên gia đình hẳn hoi, bao nhiêu cơm nàng ăn vào như muốn trào ra từ đường nó tới. Đầu nàng lúc đó như muốn nổ tung vì tức, cơn ấm ức trào lên, nàng đặt mạnh chén xuống đến nỗi cơm văng tung toé. Dựa vào cái gì mà tự ý định đoạt cuộc đời nàng như thế.
– Ba. CÓ CHẾT CON CŨNG KHÔNG CƯỚI!!! – Nàng cố thốt ra những lời kìm chế tối đa, mặt đỏ gay, để khỏi phải hỗn với bậc phũ mẫu.
-Ba mẹ đã quyết dù thế nào cũng không thoái thác…
– Ba!
– Cuộc hôn nhân này có lợi cho đôi bên, không rút lại…
– Có lợi cho ba thì có, ba coi con là cái gì hả!! Sao không …
– Im ngay. Con học ở đâu cái kiểu ngắt lời người lờn thế hả? Ba dạy…
Hương đứng bật dậy lao thẳng lên phòng, bỏ dở câu nói của ông già, Hương tức anh ách mà không nói được. Họ coi nàng là gì mà ghi giấy như biện nhận một món hàng vây?? Họ coi việc hôn nhân của cô là sợi dây bện chặt “tình đoàn kết” giữa hai công ti hay sao? Cục tức trào lên cổ nhưng nàng cố nuốt xuống, nàng không phải loại tiểu thư đụng vào là khóc, xin lỗi, muốn xỏ mũi nàng dắt đi như thế thì dễ ấy người quá đi mất. Hương cay cú nghĩ, phải tìm cách để ông già từ bỏ ngay cái ý định đó đi. Không có nó thì nàng ăn ngon ngủ yên được rồi. Nhưng nàng thừa biết ba nàng là cao thủ. Nàng xách cặp đi học thẳng, cho khỏi ngứa mắt.
Chiều nay đi học về nàng vẫn còn tức, nhưng bản tính nàng vốn đã cay cú chuyện gì thì đừng hòng bỏ qua. Ai mà trông thấy bộ dạng của Hương lúc này chắc sẽ té ngửa vì hình ảnh đoan trang thùy mị của nàng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười nửa miệng cong cong, ánh mắt gian gian, có lẽ nàng đã nghĩ ra trò gì hay lắm. Phải, tất nhiên là trò hay, nàng không muốn dùng mấy cái trò như cố ý học dốt, doạ tự tử,… để thoái thác chuyện hôn lễ này, nàng muốn “quang minh chính đại” khiến họ tử bỏ mà lòng tức anh ách. Thế mới là nàng.
Mẹ nàng đã nói chiều nay sẽ dẫn nàng đi gặp gỡ bên “thông gia tương lai”. Hương cười thầm, nàng sẽ cho ông già tức 1 trận ói máu. Nghĩ đến đó Hương khoái chí cười toe đến nỗi mẹ nàng tưởng nàng đổi ý. Nàng ngoan ngoãn đứng yên cho người hầu mặc áo, chải tóc, trang điểm, càng đẹp càng tốt chứ sao, chờ cho ông già khoe trước rồi tức sau.
…………………..
hương 2: HƯƠNG
Hương là thiên kim tiểu thư của nhà giám đốc Tần Chính ( người mà Hương hay gọi là ông già).
Họ tên đầy đủ của nàng là Tần U Hương.
Tên nàng chính là do ba nàng đặt. Mặc dù bị vợ và mẹ phản đối kịch liệt nhưng ông vẫn nhất định giữ chữ U trong tên con. Cuối cùng phe đông đã chịu thua phe ít.
Từ bé Hương đã rất xinh đẹp, nàng là niềm tự hào của mẹ nàng. Bà cho Hương học đủ mọi thứ trên đời, cầm, kì, thi, họa đủ cả. Hương từ bé vốn đã ít nói, ngay cả mẹ nàng cũng không biết nàng nghĩ gì huống chi người ngoài, nên trong mắt bà hương là một cô bé ngoan ngoãn, trong mắt người ngoài thì nàng lại càng là niềm khao khát của bao ông bố bà mẹ. Hương vừa xinh đẹp, vừa học giỏi nên mẹ nàng vô cùng hãnh diện khi kể về nàng với người ngoài. Chỉ duy nhất một người không bị vẻ ngoài của nàng đánh lừa đó chính là ông Tần Chính. Người cha đáng kính này đã nhìn thấu cô con gái rượu.
Hương từ bé đã luôn che dấu sự đanh đá bên trong vỏ bọc hiền lành. Nàng không giống những đứa trẻ đồng trang lứa, những đứa trẻ vô tư luôn làm trước nghĩ sau, còn nàng thì lúc nào cũng làm sau nghĩ trước, nên những hành động của nàng rất được lòng người lớn. Dù làm bất cứ việc gì nàng cũng muốn cái lợi về nàng nên trước sau đều tính toán cẩn thận. Trên lớp, nàng rất được lòng thấy cô nhưng luôn luôn cô độc bởi bản tính nàng không thích kết bạn, bạn nàng cũng rất ớn khuôn mặt lạnh như tiền của nàng, đứa nào mà dại dột đắc tội với nàng thì nàng sẽ đòi cho đủ cả vốn lẫn lời. Ba nàng lại có thế lực nên càng không có đứa nào dám chọc vào cô chiêu.
Nàng cũng biết ba nàng đã nhìn thấu cái vỏ bọc đó nên ngoài ông già ra, nàng không ngán ai hết.
Ngoài giờ học, nàng lén mẹ đi học võ bởi mẹ nàng quan niệm rằng con gái mà học võ thì sẽ vô duyên và võ là thứ không hợp với đứa con thục nữ của bà. Còn nàng từ bé đã khoái đánh đấm mà lúc nào cũng phải KÌM NÉN, tức đến nỗi muốn nhào vô bóp cổ cũng phải KÌM NÉN để đóng vai thục nữ, nên trường võ chính là nơi để cho nàng xả nỗi KÌM NÉN bấy lâu. Và cứ như thế màu của cái mấy đai cứ đậm dần lên mà mẹ nàng vẫn chẳng hay biết gì.
Đối với người yêu bản thân hơn tất cả như nàng thì cú sốc “ĐÍNH HÔN” là điều không thể chấp nhận được. Nàng thề sẽ khiến ông già tức hộc máu và phải ông già chính tay xé nát cái tờ giấy đó đi mới hả dạ.
…………………
Chương 3: VỎ QUÝT DÀY CÓ MÓNG TAY NHỌN
7h30PM
Hương quần áo chỉnh tề theo ba mẹ đi gặp “thông gia tương lai”.
Nàng mặc áo sơ-mi trắng, quần jean đen, trông rất thời trang. Nàng tươi cười bước vào cổng khách sạn. Khỉ!! Nàng rủa thầm. Nàng không biết ông già kiếm đâu ra cái quần jean chật muốn nghẹt thở. Kiểu này tí nữa vào gặp ông bà già bên kia làm sao nàng ăn uống thoải mái được, hình như ông già nhìn thấu ý định muốn gây “ấn tượng tốt” với ông bà già bên kia của nàng rồi hay sao ý. Khỉ thật. Khó chịu quá! Nhưng làm sao có thể đánh mất hình tượng giữa bàn dân thiên hạ được. Ông già, cú này ông trừng phạt hơi quá tay rồi!!
– Tiểu Hương! Con bao nhiêu tuổi mà đòi qua mặt ba hả con? – Ông già khoái chí nhắc khéo – Khôn hồn thì tí nữa cư xử cho tốt nhé con gái.
– Con biết mà. Tại con muốn thử ba chút thôi mà. – Khỉ chứ! Tại ông cao tay quá. Nghĩ thế nhưng nàng vẫn tươi cười.
– Khỏi cần giả vờ con gái. Ai không biết chứ ba còn lạ gì con, tí nữa lại muốn bày trò phải không. Yên tâm đi. Ba chuẩn bị hết rồi. – Ông Chính vẫn giữ bộ mặt bình thản, vừa đi vừa nói.
Quả thật là hổ phụ sinh hổ tử!!
Hương cay cú bước theo, quả thật nàng chưa đủ hoả hầu để đấu lại ông già.
Nhưng hôm nay nàng sẽ tận dụng mọi cơ hội để gây “ấn tượng tốt”, thử xem ông già ngăn được bao nhiêu.
Bên này nàng suy tính, bên kia ông Chính cũng âm thầm kêu khổ. Ông còn lạ gì đứa con bảo bối của ông nữa. May mà hôm nay ông nghe vợ kể con đột ngột hồi tâm chuyển ý nên ông mới biết nàng muốn bày trò trong buổi gặp mặt. Ông không biết nàng còn có trò gì chưa giở. Ông quyết phải ép nàng đi và về trong bộ dạng thục nữ, không thể để lại hình tượng xấu trong mắt “thông gia tương lai”. Con gái ông đâu phải loại hiền lành gì, lần này đúng là mạo hiểm rồi, phải chi vợ ông cũng nhìn rõ mặt con thì hay quá, hai vợ chồng sẽ “song kiếm hợp bích” trấn áp con tiểu yêu. Đằng nay bà lại 1 mực tin là con hiền thúc, thế là bao nhiêu trách nhiệm dồn lên đầu ông. Haizzz !!! Nghĩ đến mà ông đã thấy ớn rồi.
Nhưng từ trước đến nay ông cũng biết con ông là một đứa biết điều, điều gì có hại nó sẽ không làm nên ông cũng yên tâm được phần nào, có điều nó còn nhỏ, tính tình sốc nổi không biết đâu mà lường. Thôi, dù sao cũng lo liệu trước được phần nào rồi, còn đến đâu thì đối phó đến đấy. Ông Chính thầm nghĩ.
……………………
Chương 4: THIÊN HẠ BÉ NHỎ, ANH HÙNG GẶP NHAU
Đi hết hành lang khách sạn, gia đình nàng bước vào phòng tiệc gặp thông gia.
Bên thông gia đã có mặt từ trước, vừa thấy ba mẹ nàng bước vào, họ đã đứng lên miền nở chào hỏi, Hương vào cuối, vừa thấy nàng, họ đã niềm nở:
– Cháu xinh gái quá! Hóa ra là thiên kim tiểu thư nhà giám đóc Tần, quí hóa quá!
– Dạ cháu… – Hương giả vờ bẽn lẽn đỏ mặt, cái gì chứ đóng kịch thì cô rất giỏi. – Cháu chào 2 bác. – Khỉ chứ! Mấy người tưởng tôi ham tới đây nghe chuyện này hay sao, mặc cái quần này trên người chắc nghẹt thở mà chết quá, Hương thầm rủa. – Ai dà! Mời anh chị ngồi, cháu nhà tôi còn kém nhiều lắm, mong anh chị sau này tận tình chỉ bảo cháu thêm. – Ba Hương khoái chí tận hưởng lời khen mà mặt vẫn lãnh đạm. – À, mà cháu nhà anh chị trông cũng phong độ quá, nghe nói cháu học giỏi lắm, lại có tài kinh doanh, mới 26 tuổi mà đã bảo vệ luận án thành công …
Hương vừa tức anh ách, vừa nhột nhột khi nghe 2 nhà thay phiên tâng bốc nhau lên tận mây xanh. Bỗng một tiếng nói lạnh lùng vang lên cắt ngang câu chuyện:
– Ba mẹ, đồ ăn đã nguội rồi, chào hai bác, mọi người gặp nhau rồi thì nên ngồi vô bàn nói chuyện.
Nghe giọng nói Hương mới sực nhớ ra ở đây còn có cả “chồng tương lai” của nàng nữa. Hương tò mò không biết hắn mặt mũi ra sao mà ăn nói nghe ngông cuồng thế. Còn nàng lại phải đeo vẻ thục nữ lên.
– Phải rồi, phải rồi! mải nói quá nên quên mất, mời anh chị và cháu ngồi! – Ông già bên kia cất tiếng.
– À vâng, vâng! Mời anh chị ngồi. – Ba nàng cũng niềm nở không kém.
Bàn tiệc được dọn ra, toàn là những món sơn hào hải vị, cầu kì, phong cách,…
– Mời anh chị.
– Mời anh chị.
Bữa ăn bắt đầu, nàng vốn định sẽ “chiến đấu” cật lực cho ông bà già bên kia thấy thế nào là “miệng ăn núi lở” nhưng có cái quần này, nàng chỉ dám làm theo câu ” nam thực như hổ, nữ thực như miêu” mà thôi. Nhưng cái quần chật quá, nàng muốn “thực như miêu” cũng khó. Ông bà già bên kia cứ gắp lia gắp lịa hết món này tới món khác cho nàng nhưng nàng không đụng đũa, hay nói đúng hơn là không dám. Họ vốn cũng nghĩ nàng sẽ ăn ít nhưng đâu có ngờ là nàng không đụng vào 1 miếng nào như vậy.
– Đồ ăn không hợp khẩu vị hả cháu? – Bà thông gia hỏi.
– Dạ, tại cháu hơi mệt. – Hương giả vờ, lòng nàng hận ông già quá hiểm. – Cháu xin phép.
Hương đứng dậy đi thẳng ra của. Vừa ra hành lang, nàng không thèm giữ cái vẻ ngoài đoan trang nữa.
– Cái quần khốn kiếp, bà mà không xé mày ra làm 3 thì… – Hương chợt khựng lại khi sực nhớ ra xé nó thì nàng mặc bằng…niềm tin.
…
– Này cô. – Một giọng sau lưng nàng vang lên.
Hương quay phắt lại.
– Anh… – Thì ra là quí anh chàng “chồng tương lai” của nàng.
– Anh muốn gì? – Lần này thì nàng thật sự là chính nàng rồi.
– Hừ, sao không đeo cái vẻ thục nữ lên đi?
– Liên quan gì đến anh? – Nàng hỏi bằng giọng gây sự.
Anh ta nhìn Hương khinh khỉnh, kiểu mà từ bé đến giờ chưa ai dám nhìn nàng. Điên tiết vì bị ép hôn, điên tiết vì cái quần, lần này thì Hương không nhịn nổi nữa. Không nói không rằng, Hương quay đi rồi bất chợt quay lại đá mạnh cái bình hoa trên cái bàn gần đó. VÉO!! Cái bình hoa như một viên đạn lao thẳng đến đầu anh chàng kia. May sao anh chàng né kịp nên cái bình hoa bắn thẳng vào tường bể tan tành thành từng mảnh. Hình như còn chưa hả dạ, nàng hăm he tìm thêm món mới.
– Cũng giỏi đấy nhỉ. – Nàng gằn giọng.
– Cô dám… – Hình như đây cũng là một cái trứng mỏng, bị tặng cái bình một cách đầy bất ngờ như thế làm sao Trịnh Vũ không điên tiết cho được.
Nói rồi nhanh như cắt, anh chàng lao tới, quyết cho con bé không biết trời cao đất dày kia biết thế nào là lợi hại.
Thật ra Trịnh Vũ không phải là kẻ ưa đánh phụ nữ nhưng vừa nhìn cách Hương đá cái bình thì đã biết nàng “có nghề” mà “nghề” cũng rất cao, với lại từ trước đến nay chưa có kẻ nào dám láo với anh như thế, ngay cả con gái cũng xếp hàng theo anh mà con nhỏ này dám… Với lại anh cũng không định đánh, chỉ định nhéo ấy cái thôi.
Thấy tên kia lao đến, Hương đưa chân gạt ngay cái xe cái xe đẩy rồi đá mạnh về phía Trịnh Vũ, đang trên đà lao tới, anh chỉ kịp đạp lên cái xe đẩy, phóng qua.
– Anh chết chắc rồi!! – Hương nhếch môi cười, nàng tung chân đá lên.
– Cô!! – Trịnh Vũ toát mồ hôi hột, vội đưa chân gạt ngay chân nàng để “bảo vệ nòi giống”.
Nhưng Hương đâu phải tay vừa. Nàng đưa tay gạt chân anh, bao nhiêu căm hờn nàng dồn vào cú đá này, kể cũng hơi ác nhưng giận quá còn nghĩ được gì.
Đến nước này Trịnh Vũ phải lách người qua, chân đạp mạnh vào bức tường, anh lao qua người cô, hú vía!!
– Cô!! Đồ yêu nữ!! Cô sẽ phải trả giá!! – Trịnh Vũ giận run. Anh không ngờ có ngày mình phải né 1 cô gái. Mối nhúc này anh quyết rửa!!
Hương cũng bắt đầu thấy khó chịu khi đấm đá trong chiếc quần chật, nàng biết có đánh nữa cũng chỉ chuốc lấy thất bại, chẳng may con rách luôn quần nay nàng đang thắng thế dại gì không được dịp lên mặt, he he!!
Nàng quay lưng bỏ đi, biết thế nào hôm nay về cũng bị ông giá phạt nhưng nàng không sợ, có lẽ hôm nay chính là ngày sung sướng nhất đời nàng, là lần đầu tiên nàng được làm theo ý thích, vứt toẹt cái vẻ ngoài thục nữ kia đi.
Lúc Hương quay đi nàng không biết rằng ở cuối hành lang có 4 cái mồm há hốc ra, à không, phải nói là 3 cái há hốc ra, 1 cái còn gượng lại được, đó chính là ông Tần Chính.