Bạn đang đọc Tiểu Thư Nghịch Ngợm: Chương 10
Đến giờ ra chơi thì hắn cũng đã nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra trong lớp, cũng không quá khó để đoán ra được kẻ chủ mưu là nó, lắc đầu mỉm cười, hắn cũng bó tay với nó luôn. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả những lần trước, hiệu trưởng lại tiếp tục bó tay phải kêu Gia Bảo vào trường. nhận được tin báo của hiệu trưởng mà mặt Gia Bảo méo xẹo, cái giá phải trả khi anh cho hắn ở trong nhà , ngước mặt lên trời anh hét to:
-A A A, sao số tui nó khổ vầy nè trời ơi-vừa hét anh vừa vò vò cái đầu, bây giờ anh thật sự không biết mình phải làm gì nữa, anh đang ở trong thế “tiến thoái lưỡng nan”, có làm gì cũng chết.
Lết cái xác ra xe, anh đến trường trong tâm trạng cực kì tồi tệ. Cũng may vì ngôi trường bây giờ đang cực kì “bị nhiễm độc” nên học sinh được nghỉ không thì lại có cả mớ kiến chạy ra bu lấy anh.
-Cậu tới rồi à-hiệu trưởng thấy Gia Bảo tới thì mừng rỡ
-Ờ-Gia Bảo đáp 1 cách mệt nhọc
Quên nói ấy bạn biết, hiệu trưởng là anh họ của nó, cùng tuổi với Gia bảo nên 2 người thân nhau coi nhau như bạn bè chứ không xưng anh em.
-Cứ làm hiệu trưởng kiểu này chắc tôi tổn thọ mất thôi, năm nay không biết bao nhiêu vụ quậy phá rồi mà không tìm ra được thủ phạm mới tức chứ.-Hiệu trưởng vò đầu
-Haiz, tôi biết thủ phạm, người này ông cũng biết đó.-Gia Bảo thở dàu.
-Hả? ai?-hiệu trưởng ngạc nhiên.
-Là Gia hân nó làm đấy-Gia Bảo thiểu não trả lời
-Hả, nó vô trường mình khi nào, sao tôi không biết-bây giờ thì hết sức ngạc nhiên
-Nó học 10C, tôi làm hồ sơ giả cho nó mà quên nói với ông.
-Mà sao ông biết nó làm?
-Đây nè-Gia bảo nói rồi lấy cái laptop của mình từ trong túi ra-sau lần trước, tui có lén gắn 1 cái camera để theo dõi, không biết ai đã vô hiệu hóa hết mấy cái camera cũ trong trường.
2 cái đầu chụm vào nhau theo dõi trên màn hình laptop, cả 2 đều lắc đầu ngao ngán với cô em gái này, nó đúng là cô nàng lắm chiêu mà. Đang theo dõi thì đột nhiên Gia Bảo cho tua lại đoạn video.
-Kia không phải là bé Nhi của ông sao?-Tuấn Kiệt (hiệu trưởng) ngạc nhiên-nhưng sao lại là 10C
Gia Bảo im lặng, trong đầu anh đang rất hoang mang với biết bao nhiêu câu hỏi: Nhi về rồi sao? Về khi nào? Sao cô không liên lạc với anh…Rồi anh nhớ đến lúc trước nó có nhắc về Ái Nhi nhưng sau đó do bận nhiều việc nên anh quên béng đi mất, rõ ràng là nó đã biết hết mọi chuyện nhưng lại dấu anh.
***
Ái Nhi đang lang thang trên đường, hôm nay được nghỉ sớm nhưng cô lại không muốn về nhà, lang thang trên đường, cô đến những nơi mà trước kia cô hay đến cùng Gia Bảo, nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa. Đặt chân đến 1 bãi cỏ xanh mướt bên 1 cái hồ trong xanh, hình ảnh 2 người đuổi bắt nhau như tái hiện lại trước mắt cô, những kỉ niệm ngày xưa thật đẹp, nhắm hờ mắt lại, tận hưởng những làn gió mát nhẹ mơn trớn trên da mặt, luồn vào trong mái tóc dài mượt 1 cảm giác thật dễ chịu, Ái Nhi cứ ngồi trên bãi cỏ dựa vào thân của 1 cây to để ôn lại những kỉ niệm xưa cũng khá lâu, nhìn đồng hồ thấy cũng đã trễ, cô đứng lên tính bước chân ra về, vừa quay đầu lại thì đập vào mắt cô là 1 người con trai có khuôn mặt tuấn mĩ, từng đường nét trên khuôn mặt hết sức tinh tế, mái tóc bồng bềnh đang được gió thổi tung bay, 2 bàn tay đút vào túi quần nhìn hết sức lãng tử, người đó không phải ai khác chính là Gia Bảo
-A..Anh?-Ái Nhi ngạc nhiên lắp bắp
-Sao về mà không nói với anh?-Gia Bảo hỏi, giọng đều đều không chút cảm xúc
-E..em..-Ái Nhi cúi đầu, cô không biết nên trả lời Gia bảo như thế nào thì…
-Em có biết anh nhớ em lắm không hả?-Gia Bảo tiến tới ôm chầm lấy cô, giọng nói trở nên ấm áp.
-Em xin lỗi-vòng tay em lại Gia Bảo, Ái Nhi nói giọng run run như sắp khóc-Em …nhớ anh lắm
-Anh cũng vậy, từ khi em đi không khi nào anh không nhớ em-buông Ái Nhi ra, anh ngắm nhìn khuôn mặt cô thật kĩ cho thỏa nỗi mong nhớ bấy lâu nay
-Sao không tìm anh, lúc trước đã hứa rồi mà-đột nhiên Gia bảo hỏi
-Em…sợ anh đã có người khác-Nhi cúi mặt xuống đất
-Đồ ngốc, sao anh bỏ em được chứ?-anh vừa nói vừa gõ nhẹ vào đầu
Ôm đầu, cô bỗng bật khóc ngon lành làm anh luýnh quýnh, tưởng mình đã quá tay làm cô đau nên ríu rít xin lỗi-Anh làm em đau hả, anh xin lỗi, có sao không?-vừa hỏi anh vừa lấy tay xoa xoa đầu cô
-Không có, do em vui quá khi được gặp anh thôi-vừa nói cô vừa quệt nước mắt
Lấy tay lau nước mắt cho cô, anh mỉm cười hạnh phúc. 2 người cứ ngồi cùng nhau như vậy cho tới khi nhận ra đã quá trễ thì anh mới chịu đưa cô về (==”)
***
Sau khi đưa Ái Nhi về và về đến nhà, Gia Bảo tức tốc đi lên phòng nó, mở cửa 1 cách thô bạo thì thấy nó đang nằm trên giường mắt nhìn vào cái laptop
-Gia Hân!!!-Gia Bảo hét lên
-Chuyện gì vậy hai? Mới đi gặp “người yêu bé nhỏ “ sau 3 năm xa cách về lại đối xử với em gái như vậy hả?-nó vừa nói vừa cười gian tà
-Sao…sao em biết-Gia Bảo ngạc nhiên
-Em mà, cái gì không biết cơ chứ, haha-nó cười nham nhở
-Em gái à, nói anh biết đi-Gia Bảo lân la lên giường ngồi kế bên nó
-Đây nè!!-đưa cái điện thoại lên –Nhi mới nhắn tin cho em xong nè, hehe
-Đúng rồi, em biết Ái Nhi trước đó sao không nói cho anh hả?-như nhớ lại mục đích lên đây, anh liền hỏi.
-Chuyện của anh thì anh tự mà giải quyết chứ, xí-nó vừa nói vừa chu môi ra
-Em…cái đồ…-Gia Bảo tức tối
-Đồ gì?
-Đồ…ác độc
-Anh… ra khỏi phòng em ngay không là em kêu Miu Miu ra đó-nó tức tối đuổi anh ra khỏi phòng
Nghe nó nhắc đến Miu Miu anh mới sực nhớ ra, lúc nãy tức quá lên đây luôn mà quên mất còn con mèo nên lật đật chạy ra khỏi phòng ngay.
-Người ta đã cho biết Ái Nhi học trong trường không cảm ơn lại còn…hứ-sau khi Gia bảo ra khỏi phòng nó ngồi lẩm bẩm 1 mình. Thật ra nó biết là Gia bảo có lén gắn thêm 1 cái camera nữa nhưng nó không vô hiệu hóa nó, mục đích là để anh biết Ái Nhi đang học trong trường và cụ thể là 10C.