Bạn đang đọc Tiểu Thư Nghịch Ngợm: Chương 11
Cả lớp đang ngồi chơi, nói chuyện tán phét với nhau thì mai Thanh hớt hải chạy vào
-Cả lớp, có tin “hót”-đứng trên bục giảng, Mai Thanh dõng dạc thông báo
Cả lớp hướng ánh nhìn về phía Mai Thanh chờ đại cô bạn thông báo tin “hót”. Thấy cả lớp đã hướng ánh nhìn về phía mình, Mai Thanh tiếp tục thông báo:
-Để chuẩn bị cho 20/11 sắp tới, nhà trường sẽ tổ chức cắm trại 2 ngày 1 đêm ở đồi Sunny (cái đồi này em bịa ạ ), sẽ cho dựng trại, đốt lửa và tổ chức nhiều cuộc thi tranh tài giữa các lớp.
-Chà, nghe có vẻ hấp dẫn nhỉ
-Có đốt lửa trại nữa kìa
-Nghe có vẻ vui ha
…
Cả lớp bắt đầu xôn xao hẳn lên, có vẻ ai cũng thấy hứng thú về chuyến đi chơi này, nó và hắn cũng tham gia vào cuộc trò chuyện này. Đang trò chuyện rôm rả thì nó thấy Hương Lan, cô bạn trầm tính nhất lớp cứ ngồi 1 mình thở dài, mặt có vẻ buồn buồn
-Ê, mấy cậu biết Lan bị gì không?-nó hỏi nhỏ cả lớp.
Cả lớp hướng ánh nhìn về phía Lan rồi lại quay sang nó đồng loạt lắc đầu.
-Quân, cậu ngồi gần Lan có biết chuyện gì không?-nó quay sang hỏi Quân
-Mình không biết, chỉ thấy mấy hôm nay Lan cứ buồn buồn, mình hỏi nhưng cậu ấy lắc đầu bảo không có gì nên mình cũng không gặng hỏi nữa-Quân lắc đầu
Reeng…Reeng…
Quân vừa nói xong thì chuông báo hiệu vào học kêu lên, tất cả về chỗ ngồi của mình. Suốt cả buổi học nó cứ nhìn về phía Lan, theo như thông tin nó điều tra được trước đây thì nhà Lan cũng tạm ổn, đủ sống chứ không giàu có gì nhiều, chắc có lẽ cô nàng đang gặp vấn đề gì đó nên mới buồn như vậy.
-Này, em tính làm gì?-hắn hỏi nhỏ nó vì đang trong giờ học mà.
-Làm gì là làm gì?-nó hỏi lại. Do ở chung nhà, trên lớp lại ngồi gần nhau nên nó không còn ghét hắn như lúc mới gặp nữa.
-Thì đó-hướng về phía Lan, hắn nói
-Chưa biết, để lát nữa ra về đi theo coi Lan có chuyện gì cái đã-nó trả lời
-Ừ, tí nữa anh đi với em.
-Không cần đâu, tôi đi 1 mình được rồi
-Không, anh không để em đi 1 mình được.-hắn kiên quyết
-Sao không được?-nó nhăn mặt
-Nói chung là em phải cho anh đi cùng-hắn bướng
Nó và hắn cứ nói qua nói lại thì…
-2 cô cậu kia đứng lên cho tôi-bà cô bực mình quát
-Tại anh đó-nó đổ lỗi
-Tại em không cho anh theo chứ bộ-hắn cũng không vừa
Cả 2 đã bị bắt đứng lên mà cứ cãi qua cãi lại làm bà cô tức xì khói
-2 người ra ngoài cho tôi!!!-bà cô hét lên, mặt đỏ bừng.
-Dạ!!-cả 2 đồng thanh đáp rồi nhanh chóng bước ra ngoài làm bà cô tức đến đầu muốn bốc khói còn cả lớp thì nín cười.
***
Giờ ra về cũng đến, sợ đi xe đạp khó theo dõi nên nó quyết định để xe đạp lại trường để đi bộ theo Lan. Hắn cứ 1 mực đòi theo nó nhưng vừa bước ra khỏi lớp thì đã bị cả đám học sinh nữ chặn lại tặng quà rồi thư tình này nọ….thấy hắn bị vậy nó đã không giúp thì thôi còn vẫy tay cười chào tạm biệt rồi theo Lan luôn để hắn ở lại với 1 bầy sói (==”)
Đi theo Lan 1 đoạn đường dài thì nó thấy cô rẽ vào 1 bệnh viện nhỏ, sau đó bước vào phòng số 20B, đứng chờ ở ngoài 1 lúc lâu mà chưa thấy Lan đi ra, nó quyết định đi ra ngoài hỏi y tá
-Chị ơi cho em hỏi, phòng bệnh số 20B là bệnh nhân nào vậy chị?
-Chờ chị 1 chút…Là bệnh nhân Hà Mai Trang, 43 tuổi, bệnh suy tim…-chị y tá trả lời nó
-Dạ, em cám ơn chị-nó cúi đầu cám ơn
Đi ra ngoài lan can của bệnh viện, nó lấy máy tinh ra dò tìm lại thông tin của Võ Hương Lan.
-Đây rồi, ba mất sớm, mẹ là Hà Mai Trang, nhà có 1 quán cơm nhỏ ờ đường XX. Vậy ra mẹ Lan bị bệnh suy tim hèn gì mấy hôm nay cậu ấy buồn như vậy-tự nói 1 mình xong nó gấp máy tính lại đi ra ngoài mua 1 giỏ trái cây tươi.
Đứng trước phòng bệnh 20B, nó nghe loáng thoáng cuộc đối thoại của 2 mẹ con nhà Hương Lan
-Mẹ đỡ hơn nhiều rồi, con không cần lo lắng đâu-bà Trang lên tiếng trấn an con gái
-Mẹ có đau ở đâu là phải nói cho con biết liền nha-Lan vừa nói vừa nắm tay mẹ
-Mẹ biết rồi, dạo này con học hành vẫn ổn chứ, cố mà học nghe con-vuốt tóc con gái, bà Trang nhẹ nhàng bảo con.
-Mẹ à…con…sẽ xin nghỉ học, con muốn đi làm thêm để kiếm tiền-Lan ngập ngừng lên tiếng, mắt đã bắt đầu đỏ lên
-Không được, con phải đi học-bà Trang phản đối
-Nhưng mà mẹ à…-Lan bắt đầu nức nở
-Con không nghe lời mẹ phải không? Nếu là vì mẹ thì mẹ không cần đâu-bà Trang đã bắt đầu nức nở
-Con không thể để mẹ như vậy được, con sẽ nghỉ học đi làm kiếm tiền, sau này mẹ khỏe rồi con sẽ đi học lại, nha mẹ-Lan vừa nói vừa lắc tay mẹ, người run lên, mắt van xin mẹ đồng ý
-mẹ xin lỗi, vì mẹ mà con mới khổ như thế này-bà Trang khóc to lên. Bà cảm thấy mình tệ vì không lo được cho con lại làm cho con phải khổ vì mình làm lòng bà đau như cắt.
-Mẹ không có lỗi gì cả, con không khổ đâu, con tự nguyện mà, con chỉ cần mẹ thôi-Lan vừa lắc đầu vừa nói với mẹ, nước mắt rơi đầm đìa.
Nó đứng ngoài nghe mà chết lặng, mắt cũng bắt đầu có vài giọt nước, nó biết gia đình Lan không giàu có nhưng không ngờ bây giờ mẹ của Lan lại bị bệnh tim làm gia đình cô khó khăn như vậy, nó bỗng thấy mình vô tâm quá, bấy lâu nay không biết gì về tình hình gia đình bạn. Lấy điện thoại ra nó nt cho cả lớp rồi lau đi những giọt nước mắt, hít một hơi lấy lại bình tĩnh, nó mở cửa bước vào thì thấy mẹ con lan đang ngồi trên giường
-Cháu chào cô-nó lễ phép chào bà Trang
-Cháu là…?-bà Trang khẽ quay sang 1 bên lau nước mắt, hỏi nó
-Sao cậu đến đây?-Lan bất ngờ khi thấy nó xuất hiện
-Dạ, cháu là Gia Hân là bạn cùng lớp của Lan-nó trả lời bà Trang xong quay qua Lan, mỉm cười-mình đến thăm mẹ cậu
-Sao cậu biết?-Lan thắc mắc
-Vì tớ là lớp trưởng-vẫn câu trả lời quen thuộc cùng cái nháy mắt
Sau đó nó ngồi xuống giường bệnh, hỏi han tình hình sức khỏe của bà Trang, kể cho bà Trang nghe về những chuyện trên trời dưới đất, về những buổi học, về thành tích của Lan như thế nào, học tập ra sao…
-Lúc nãy đứng ngoài cửa, cháu có nghe được cuộc trò chuyện của 2 mẹ con cô-nó nói
Nghe nó nói, mặt bà Trang chùng xuống, mắt lại đỏ hoe, những giọt nước có chực trào ra ngoài:
-Cô có lỗi với bé Lan nhiều lắm, tất cả là tại cô.
-Con đã nói là không phải lỗi của mẹ mà, là do con muốn vậy-Lan ôm chầm lấy mẹ an ủi
-cậu đừng nghỉ học-nó nói với Lan
-Không được đâu…-Lan lắc đầu
-Không gì là không được cả-nó trả lời
Cạch
Cánh cửa mở ra, 19 thành viên còn lại của 10C có mặt(cả hắn nữa) đầy đủ
-Hân nói đúng đó, không gì là không thể cả- Như ngồi xuống kế bên Lan an ủi cô bạn
-Đúng vậy, cậu còn có bọn mình mà
-Chúng mình sẽ không để cậu nghỉ học đâu
-Lớp ta sẽ giúp mẹ cậu
….
Mỗi người 1 câu làm Lan xúc động, không thể kiềm chế được nước mắt, bật khóc nức nở trước mặt mọi người
-Cám ơn các cậu nhiều lắm-Lan vừa nói vừa lau nước mắt
-Có gì mà cám ơn, chúng ta là 10C cơ mà-nó lau nước mắt cho cô bạn mỉm cười trả lời
-Đúng rồi, 10C no.1-cả lớp đồng thanh