Bạn đang đọc Tiểu thư hồn nhiên và hotboy lạnh lùng – Chương 16
Chap 16:
Sợi dây màu đỏ được cắt ra [ủa xí…dao kéo lụm đâu mà cắt hay zậy ta? Thoy kệ, quay lại chuyện chính] mọi người nhắm mắt rồi cũng hé ra từ từ…ko gian im lặng bao trùm lấy toàn bộ chỉ nghe những tiếng thở phào nhẹ nhỏm trút ra. Key vội tháo cái áo cài bom, bế nó đi bỏ lại bãi chiến trường sau lưng và thực chất giờ cũng chẳng có ai dám ngăn cản.
Mai giờ mới mở mắt, cô cũng im lặng bỏ đi tránh ko ọi người nhìn thấy lệ của mình. Đến cánh đồng mênh mông, gió cứ vô tâm thổi…nó như nhát dao đâm vào tim người…Mai bước đến ngôi mộ, trên tay cầm bó hoa tulip trắng. Quỳ cạnh ngôi mộ, cô lấy tay phủi bụi bức ảnh trước mộ. Ảnh là 1 cô gái có mái tóc 2 tầng ôm lấy gương mặt thiên thần nhỏ…phải…đó là thiên thần của 1 ai đó…
-Chị! Em làm vậy là sai phải ko?-1 giọt nước mắt lăn trên má cô-Em rối lắm, chị ơi…chị tỉnh dậy chỉ em cách giải quyết đi!!! Người em yêu ko phải là Minh đúng ko chị…vậy thì…ko được…e ko thể làm như vậy…nhưng…chị ơi…em xin lỗi…hức…-cô nấc lên từng tiếng tâm sự với chị mình
Cũng ngày này…5 năm trước
-MỌI NGƯỜI RA ĐI!!! TRÁNH RA ĐI!!! – Giọng hét phát ra từ cô gái [hix…lặp từ cô gái hơi bị nhiều…] đang bị trói tay chân, trên người khoác cái áo cài bom.
-Ko…e nhất định ko sao đâu! Nói đi, màu gì???-Key ôm lấy cô gái đó, ánh mắt như cầu xin hướng về phía mấy tên côn đồ xung quanh
-Màu xanh!-1 tên nhếch môi gian tà, rời khỏi chỗ đó. Ko chừng chừ, Key cắt nhanh sợi dây xanh và… “10…9…8…”
-KEY, MAI…2 ĐỨA ĐI ĐI…ĐI ĐI!-Cô gái giục 2 người kia mặc họ nói thế nào đi nữa. “Bùm…” âm thanh nổ vang ùm trời, Key bị lửa đẩy nhảy ra xa ko tránh khỏi thương xác. Nhìn lại khu đó…giờ chỉ còn là tro bụi, Mai lớn tiếng gọi chị mình khóc thảm thiết. Key chết lặng…anh ko tin vào mắt mình…ko thể nào…người con gái của cuộc đời anh…hết rồi… tất cả là tại anh…tại anh mà ra…
END PAST
Mai đứng dậy sau 1 trận khóc đã đời, mắt cô đỏ húp lên. Và…cô đã xác định được mình phải làm gì! Sau khi cô đi thì 1 chàng trai cũng đến đó, thấy bó hoa anh hơi ngạc nhiên sau cũng gật nhẹ vẻ hiểu việc. Ngồi cạnh ngôi mộ, anh nhìn thẳng vào đôi mắt người con gái đó
-Thiên thần của anh…lần này anh đã ko thất bại rồi…anh đã ko phải mất đi 1 người nữa…cảm ơn em … cảm ơn em đã phù hộ cho anh!-Cười buồn nhìn cô gái đó…anh ko nói gì nữa mà cứ tiếp tục ngắm cho đến khi mưa lất phất mới về…
***END CHAP 15***