Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 216: Ẩn tật phát tác


Đọc truyện Tiểu Thư Cưới Vợ – Chương 216: Ẩn tật phát tác

Bảy, tám ngày liên tiếp không thấy bóng dáng người nọ, Vân Phi Vũ chẳng cảm thấy tốt lành gì cho cam, ngược lại càng thêm tức giận. Mấy ngày này đã khiến y hoàn toàn hiểu được, Vân Vụ sơn trang quả nhiên là một chiếc ***g giam cầm con người, vào được rồi thì đừng nghĩ có thể rời đi.

Người nọ cho y tự do hoạt động trong sơn trang, duy độc một việc là không để cho y rời đi. Mỗi lần đi tới cổng chính sẽ có một đội hộ vệ giương mắt hổ nhìn y, khiến cho y cảm thấy bản thân cứ như tội phạm, đành phải chán nản rời đi.

“Thật sự sẽ bị giam cầm ở đây sao?” Nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, Vân Phi Vũ nhíu mày trầm tư. Mấy ngày nay, vết thương cũ trên bả vai đã bắt đầu ẩn ẩn đau, có khuynh hướng ngày càng nghiêm trọng, chẳng biết là do ngày đó tức giận quá mức nên múa may tay chân tạo thành, hay là do thời tiết ngày càng lạnh.

Vươn tay nhẹ nhàng xoa lên, đột nhiên, một cơn đau đớn từ bả vai phải ập thẳng lên não, y ngồi xụp xuống, thân thể liên tục run rẩy, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, nhắm mắt nhẫn nại, tới khi cơn đau dần dần biến mất, y mới đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

“Sao lại thế này?” Nghi hoặc nâng vai phải lên, cơn đau đớn đánh úp lại, run rẩy mở y phục kiểm tra nhưng không phát hiện điều gì: “Chẳng lẽ miệng vết thương cũ vẫn chưa khép lại?” Nâng cánh tay phải, run rẩy chống đất đứng lên, đi tới bên giường, nằm xuống.

“Ngủ sẽ không đau nữa.” Y mặc niệm trong phòng.

Đau đớn ăn mòn *** thần, mệt mỏi ùa tới, dường như cơn đau thực sự thuyên giảm, y chìm vào giấc mộng.

Mỗi ngày đều đi tới nơi này rồi dừng lại, Vân Khoảnh Dương đứng ở lối vào Lan Uyển nhưng không dám bước vào, sợ hãi nghe thấy tiếng y rống giận, càng sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của y. Tuy rằng cưỡng ép giữ y lại nhưng nội tâm càng cảm thấy mất mác, rõ ràng biết làm như vậy sẽ khiến y càng thêm chán ghét mình, lại không cách nào buông tay. Hắn thầm nghĩ, bản thân mình ti tiện như vậy đích xác không xứng có được y, bất quá… hắn vẫn không muốn buông ra.

“Nhìn liếc qua một cái, chỉ liếc mắt một lần là được rồi.” Bình ổn *** thần, hắn nâng bước tiến vào Lan Uyển.

“Trời lạnh như vậy, chắc y đang ở trong phòng. Y rất sợ lạnh mà.” Nghĩ như vậy, nam nhân lặng lẽ đến bên cánh cửa đóng chặt. Vươn một ngón tay đẩy ra, khe hở nho nhỏ xuất hiện trước mắt, trong lòng vô cùng kinh hỉ: “Không khóa, thật tốt quá!”

Ghé sát khe hở trên cánh cửa nhìn vào phòng, bên trong một mảnh yên tĩnh khiến Vân Khoảnh Dương không khỏi buồn bực. Ở bên ngoài đã không phát hiện bóng dáng y, hẳn là ở trong phòng mới phải. Lặng lẽ mở cửa ra, tiếng ‘chi nha’ dọa hắn nhảy dựng, nhưng phát hiện trong phòng không có tiếng quát lớn truyền tới, thăm dò quét mắt một vòng, phát giác vật nhỏ mình ngày đêm tưởng niện còn đang nằm trên giường.

“Còn ngủ sao?” Khó hiểu bước vào phòng trong lại phát hiện vật nhỏ vẫn hợp y nằm trên giường, giày cũng không cởi, chăn bông chẳng kéo lên, hắn lập tức cả kinh. Bước nhanh tới bên giường lại thấy y chau mày, sắc mặt tái nhợt, một bàn tay đặt lên vai phải, cho dù đang ngủ nhưng vẻ mặt vẫn rất thống khổ. Vội vàng ôm lấy y, Vân Khoảnh Dương lo lắng kêu gọi: “Vũ Nhi, Vũ Nhi, đệ làm sao vậy?”

Mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, nhưng không thể mở mắt, đau đớn nơi bả vai đánh úp lại, y thống khổ rên rỉ: “Đau.”

“Đau? Đau ở đâu? Vũ Nhi, nói cho ta biết đệ đau ở đâu?” Hiện tại, Vân Khoảnh Dương đang cực độ hoang mang lo sợ, nhưng vật nhỏ vẫn không mở mắt, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên tràn không ngừng chảy xuống. Nhìn y ôm lấy bả vai, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ bị thương ở đây?”

Cố gắng gỡ tay y, mở vạt áo xem xét khắp nơi lại không tìm được miệng vết thương. “Sao lại thế này? Không được nóng vội, không được nóng vội.”


Hít sâu một hơi, nam nhân lập tức kêu: “Vô Hỉ, Vô Nhạc.”

“Chủ nhân.”

“Các ngươi, một người đưa Cổ đại phu tới đây, một người tới dược khố đem chỉ đông dược tới, nhanh lên!”

(Chỉ đông dược: thuốc trị đau)

“Tuân mệnh.”

Cẩn thận ôm vật nhỏ đang mê man vào lòng, Vân Khoảnh Dương nghĩ ngợi, vươn một chưởng dán lên bả vai y, chậm rãi vận chuyển nội lực hoãn lại đau đớn của y, cảm nhận được hơi thở y vững vàng hơn rất nhiều, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc buông xuống. “Xem ra y có nội thương.”

Không lâu sau, Vô Hỉ cầm một chiếc hòm gỗ phong cách cổ xưa tới, dâng lên trước mặt nam nhân.

Vân Khoảnh Dương không cần nghĩ ngợi, lập tức mở hòm, lấy một chiếc bình ngọc ra, mở nắp, nhìn người trong lòng, ngửa đầu dốc dược hoàn vô miệng, sau đó cúi đầu mớm cho y.

Nghe thấy y nuốt xuống, nam nhân lưu luyến rời khỏi ngôi môi ôn nhuyễn ngọt ngào, lo lắng nhìn về phía cửa.

Thấy Vô Nhạc xách một lão nhân lưng đeo hòm thuốc xuất hiện, Vân Khoảnh Dương nhanh chóng đặt Vân Phi Vũ nằm xuống giường, sau đó hạ lệnh: “Nhanh chóng nhìn xem, rốt cuộc là tại sao y lại bị như thế này.”

Lão nhân chưa kịp thở dốc tới một hơi, lại không dám cãi lại mệnh lệnh, đặt hòm thuốc sang một bên, cẩn thận bắt mạch.

“Thế nào, sao lại như vậy?” thấy lão nhân thu tay, Vân Khoảnh Dương lo lắng hỏi.

“Là vết thương cũ.”

“Vết thương cũ?” Nhớ tới hơn nửa năm trước, dường như lần đó y đích thực có bị thương, nhưng lúc ấy bị Tích Vô Nhai đeo bám, căn bản không kịp nói một câu thì hai người đã tách ra.


“Vâng, đại khái là vết thương từ hơn nửa năm trước. Tuy rằng bề ngoài có vẻ vết thương đã khôi phục, nhưng vẫn cất dấu nội tật.”

“Nói rõ ràng đi.” Vân Khoảnh Dương gầm lên.

Lão nhân suy nghĩ, sau đó mở miệng: “Việc này phải bắt đầu nói từ vấn đề nối ghép giữa kinh mạch và xương cốt, tay…”

“Được rồi được rồi.” Vân Khoảnh Dương sốt ruột ngắt lời, lão nhân trở thành đại phu Vân gia đã nhiều năm nay, y thuật không tồi, chỉ có điều là hơi nhiều lời, “Nói thẳng cách trị liệu.”

Lão nhân trầm tư một lát mới nói: “Có thể chữa khỏi, nhưng hơi phiền phức. Kinh mạch trên bả vai tổn thương nghiêm trọng, bế tắc không thông, nếu chỉ dựa vào châm cứu thì e rằng không được, còn phải…”

“Còn cần cái gì?” Thấy hắn ấp a ấp úng, Vân Khoảnh Dương trầm mặt.

“Cần phải có người đả thông kinh mạch cho y, nhưng nhất định nội lực phải thâm hậu, hơn nữa, bản thân người đó phải khống chế được nội lực của mình thật thành thục.” Lão nhân cẩn thận liếc nam nhân trước mắt.

“Vậy mau bắt đầu đi, ta tới.” Vân Khoảnh Dương không chút do dự, lập tức lên tiếng thúc giục.

Lão nhân vừa nghe liền hoảng sợ: “Thiếu chủ, chuyện này tuyệt đối không được, làm như vậy sẽ hao tổn hơn nửa tu vi của người…”

“Tốt lắm, ta nói được là được.” Vân Khoảnh Dương gầm lên, sau đó ổn định *** thần: “Tu vi mất đi còn có thể luyện lại, hơn nữa, dược liệu trong Vân gia vô cùng phong phú. Đừng dài dòng nữa, nhanh lên.”

Thấy hắn kiên quyết như vây, lão nhân chẳng nói lời nào nữa, than nhẹ một tiếng, sau đó mở miệng: “Vậy thỉnh thiếu gia đỡ y ngồi dậy. Hai tay đặt trên huyệt bả vai y, ta bắt đầu châm.”

“Được.”

Chỉ cần y có thể khỏe lên, đến mạng cũng có thể mang ra, huống chi là vài thành công lực. Vân Khoảnh Dương nhẹ nhàng ôm lấy Vân Phi Vũ, sau đó khoanh chân ngồi phía sau y, hai tay dặt lên lưng y. Nhìn lão nhân đem cây trâm ba tấc cắm ngập bả vai gầy yếu kia, hắn đau lòng, nhưng hiện tại không được phép phân tâm, hắn lập tức nhắm mắt lại, bình ổn *** thần, cẩn thận đưa công lực vào.


Nhìn bầu trời tối đen một mảnh, nhẹ nhàng cử động thân thể, phát giác bả vai đã không đau, hơn nữa trong thân thể như có một dòng nước ấm bắt đầu di chuyển khắp kinh mạch. Thật kỳ quái nhưng cũng rất thoải mái.

Chống tay ngồi dậy, cánh tay không hề yếu ớt khiến y thất thần. Vội vàng nâng tay nắm thật chặt, xương cốt kêu lên răng rắc, đau đớn truyền tới, Vân Phi Vũ lập tức buông tay, trong lòng nghi hoặc khó hiểu. “Sao lại thế này? Sức mạnh đã trở lại?”

Ngồi ngẩn người bên mép giường, đến khi tiếng gõ cửa truyền tới tai, lúc này y mới phát hiện trời đã sáng.

“Thất thiếu gia, người tỉnh lại chưa? Thiếu của sai người đưa cháo tổ yến tới. Người muốn ăn ngay bây giờ không?”

Muốn cự tuyệt, nhưng bụng kêu lên ‘ùng ục’ khiến cho y chẳng còn chút cốt khí, đem lời định nói nuốt trở lại: “Được rồi, mang vào đi.”

“Vâng.”

Rửa mặt xong, ăn chút điểm tâm, nhìn nha hoàn đứng một bên hầu hạ, Vân Phi Vũ nhịn không được liền hỏi: “Hôm qua… thiếu chủ của các người tới đây?”

Nha hoàn cúi thấp đầu, sắc mặt cung kính, trả lời: “Vâng.”

“Quả nhiên! Dám thừa dịp ta không thoải mái mà chạy tới. Cái tên hỗn đản này. Nhưng mà… Bả vai của ta và khí lực đột nhiên trở về là sao vậy?”

Ăn mấy miếng, y lại hỏi: “Hôm qua, thiếu chủ các người đến đây lúc nào, khi nào rời đi?”

“Nô tỳ không rõ lắm.”

“Vậy hắn ở trong này làm gì?”

“Nô tỳ không biết.”

“Sao hỏi gì cũng không biết vậy?” Vân Phi Vũ nhủ thầm, nhưng nghĩ lại thì nàng chỉ là một nha hoàn, không biết cũng chẳng có gì lạ. Y lại im lặng ăn điểm tâm.

Sau khi ăn hết điểm tâm trên bàn mới phát hiện mình ăn gấp ba ngày thường, “Ta có thể ăn nhiều như vậy từ lúc nào nhỉ?” Nhức đầu, thầm nghĩ chắc là do từ hôm qua tới nay đã liên tiếp bỏ hai bữa, đói bụng nên mới như vậy. Y cũng chẳng nói nhiều nữa.

“Đúng rồi, thiếu chủ các người đang làm gì?” Hỏi xong, Vân Phi Vũ lập tức hối hận, đột nhiên nhớ ra nha hoàn này vẫn luôn hầu hạ mình, sao có thể biết hành tung của người nọ được.

“Thiếu chủ đang bế quan luyện công.”


Nghe thấy câu trả lời, Vân Phi Vũ ngẩn người, những tưởng nàng không biết đó chứ.

“Vì sao lại bế quan?” Y thầm nghĩ: “Còn đang muốn tới bảo hắn để ta đi mà, sao bỗng nhiên lại bế quan. Khốn kiếp, khi khác thì không làm, tự nhiên lại chọn ngay lúc này mà bế quan, đúng là cố ý đối nghịch với ta mà.”

“Việc này thì nô tỳ không rõ lắm.” thấy mọi vật trên bàn đã hết, tiểu nha hoàn mở miệng: “Thất thiếu gia còn gì muốn dặn dò không? Nếu không còn, nô tỳ xin phép lui ra trước.”

Đang thất thần lại nghe thấy nàng hỏi, nhìn hồ trà trên bàn: “Giúp ta pha một hồ trà nóng đi.”

“Vâng.”

Uống trà nóng, nhìn bức tường vây bên ngoài cửa sổ, trong lòng đột nhiên cảm thán, “Nếu ta biết khinh công thì tốt rồi, có thể bay ra ngoài.” Có điều… hiện tại y đã quên mất chứng sợ độ cao của mình.

Lại qua bảy ngày, đã hơn nửa tuần trăng, rốt cuộc bầu trời cũng trong xanh trở lại.

Thời tiết u ám khiến lòng người cũng u ám theo. Thấy ánh nắng vàng ruộm bên ngoài, dẫu biết vẫn còn lạnh nhưng Vân Phi Vũ vẫn rất vui vẻ, hưng phấn chạy ra ngoài.

Lại đi tới cổng chính một lần nữa, thấy tiểu đội thị vệ kia, y đột nhiên tấn công, nhìn từng người từng người bị mình hạ gục, y kích động không thôi. Quả nhiên có sức mạnh thực là tốt.

Kích động chạy tới cửa lại thấy hoa mắt, trước mặt đột nhiên xuất hiện hai hắc y nhân. Y nhận ra, bọn họ chính là cận vệ của người nọ, hình như tên là Vô… Vô cái gì đấy thì phải.

Cẩn thận quan sát hai người, đột nhiên đánh một quyền tấn công một trong số họ, nhưng tới nơi sẽ không thấy bóng dáng, mà khi y bước đến trước cửa thì bọn họ lại thình lình xuất hiện trước mặt.

Hai người chỉ trốn tránh công kích của y, không hề giao chiến trực diện, bất quá, cho dù thế nào thì bọn họ vẫn không cho y tiếp cận cổng chính. Mắt thấy lại có thêm một đội thị vệ nữa chạy tới, Vân Phi Vũ uể oải thu hồi quyền cước, hung hăng trừng hai người kia một cái, xoay người rời đi.

“Khốn kiếp, cư nhiên phái cận vệ tới gian sát ta. Tên hỗn đản.”

Vừa thầm mắng vừa phóng về phía chủ uyển, mà khi thấy một thân ảnh lấp ló phía sau hòn giả sơn, y dừng bước.

Nghiêng mình nấp sau cột trụ trên hành lang, chăm chú nhìn người kia, Vân Phi Vũ không khó hiểu: “Mấy ngày nay không thấy, sao hắn lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ mục tiêu người kia phái hắn tới đang ở nơi này?”

Nhìn hắn tới phía trước hòn giả sơn, nhoáng một cái đã không thấy bóng dáng, trong lòng y tràn ngập nghi hoặc, cất bước đi về phía đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.