Đọc truyện Tiểu Thư Cưới Vợ – Chương 215: Ngươi thực khốn kiếp
Hít sâu một hơi, Vân Phi Vũ đứng lên khỏi ghế, sau đó nhìn về phía phụ nhân trên giường: “Phu nhân, ta nghĩ phải nói rõ một chút, tên của ta vốn là…”
Y còn chưa kịp nói ra đã bị tiếng gọi thân thiết ngắt lời: “Vũ Nhi, tại sao tới đây lại không nói cho ta biết, làm ta tìm đệ mệt chết đi được.”
Ba người đồng thời nín thở. Nhìn nam nhân mỉm cười bước vào, tâm tình Vân Phi Vũ vô cùng phức tạp, muốn làm rõ tất thảy, nhưng y phát hiện khi đối mặt cùng nam nhân lại rất khó nói nên lời. Đó là sợ hãi? Hay do nguyên nhân khác? Chính y cũng không hiểu nổi.
“Bảo bối, hôm nay lạnh như vậy, sao đệ lại ăn mặc phong phanh như vậy mà ra ngoài rồi. Mới không gặp đệ một ngày vậy mà đệ chẳng chịu chăm sóc bản thân sao.” Vân Khoảnh Dương vuốt má y, sau đó nhìn phụ nhân trên giường: “Nương, nếu người muốn gặp Vũ Nhi thì có thể nói thẳng với ta, tại sao lại lén lút gọi y tới đây thế này?”
Nụ cười trên mặt hắn thực ôn hòa vô hại nhưng vẫn khiến Hứa Như Yên bất giác rùng mình, cẩn thận mở miệng: “Dương Nhi, nương không có ý gì cả, chỉ là…”
“Được rồi.” Vân Khoảnh Dương sốt ruột liền ngắt lời nàng, sắc mặt u ám: “Nếu nương đã gặp được người rồi, vậy chắc hẳn không còn việc gì khác. Chúng ta đi trước, hôm khác hài nhi sẽ tới thăm người.”
Nói xong, dùng áo choàng phủ lên người bảo bối, kéo y về phía cửa, căn bản không để ý tới thanh âm kêu gọi yếu ớt phía sau.
Bị nam nhân lôi kéo đi thực nhanh, cũng bởi vì chiều cao chênh lệch, Vân Phi Vũ phải đi hai bước chạy một bước nhỏ mới theo kịp bước chân của hắn. Biết hắn đang tức giận, nhưng y chẳng hiểu rốt cuộc hắn đang tức giận chuyện gì, là tức giận việc mẫu thân hắn lén gặp y? Hay là đang giận y?
Đẩy cửa bước vào, trở tay đóng cửa lại, Vân Phi Vũ còn chưa kịp chuẩn bị đã bị Vân Khoảnh Dương áp lên cửa, nụ hôn điên cuồng nhanh chóng phủ xuống.
Cho tới khi y váng đầu hoa mắt, không khí trong phổi như sắp bị rút cạn, lúc này nam nhân mới dang tay ôm thân thể mềm nhũn của y vào lòng, đặt lên giường.
Cố gắng hít từng ngụm từng ngụm không khí. Hiện tại, Vân Phi Vũ rất muốn mắng chửi người, nhưng sức nặng đè lên thân thể cùng đôi môi đang bị ngăn chặn khiến y chỉ có thể phát ra những thanh âm mơ hồ.
Nụ hôn này triền miên lại ôn nhu. Nam nhân cẩn thận hôn y, nhẹ nhàng liếm lộng, giống như muốn nuốt trọn mật dịch ngọt ngào của y vô bụng mới cảm thấy thỏa mãn.
“Vũ Nhi, ta yêu đệ.” Hơi thở nóng cháy phun lên tai, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn.
“Có nên nói không? Nếu nói ra, có lẽ mọi việc vẫn tiếp tục, nhưng có lẽ cũng sẽ khiến mọi việc chấm dứt, ta có thể rời khỏi nơi này. Chỉ là một lời nói dối mà thôi, dù sao ta cũng đã nói dối vô số lần, thêm một lần cũng chẳng hề chi. Được rồi, nói một lần là được rồi. Chỉ một lần này thôi.”
Hít sâu một hơi, thả lỏng *** thần, Vân Phi Vũ nhắm mắt lại, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng từ vành tai truyền tới, y nhẹ nhàng mở miệng: “Ta… cũng yêu huynh!”
Vân Khoảnh Dương cưng đờ, dừng động tác, chống tay đỡ lấy thân thể. Nhìn bảo bối dưới thân không ngừng rung động mi mắt, kiềm không được liền hôn lên đó, trong lòng không ngừng thở dài: “Vũ Nhi,Vũ Nhi của ta. Cho dù biết đệ đang gạt ta nhưng nghe đệ nói vậy vẫn khiến ta hạnh phúc. Thật sự rất hạnh phúc.”
Vân Phi Vũ câu cổ hắn, cắn, liếm cằm hắn, xoay chuyển thân thể gia tăng ma xát giữa hai người, thanh âm rên rỉ nho nhỏ phát ra: “…Uhm…Dương, ôm ta.”
“Thật sự muốn?” Nam nhân nắm lấy phân thân y qua lớp khố, nhẹ nhàng vuốt ve.
“….A… Uhm… mau ôm ta…” Câu thắt lưng nam nhân, không ngừng dùng đùi ma xát phân thân cứng rắn tựa thiết của hắn, mời gọi, quyến rũ.
Cho dù có nhẫn nại đến đâu cũng không chống lại nổi sức quyến rũ như vậy, hơn nữa, khi nãy hắn còn nghe được câu nói tuyệt diệu nhất mà kiếp này mình từng được nghe.
Thoát y phục người dưới thân, làn da tuyết trắng hiện ra trước mắt, cảm xúc non mềm khiến hắn yêu thích không muốn buông tay, vuốt ve toàn thân, cắn liếm, cho đến khi vật nhỏ kéo thân thể hắn xuống, vẻ mặt cực độ khát cầu, lúc này mới đưa tay ra phía sau y.
“Không, trực tiếp tiến vào.”
Vân Khoảnh Dương ngây dại, nghĩ rằng vật nhỏ gấp gáp, trầm cười hôn lên chóp mũi y: “Tiểu đông tây, sẽ làm đệ đau mất. Ngoan, nghe lời, chờ một lát là tốt rồi.”
“Không, mau vào.” Vân Phi Vũ kiên trì, mâu thuẫn trong lòng khiến cho y sắp phát điên. Nhớ tới gương mặt đau thương của phụ nhân, y có chút chùn tay. Ít nhất, khiến cho bản thân mình đau đớn, nghĩ rằng hắn đã từng cường bạo mình là sự thực, như vậy… có lẽ trong lòng y sẽ không còn áy náy.
Vân Khoảnh Dương dừng lại, đặt tay lên trán y: “Vũ Nhi, đệ không thoải mái ở đâu sao?”
“HỪ! Rốt cuộc tên này có muốn làm hay không?” Vân Phi Vũ vươn tay bắt lấy hạ thân của hắn, vuốt ve hai lượt, nghe thấy người nọ ẩn nhẫn rên rỉ, lập tức nâng mông đỉnh ở phía sau mình, khẽ thở gấp: “Mau vào, ta muốn ngây bây giờ.”
“….Ân…” Cảm nhận được phân thân đụng chạm ngay tiểu huyệt đã lâu ngày khát vọng, Vân Khoảnh Dương căng thẳng, vật kia lại trướng lớn thêm, nhưng hắn hiểu nếu làm như vậy sẽ khiến vật nhỏ bị thương, cố nén lại lùi ra sau một chút, gian nan mở miệng: “Vũ Nhi ngoan, chờ một chút, đợi một lát nữa thôi.”
Nhìn nam nhân cúi thân kéo y phục trên mặt đất qua như đang tìm kiếm thứ gì, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, vật dưới thân kia rõ ràng đã nổi lên gân xanh dữ tợn, vậy mà hắn vẫn cố nén nhịn. Vân Phi Vũ đau lòng không sao chịu nổi: “Khốn kiếp, vì sao phải nhẫn nhịn? Vì sao muốn khiến cho ta không kiềm lòng được? Vì sao muốn khiến cho ta áy náy với ngươi? Vì sao ta lại bắt đầu không hạ thủ được? Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp…”
Lấy ra một chiếc hộp sắt, Vân Khoảnh Dương cúi người hôn lên đôi môi có chút lạnh lẽo của y, nhẹ nhàng dỗ dành: “Thoa một chút dược cao sẽ không đau lắm, đợi một chút nữa thôi.”
Nhìn hắn mở hộp, một ngón tay quệt lấy dược cao trắng ***, sau đó với tới hậu huyệt của mình, rốt cuộc Vân Phi Vũ cũng không thể chịu nổi nữa, lập tức đẩy tay hắn ra: “Không làm, không làm, ta không làm!”
Vân Khoảnh Dương thất thần, thấy Vân Phi Vũ kích động phẫn nộ, khẽ nói: “Vũ Nhi, đệ giận sao?” nói xong, vươn tay vuốt ve gương mặt y.
Không muốn tiếp tục diễn trò, Vân Phi Vũ đẩy bàn tay hắn đang vươn tới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vân Khoảnh Dương, ta hận ngươi không chết luôn cho rồi, sao có thể muốn lên giường với ngươi. Ngươi đừng có si tâm vọng tưởng.”
Nghe thấy những lời y nói, sắc mặt nam nhân nhất thời ảm đạm, ánh mắt ngập tràn đau thương: “Quả nhiên đệ vẫn nhớ rõ mọi thứ, Vũ Nhi, đệ… thật sự hận ta sao? Hận rằng tại sao ta vẫn chưa chết?”
“Đúng vậy, ngươi chết là ta có thể giải thoát rồi.” Nói xong, Vân Phi Vũ đứng dậy, nắm đấm bay thẳng tới mặt nam nhân, mà khi trên tay cảm nhận được xúc cảm chân thật, y không khỏi ngẩn người: “Vì sao không né? Ngươi hẳn phải dễ dàng tránh được mới đúng.”
Vân Khoảnh Dương nhìn y chăm chú, gương mặt vẽ nên nụ cười ảm đạm: “Ta nói rồi, đệ muốn làm gì cũng được, chỉ cần đệ đừng rời xa ta.”
“Ngươi…” Vừa nghe lời này, Vân Phi Vũ cảm giác trước ngực thực sự đau đớn. Bổ nhào lên thân người nọ đấm đá không ngừng, đồng thời rống giận: “Ngươi là tên khốn kiếp. Ngươi còn muốn nhốt ta cả đời. Cái tên khốn kiếp này, ta giết ngươi, giết chết ngươi.”
Từ đầu tới cuối, nam nhân không hề ngăn cản, mặc cho y phát tiết, đôi tay nắm trên cần cổ ngày càng chặt, hô hấp mỗi lúc một khó khăn, Vân Khoảnh Dương nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ: “Có lẽ chết trên tay người mình yêu so với việc nhìn y rời đi còn hạnh phúc hơn gấp trăm ngàn lần.”
Nghĩ rằng sẽ bị bóp chết, bàn tay trên cổ lại buông lỏng, hô hấp nhất thời thông suốt. Hắn ho khan vài tiếng, mở mắt, nghi hoặc nhìn người đang ngồi trên thân mình. Gương mặt vật nhỏ vẫn lộ rõ vẻ tức giận như trước: “Vũ Nhi?”
“Đừng gọi ta!” Hiện tại, Vân Phi Vũ đang cực độ tức giận. Không riêng gì giận nam nhân, y càng giận bản thân hơn bao giờ hết. Thế nhưng… y không thể hạ thủ. Nhìn bộ dạng im lặng thừa nhận của hắn, y phát hiện bản thân bất giác đau lòng.
“Khốn kiếp, khốn kiếp…” Y mắng thầm trong lòng.
Nhặt y phục trên mặt đất mặc vội lên người, vừa mặc vừa hùng hùng hổ hổ mở miệng: “Khốn kiếp, sau này đừng có để cho ta nhìn thấy ngươi nữa. Không đúng, đời này kiếp này cũng đùng để ta trông thấy cái bản mặt của ngươi nữa.”
Mặc xong y phục, y lập tức đi về phía cửa, nhưng chưa kịp mở cửa ra đã bị thân thể trần trụi của nam nhân che chắn trước mặt: “Đệ đi đâu?”
“Tránh ra.” Vân Phi Vũ tiến lên định đẩy hắn, nào ngờ lại bị nam nhân ôm chặt lấy.
“Đệ muốn rời đi?” đỉnh đầu truyền tới tiếng chất vấn run rẩy.
“Khốn kiếp, buông tay ra. Cả đời này ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa, cút ngay!”
“Không, ta sẽ không để đệ rời đi, trừ phi.” Vân Khoảnh Dương tràn ngập tuyệt vọng, gắt gao ôm y vào lòng: “Trừ phi đệ giết ta, giết ta rồi thì đệ có thể rời đi.”
“Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao?” Vân Phi Vũ phát cuồng, muốn vươn tay bóp chết hắn lại phát giác đôi tay bị hắn nắm chặt, lập tức há miệng cắn lên khuôn ngực trần trụi trước mắt, nghe thấy người nọ kêu lên một tiếng đau đớn nhưng y vẫn cắn thật chặt, không muốn nhả ra. Cho tới khi trong miệng truyền tới vị huyết *** tanh nồng, lúc này y mới đột nhiên nhả ra, nhìn nơi bị mình cắn đến huyết nhục mơ hồ, ngẩn người kinh ngạc.
Khi lấy lại *** thần lại phát hiện bản thân đã nằm trên giường, mà người nọ cởi sạch y phục mình vừa mới mặc lên, vừa vuốt ve hôn lên thân thể y, vừa bộ lộng phân thân y, tựa hồ muốn tiếp tục việc khi nãy.
“Cút ngay, lão tử không muốn làm với ngươi.” Nhấc chân đá lên lại không ngờ bị nam nhân bắt được, áp thẳng dưới thân.
Tất cả phản kháng đều bị chống đỡ, Vân Phi Vũ nhìn nam nhân phía trên mình, nhìn đôi mắt đỏ sậm cùng vẻ bi thương kia, y thầm nghĩ: “Rốt cuộc cái tên hỗn đản này muốn làm gì? Bày ra cái bộ mặt muốn chết như thế mà cùng ta làm chuyện này? Biến thái!”
Thật sự không muốn mắng người, nhưng mỗi khi đối diện với người này, y phát giác bản thân luôn “xuất khẩu thành thơ”: “Cái tên biến thái, con rùa đen khốn kiếp này. Má nó, cút khỏi người lão tử ngay, chỉ cần nghĩ làm với ngươi là ta đã muốn nôn rồi, cút ngay!”
Nghe những lời thô thiển đó, Vân Khoảnh Dương ngây ra, sau đó cười thê lương: “Vũ Nhi, đệ chán ghét ta tới vậy sao?”
“Phải, lập tức cút ngay cho ta.” Vân Phi Vũ vẫn tiếp tục mắng không chút khách khí, nhưng sau khi cảm giác được hạ thân cứng rắn của nam nhân đặt phía sau mình, y lập tức kinh hoảng: “Khốn kiếp, chửi như vậy còn làm?”
“Ta muốn đệ, cho dù sau đó đệ lập tức giết ta cũng không sao.” Nam nhân kiên quyết nói.
Cảm thấy vật cực đại kia sẽ vói vào thân thể mình, Vân Phi Vũ hoảng sợ vạn phần, vừa giãy dụa vừa gầm lên: “Cái tên khốn này, ngươi lại muốn dùng sức mạnh với ta? Chẳng phải ngươi nói sẽ không bao giờ… làm những chuyện ta không thích nữa hay sao? Ngươi là tên lừa đảo, ngươi là tên khốn kiếp.”
Vân Khoảnh Dương chững lại một chút, vẻ mặt thống khổ vạn phần, đột nhiên bổ nhào lên người y, liều mạng ôm y tới trước ngực: “Vũ Nhi, đệ đừng tra tấn ta nữa. Đệ muốn rời đi thì giết chết ta trước, còn sống mà phải nhìn đệ rời đi… rất thống khổ.”
“Không muốn!” Vân Phi Vũ lập tức cự tuyệt, thân thể bị nam nhân ôm ấp như muốn tan ra, trong lòng dâng lên hỏa nộ: “Hiện tại ta không có hứng thú giết chết ngươi, đứng lên rồi cút ngay cho ta.”
“Vậy đệ đừng rời đi. Đệ không giết chết ta thì không được rời khỏi ta.”
Vân Khoảnh Dương buông Vân Phi Vũ, gương mặt khôi phục vẻ bình tĩnh: “Ta đã cho đệ cơ hội nhưng chính đệ đã buông tay. Vũ Nhi, cho dù đệ hận ta, ta quyết giữ đệ lại cả đời.”
Hắn đột nhiên biến sắc khiến Vân Phi Vũ kinh ngạc không thôi: “Rốt cuộc lời nào là giả? Lời nào mới là thật? Rõ ràng một khắc trước còn thương tâm cầu xin ta giết hắn, sau một khắc lại cường thế giam cầm ta. Má nó, quả nhiên khốn kiếp, thực sự không nên mềm lòng mà.”
Vừa âm thầm mắng trong lòng, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi. Vừa rồi chống cự rất mạnh, hiện tại y mệt chết đi được. Trên người được đắp lên tấm chăn mềm mại, nghe thanh âm cánh cửa mở ra, đóng lại, nhịn không được liền lầu bầu một câu: “Khốn kiếp!”