Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 217: Người nọ điên rồi


Đọc truyện Tiểu Thư Cưới Vợ – Chương 217: Người nọ điên rồi

Tìm kiếm chung quanh hòn giả sơn một vòng vẫn không phát hiện nơi nào kỳ lạ, nhưng khi nãy rõ ràng đã thấy Tùng Qua biến mất trước mắt. Vân Phi Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục vòng quanh đó hai vòng, trừ bỏ cửa động vào hòn giả sơn kia ra, dường như không còn lối vào nào khác, nhưng thông đạo này quá ngắn, nhìn từ đây sang phía đối diện chỉ khoảnh một hoặc hai trượng là cùng.(thông đạo: con đường)

“Chẳng lẽ tiểu tử kia chui xuống nền đất?” Y chà chà chân, hất đất lên lại thấy rất rắn chắc. Nhìn đường vào vừa thấp vừa nhỏ, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn cúi lưng chui vào. Tuy nhiên, vào bên trong mới phát hiện, mặc dù cửa động khá hẹp, nhưng bên trong thật ra rất rộng lớn.

Đi tới giữa chừng, một cửa động to lớn đen xì lại hiện ra, nhìn trước ngó sau một lượt. Quả nhiên rất bí ẩn, từ ngoài nhìn vào thực không thể thấy cửa động này.

“Xem ra tiểu tử kia chui vào từ đây rồi, mà trong đó có gì nhỉ?” Lòng hiếu kỳ dâng lên, y bước vào.

Sờ soạng tiến lên phía trước, cảm giác thời gian trôi qua khoảnh một khắc, rốt cuộc phía trước cũng xuất hiện một chút ánh sáng mỏng manh. Đến gần mới phát hiện đó là một chiếc trường minh đăng*, ánh sáng mờ ảo khiến thông đạo càng thêm quỷ mị, làm cho người ta bất giác cảm thấy lạnh lẽo.(Trường minh đăng: hay còn gọi là vô tận đăng. Theo tục lệ, đêm trừ tịch (30), mỗi nhà sẽ phải đốt một ngọn đèn dầu, đốt cho tới khi cháy sạch và không được phép thổi tắt. Tới khi nào dầu cạn, tim đèn sẽ tự động tắt)

Nuốt một ngụm nước miếng, Vân Phi Vũ bám theo vách tường thô ráp,tiếp tục bước đi. Thông đạo quá dài thực đúng là thử sức người khác, ngay khi y sắp hết kiên nhẫn lại nghe thấy phía trước truyền tới tiếng thiết liên va chạm vào nhau, còn có tiếng người thống khổ rên rỉ.

Tuy rất muốn xông lên phía trước nhưng bản thân lại không biết tình hình nơi đó, y ngừng lại, dằn lòng bước chậm tới cuối thông đạo, nhìn căn phòng đá sáng như ban ngày xuất hiện trước mắt, y lắp bắp kinh hãi.

Trong đó có một người mà tay, chân, cổ đều bị xích lại bởi thiết liên thật dài, mái tóc rối bời xõa xuống trước mặt, ngồi xếp bằng tình tọa trên mặt đất, mà Tùng Qua vừa biến mất lại đang nằm cách người nọ chừng năm bước, rên rỉ thống khổ.

“Người kia là ai?” Trong lúc nghi hoặc, một đạo kình phong đột nhiên phóng tới, Vân Phi Vũ nghiêng người tránh né, phía sau truyền đến tiếng đá rơi xuống đất. “Xem ra đã bị phát hiện. Một khi đã như vậy cũng chẳng cần phải ẩn náu nữa.”

Y bước qua cửa động, chậm rãi tới gần thiếu niên nằm trên mặt đất, mà khi người bị mái tóc rối bù che kín mặt kia ngẩng lên, y đứng chết chân tại chỗ, khó tin nhìn người nọ: “Vân Kính Thiên?”

“Tiểu tử, ngươi biết ta sao?”

Thanh âm khàn đặc, gương mặt tang thương. Chỉ ba năm không gặp, sao hắn có thể già tới mức này, hơn nữa, hình như thần trí không được tỉnh táo. Vân Phi Vũ vô cùng kinh ngạc: “Ngươi… chẳng phải là Vân Kính Thiên sao?”

“Vân Kính Thiên?” Người nọ khổ sở suy nghĩ một hồi, lắc lắc đầu: “Ta không nhớ rõ. Tiểu tử, ngươi là ai? Có thấy Dương Nhi của ta ở đâu không?”


“Ôi trời!” Vân Phi Vũ kinh ngạc thầm thốt lên: “Hắn còn nhớ rõ tên hỗn đản kia, vậy tại sao đến tên của mình cũng không nhớ? Kỳ quái.”

“Khụ.” Bên tai truyền tới tiếng ho khan, Vân Phi Vũ quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt Tùng Qua, nhíu mày, hỏi: “Ngươi tới giết hắn?”

Thiếu niên không lên tiếng, chỉ gật đầu, đột nhiên lấy một thanh chủy thủ đưa cho y: “Công tử, mau giết hắn. Bằng không, đợi lát nữa hắn phát cuồng lên sẽ khó hành động.”

Nam tử không hề tiếp lấy mà lên tiếng hỏi: “Phát cuồng? Có ý gì?”

Lại một trận ho khan kịch liệt, thấy hắn phun ra vài ngụm máu, Vân Phi Vũ lập tức tiến lên nâng hắn dậy: “Ngươi không sao chứ?”

“Khụ, khụ… ta vẫn ổn.” Thiếu niên cười với nam tử, sau đó vội vàng nhét chủy thủ vào tay y: “Công tử, mau giết hắn, bằng không lát nữa sẽ không còn cơ hội đâu. Ta quan sát đã lâu, mỗi ngày hắn sẽ thanh tỉnh một lát, bình thường lại như kẻ điên vậy. Có điều… hình như thời gian thanh tỉnh hôm nay của hắn ngắn hơn một chút. Công tử, nhanh lên, mau giết hắn đi.”

Vân Phi Vũ nắm lấy chủy thủ, tâm tình phức tạp. Y chẳng có chút tình cảm tốt đẹp nào với nam nhân, nhưng dù sao hắn cũng là phụ thân của thân xác này, trước kia đồng ý cùng Đỗ Lãnh chũng chỉ là có lệ, muốn y thực sự giết phụ thân của mình quả thực vẫn rất khó khăn.

Thấy y lộ vẻ do dự, thiếu niên hiểu được tâm tư y, khụ hai tiếng, sau đó mở miệng: “Công tử, kỳ thực người giết hắn chính là giải thoát cho hắn. Người nhìn hắn hiện tại xem, chân, tay, cổ đều bị người ta khóa lại bằng thiết liên, bị người ta nuôi dưỡng chẳng khác nào cẩu, chẳng thà để hắn chết còn thoải mái hơn!”

“Là ai đã nhốt hắn ở đây? Chẳng lẽ là…”

Thiếu niên gật đầu: “Vì sao thì ta không rõ lắm, hẳn là có liên quan tới việc hắn phát cuồng.”

Đã sớm nghe người khác đồn đãi nói hắn bị bệnh, chẳng ngờ hắn lại phát cuồng. Ba năm trước, hắn chẳng khác nào một vị đế vương cao cao tại thượng, lãnh khốc vô tình, vậy mà hiện tại lại biến thành bộ dạng này, lại còn bị nhi tử mình sủng ái nhất coi như cẩu mà nhốt ở đây, có lẽ, cái chết cũng là một loại giải thoát dành cho hắn.

“Phải, công tử, đối với hắn mà nói, chết chính là giải thoát.” Thiếu niên nhìn thẳng vào mắt y, cực kỳ khẳng định.


Vân Phi Vũ đứng lên, cầm chủy thủ trong tay, thân thể như bị mê hoặc, tiến về phía nam nhân, tâm trí chỉ còn vang vọng một câu nói duy nhất: Cái chết chính là sự giải thoát dành cho hắn, là sự giải thoát dành cho hắn…

Nhìn người nọ gục đầu xuống, y không hề nghĩ ngợi liền đâm mạnh xuống, nhưng đau đớn trên tay đột nhiên truyền tới, ‘lanh canh’ một tiếng, thanh âm chủy thủ rơi xuống mặt đất khiến y bừng tỉnh: “Ta vừa định làm gì vậy?”

Vân Phi Vũ cả kinh, quay đầu căm tức nhìn thiếu niên: “Ngươi dám dùng…”

Một đám bột phấn đỏ tươi bay thẳng tới, y che mũi miệng lại theo bản năng, nhảy sang bên cạnh, tuy nhiên vẫn bị dính không ít, vội vàng phủi đi, phẫn nộ nhìn thiếu niên trên mặt đất lại phát hiện không thấy bóng dáng hắn đâu.

“Người hắn đưa tới quả nhiên không thể tin tưởng. Đáng chết!”

Nhìn nam nhân vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên người phủ kín bột phấn đỏ tươi, lắc lắc đầu, bộ dạng ngơ ngác có chút đáng thương, Vân Phi Vũ cẩn thận tới gần: “Vân Kính Thiên, ngươi không sao chứ?”

Người nọ ngẩng đầu nhìn y, thấp giọng lẩm bẩm: “Dương Nhi, Dương Nhi…”

“Hắn còn nhớ thương hài tử của mình? Rõ ràng người nọ đã coi y như cẩu mà nuôi dưỡng cơ mà. Đúng là chẳng hiểu nổi phụ tử bọn họ.”

“Dương Nhi, Dương Nhi…” Người nọ đột nhiên gào thét điên cuồng, còn không ngừng cào xé tóc tai cùng râu của mình, chỉ chốc lát sau, dưới cằm hắn đã xuất hiện một tầng máu tươi.

Vân Phi Vũ thực sự không nhẫn tâm nhìn như vậy, tiến lên bắt lấy hai tay hắn: “Vân Kính Thiên, ngươi tỉnh táo chút đi. Vân Kính Thiên!”

“Dương Nhi, rốt cuộc con cũng tới thăm ta?”

Đột nhiên bị ôm chặt vào lòng, Vân Phi Vũ thất thần. Hương thơm kỳ lạ truyền vào mũi, y thầm nghĩ không xong, chính là mùi hương của đám bột phấn màu đỏ đó.


Muốn đẩy người nọ ra lại phát hiện hắn ôm càng chặt. Qua lớp y phục, nhiệt độ nóng cháy trên cơ thể hắn không ngừng truyền tới, còn tiếng ồ ồ thở dốc tựa như dã thú.

“Đừng nói là…” Cảm nhận được thân thể mình cũng có dấu hiệu nóng lên, Vân Phi Vũ lập tức thi triển toàn bộ sức lực tránh khỏi sự kiếm chế của người nọ lại bị áp mạnh lên mặt đất.

Đầu nện lên mặt đất cứng rắn khiến y choáng váng.

Bên tai nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách, da thịt nóng cháy đột nhiên tiếp xúc không khí lạnh lẽo khiến y rùng mình, nhưng hơi nóng trong cơ thể vẫn không thuyên giảm.

Người nọ vẫn đang điên cuồng xé nát phục trang trên thân thể y, Vân Phi Vũ xuất quyền đánh về phía hắn, hét lớn: “Vân Kính Thiên, ngươi nhìn cho rõ đi. Ta là nhi tử của ngươi, là nhi tử của ngươi đó!”

“Vô dụng thôi, hiện tại hắn đã hoàn toàn phát cuồng rồi, ngươi không đánh lại hắn đâu. Đừng cố giãy dụa nữa.” Tùng Qua vừa biến mất lại đột nhiên xuất hiện. Hắn mỉm cười nhìn nam tử đang không ngừng phản kháng: “Xuân dược đặc biệt do vu tộc chúng ta chế ra không có giải dược, chỉ có thể phát tiết thông qua mập hợp. Hơn nữa, kẻ này luôn ôm tình cảm khác thường đối với nhi tử của mình. Ta cũng mới phát hiện thôi, hiện tại hắn đã hoàn toàn coi ngươi như tên kia rồi, bằng không ngươi đã chết từ sớm.”

Thân thể càng lúc càng nóng, đầu óc không thanh tỉnh lắm, Vân Phi Vũ cắn mạnh lên đầu lưỡi, nhìn người nọ bắt đầu kéo tới quần mình, trong lòng tràn ngập cảm giác buồn nôn: “Kẻ này… thế nhưng hắn lại đối xử với nhi tử ruột thịt của mình…”

Đột nhiên cảm thấy thân thể thoải mái, chỉ nghe tiếng nổ ‘rầm’ một cái, thân thể đã bị kéo vào vòng tay ấm áp tràn ngập hơi thở quen thuộc.

“Vũ Nhi, đệ không sao chứ?” Vân Khoảnh Dương ôm chặt vật nhỏ trong lòng, thấy toàn thân y đều tản ra màu hồng nhạt xinh đẹp, hạ phúc bắt đầu căng thẳng.

“…Dương Nhi… rốt cuộc con cũng tới gặp ta.” Vân Kính Thiên phun ra một ngụm máu lớn, nhìn chằm chằm nam nhân trẻ tuổi trước mắt. Bị đánh một chưởng, dường như thần trí hắn tỉnh táo không ít.

Nhìn hắn lại nhớ tới tình cảnh khi nãy, hỏa nộ trong lòng Vân Khoảnh Dương bốc lên ngút trời, giương chưởng tiến lên: “Ngươi là đồ súc sinh, ngay cả Vũ Nhi mà ngươi cũng không buông ta. Ta giết ngươi.”

Thắt lưng đột nhiên bị ôm lấy, nhìn vật nhỏ trong lòng đỏ bừng hai má, đôi mắt mông lùng, mồ hôi rịn trên trán, dường như đang nhẫn nại rất vất vả.

“Đừng… đừng giết hắn… hắn… không đáng… không đáng để ngươi… mang tội danh… giết cha… trên lưng…” Vân Phi Vũ vất vả nói xong câu đó, tia lí trí cuối cùng hầu như cũng biến mất vô tung, dục vọng chi phối thể xác cùng *** thần, y dựa theo bản năng mà bắt đầu xé rách y phục trên thân thể nam nhân, muốn hai thân thể dán lên nhau gần hơn.

“Vũ Nhi?” Nhìn vật nhỏ rơi vào mê loạn, Vân Khoảnh Dương điểm huyệt ngủ của y, ôm chặt y vào lòng, sau đó nhìn về phía Vân Kính Thiên vẫn đang chằm chằm nhìn theo mình: “Vũ Nhi nói đúng, giết ngươi chỉ làm bẩn tay ta. Hiện tại võ công của ngươi đã bị phế hoàn toàn rồi, ngươi cứ ở lại nơi này tự sinh tự diệt đi.”


Xoay người ôm lấy Vân Phi Vũ, đến trước mặt thiếu niên đang bị điểm huyệt, đạp thẳng lên ngực hắn một cước: “Nói, giải dược ở đâu?”

Tùng Qua nằm trên mặt đất, bị nam nhân đạp lại ói thêm một ngụm máu lớn, gian nan mở miệng: “Không… không có giải dược… chỉ có… thông qua giao…”

“Câm miệng, nếu không giao giải dược ra đây, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết.” Vân Khoảnh Dương biết hắn muốn nói chi, nhưng nếu làm như vậy, sau khi tỉnh lại, nhất định người trong lòng sẽ càng thêm hận hắn.

Nghe thấy lời nam nhân nói, Tùng Qua bất giác co rúm lại, sợ hãi nhìn hắn: “Thực… thực sự không có giải dược, nhưng dược hiệu chỉ có ba ngày. Nếu… nếu công tử có thể chống đỡ sẽ không sao, chẳng qua…chỉ sợ… chỉ sợ rằng công tử sẽ không chống đỡ nổi.”

“Vì sao?”

Thiếu niên muốt một ngụm nước miếng, đối mặt với uy áp của nam nhân thể xác cùng *** thần đều run rẩy không ngừng: “Bởi vì y đã trúng Khóa Tâm Trú, sau khi động tình, nếu mập hợp chậm trễ sẽ khiến thất khiếu đổ máu mà chết.”

Vừa nghe lời này, sắc mặt Vân Khoảnh Dương lạnh hơn, dưới chân càng tăng thêm sức: “Nói, là ai hạ chú trên người y?”

“Là… là tộc trưởng, cũng là cữu cữu của công tử.”

“Hừ, quả nhiên là hắn.” Nhớ tới bức thư nhận được từ Đông Dương thành nửa tháng trước, hắn đã điều tra rõ hết thảy, nhưng không biết vật nhỏ trong lòng đã bị hạ chú.

Thấy tia kinh hoảng thoảng qua trong mắt thiếu niên, ánh mắt Vân Khoảnh Dương trở nên âm lệ: “Nói, ngươi còn che dấu cái gì?”

Tùng Qua thót tim, đằng nào cũng phải chết, hơn nữa, từ khi nhận lệnh của tộc trưởng thì hắn đã biết mình trở thành một con cờ thí. Dù sao Vân Vụ sơn trang này cũng là nơi có vào nhưng không thể bước ra, cho dù bản thân có hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ rằng không có biện pháp bảo toàn tính mạng trở ra. Đã như vậy, chẳng bằng hiện tại mang tất cả mọi việc nói cho người trước mắt, biết đâu còn có cơ may sống sót.

“Ta… nếu ta nói ra mọi chuyện, liệu ngươi có thể không giết ta hay không?”

Vân Khoảnh Dương nhấc chân lên, lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu Vũ Nhi xảy ra chuyện gì, ta sẽ cho ngươi sống còn thống khổ hơn chết.”

Tùng Qua gian nan nuốt một ngụm nước miếng mang theo huyết *** xuống cổ họng: “Được rồi, ta sẽ nói hết cho ngươi biết.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.