Đọc truyện Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo – Chương 30: Đại Ca Lâm Khiêm Bảo Hai Mặt.
Mắt Nhi trợn tròn, con ngươi long lanh lấp lánh như lần đầu tiên được thấy trai đẹp. Thì đúng là đẹp thật, Lâm Khiêm Bảo hai tay đút túi, đưa đôi mắt Nhi đẹp đến lạ lùng, hàng mi khẽ xao động lại càng quyến rũ. Thoáng qua trong cơn gió nhẹ, từng sợi tóc đen mỏng của anh khẽ đung đưa theo nhịp gió.
– Vô duyên.
Nhi cất giọng nói ngang phè, thù lù nhìn Khiêm Bảo. Đừng nói là Nhi trợn mắt bởi độ đẹp trai sáng láng của anh, chỉ là Nhi bất ngờ thế thôi. Khiêm Bảo bật cười trước khi bất ngờ nhẹ, anh nhanh chóng bước đến gần Nhi.
– Được tôi quan tâm như thế, em không vinh hạnh sao?
– Hở??? Quen nhau không mà vinh hạnh? – Nói rồi Nhi nhíu hàng mi lại, co quắp đôi lông mày ra vẻ than thở, hai tay nó giơ lên quơ quơ trước mặt anh. – Rõ điên.
– Khóc nhè nãy giờ, tôi tưởng em bánh bèo lắm chứ.
– Điên. Khóc cái cục shit. – Nhi nhanh chóng lấy lại phong độ, cất giọng lên với vẻ uy nghi hằng ngày. – Chỉ là nước mắt chảy ra thôi chứ tôi không khóc.
Sau câu nói, Lâm Khiêm Bảo nhíu mày, rất nhanh anh lại bật cười, chỉ là câu nói của Nhi nó ăn khớp với nhau ghê. Nhi nhìn anh ta mà lòng khó hiểu, rốt cuộc là thằng này có bị gì không mà cười miết vậy? À, bị nó chửi mà vẫn cười được. Bó tay.
– Đại ca, đại ca!!!
– Hửm? – Cả Nhi và Lâm Khiêm Bảo không hứa hẹn đồng loạt quay lại. Nhi há hốc mồm, trố mắt nhìn.
– Là con nhỏ đó. – Hai thằng cha hôm bữa rượt nó cũng trợn mắt lên khi nhìn thấy Nhi, thấy nó, một trong hai thằng lại cay cú cái vụ ăn nguyên chai nước nó phang vô bụng. Nhi thì sợ, còn chúng thì khẽ cười đểu, có phải là chuyện không hay không đây? Nhi thiết nghĩ đổ mồ hôi hột. Mà khoan đã, đại ca?
Nhi quay đầu về sau, rồi lại quay sang trái, sang phải, rốt cuộc vẫn chỉ có nó và Lâm Khiêm Bảo.
– Đại ca? Chúng nó ghét mình, muốn trả thù mình thì đâu điên mà gọi mình là đại ca. Thế chốt là, chúng nó gọi thằng cha này là đại ca rồi. – Nhi khẽ chỉ tay sang Lâm Khiêm Bảo, gật đầu cái rụp tán thưởng. – Hm… suy luận của mình chuẩn không cần chỉnh, mình đúng tài thật. Hahaha… haha… ha… ha… hả? hả??? ĐẠI CA??
Nhi há hốc mồm lần nữa, nó rú lên, đưa ánh mắt đầy vẻ tội lỗi nhìn Bảo. Đại ca cũng đồng nghĩa với từ người trong giang hồ rồi đúng không? Xin đừng nói với nó đây là sự thật.
“Rõ điên”
“Điên”
– Hơ hơ… – Sau khi ngẫm nghĩ lại câu từ khó nuốt của nó giành cho anh ta, Nhi khẽ nuốt nước bọt nhìn sang Khiêm Bảo. – Hơ… đại ca. Dạ em chào đại ca. Thuộc hạ tìm đại ca kìa!! Đại ca đi vui vẻ!! Hê hê.
Hai thằng rượt nó đứng đó bỗng chợt bật cười. Hôm bữa nó sung miệng, mạnh miệng lắm cơ mà. Giờ nhìn nó đây chả khác nào đang hạ thấp danh dự khiến chúng hả lòng hả dạ vô cùng, thay phiên nhau mà cười ha hả.
Ừ, tình hình Nhi đang nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn kiếm đâu cục đá chọi thẳng vào mặt chúng nó để chúng im mồm cho xong. Lòng nó vẫn nhẹ khi sắc mặt của Bảo vẫn chẳng thay đổi là bao, hiển hiện mãi mãi là một nụ cười. Nó mừng thầm, chắc rằng nó đã gặp được một thằng đại ca nhân từ, thặc là an tâm.
– Là con nhỏ này sao? Hừ.
Hể? Nhi ngẩn người. Lâm Khiêm Bảo thay đổi sắc mặt nhanh như chong chóng. Anh ta khẽ nhếch môi, hai tay chống xuống nền, đôi chân bắt bắt chéo. Đôi mắt chẳng thể nào là thánh thiện nổi nữa.
– Vốn tính chơi đùa với cô em một chút, nhưng lộ rồi thì thôi vậy.
– Cái gì? – Nhi còn chưa kịp thông não thì hai thằng đứng dưới kia đã cướp lời.
– Đại ca để chúng em xử con nhỏ này đê.
– Bọn em phải trả mối thù cái đã.
Nhi giật thót, mồ hôi đổ ra tía lia. Cảm giác chạy dọc sống lưng xuất hiện liên hồi. Đừng nha, nó nuốt nước bọt cái ực, chỉ còn hi vọng mong manh vào thằng đại ca “thánh thiện” này thôi. Ít ra cũng phải tha cho gái chứ, đúng không?
– Tùy chúng mày.
Ôi teo!!! Cái quái gì thế này???
– Nhục thật.
Một giọng nói mới của ai đó vang lên phía sau. Nam một lần nữa xuất hiện với độ ngầu lòi vô đối. Nhanh chóng kéo tay Nhi về phía mình. Lâm Khiêm Bảo nhếch mép, từ từ đứng dậy phủi mớ bụi cho có lệ. Anh ta hách dịch không còn từ nào để diễn tả, chưa nói đến ngôn từ, chỉ nhìn cái vẻ mặt và dáng vẻ của anh ta thôi Nhi đã biết anh ta hách dịch cỡ nào. Tại sao trước đó nó lại có suy nghĩ vớ vẩn để gắn ghép thằng đại ca này với 4 từ “hoàng tử ấm áp” cơ chứ? Ok, thằng cha này đúng là cái đồ hai mặt.
– Lâu rồi chưa gặp. Hẹn không gặp lại mà rốt cuộc vẫn đụng mặt nhau thế này, khó tưởng thật. – Lâm Khiêm Bảo lên tiếng chẳng mấy thiện cảm. Còn Thiên Nam vẫn luôn trung thành với thái độ ngày xưa, thái độ gì thì khỏi nói đi.
– Lâm Khiêm Bảo. Chào.
– Nào nào. Cậu cứ ôm khư khư cái tính cách thế này thì bao giờ mới lớn đây hả?
Gì gì? Nhi vừa nghe thấy cái gì đây? Sao nó thấy mấy lời vừa nãy của thằng cha Bảo giống như lời mẹ dạy con thế này? Nghĩ thế nó buột miệng cười nhưng may còn kiềm chế được. Lâm Khiêm Bảo nhíu mày khó chịu. Còn Trần Thiên Nam gặng hỏi theo sau chất giọng ngang phè.
– Cười gì?
– Không… không có gì.
– A! – Mắt Khiêm Bảo chợt lóe sáng. – Một “thằng cha” lạnh lùng như cậu lại quen con nhỏ này sao?
– Không liên quan. – Phang câu nói không đầu không đuôi, Nam quay xuống hai con người đang chôn chân dưới kia, đôi mắt sắc lạnh như dao găm khiến chúng phát hãi. – Hiểu rồi? Đụng đến bạn gái tôi thì liệu hồn.
– Bạn gái? – Lâm Khiêm Bảo nhướn mày, ý định chỉ nó. – Là cô ta sao?
– Không còn chuyện gì nữa, tôi đi.
Nam phớt lờ câu hỏi của anh ta, chắc rằng Nam không muốn trả lời câu hỏi đó, Nhi hiểu mà. Nam nắm lấy cổ tay Nhi kéo đi mặc kệ câu nói ú ớ của thằng đại ca phía sau.
– Cậu dám phớt lờ câu hỏi của tôi sao? Trần Thiên Nam! Hừ…
*****
– Nhi Nhi Nhi!!! Cậu ở nhà tôi thật sao? Thật sao? Thật sao?
– Lèm bèm quá. Cậu sắp làm tai tôi bị điếc rồi đấy.
Nhi nhăn mày nhăn mặt. Tối nay bố mẹ của Vũ, Nam trở về biệt thự, có phải đây là sự chọn lựa đúng đắn của nó khi ở tạm nhà Thế Kì. Cậu ta cứ lải nhải bên nó mãi như thế, liệu đêm nay với nó có trôi qua yên bình được không? Nghĩ vậy nó thở dài não nề. Thế Kì chợt lên tiếng.
– Huỳnh Tuệ Nhi. Cậu không sợ tôi tấn công cậu à?
Quên nữa. Thế Kì là thằng cha biến thái. Nhi thở dài lần hai, lên tiếng mệt mỏi.
– Cậu thử coi. Rồi sáng mai “đời trai mất trắng” là cậu sẽ được nổi tiếng toàn trường kiêm luôn mấy trường khác và cả toàn quốc. Hahaha… – Nhi ngoác mồm cười, mang tiếng là đe dọa vui sướng nhưng khi nghĩ lại cảnh tượng “vô ý” trước kia lại khiến lòng Nhi bỗng nhiên rùng mình, đó là… nó thực sự đã tụt luôn tấm vải che thân của Thế Kì và thấy tất cả!!!!
“Trời ơi trời ơi!!!”
Nhi đập đầu liên tục vào tường, hận vì phút giây ngâu si lỡ tay của mình đã hại cả đời Thế Kì có khi hại luôn cả đời mình. Nhi chỉ sợ thằng cha Thế Kì bắt nó chịu trách nhiệm thì teo đời nó.
– Đập đầu vào tường mãi làm gì thế cô bé? Cậu tính tự tử để tránh tội à? – Thế Kì lấy tay mình ra chắn ngang chán Nhi, nó vẫn không quay lại, vẫn tiếp tục đập đầu vào tay Thế Kì như làm ngơ câu nói của cậu.
Thế Kì bước đến gần Nhi hơn, khóe môi cậu ta mỉm cười. Tay cậu ta chặn đứng đầu Nhi lại khiến nó khựng mình. Nó thở dài lần ba, quay sang Thế Kì với bộ mặt thiểu não ghê gớm.
– Ok ok. Tôi xin lỗi cậu là được chứ gì. – Nhi cúi gập người. – Tôi xin lỗi!!! Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!!! Được chưa?
Vừa hay Nhi vừa ngẩng người lên đã bị cánh tay Thế Kì kéo mạnh về phía trước, chưa kịp phản xạ gì cả. Một vòng tay rộng lớn ôm trọn người Nhi vào lòng. Nhi sững người, trố mắt nhìn, nó có thể nghe rõ nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực Thế Kì. Từng hơi thở của cậu ta phả xuống chỏm đầu Nhi, hơi ấm rõ mồn một. Nhi càng vùng dậy Thế Kì càng cố siết chặt. Hiện giờ, Nhi không thể chứng kiến đôi mắt cậu ta buồn đến lạ kì, hàng mi cong dài xao động khẽ cụp xuống. Giọng nói trầm ấm vang lên nhẹ nhàng.
– Nhi, cậu thích Nam phải không?