Đọc truyện Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo – Chương 20: Trấn Thương Sọ Não
Quay lại thời gian trước.
Sau khi nhờ Lam giúp việc đưa chiếc hộp đến biệt thự họ Trần, Thế Kì nhanh chân chạy đến trường. Cậu chỉ muốn làm rõ sự việc cho Vũ biết, nhưng cậu không muốn người cứu Nhi lại là Vũ. Vừa chạy bán sống bán chết, Thế Kì thầm nghĩ mà nheo mắt cười méo mặt “Trần Nhật Vũ, tôi không ngờ cậu lại khờ đến thế”.
Trước cửa phòng hội họa, phía ngoài đã có người khóa cửa, “Trương Ái Vân!” Thế Kì cắn môi tức giận khi đã không sớm ngăn cản Ái Vân trước khi sự việc diễn ra như thế này, đáng lẽ cậu không nên buông thả cho con người độc ác như vậy, Thế Kì thầm trách lương tâm vì đã gián tiếp hại Nhi.
Cậu lấy một cái bình xịt chữa cháy đập mạnh hết sức vào cửa, đập gần cả chục lần chốt cửa mới vỡ, Thế Kì lao vào bên trong. Cảnh tượng trước mắt khiến Thế Kì chua xót mùi lòng, cô gái đáng thương mình mẩy ướt sũng nằm bất tỉnh dưới góc tường, trên khuôn mặt bé bỏng thoáng chút đọng lại vài giọt nước, hàng mi dài cong nay đã thấm đầy nước mắt. Có lẽ Nhi đã khóc quá nhiều vì sợ hãi. Thế Kì đi đến gần Nhi, định bế nó lên thì bên ngoài có tiếng đá cửa cái RẦM!! Tiếp sau đó là sáu thằng đô con giang hồ bước đến, trên tay gậy guộc đủ thứ, vừa nhìn thôi mà đã phát hãi.
Một thằng trong đám du côn kia lên tiếng.
– Mày là thằng nào?
– Tao là thằng nào cũng chả có quái gì liên quan đến bọn bay – Thế Kì nhếch mép sau câu nói.
– Á a … thằng này láo! Tụi bay đâu, kẻ nào gán chân đều xử hết, lên cho tao. – Tên du côn cầm đầu ra lệnh, ngoác đầu đàn em.
Lập tức cả bọn nhào lên, Thế Kì không vừa cũng lao vào. Tiếng đấm đá, tiếng gậy đập nhau chí chóe, khung cảnh giờ đây thật hỗn độn. Sáu chọi một, mấy thằng du côn đúng là không biết nhục, như thế mà đòi làm du côn, quèn quá!
Sau khi Thế Kì hạ được bốn tên, mất cảnh giác không may bị tên thứ năm dùng gậy đập một pháp vào lưng, cậu ta gập người đau điếng nhưng cố chống trả. Lúc này Nhi khẽ nheo mắt choàng tỉnh, do âm thành quá ồn ào làm Nhi chói tai, đứa nào ngủ say lắm chắc cũng chả ngủ nổi được đâu.
Nhi giật mình trợn mắt, phía sau Thế Kì có một tên chuẩn bị đánh lén, nó sợ hãi hốt hoảng lao nhanh đến mà gào lên:
– THẾ KÌ!! CẨN THẬN!!
Nghe được giọng Nhi, Thế Ki bất chợt quay lại thì …
“Phịch!”
Một âm thành lạ tai vang lên, một con người đã gục ngã xuống nền. Tim Thế Kì đau nhói, mắt mở to hết sức chỉ biết trợn ngược lên mà nhìn, Nhi đang nằm bất động, một vài giọt máu từ từ tràn ra và sau đó lan rộng tạo thành một vũng máu nhỏ. Nhi bị một phát chí mạng vào đầu bởi cái gậy sắt.
Thế Kì nghiến răng ken két, gân guốc nổi lên hằn trên khuôn mặt mĩ nam của cậu đến phát sợ, mắt cậu đỏ rực như có ngàn nỗi căm hận, cơn thịnh nộ dâng tràn. Và hậu quả ai cũng biết, hai tên du côn còn lại chắc chắn đã nằm yên phận và đang hôn đất mẹ thân yêu.
Gấp gáp Thế Kì bế sốc Nhi lên đưa vào bệnh viện, nó sẽ không sao đâu! Nó sẽ không có vấn đề gì đâu! Cô gái Tuệ Nhi thường ngày rất mạnh mẽ mà! Chính những suy nghĩ đó tự hiện lên trong đầu Thế Kì để cố gắng trấn an, trấn tĩnh tâm trạng của cậu hiện giờ. Lòng cậu nôn nao như lửa, tim bồi hồi lo lắng không siết. Thế Kì cứ đi qua đi lại trước cửa phòng khám không ngừng nghỉ, đầu óc cậu giờ đây chỉ chất chứa hình ảnh của Nhi thôi, Nhi đã xâm nhập toàn bộ vô trong bộ não của Thế Kì rồi.
Và một điều cứ đang phảng phất trong tâm trí đến cậu cũng khó hiểu “Chẳng lẽ … cậu đã thích Nhi?”
——–
Tại căn biệt thự sang trọng.
Hàng mi khẽ xao động, đôi mắt dần hé mở. Nhi nheo mắt khi có ánh sáng lọt qua mắt mình. Đập vào mắt nó là khuôn mặt hết sức lo lắng của Thế Kì. Thấy Nhi tỉnh dậy, Thế Kì vội vàng sấp tới hỏi tía lia.
– Cậu tỉnh rồi à? Cậu sao rồi? Thế nào rồi? Không bị gì chứ? Vết thương có đau không?
Vẻ mặt Nhi ngơ ngác, đôi mắt đầy khó hiểu, nó bật thành tiếng yếu ớt:
– Cậu … là ai thế?
Thế Kì há hốc mồm “Cái gì? Nhi vừa nói quái gì?” Cậu như không tin vào tai mình, lao đến gần nhi lay lay người nó.
– Cậu nói gì thế? Cậu không nhận ra tôi à? Thế Kì đây … thằng mà cậu hay gọi là biến thái đây này! Cậu nhớ không? Nhi?
Nhi vẫn cứ trưng ra cái bộ mặt ngây thơ như con nai tơ, đôi mắt Thế Kì chợt trùng xuống ánh lên nét buồn bã có chút tiếc nuối. Rồi bất chợt Nhi bật cười, phán một câu xanh rờn:
– Biến thái!
– Hả? – Thế Kì há hốc mồm lần hai.
– Có chết tôi cũng không bao giờ quên cái tên dê xòm như cậu đâu – Nói đến thế Nhi ngoác mồm cười.
Còn Thế Kì thì như từ địa ngục bay lên thiên đàng, cậu ta mừng rỡ ôm chầm lấy Nhi làm nó giật bình thoáng chút bất ngờ.
– Cậu nói đấy nhé! Có chết cũng không được quên tôi đâu đấy.
– Hơ hơ … ừ ừ … không quên … mà … bỏ ra giùm cái … tôi đang bị thương đấy! – Mặt Nhi méo xệch cười phớ lớ.
Thế Kì dần buông tay, rồi xa hơi ấm từ người nó, giờ thì có chút tiếc nuối thật. Bỗng nhiên nhớ ra gì đó Nhi lên tiếng hỏi Thế Kì.
– Có chuyện gì vậy? Cái lúc tôi bị nhốt trong phòng hội họa, sao cậu lại ở đấy với cả một đám du côn đang đấm đá nữa? Chuyện là thế nào?
– Có người muốn hại cậu.
– Hại tôi sao? Ai mà rảnh đời thế? Tôi có làm quái gì đâu để hại tôi chứ?
– Hiện giờ cậu cứ nghỉ ngơi trong nhà tôi đi, khi nào khỏi hẳn vết thương tôi sẽ kể rõ – Thế Kì vẫn lo lắng cho Nhi, cậu sợ vết thương ở đầu nó đang đau mà nghe tin người nó từng kính trọng và xem là hiền lành lại hãm hại nó, có khi nó bị sốc mà bất tỉnh cũng nên.
– Vết thương tôi thường à! Không sao hết … nhìn này … có sao đâu – Nhi lấy tay chọc chọc nhẹ lên đầu – A!! – nó rít lên một tiếng, đầu đau như búa bổ, để bình thường thì không sao, vừa chạm nhẹ một cái lại đau điếng. Nhưng một điều Nhi thắc mắc lắm, tại sao nó lại toàn thấy những hình ảnh nó không biết trong đầu mình, nhưng mà những hình ảnh đấy lại rất thân quen với nó, thật khó hiểu!
Thế Kì sót ruột vội vàng lên tiếng phiền trách Nhi.
– Thấy chưa, còn đau mà cứ cố. cậu nằm xuống nghỉ ngơi đi, tôi xuống nấu ít cháo mang lên cho.
– Không! – Nhi phản bác lại ngay sau đó
– Sao thế? – Nhi nói thế làm thế kì bất ngờ, chẳng lẽ Nhi bị chấn thương đầu nặng quá đến việc quên mất mình ăn như một con heo?
– Sao lại ít cháo? Nhiều nhiều vào, bụng tôi đang đói meo này!
Mắt Thế Kì giật giật, đúng là “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”, Nhi thì vẫn là Nhi! Thế Kì mỉm cười ấm áp bước ra khỏi phòng.
Nhi ngồi lại ngắm ngía, “phòng này không tồi, rất đẹp đấy chứ, không thua kém gì ở biệt thự nhà Vũ” nó ngồi phán xét phòng vừa trầm trồ khen ngợi.
——–
– Nhi ở nhà tôi, cậu không cần lo. – Thế Kì nói chuyện qua điện thoại. Cậu định thông báo cho Vũ và Nam biết để hai người khỏi phải đi tìm.
– Nhi có sao không? Có bị thương gì không? – Ở đầu dây bên kia, Vũ sốt ruột hỏi, hắn lo lắng cho nó lắm, cũng rất nhớ nó!
– Bị thương! Thế thôi, hết chuyện rồi, tôi cúp máy.
Thế Kì nhanh tay tắt máy, chưa kịp để Vũ hỏi thêm câu gì nữa.
…
…
Nửa tiếng sau.
Cậu bưng tô cháo lên phòng Nhi, hiện tại là một cô gái trông cực ngố đang đứng trước khung cửa sổ. Nhi đang mặc đồ Thế Kì, ôi nó vừa dài mà nó vừa to, vừa nhìn thôi đã không chịu đựng nổi mà bật cười ha hả rồi.
Cố nín cười Thế Kì đi đến, đặt tô cháo lên bàn.
Vừa thấy đồ ăn Nhi đã sáng mắt ra, nhanh tay nhận lấy tô cháo thơm phưng phức, mùi cháo lan tỏa đến sống mũi Nhi, nó thèm đến nỗi bụng kêu sùng sục, đánh trống tùng tùng.
Nhi sắn tay áo lên, cầm lấy cái thìa, xúc một miếng to đùng vừa bỏ vào miệng …
– Nhi!! Cô có sao không?? – Vũ không biết từ đâu lao thẳng vào phòng, cái giọng nói đột ngột đó tự nhiên vang lên bất chợt làm Nhi gập người ho sặc sụa, cháo sặc đến tận mũi “Thằng cha Vũ đến vào lúc nào không đến! Đến ngay vào lúc bà đang ăn là thế quái nào hả?”