Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo

Chương 19: Bị Nhốt


Đọc truyện Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo – Chương 19: Bị Nhốt

– Tại sao cậu ở đây? – Cô gái nhíu mày, không ai khác chính là Trương Ái Vân, còn chàng trai kia là Phan Thế Kì.
– Cậu nghĩ chỉ làm như thế là đã thỏa mãn ý nguyện sao rồi sao? – Thế Kì nhếch mép cười
– Ý cậu là gì?
– Trong trường này, tôi hiểu rõ con người cậu nhất đấy.
Ái Vân nghe thế không trả lời, Thế Kì dừng nói một lúc rồi lại cất giọng nghiêm nghị:
– Tốt nhất đừng đụng vào Nhi, tôi cảnh cáo trước! – nói xong sắc mặt Thế Kì thay đổi, khuôn mặt láo xấc như mọi ngày lại hiện lên – Hết chuyện rồi! Bye nhé!
Ái Vân phía sau đăm chiêu nhìn “chẳng lẽ Thế Kì thích con nhỏ đó? Hừ! Thật quá mù quáng” nghĩ rồi cô bước đi.
*****
Nhi đi dạo quanh trường, hưởng thụ từng đợt cơn gió mát lạnh thổi thoáng qua, đến giờ ăn trưa rồi nhưng Nhi không có hứng ăn, cứ đầy làm bụng làm sao ấy!
“Àooooo”
Một xô nước lạnh đổ ào xuống người Nhi, nó giật mình, bặm môi ngước mặt lên nhìn nhưng không thấy ai. Chắc chắn có người đứng trên tầng hai đổ xuống người nó. Mà còn là nước lạnh nữa chứ, đứa chó nào bỏ đá vào nước nó mới lạnh thế vậy. “Chuyện quái gì không biết?!”
Bây giờ người Nhi ướt sũng, tóc tai rũ rượi lòa xòa, từng giọt nước lạnh thấm qua da thịt khiến người nó run lên từng đợt, môi Nhi tím tái nhợt nhạt. Bỗng chốc một cơn gió thoảng qua càng khiến cơn lạnh chạy đến thấu xương. Nhi tức giận trợn mắt, nó nghĩ chắc chắn là ả Liên Châu chứ không còn ai vào đây nữa.
Từ xa Ái Vân chạy đến, vẻ mặt lo lắng nhìn Nhi.
– Bạn bị sao thế này? Sao người lại ướt hết thế kia! – cô vừa nói vừa đảo mắt xung quanh người nhi, cúi xuống nhếch mép đểu giả.

Nhi cất giọng có chút run run:
– Có người đổ nước vào người tôi … lạnh quá …
– Ai lại độc ác như thế?! À đúng rồi … ở phòng hội họa có một bộ đồng phục mới đó. Bạn đến lấy thay đi khẻo cảm lạnh đấy.
Nhi gật đầu cười nhẹ, Nó co rúm người lại, chân tay tê cứng nhưng vẫn phải cố chậm rãi bước đi.
Phía góc tường, một chàng trai nhét điện thoại vào túi quần, miệng còn lẩm bẩm “Tôi đã cảnh cáo rồi mà”


Nhi từ từ bước vào, căn phòng này u ám quá. Đây là phòng hội họa nhưng đã bị bỏ hoang được một năm rồi, vì cách bố trí căn phòng không được thuận tiện cho việc học nên nhà trường đã cho xây căn phòng mới vừa dùng để vẽ và học nhạc luôn, còn phòng này bỏ trống.
Nhi thiết nghĩ tại sao Ái Vân lại biết trong đây có bộ đồ nhỉ? Mà thôi bỏ qua đi, có đồ mặc được rồi, nó sắp bị chết rét đây này.
Đúng như Ái Vân nói, một bộ đồng phục mới toanh đã gấp gọn gàng được đặt trên chiếc bàn gỗ. Nhi vội vàng bước nhanh đến, cầm trên tay bộ đồ, nó vui mừng thầm cảm ơn Ái Vân. Lò dò chuẩn bị bước ra Nhi bất ngờ giật mình bởi tiếng RẦM! Căn phòng đã bị khóa từ phía ngoài.
Nó sợ hãi lao đến, tay đập rầm rầm liên hồi vào cửa, miệng không ngừng kêu cứu:
– Ai ở ngoài đấy thế? Có người còn ở trong này! Ai thế? Làm ơn mở cửa ra đi!!
Tiếng bước chân cốp cốp phía ngoài nhỏ dần rồi tắt lịm. Nhi bắt đầu hoảng hốt, tim nó đập thình thịch, người run sợ gào lên:

– MỞ RA!! CÓ NGƯỜI!! LÀM ƠN MỞ CỬA RA, MỞ CỬA RA ĐI MÀ.
Nó cứ thế vừa gào vừa đập cửa, gào đến hết hơi, gào đến kiệt sức, trong sự vô vọng nó ngồi phịch xuống nền, nước mắt trực ứa ra, Nhi nấc lên từng đợt, bất chợt trong đầu Nhi lại hiện lên những hình ảnh mờ nhòe nhoẹt. Một cô bé nhỏ đang thu mình ngồi một góc trong căn phòng chỉ là không gian xám xịt, tăm tối. Cô bé đó run lẩy bẩy, đang khóc thút thít không ngừng, người cô chỉ toàn là máu và những vết rách, vết xước do bị roi quật. Cô bé sợ lắm, sợ nơi này lắm! Cô bé muốn được thả ra ngoài, ở trong căn phòng u tối này một giây một phút nào nữa khiến cô bé phát hãi, thêm nổi ám ảnh.
Nhi giật mình choàng tỉnh, tại sao lại có những hình ảnh đấy trong đầu Nhi chứ?! Nó bật dậy lại tiếp tục đập tay vào cửa, đập thật mạnh gào thét mà khóc:
– MỞ CỬA RA GIÙM TÔI! CÓ AI KHÔNG? MỞ RA! MỞ CỬA GIÚP TÔI! lÀM ƠN! CÓ AI KHÔNG? HÍC … – giọng Nhi trầm xuống – mở cửa giúp tôi đi mà … híc … tại sao … híc … tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ? Tại sao? híc … híc …
——-
Bình minh buông rèm, trời dần tối, bầu trời xám lấp dần ánh sáng mặt trời.
Tại một căn biệt thự.
– Cậu gọi tôi lên đây làm gì thế? – Nhỏ Lam lên tiếng hỏi, hiện nhỏ đang ở trong biệt thự nhà Thế Kì, cậu ta gọi nhỏ đến đây nhờ chút việc càng làm nhỏ khó hiểu.
– Tôi nhờ cậu chút việc được chứ? – Thế Kì nhâm nhi li trà.
– Việc gì, cậu cứ nói.
– Mang cái này đến biệt thự nhà Vũ, nói với cậu ta có người gửi. Chỉ thế thôi! – Nói rồi Thế Kì đưa một chiếc hộp cho Lam cầm, trên hộp còn đính một bì thư sang trọng.
– Sao cậu không trực tiếp mang đến lại nhờ tôi?

– Đơn giản là tôi không muốn lộ diện.
Lam gật gà gật gù, trong đầu nhỏ vẫn còn nhiều thắc mắc. Nhưng điều nhỏ lo nhất là trưa đến giờ nhỏ không thấy Nhi đâu, hỏi Vũ hắn không trả lời, hỏi Nam cậu ta lắc đầu. Không biết Nhi có xảy ra chuyện gì không nữa? Lam lo lắng không kém phần khó hiểu.
Đứng trước biệt thự nhà họ Trần, Lam nhẹ nhàng bấm chuông.
Có người đến mở cổng, nhỏ từ từ bước vào trong, bỡ ngỡ ngạc nhiên là cảm xúc đầu tiên của nhỏ, nói chung nhỏ ngơ ngác y hệt lần đầu Nhi đến. Căn biệt thự hoành tráng, rộng lớn uy nghi tráng lệ.
– Có chuyện gì vậy? – Trong phòng khách, Vũ nhíu mày hỏi Lam, khách không mời mà đến khiến hắn khó chịu.
Nam ngồi đọc báo nhăn nhó mặt mày không khác gì Vũ.
– Có một người nhờ tôi đem đến thứ này – Lam giơ ra chiếc hộp nói.
Vũ nhận lấy chiếc hộp tò mò, hỏi thêm.
– Người nào? Là ai?
– Tôi không biết, hết chuyện rồi, tôi đi đây! – Cúi chào cung kính Lam bước đi.
Vũ ngả người xuống ghế, đưa chiếc hộp ra trước mặt xem xét mà ngẫm nghĩ.
– Mở đi – Chất giọng ngang phè của Nam vang lên.
Đằng nào chả phải mở, Vũ từ từ mở nắp hộp, một cái máy điện thoại và thêm một phong bì.
Vũ cầm chiếc điện thoại lên xoay qua xoay lại mà khó hiểu. Hắn mở phong bì, từng dòng chữ cẩn thận nắn nót hiện ra.
———

– NHI!!! CÔ Ở ĐÂU? – Vũ la lớn gọi Nhi.
– NHI!!! – Nam cũng đi tìm nó.
Sau khi đọc xong bức thư trong phong bì, kèm theo cái máy điện thoại. Bức thư yêu cầu mở máy ghi âm trong điện thoại ra, sẽ hiểu rõ mọi chuyện.
Một cuộc đối thoại đã được ghi âm lén:
“- Chị hai cần gì ạ?
– Một con nhỏ bị nhốt trong phòng hội họa, đến xử nó!
– Có thưởng không chị hai?
– Làm tốt sẽ có thưởng
– Vâng! Bọn em đi liền.
– Tốt! Đi đi!”
Vũ và Nam đều nghe thấy rõ, đích thị là giọng Ái Vân. Cả hai vô cùng bất ngờ, hốt hoảng lao nhanh đến trường tìm Nhi, “nó sắp bị đánh ư?” không được, phải nhanh chân lên mới được, chắc hẳn nó bị nhốt trong phòng hội họa rồi. Nam sốt ruột lo lắng cho Nhi, thảo nào đến giờ chưa thấy nó đâu. Vũ thì lòng nôn nao vừa tức giận, Trương Ái Vân, một cô gái hiền lành vui vẻ hắn từng biết lại là một con người độc ác, xảo quyệt như thế?
– TUỆ NHI!! CÔ CÓ TRONG ĐÓ KHÔNG? – Phòng hội họa ở ngay trước mắt, cửa phòng không khóa, Vũ và Nam lo sợ nhào vô phòng.
Cảnh tượng trước mắt là bàn ghế gãy đổ lung tung, đồ đạc nằm vật vã tràn lan khắp phòng. Đảo mắt một lượt xung quanh, không thấy Nhi ở đây. Nam đi đến một góc tường, chỗ này ẩm ướt đến kì lạ khiến Nam nhíu mày khó hiểu.
Vũ cắn môi, tay nắm chặt tạo thành nắm đấm “Nhi, cô đã đi đâu chứ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.