Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo

Chương 21: Vào Nhầm Phòng


Đọc truyện Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo – Chương 21: Vào Nhầm Phòng

Nhi cứ ho sặc sụa như ho lao, mũi nhức lên khó chịu vì bị sặc, mặt nó nhăn nhó.
Còn Vũ vẫn thế, cứ lao như điên đến gần Nhi, sấp tới hỏi han không ngừng, tên này hối hận nên thế ấy mà.
– Cô bị thương ở đâu thế? Sao băng đầu tùm lum thế kia?
Một lúc sau Nhi mới ngước mắt lên nhìn, đôi mắt sắc bén gườm gườm Vũ lẫn sang Thế Kì làm Thế Kì giật mình lạnh sau gáy. Đôi mắt Nhi đang ánh lên câu hỏi “sao thằng cha Vũ lại đến đây?”
Thấy Nhi vẫn không trả lời, Vũ lại hỏi tiếp.
– Bị sao cô nói đi chứ? Cứ câm lặng nãy giờ là sao?
– Bà bị mày làm sặc gần chết đây!!! – Tự dưng Nhi quát lên một cái làm Vũ giật bắn mình ra phía sau.
Hắn vuốt vuốt ngực.
– Cô làm gì mà gào lên thế hả?
– Tôi tức tôi gào thì sao?
– Cô … – Vũ chỉ biết nuốt cục tức xuống họng, tại Nhi đang bị thương thôi nhá! nó mà không sao hắn đã sút cho nó một phát rồi.

Đến lúc này Thế Kì mới bật tiếng khô khan.
– Cậu tự tiện quá nhỉ Nhật Vũ?
– À hà … xin lỗi vì đã đến đây mà không báo trước nhé? – Nói rồi Vũ quay sang Nhi – Tôi đến đón cô về đây, đi về thôi.
Nhi đang xúc từng miếng cháo to đùng bỏ vào miệng ăn mà thản nhiên đáp.
– Về đâu?
– Về nhà tôi chứ về đâu.
– Không, tôi thích ở đây hơn, không về! – Nhi trả lời mà sắc mặt vẫn thế, không màng đến khuôn mặt đang dần chuyển đỏ tức giận của Vũ. Thế Kì khẽ mỉm cười, trong lòng cậu trực dâng lên cảm xúc khó tả nhưng len lỏi trong lòng cảm giác thoải mái đến hạnh phúc.
Vũ gằn lên từng chữ, khiến răng ken két.
– Huỳnh Tuệ Nhi!!!!
– Hở? Tôi đây! – Nhi ngước mặt lên nhìn Vũ, đôi mắt chớp chớp tỏ vẻ ngây thơ như con nai tơ.
– Tôi không cần biết, giờ cô phải về ngay! – Thế là Vũ cầm chặt tay Nhi có lôi nó ra khỏi phòng mặc dù cho nó la í ới “Không về! Không về!”, Nhi túm tóc Vũ, đấm đá hắn lung tung nhưng hắn mặc kệ, quyết lôi nó về bằng được.
– A!!!! – Bất chợt Nhi rít lên một tiếng, nó ngồi phịch xuống nền ôm đầu nhăn nhó mặt mày.
Thế Kì và Vũ trợn mắt ngồi xuống xem xét nó, “Hai thằng này lo lắng thái quá, bà chỉ giả vờ thôi mà” nghĩ thế Nhi cười gian tà, rồi nó lại tiếng tục mếu máo ôm đầu.
– Cậu sao thế? – Thế Kì hỏi lòng sốt ruột
– Cô bị đau à? – Vũ tiếp lời ngay sau đó.
– Tôi đau quá! tôi đứng lên là bị đau à! – Sau khi cau có, Nhi quay sang Vũ mà đôi mắt cầu khẩn tha thiết đến tội nghiệp – Tôi không đứng lên nổi, không đi về được đâu. Tôi đành phải ở đây vậy.
– Không sao, tôi bế cô lên là được.
– Hả? – Nhi thộn mặt ra, khóe mắt giật giật, Thế Kì nghe sau câu đó cũng phải khó chịu – hơ hơ … không cần đâu, cứ … cứ cho tôi ở đây được rồi .. hơ hơ – Nhi xua xua tay, mặt thộn ra trông ngu ngu, cười méo mặt.

Vũ định lên tiếng gì đó nhưng Thế Kì ngăn lại.
– Không phiền cậu đâu, Nhi ở đây được rồi.
Nó nhìn hai thằng, gật đầu lia lịa, thầm cảm ơn Thế Kì “Ui chu choa!!! Cảm ơn cậu nhiều nhé Thế Kì!!! Yêu quá cơ!!!!”
*****
– Hơ hơ … chán quá má ơi, chả có gì chơi hết. Chán quá đi mất!!!
Ngồi trên giường, Nhi than vãn, nó ở đây mãi tới nỗi nhớ từng chi tiết của căn phòng này rồi, ý tưởng đầu Nhi chợt lóe lên, nó thử đi dạo coi xem nhà thằng biến thái này như thế nào? Chắc không tồi.
Dạo được một lượt, vừa đi Nhi vừa trầm trồ vẻ thán phục, tuyệt đẹp là từ để diễn tả căn biệt thự này, phong cách có chút khác biệt hơn biệt thự họ Trần, ở đây sử dụng nhiều kính cường lực khiến cho ngồi nhà thường ngày rất sáng sủa, sang trọng. Biệt thự này có một ban công đẹp cực, vừa rộng vừa mát mẻ vì ban công có rất nhiều loài hoa và cây trang trí tạo nên khung cảnh xanh tươi trốn thiên nhiên ngập tràn không khí thoang đãng.
Nhi vào từng phòng từng phòng khám xét, đến một căn phòng rộng lớn màu trắng nó dừng lại ngẫm nghĩ. Phòng này nổi trội hoàn toàn so với các phòng khác, mà nó không biết nổi trội ở chỗ nào cơ? Đây là một phòng ngủ có màu đen trắng chủ chốt, chiếc giường gỗ sang trọng được đặt trên tấm thảm trắng bông khổng lồ làm nổi bật lên sự tao nhã không kém phần quý phái, bên trái chiếc giường có cửa lớn dẫn ra phía ngoài, ở ngoài chắc chắn là nơi ngắm cảnh hóng gió đây mà, bộ ghế sa lông được đặt gọn gàng ở đó, xung quanh có dàn dây leo trông thật bắt mắt.
Trong sự mơ màng về cảnh đẹp của căn phong, bỗng nhiên có tiếng động lạ kéo Nhi về thực tại. Hình như là tiếng mở cửa, Nhi đi đến gần với tiếng động ấy, trước mặt nó, một cảnh tượng hết sức kinh hoàng.
– Aaaaaaaaaaa!!!!
Nhi hết toáng lên nhanh tay che mắt lại. Thằng Thế Kì biến thái từ phòng tắm bước ra, trên người quấn chiếc khăn trắng đủ để che những nơi cần thiết trên thân thể, để lộ cơ bụng bốn ngấn, à nhầm, bốn múi “Ôi mẹ nó, đây là phòng của thằng biến thái á hả?”
Thế Kì ban đầu ngạc nhiên lắm, nhưng nhìn thấy điệu bộ của nó, cậu nhếch mép đến gần sau lưng nó, cười bật tiếng dê xòm rồi nói.

– Cậu bị thương mà vẫn có tâm trạng tò mò thân thể trai đẹp sao?
– Tò mò con khỉ khô, mặc … mặc đồ vào. – Nhi vẫn cứ che tay, nó thấy ghê quá, thằng cha này đúng chất biến thái mà.
– Không mặc, để đấy cho mát.
– Hả? Cậu có điên không? Mặc vào không tôi lột chiếc khăn ra cho mát toàn thân cậu bây giờ, tôi cảnh cáo đấy … cậu mặc … mặc vào nhanh đi! – Nhi lắp bắp, dù sợ hãi nhưng nó vẫn lên tiếng đe dọa, Nhi nghĩ chắc đe dọa cậu ta sợ mà mặc vô thôi.
– Lột thử tôi xem đi – Ngữ điệu châm chọc, biến thái của Thế Kì thách thức Nhi, cậu biết rõ nó đâu có dám.
– Tôi … tôi nói là làm thật đấy.
– Ừ! Tôi xem cậu có gan đó không? – Nói xong Thế Kì xười nham hiểm, cậu ta thật không biết sợ là gì?
Nhi tức giận bặm môi, “xem thường bà à”, nó quay phắt lại, bỏ tay xuống nhìn vẻ thản nhiên, còn nhìn chằm chằm nữa cơ “Eo ôi … ghê quá! Lần đầu con nhìn thân thể trai thế này đấy” Cho dù rất sợ nhưng Nhi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lấy tay chọc chọc vào bụng cậu ta, mắt chớp chớp.
– Một, hai, ba, bốn – đếm xong các múi bụng của cậu ta, Nhi nói tiếp – múi đồ, khỏe gớm, cậu đi tập thể hình đúng không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.