Đọc truyện Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo – Chương 18: Hình Phạt Trực Nhật
– Hai em kia!!!! Đứng lại!!!!
“Lại thằng cha nào gọi nữa đây” Nhi tức giận định bụng sẽ chửi xối xả đứa nào gọi dám nó lại, hết Thế Kì rồi đến cha này.
Nhi và Thế Kì quay phắt người ra phía sau, nó lấy hơi chuẩn bị nói thì khựng lại “Chết cha … thầy giám thị …”
Ông thầy giám thị mà Nhi nghe đồn là một người hết sức nghiêm khắc, làm sai trái điều gì bị ổng bắt gặp thì đời coi như xong. Thầy giám thị chậm rãi bước đến, tay phải cầm cây thước nhỏ đập đập, khuôn mặt toát lên vẻ đáng sợ. Nhi nuốt nước bọt cái ực, Thế Kì cũng không khác gì sợ đến đổ mồ hôi, thế Kì thường nghịch ngợm quậy phá nhưng chưa lần nào bị phát hiện, còn lần này nhờ nó mà phá kỉ lục rồi.
– Hai em làm gì ở đây? – Vẻ mặt ổng chẳng thể nào tìm nổi thêm cái biểu cảm gì nữa.
Nhi nhe răng cười cười:
– Ơ hề hề … em chào thầy ạ … hơ hơ … Hôm nay thầy đẹp trai quá … hơ hơ …
Sự thật là ổng già nua như quả cà chua bị héo rồi, đẹp trai khỉ khô gì được.
Thế Kì thấy nó nịnh bợ mà phát ọe, “mình soái mĩ nam như thế này mà Nhi bấy giờ chưa khen được câu gì?”
Thầy giám thị nghe Nhi nói mát cả tai, nhưng cái vẻ mặt ổng vẫn chả thây đổi chút nào, ổng lại cất giọng:
– Tôi hỏi hai em đang làm gì ở đây?
– Có làm gì đâu thầy … tụi em lên lớp mà, nhể? Thế Kì? – Nhi trả lời thầy rồi hỏi sang Thế Kì.
Cậu ta nghe vậy cũng gật gật mà tiếp lời:
– Đúng đúng thầy. Hết chuyện rồi, em chào thầy em đi ạ! – Nói xong Thế Kì kéo tay Nhi chuồn lẹ. Từ trước đến giờ, để bị thầy giám thị bắt gặp mà thoát được cũng là chuyện lạ Việt Nam, là một kì tích thì đúng hơn.
– Đứng im đó!
*****
Vẫn không có cái kì tích gì cả, và hiện tại Nhi và Thế Kì đang ở trong một nhà kho rộng lớn, dưới chân là cả đống vật liệu: chổi cao su, chổi quét, cây lau nhà, khăn lau trắng, xô nước, bàn chải cứng và các thứ lung tung. Sự thật đau lòng, cả hai bị ông thầy giám thị bắt phạt dọn dẹp sạch sẽ nơi đây.
– Đây là nhà kho hở? – Ngơ ngác khi nhìn cảnh tượng trước mắt, Nhi hỏi Thế Kì, cái nhà kho này là cái bãi rác à? Trường học sạch sẽ khang trang như thế mà nhà kho quái nào vậy?
Thế Kì lắc lắc đầu trả lời
– Không! Đây là khu ổ chuột!
– Ôi tía má ơi!!!! Con phải dọn cái đống này hở? – Nhi la làng, mặt méo mó mếu máo.
– Đúng rồi con!
– Con cái đầu cậu, sút cho bay đầu bây giờ?
Mất mấy giây sau, tự dưng nét mặt Thế Kì thay đổi, trở nên đểu giả vô cùng. Một điều Nhi mới sực nhớ ra, thằng cha Thế Kì là tên biến thái và … nó đang chỉ ở cùng cậu ta trong căn phòng này. Đừng nói thằng cha này lại giở cái thói biến thái đấy nhé?
– Sút thử tôi xem nào?! – Thế Kì lên tiếng vẻ thâm hiểm, đôi mắt cậu ta chắc chắn đang nói lên một điều “Đứng sút!! Đừng sút thật nhé!!!”
– Ê! Thằng cha biến thái! Cậu có hiểu được nghĩa cái câu thế nào là “đầu ra đi người ở lại không”?
– Hả? – mặt Thế Kì thộn ra nhìn Nhi.
Nó thấy thế mà mắc cười, ôm bụng bật cười ha hả càng khiến Thế Kì khó hiểu hơn “Chẳng lẽ bị phạt nặng quá? Không chịu nổi cú sốc nên Nhi lên cơn hâm rồi?!”
– Lèm bèm quá! Dọn dẹp mau đi kìa …
Sau một trận hả hê Nhi mới dừng lại. Nó và Thế Kì bắt đầu công việc.
Đứa lau nhà, đứa xếp đồ đạc rồi đến lau tường, tủ, bàn ghế các thứ. Khi Nhi nghĩ kĩ lại, sao trùng hợp thế nhỉ? Hai tụi nó bị phạt đúng lúc nhà kho như cái ổ chuột, lao công trường đâu hết rồi? Trường giàu cỡ này cơ mà, thật phi lí!
…
…
Dọn dẹp đến trưa trời trưa trật, người cả hai đứa mệt lả, mỏi nhức. Nhi ngồi xuống dựa lưng vào tủ dựng dụng cụ hóa học, Thế Kì ngồi bên cạnh, cả hai thở hổn hển như trâu. Thế Kì bỗng chốc mỉm cười, ở cùng Nhi thế này thật là vui, cậu ta ước gì ngày nào cũng được như vậy? Thật là một điều ước viễn vông.
– Vui nhỉ? – Quay sang Nhi Thế Kì hỏi, một câu hỏi hết sức ngớ ngẩn đến Nhi cũng phải ngớ người.
– Cậu ấm đầu à? À … cũng phải thôi, người đổ mồ hôi tèm nhem kìa.
Nhi nói một hồi mà Thế Kì không trả lời, cậu ta cứ im im, không gian yên tĩnh bao trùm khắp căn phòng.
Bất chợt Thế Kì quay phắt sang Nhi, hình như cậu ta nhớ ra việc gì mà hỏi:
– Sáng nay, đã có chuyện gì thế?
Ban đầu Nhi còn lưỡng lự, nhưng nó cần gì phải giấu nhỉ? Thôi mặc kệ, Thế Kì cũng đâu phải người xấu gì, kể cậu ta nghe cũng được.
Thế là Nhi kể tất tần tật từ đầu đến đuôi cho Thế Kì nghe, từ cái lúc nó nhận được tin nhắn đến khi bị ông giám thị bắt phạt trực nhật. Thế Kì ngồi nghe gật gà gật gù, rồi tự dưng cậu ta phá lên cười.
– Ha ha ha … cái gì mà người tốt? Ha ha … cậu làm tôi buồn cười quá đấy …
– Có quái gì mà buồn cười chứ? – Nhi khó hiểu
Cậu ta ngưng cười, nét mặt nghiêm nghị:
– Trương Ái Vân, người tốt của lòng cậu ấy, không đơn giản là tốt đâu, nó còn hơn thế nữa.
– Tôi nghĩ quả không sai mà, cô ấy còn trên cả tốt cơ. Nhỉ?
– Hả? – Khóe môi Thế Kì giật giật, “Nhi không hiểu mình đang nhấn mạnh cái gì à?”
– Hả gì?
– Không, không có gì – Thế Kì lắc đầu nguầy nguậy, cậu ta đã phát hiện ra cái gì đấy “quá sơ hở rồi cô bé?”
Mải đăm chiêu suy nghĩ, Thế Kì đảo mắt qua Nhi, nó thiếp đi từ lúc nào không hay, có lẽ nó mệt quá rồi.
Thế Kì nâng nhẹ đầu Nhi lên dựa vào bờ vai rộng lớn của cậu, nhìn ngắm nó kĩ càng. Khuôn mặt nó khi ngủ thật bình yên, khác hẳn cô bé lắm mồm thường ngày. Đôi mắt nhắm nghiền với hàng mi khẽ rung động, đôi môi chúm chím nhỏ nhắn xinh xinh, làn da mịn màng ẩn sâu mờ nhạt là những vết sẹo nhỏ và cả một vết sẹo lớn phía bên trái sau cổ. Tại sao Nhi lại có nhiều sẹo như vậy? Đến cả Thế Kì cũng nhăn mặt khó hiểu.
Một giọt nước mắt lăn nhẹ xuống thái dương, Nhi đang khóc trong mơ, mắt nó vẫn nhắm nghiền, cô bé đang mơ gì thế?
Bỗng môi nó khẽ mấp mấy thành tiếng gì đó.
– Cháy … cháy … – Giọng nói rất nhỏ nhưng đủ để Thế Kì nghe thấy. Câu nói của Nhi càng làm cậu thêm dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu. Nhi, nó thật bí ẩn.
Gạt qua những suy nghĩ đó đi, tay Thế Kì lục lọi gì đó, cậu ta lôi ra cái điện thoại, nhưng đây là điện thoại của Nhi.
Sau khi bấm bấm gì đó trên màn hình, môi cậu ta nhấc lên mỉm cười, nụ cười ấm áp hiền dịu.
*****
– Xấu hổ quá nghỉ tiết phải không? – Vũ nói với ngữ điệu kinh bỉ, hắn ngồi ở ghế sofa lên tiếng mà không ngước lên nhìn Nhi, cảnh tượng y như Vũ nói chuyện với Ái Vân hôm bữa.
– Anh bỏ ngay cái thái độ đó đi nhá? Đâu phải tôi cố tình đẩy cô ấy xuống đâu!
– Không ngờ cô mặt dày đến thế – lại là những lời lẽ chỉ trích, kinh thường Nhi của Vũ.
– Lúc đó là tôi đến xem mắt Ái Vân thế nào. cô ấy bảo … – Nhi đang cố giải thích nhưng Vũ ngắt lời.
– Cô thôi lí sự, giải thích đi, tôi không muốn nghe!
Vũ ngồi dậy bước đi một cách thờ ơ, Nhi rất buồn và cũng rất tức, tại sao lại không để nó giải thích chứ? Tốn thời gian của hắn lắm sao? Hắn nghĩ nó là loại người như vậy sao? Làm cớ gì để nó phải hại Ái Vân chứ? Có liên quan không chứ? tại sao hắn lại như vậy? Nhi không muốn có cảm giác bị người khác xem thường như thế đâu! Nó không muốn.
…
…
– Bỏ chốn tập đàn lên đây? – Câu chữ không đầu không đuôi thì đích thực là Nam, cậu ta từ xa bước đến, đến gần một cô gái đang có nỗi buồn trong lòng, Nhi ngồi dưới nền lưng tựa thành lan can, thấy Nam xuất hiện nó giật mình đứng dậy.
– Lần nào đến cũng làm tôi giật mình thế?
Nam chỉ cười nhẹ đáp lại.
Lại là không gian yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ nghe tiếng gió thoảng qua bỗng chốc lại mạnh lên dữ dội khiến làn tóc mềm mượt của cả hai như đan xen vào nhau rũ rượi.
– Tay cô? – Khi phát hiện tay Nhi bị thương, Nam mới lên tiếng, giọng nói trong sự tĩnh lặng rõ ràng và lắng đọng nhưng nó nghe sao xa lạ quá!
– À … không sao.
Chả là lúc còn ở nhà kho, khi tỉnh dậy, dâp vào con mắt Nhi là gương mặt đẹp trai của tên biến thái lòi ra, Nhi hoảng hốt gập người về phía sau làm mấy vật liệu hóa học rơi xuống, không may chúng nhẹ tay Nhi, ban đầu rát lắm nhưng về sau cũng đỡ. Phiền phức hơn nữa là Thế Kì cứ cầm khư khư cái tay của Nhi mà đòi băng bó, xem nó ra làm sao?! Bị nặng không hay như thế nào? Rõ khổ!
– Đưa tôi xem – Mặc kệ Nhi từ chối nhưng Nam vẫn cố kéo nhẹ tay Nhi lại – Vết thương không nhẹ, để tôi băng bó lại.
Nhi không phản kháng nữa, dù gì vết thương nơi băng bó của nó chả ra sao, khéo không cẩn thận bị nhiễm trùng thì chết, để Nam băng lại là tốt nhất!
…
…
Tại một nơi khác.
Ánh đèn trắng mờ ảo chiếu rọi, phía dưới cây xao, gần khu vườn cỏ lạc xen lẫn vài cây cỏ khác tạo nên một thảm xanh vừa cho hoa đẹp mà giúp thảm cây thêm phần sinh động, bắt mắt.
Có hai bóng người đang đứng nói chuyện, chỉ nhìn cái bóng thôi cũng đủ để ta hình dung ra sự sang trọng thoát tục của hai người này. Chàng trai khôi ngô tuấn tú, cô gái xinh đẹp đáng yêu. Nếu như người ngoài nhìn vào mà cứ nghĩ hai người là một cặp thì quả là ghen tị, trai tài gái sắc đúng là không chê vào đâu được.
Đột nhiên chàng trai cất giọng, điềm đạm nói:
– Cũng khá lắm đấy!!