Đọc truyện Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo – Chương 17: Kế Hoạch
Nhi quơ quơ tay trước mặt Vũ “Hắn có bị sốt hay ấm đầu không nhỉ?”
– NÈ!!!
Thấy Vũ cứ ngây người ra, Nhi khó chịu bật tiếng làm hắn giật mình vung tay, không may đẩy ngã Nhi xuống nền
– Cái gì vậy trời? Tôi nhỏ nhắn xinh xắn thế này anh thủ hạ lưu tình tí được không? – Cái mông chạm mạnh xuống nền như muốn gãy xương, Nhi từ từ đứng dậy xoa xoa nơi thương tích mà cau có mặt mày.
Vũ hơi sót ruột, người Nhi thế này mà bị Vũ hất bay xuống sàn nhà tận hai lần, cũng tội nghiệp thật! Nhưng Vũ là con người ngang tàng, không thể hạ thấp mình xin lỗi người khác đơn giản như thế được.
– Người cô là lá à? Tôi mới chỉ vung nhẹ tay thôi mà cô đã ngã sõng soài ra đấy rồi.
– Hở? Thằng này vô duyên nhỉ? Con người bằng da bằng thịt rõ mồn một thế này? Lá quái gì? – Những câu nói từ Vũ hết sức vi diệu, con người mà kêu là lá
– Cũng có thể người cô yếu như sên hoặc tôi quá khỏe – Nói rồi Vũ gật gật đầu mà cười đắc ý – Ha … chắc thế rồi.
– Yếu … yếu cái con khỉ khô.
Nhi không thèm nói chuyện với Vũ nữa, nó đi một lèo lên cầu thang, Vũ đằng sau còn í ới
– Nhớ nhiệm vụ của mình đấy!!!
“Nhớ quái gì chứ? Bà đây không làm”, Nhi rất ghét làm việc nhà mà không công, ít ra cũng phải có thưởng chứ? Mà nó chả để ý chuyện đó là bao, nhớ đến hẹn hôm qua, Nhi đến căn phòng Piano.
Nhi hì hục ló đầu nhìn liếc xung quanh phòng, Nam chưa đến, cũng đúng thôi, vẫn còn sớm năm phút mà.
Bước đến gần chiếc đàn sang trọng, Nhi chạm nhẹ tay vào nốt nhạc, lướt thẳng một cái tạo ra tiếng đàn nghe đến chói tai. Cơ mà Nhi thích kiểu này lắm, thấy vui vui, lạ lạ. Nó ngồi vào chỗ, mười ngón tay nhấn mạnh vào đàn không thương tiếc, âm thanh chả ra sao vang khắp căn phòng, cứ dựt dựt không ngớt. Nhi cười đùa thích thú mà không lo cho cây đàn tội nghiệp, nghịch miết như nó thế này cây đàn hỏng sớm quá!
– Cách chơi đàn độc, lạ nhỉ? – Nam vào phòng từ lúc nào không biết, nói độ như châm chọc Nhi.
Nó ngừng tay, ngừng hành hạ đàn, đưa tay lên gãi đầu
– Hề hề … cũng hay nhể? – Nhi tròn mắt hỏi Nam với khuôn mặt ngây thơ.
Hay quái gì chứ?” chắc chắn đó là suy nghĩ của Nam ngay bây giờ. Cậu ta cười nhẹ một cái rồi đến gần Nhi. Một chuyện lạ đã được Nhi phát hiện ra, Nam cười nhiều hơn hẳn, nhưng nụ cười còn gượng gạo quá, chưa khi nào Nhi thấy Nam cười một cách tự nhiên và thoải mái, không biết khi đấy trông Nam thế nào nhỉ?
. . .
Thế rồi tối đó, Nam tận tình chỉ dạy Nhi những yếu tố cần thiết, các bước cơ bản để học đàn và để học tốt Piano cần chuẩn bị những gì? Từ việc nắm vững các nốt nhạc đến phong cách, tâm hồn người đàn, còn phải học kĩ thuật chơi hai tay và bàn đạp đồng thời. Cái này khó nhất nè, Nhi tức điên đầu về cái vụ này luôn, cứ bị lộn xộn nhầm lẫn hai tay. Nói tóm lại nguyên buổi Nhi phải vò đầu bứt tóc trước Nam sư phụ, bị Nam sư phụ cốc đầu mấy lần luôn, còn bị phiền mắng xối xả nữa, chắc nó thấm tới già.
Nhưng điều mà Nhi thán phục đó là Nam giỏi đàn cực, cậu ta còn biết tự sáng tác riêng cho mình một bản nhạc. Bản nhạc Nam viết hay tuyệt đỉnh, nó tâm trạng lắm, chỉ những ai thật sự hứng thú, có cảm hứng về âm nhạc mới viết được như thế thôi.
Học đàn được lúc sau, Nhi ngồi đó mê mẩn lắng nghe giai điệu lắng đọng truyền cảm hứng từ Nam, giai điệu như đi sâu vào lòng người đến nỗi khi đi ngủ Nhi còn mơ thấy.
*****
Sáng hôm sau.
– Cô quên những gì tôi nói rồi à? – Vũ lên tiếng hỏi Nhi khi đang đi trong sân trường, hôm nay không phải ba người nữa, không chỉ có Vũ, Nam, Nhi mà có thêm cả Lam. Nhỏ cứ bám riết đòi đi chung với Nhi, nó cũng cầu khẩn hai thiếu gia nhà giàu này cho Lam cùng đến trường. Do hai đứa Nhi, Lam lắm lời cứ thao thao bất tuyệt nên hai tên kia đành chấp nhận.
Nhi khó hiểu câu hỏi của Nam, nhíu mày
– Anh nói gì cơ?
– Sáng nay cô dọn dẹp nhà chưa, lau nhà chưa?
– Ớ … hề hề … chuyện đó … à … – Nhi chả biết lí sự làm sao? Đúng là nó quên thật, với cả sáng nó không dậy sớm được.
Trong khi đang tìm kiếm lí do thích đáng, nhỏ Lam nhào vô cướp lời hỏi
– Bà? Dọn dẹp, lau nhà gì thế?
– Thì cô ta là ô … – Vũ đang nói nửa chừng, Nhi lao vào bịt chặt miệng không để hắn mở thêm lời gì nữa. Sau đó nó quay sang Lam cười hì hì
– Không có gì đâu, anh ta ăn nói lung tung đấy.
– Cô làm cái gì thế? – Kéo mạnh tay Nhi ra, Vũ cáu gắt, đây là lần hai nó dám đụng vào khuôn mặt mĩ nam của hắn đấy.
– Chả làm gì cả – Trả lời Vũ, Nhi nói tiếp – Vào lớp nhanh thôi Lam, sư phụ.
Lam và Nam gật đầu bước đi, Vũ còn ngớ người đứng lại nhìn, mà khoan “Cô ta gọi anh Nam sư phụ? Sư phụ quái gì thế?”
Bước tới cầu thang, điện thoại Nhi có tin nhắn, số lạ với những câu nhắn đến khó ưa
“Đến sân tập thể dục, gần hồ bơi, muốn biết tao là ai … có gan thì đi một mình”
“Chuyện gì đây? Thật phiền phức” Nhi đưa cặp cho nhỏ Lam xách giùm, nó nói mắc việc vào lớp trễ rồi bước đi luôn.
…
…
– Có ai đâu chứ? Đứa nào rảnh thế nhở? – Nhìn xung quanh không một bóng ai, Nhi nói nhỏ trách móc.
– Nhi! – Trương Ái Vân không biết từ đâu chạy đến gần nó, khuôn mặt hơi bất ngờ – Bạn là Huỳnh Tuệ Nhi đúng không? Cô gái bị bắt nạt hôm qua!
– Ờ ờ … đúng rồi – Nhi gật đầu lia lịa thêm chút gượng cười
– Sao bạn lại ra đây vào giờ này thế? – Ái Vân hỏi Nhi, cô không phải người nhắn tin cho nó? Ban đầu không thấy ai cư nhiên Ái Vân xuất hiện Nhi còn tưởng Ái Vân chính là chủ nhân tin nhắn đó, nhưng thật may không phải cô.
– À … tôi có hẹn ở đây, nhưng ra đây lại chả thấy ai, rõ vô duyên.
– Thì ra là vậy – Ái Vân tỏ vẻ hiểu chuyện, nụ cười nhếch môi hiện lên nhưng Nhi không để ý, nó còn đang liếc nhìn lung tung với điệu bộ có chút giận giữ.
Phía sau Ái Vân là hồ bơi, cô lùi vài bước, gót chân kề cận mép hồ bơi. Nhi thì chẳng biết gì cả, chẳng biết Trương Ái Vân tốt tính trong lòng nó bấy giờ đang làm trò gì?
Ái Vân đợi thêm chút nữa, bỗng dưng cô nhăn nhó, đôi mắt nhíu lại ứa ra nước
– Á … mắt tôi …
Nhi giật mình chợt tỉnh
– Sao thế Ái Vân?
– Mắt tôi … mắt tôi hình như có con gì bay vào … Á … cay quá!! – Dụi dụi con mắt, Ái Vân đang giả vờ, gạt người khác còn siêu hơn Nhi, đến chuyên gia lừa đảo như Nhi còn không phát hiện ra.
– Để tôi xem nào.
Trong bộ dạng lo lắng, Nhi tiến đến gần Ái Vân, đưa tay gần mắt Ái Vân xem xét kĩ lưỡng. Giờ phút này đây, nó đâu nhận ra nụ cười ma mị đầy thủ đoạn của Ái Vân.
Có bóng người đi ngang qua, Ái Vân nhìn thấy … tự nhiên cô ngả người ra phía sau …
“Ào !!!”
Ái Vân ngã nhào xuống hồ bơi, vì đây là hồ bơi cho nam sinh nên nó cao ngập đầu nữ sinh, cô đập tay tới tấp như sắp chết đuối, nước bắn tung tóe
– Á … Á … cứu cứu!!! Cứu!!!
“Mình đâu mạnh tay lắm đâu, sao Ái Vân ngã được chứ? Giờ sao đây?” đó chính là suy nghĩ của Nhi hiện giờ, Nhi sợ hãi không biết làm thế nào, người như hóa đá đứng đấy nhìn, nó đâu biết bơi, làm sao cứu được Ái Vân?!
Xui xẻo đâu, vừa hay bóng người lúc nãy đến chính là Vũ, thấy Ái Vân té xuống hồ bơi mà người hãm hại chính là Nhi, hắn chạy nhanh đến, lao liền xuống nước, bế Ái Vân lên trên, Vũ đặt Ái Vân xuống, xóc nước cho cô tỉnh lại.
. . .
Đôi mắt Ái Vân dần mở, chỉ là giả hết thôi nhưng thật hoàn hảo không một kẽ hở. Vũ liếc nhìn Nhi, khuôn mặt rõ tức giận:
– Tại sao cô làm thế?
– Tôi … tôi đâu cố ý … tôi mới chỉ nhẹ …
– Thôi đi! Cô đừng nói gì nữa – Nhi chưa nói hết câu Vũ đã cắt ngang lời cô mà mắng chửi.
– Nhưng … nhưng tôi …
– Không ngờ cô là người thế đấy? – Vũ cảm thấy kinh bỉ Nhi, kinh bỉ loại con người quỷ quyệt như thế
Ái Vân cầm tay Vũ, thều thào như người mất sức
– Đừng trách móc Nhi … bạn ấy không … cố ý đâu …
Tên Vũ không nói gì nữa, bế sốc người Ái Vân đứng dậy bước đi, vẫn là nụ cười giả tạo đó, Ái Vân thỏa mãn kế hoạch nhếch môi.
Thật sự Ái Vân biết bơi nhưng cô giả vờ, cô đã học bơi từ nhỏ, để thoát khỏi cái hồ bơi đó không gì là khó. Còn chuyện sao Vũ lại đến đúng ngay lúc đấy cũng chính Ái Vân sắp đặt, cô gọi một thằng đệ của mình trong trường đến nói với Vũ kêu hắn có người tìm đúng chỗ này. Và thế là mọi chuyện suôn sẻ, “Vũ và mày đã có xích mích … tạm thời là thế, Tuệ Nhi … hừ … người tiếp theo với mày sẽ là Nam đấy”
Phía Nhi, nó vẫn đang như người mất hồn, “Sao mọi chuyện lại thế? Mình cũng chỉ là lo cho cô ấy thôi. Mà tất cả cũng vì mình, tại mình Ái Vân ngã suýt tiêu đời, cũng tại mình! Tại mình!” … Nhi tự trách bản thân, đưa tay lên đầu đập đập vẻ hối lỗi, nó càng mùi lòng hơn khi Ái Vân nói đỡ giúp nó trước Vũ, “cô thật tốt bụng và hiền lành”
. . .
– Nấm lùn!!!!
– ĐỨA NÀO THẾ HẢ?
Vừa bước ra ngoài, đã bị tên Vũ giận rồi, đang buồn nữa mà còn bị hù, Nhi quát lớn làm thằng gọi nó sợ gần chết. Sau khi nhận ra là Thế Kì, sắc mặt Nhi thay đổi hoàn toàn.
– Á … tức quá!!! Sao lại vậy chứ? – Nó hét lên, Thế Kì là nơi chút giận, Nhi đấm đá đủ các thứ ban tặng lên thân hình đẹp trai kia không biết bao nhiêu cú đau.
Thế Kì không hiểu gì, cứ đứng đó cho nó đánh đập đến hả giận mới thôi
– Cậu sao thế? – Cậu ta cất tiếng hỏi
Nhi thở dài một cái
– Không có gì, lên lớp thôi, muộn rồi, thầy giám thị mà thấy là toi.
Cảm thấy Nhi không muốn nói Thế Kì cũng chẳng hỏi nữa, cậu thừa biết nó hay dở dở hâm hâm thế mà, suy nghĩ của thằng cha Thế Kì này … Nhi mà biết có lẽ cậu ta tả tơi tập bơi với nó rồi. Nhưng Thế Kì cũng tò mò lắm, thế nên cậu mới ra đây, cuối cùng chẳng có manh mối gì chỉ thấy mỗi Nhi với vẻ mặt khác lạ, ắt hẳn đã có chuyện gì? Khi nãy trong lớp không thấy Nhi, vài phút sau Vũ lại đi ra ngoài, chuyện này … chắc là có liên quan.
– Hai em kia!!!! Đứng lại!!!!