Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo

Chương 16: Trương Ái Vân ... Con Người Thật ...


Đọc truyện Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo – Chương 16: Trương Ái Vân … Con Người Thật …

Kết thúc buổi học, Nhi sếp tập vở vào cặp, bỗng dưng Nhi mỉm cười, nghĩ đến chuyện Nam cầm cặp về hộ nó hôm qua, lúc nó đi chơi với Thế Kì ấy khiến Nhi vui vui, nếu không ai mang cặp về cho nó thì chắc chắn tối đó nó phải đến cái ngôi trường rộng lớn này để lấy cặp. Mà Nhi hay nghe mọi người đồn mấy cái trường học càng rộng càng nhiều ma, mấy học sinh chết oan ấy, đêm đêm oan hồn hay hiện lên đi dạo quanh trường, cứ bay bay xung quanh hành lang hòa với không gian âm u cùng tiếng gió vù vù, con ma nữ với tóc tai rũ rượi, lòa xòa che hết khuôn mặt trắng bệch, bê bết máu me … Ý giời ơi … vừa mới nghĩ đến đây thôi Nhi đã sợ phát hãi, nó hoang tưởng quá rồi. Chính Nam đã giải thoát cho Nhi, càng ngày Nhi càng mến Nam, nhìn cái mặt vậy thôi chứ Nam tốt phết.
Nhi nhìn sang Nam cười toe toét thay cho lời cảm ơn, Nam chả hiểu gì còn nghĩ nó bị hâm nữa cơ, cậu ta nhìn nhìn Nhi sau đó ra về. Vũ cả buổi im lặng, tan trường hắn cũng chẳng nói gì lẳng lặng bước đi.
Thằng cha Thế Kì không biết từ đâu lòi ra ghé sát tai Nhi nói nhỏ với điệu bộ trêu trọc khiến nó giận đỏ mặt
– Mai cúp học nữa không?
– Cúp cái búa, tại cậu mà bài kiểm tra của tôi không biết giờ ra sao đây này. – Nhi lại đập túi bụi vào người Thế Kì, cuối cùng ban tặng cho cậu ta vào lưng một cái BỐP làm Thế Kì ho sặc sụa như ho lao. Hình như trong trường này Thế Kì là người bị Nhi hành hạ nhiều nhất hay sao ấy?!
– Bài kiểm tra à? Không sao, cậu đừng lo – Tên Thế Kì xoa xoa cằm vẻ mặt đăm chiêu vừa lắc lắc đầu
– Không sao là thế nào? Làm sao cậu biết được.
– Cậu biết thế được rồi. Bye! Nấm lùn! – Cậu ta cúi xuống sát mang tai Nhi nói rồi bỏ đi biệt tăm.
.
.
.
– CÁI GÌ MÀ NẤM LÙN CHỨ? THẰNG CỜ HÓ BIẾN THÁI KIA!!! – Nhi điên tiết hét lên, đã kêu nó cũng được 1m56 cơ mà.
– Thôi bà ơi, banh nhà lầu rồi kìa, về thôi – Nhỏ Lam từ đâu nhào đến phiền trách.
Nhi vẫn chưa hả được cơn giận, “thừa nước đục thả câu”, nó cãi lí:
– Gì mà banh nhà lầu, phải banh trường học mới đúng chứ? Bà tào lao.
– Ờ vâng vâng, thưa chị, chị nói chí phải ạ! Giờ thì về thôi ạ!

Được nhỏ Lam nịnh bợ, tuy không thật lòng chút nào nhưng Nhi cũng khoái trí cười ha hả, sau đó nó đeo cặp cùng Lam đi về.
Nhi và Lam đang thong thả bước đi chưa kịp ra khỏi lớp thì bị ba con chặn lại, khỏi nói ai cũng biết chắc chắn là ả Liên Châu cùng hai con đồng bọn rồi. Liên Châu khoanh tay trước ngực, mặt kên kên hất lên trời như muốn ngắm sao không bằng, ả lại cất giọng siêu chảnh chọe:
– Hết Vũ rồi đến Nam hả mày?
– Bạn ăn nói cho đàng hoàng chút đi – Hằng ngày tuy Lam hiền lành nhưng khi Nhi gặp nạn nhỏ lại dũng cảm hơn hẳn, đúng là “tình bạn” có thể thay đổi mọi thứ mà
– Mày là đứa nào? Không liên quan thì đừng xía vô, kẻo gặp rắc rối thì đừng trách tao – Liên Châu vẫn tiếp tục tung hoành bằng những lời lẽ như người không học thức, không tôn trọng ai cả.
– Cái … – Nhỏ Lam định phản kháng thì Nhi ngăn lại, nó không muốn bạn thân mình bị liên lụy, hiểu được ý Nhi Lam cũng không làm tới nữa, nhỏ đành ngậm ngùi im lặng.
Giờ thì đến lượt Nhi, nó bắt chước ả khoanh tay trước ngực, vênh mặt nói cho dù có hơi sợ chút xíu
– Sao lại cứ bám đuôi theo người khác thế nhỉ bạn hiền.
– Bạn hiền quái gì chứ? – Một con bên Liên Châu nói đỡ
– Mày thật to gan – Con còn lại bên ả tiếp lời sau đó dí mạnh tay vào vai Nhi khiến nó lùi vài bước.
Liên Châu vừa bước đến gần Nhi vừa nói, trừng mắt với những lời lẽ đe dọa:
– Cái vụ mày là bạn gái của Vũ còn chưa xong đâu, giờ lại đến lượt Nam rồi à? Để tao giải quyết êm xuôi chuyện này trong ngày hôm nay nhé?!
Vừa dứt lời, Liên Châu vung tay lấy hết sức tát vào mặt Nhi, lần này có chút bất ngờ nên nó không đỡ được, Nhi chỉ biết nhắm tịt mắt lại.
1 giây
2 giây

3 giây …
“Ơ lạ nhỉ? Sao chưa có bàn tay đầy phấn của ả Liên Châu chạm vào gò má xinh xinh mình Nhỉ?” – Nhi hé mở mắt, ngạc nhiên tột độ, cánh tay Liên Châu đã bị nắm chặt trên không bởi một bàn tay khác, của ai? Trương Ái Vân!! Cô bạn Ái Vân đang giúp Nhi, cô đỡ cái tát ấy của ả Liên Châu nổi tiếng hung hăng với vẻ mặt hết sức bình thường, như thể Ái Vân đã gặp qua chuyện này nhiều rồi hay sao ấy?!
Ái Vân hất tay Liên Châu ra, ả té nhào ra đất
– Lớp có học sinh mới chuyển đến, đừng gây hình tượng xấu ngay ngày đầu tiên thế chứ? – Những câu nói phát ra từ Ái Vân hết sức lịch sự nhưng chứa đầy ẩn ý thêm một chút âm khí.
– Mày làm cái gì thế hả Ái Vân – Liên Châu đùng đùng nổi giận
– Im đi, ồn quá!! – Ái Vân quát to, sau đó quay sang Nhi với Lam – Hai bạn cứ về trước đi, chuyện ở đây cứ để mình lo.
Nhi đơ mất mấy giây, khi nãy quát Liên Châu cô bạn Ái Vân rất khác, còn khi với Nhi giọng nói thay đổi hẳn. Nó chỉ biết gật gật rồi kéo tay Lam đi luôn.
Phải nói lại lần nữa, Ái Vân hình như có hai tính cách thì phải?! Con người đa nhân cách sao? Nhưng dù thế nào Nhi cũng rất biết ơn Ái Vân, may có cô nó mới không bị ăn tát, nhờ vụ việc đấy mà nó càng yêu quý Ái Vân hơn.
Ra khỏi cổng trường Nhi hỏi sang Lam
– Bà thấy bạn mới chuyển đến thế nào? Trương Ái Vân ấy?
– Thật ra tôi cũng không rõ lắm, nhưng Trương Ái Vân là chị đại trong trường, mà nếu là chị đại chắc chắn phải độc ác hay giang hồ rồi – Lam trả lời, nhỏ hiền lành và trầm, không thích theo dõi để ý tới mấy chuyện trùm trường này nọ nên không rành lắm.
– Cơ mà tôi thấy Ái Vân vui vẻ hòa đồng, tốt tính lắm đấy.
– Chắc thế, nhưng tôi khuyên bà tốt nhất đừng dính vào trùm trường hay chị đại, chị hai trong trường này được rồi.
– Bà cứ lo quá thái, có sao đâu chứ – Nhi cười cười gãi đầu
– Thôi kệ bà, nói nhiều tốn nước bọt của tôi.

Và cứ thế hai con trên dọc đường về nhà tám chuyện, nói cười vui vẻ. Càng tiếp xúc nhiều Nhi mới nhận ra nó và Lam có nhiều điểm tương đồng lắm chứ, cùng gu thời trang, ăn uống y như nhau, y như con heo! Rồi cả nói chuyện cũng hợp nữa. Khoảng cách giữa Nhi và Lam ngày một gần hơn, thân thiết hơn rồi.
============= Quay lại trường học ===========
– Hai tụi mày về đi – Liên Châu đứng dậy sau cú hất mạnh, phủi phủi mớ bụi dính trên đồng phục, quay sang ra lệnh hai con bên cạnh về trước.
. . .
– Mày làm quái gì thế? Sao lại cản tao? – Khi hai con thân cận của mình đã về, Liên Châu nhắn nhó cau có mặt mày hỏi Ái Vân
– Con ngu, mày thật không biết lựa đúng thời cơ.
– Mày … mày nói gì?
– Chuyện xử con nhỏ Tuệ Nhi cứ để tao lo, mày né ra một bên đi.
– Tao thích xử nó là chuyện của tao, sao mày cấm được? – Ả Liên Châu càng lúc càng nóng mặt, tuy ả và Ái Vân quen nhau đã lâu và mọi người nói rằng hai người chơi thân nhưng thực chất chả hòa đồng chút nào, suốt ngày nói móc nhau và tuyệt nhiên Liên Châu vẫn là người thua, vì sao? Trương Ái Vân là con gái chủ tịch công ty chứng khoán lớn, là vị hôn thê của Trần Nhật Vũ đã được đính ước từ nhỏ nhưng không có sự đồng ý của hắn. Vẫn biết Ái Vân là hôn thê nhưng Liên Châu không hề bỏ cuộc, lấy danh nghĩa là bạn gái của Vũ và tiểu thư nhà danh giá giàu có không kém Ái Vân, rất có thể Liên Châu sẽ đá chân Ái Vân ra khỏi cương vị hôn thê và thế chỗ đó.
Nhưng Ái Vân còn thâm hiểm và độc ác hơn những gì ả Liên Châu tưởng tượng nhiều, Ái Vân nổi tiếng với cái tên “nữ hoàng ruza” trong thế giới ngầm có nghĩa là một con người với nhiều mưu mô, quỷ quyệt.
– Mày nên nhớ, tao … – Ái Vân chỉ vào mình – … chính là hôn thê của Vũ, còn mày … – Cô lại tiếp tục chỉ vào Liên Châu – … chỉ là một con bạn gái quèn suốt ngày lẽo đẽo bám đuôi mặc dù Vũ khó chịu. Biết chưa hả?
– Mày câm miệng lại ngay!!! – Liên Châu gào lên khi mình bị sỉ nhục
– Hừm, mày không có cửa đâu. Và tao cảnh báo trước, đừng làm hỏng kế hoạch của tao, thế thôi!
Sau khi sổ một tràng như gầu tát nước vào mặt Liên Châu, Ái Vân bước ra khỏi lớp, để lại con người phía sau đằng đằng sát khí, Liên Châu nắm thật chặt tay hằn lên những gân guốc dày cộm, miệng ả thì thầm “Mày cũng là rào cản của tao đấy, Ái Vân”
============== Tối ============
– Tại sao cô đổi chỗ?
– Tại tôi thích – Nhi thản nhiên trả lời câu hỏi của Vũ, chân gác lên bàn, tay bốc bimbim bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm, mắt thì nhìn chằm chằm vào tivi coi siêu nhân.
– Cô thích ngồi với Nam hơn ngồi với tôi? – Vũ bắt đầu khó chịu

– Ừ.
– Cô thích Nam hơn thích tôi?
– Ừ, đã ừ rồi còn hỏi ……… Mà …….. HẢ?? Thích gì cơ? Tầm bậy vừa thôi – Tại để ý phim quá nên Nhi bị phân tâm, nghe không rõ câu hỏi.
– Cô … – Tự nhiên Vũ kéo Nhi ra khỏi nghe, rồi hắn nhảy vào đúng chỗ nó vừa ngồi, cầm điều khiển chuyển kênh khác, sau đó cất tiếng – Bắt đầu từ giờ, mỗi tối cô đều phải lau phòng khách này, đặc biệt phải thường xuyên lau chùi phòng tôi, còn một chút hạt bụi, phạt thêm cọ rửa tolet. Sáng cô cũng phải dậy sớm lau lại nhà lần nữa, khi tôi bước xuống nó phải sạch bong bóng loáng, biết chưa? Không nhiều nhỉ? – Nói xong rồi tên Vũ cờ hó quay sang Nhi chớp chớp mắt hỏi càng thêm khiêu khích châm chọc nó.
Nhi đơ người, miệng há to ra
– Anh vừa nói gì thế?
– Này, cô điếc à? Tôi đâu dư hơi để nhắc lại lần nữa.
– Tại sao anh tàn nhẫn với phụ nữ thế chứ? Tại sao vậy? – Nhi ngồi bệt xuống nền, phụng phịu – tôi không làm, nhất quyết không làm.
– Cô đang là osin – của – tôi!!! – Một câu nói bay ra từ Vũ khiến Nhi giật mình, mặt méo mó biến dạng, nhưng Nhi vẫn ngang bướng.
– Nhưng giờ muộn rồi, tôi không lau nhà giờ này đâu, căn biệt thự to thế này, đến khuya mới xong à?
– Tôi không biết – Vũ đáp dửng dưng
Khuôn mặt Nhi từ đỏ sang tím dần, rồi chuyển về hồng hào bình thường, bất chợt nó tiến sát đến gần Vũ
– Hay là anh hoãn hôm nay nhé? Nhà sạch mà, để ngày mai tôi lau nhé?
Vũ bị bất ngờ vì đang yên đang lành Nhi sát rạt mặt mình, má hắn ửng đỏ, bộ dạng lúng túng làm Nhi khó hiểu càng tiến gần hơn nữa, gần như có thể nhìn được tàn nhang trên da của đối phương, gần như có thể nghe được nhịp tim đập của đối phương. Giờ phút này đây, tim Vũ đập nhanh hơn bình thường.
– Sao mặt anh đỏ thế kia? Anh bị sốt à? – Nhi đưa tay lên trán Vũ, sau đó lại đưa tay về trán mình – Bình thường mà, đâu nóng mấy?!
Vũ đơ người, hành động của Nhi khiến hắn sửng sốt, đôi mắt hắn mở to hết sức “Cô ta … có biết mình đang làm quái gì không hả?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.