Đọc truyện Tiểu Sát Tinh – Chương 50: Chúa của bách độc
Sở dĩ ông già vừa trông thấy Thần Thâu đã nhận ngay ra được, là vì tay của y có sáu ngón. Thần Thâu liền trợn ngược đôi mắt lên lạnh lùng hỏi lại:
– Lão trượng có trông thấy tại hạ lấy trộm Bách Độc Hoàn của lão trượng hay chỉ là phỏng đoán?
Ông già tức giận quát:
– Cái trò của ngươi, năm mươi năm về trước lão phu đã biết rồi. Nếu ngày hôm nay người không trả lại Bách Độc Hoàn cho lão phu thì đừng có trách sao lão phu trở mặt đấy!
Thần Thâu trợn tròn đôi ngươi, ngẫm nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được ông già này là ai.
Nho sinh đã nhận ra ông già này không phải người ác độc, liền quay đầu lại nhìn Thần Thâu rồi ha hả cười nói:
– Lão trượng khỏi nóng lòng vì bực tức như thế, hãy cho phép anh em tại hạ được chuyện trò để nhớ lại những tình cũ nghĩa xưa với lão trượng trước, rồi sẽ trả lại Bách Độc Hoàn cho lão trượng.
Mục đích của Nho sinh là muốn dò hỏi lai lịch và xuất thân của ông già này để tìm cách đối phó.
Ông già trợn mắt lên nhìn Thần Thâu hỏi:
– Có thật ngươi không nhận ra lão phu hay không?
Thần Thâu trợn tròn mắt lên đáp:
– Mỗ thế nào cũng phải nhận ra con người đầy độc mà không ai dám lại gần này.
– Chẳng lẽ lão phu gầy đến nỗi đã thay đổi hẳn cả nguyên hình của mình sao?
– Xem cốt cách của lão thì không có cái gì đặc biệt đáng khoe khoang với đời cả.
– Không ngờ trộm già lại có đôi mắt chó đến thế! Lão phu là Lâm Nhất Quái đây mà ngươi cũng không nhận ra ta à?
Nho sinh nghe thấy ông già tự nhận mình là Lâm Nhất Quái ngạc nhiên vô cùng, mỉm cười nói:
– Mỗ tin lão trượng là Võ Lâm Nhất Quái rồi. Nhưng Đàm Anh nói lão bị giam giữ ở trên núi Huyết Thạch mười lăm năm trời, chả lẽ Biến Thế Pháp Thân của tiền bối luyện thành công do ở trên núi Huyết Thạch.
Nhất Quái kinh ngạc vô cùng đáp:
– Huynh đài là ai, sao lại biết mỗ bị giam trên Huyết Thạch.
Thần Thâu chưa được Nguyên Thông nói cho biết Ký Ngu giam giữ trên núi Huyết Thạch nên chưa biết rõ chuyện này nhưng cũng vui vẻ tiếp lời:
– Đàm lão ca! Vị này là Diệu Thủ Nhân Y Bốc đại hiệp, tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ đấy!
Nhất Quái nghe nói, kinh ngạc và mừng rỡ vô cùng, vội đỡ lên:
– Huynh đài đã là Thần Y Bốc đại hiệp thì bốn lọ thuốc độc này đệ lấy được của Ứng Thành Luân, xin đại hiệp cứ giữ lấy để nghiên cứu, đệ có lấy lại cũng không để làm gì. Đệ chỉ xin lại mấy viên Bách Độc Hoàn mà thôi.
Thần Y lên tiếng từ chối, nhưng thấy Nhất Quái khẩn thiết quá nên đành nhận bốn lọ độc dược và cảm ơn rằng:
– Đàm huynh đã ban cho, tiểu đệ xin bái lãnh.
Sau khi được Thần Thâu đưa trả lọ Bách Độc Hoàn, Nhất Quái liền tặng cho Thần Thâu và Thần Y mỗi người một viên.
Kính Thành nhận lọ thuốc rồi nói với Ký Ngu:
– Vừa rồi Đàm huynh bảo còn một tâm nguyện chưa làm, không biết việc đó là gì, có thể nói cho bọn đệ biết được không, may ra đệ có thể giúp huynh một tay.
Ký Ngu xin lỗi xong đáp:
– Tiểu đệ vì không biết huynh là Bốc đại hiệp cho nên đệ mới không tin tưởng, lúc này tiểu đệ đang muốn phiền đại hiệp giúp cho.
Bắc Kính Thành đáp:
– Đàm huynh hà tất phải khách khứa như thế, tiểu đệ nguyện xin hết sức giúp huynh.
Ký Ngu ho khan một tiếng rồi đem chuyện của mình ra kể cho Kính Thành nghe.
Thực ra từ khi Ký Ngu gặp Nguyên Thông vì uống Hồi Thiên [X] Ông ta thấy đã lành lặn như thường, y niệm cầu sống và hùng tâm cũng phấn chấn hết sức, vậy nên ông ta dù ở trong nước Đoạn Trường vẫn cố hết sức tu luyện. Một mặt ông ta lợi dụng mỗi ngày có thể rời khỏi nước Đoạn Trường ấy độ nửa tiếng đồng hồ để ra ngoài họat động.
Mỗi khi ông ra ngoài hoạt động lại tìm hết trong xó xỉnh trong hốc đá ấy. Ngờ đâu ông ta tìm thấy một cái cửa ngầm ở trên vách đá. Cửa hầm ấy được điều khiển bằng một tảng đá trung nhũ, dài tựa như một cái măng tre vì có một lần ông ta ngẫu nhiên nhảy nhót đụng phải thoi đá ấy. Những lần khác ông ta vẫn thường va chạm vào những thỏi đá khác, nhưng duy có lần ấy thỏi đá này di chuyển và cũng như vậy thay đổi tính mạng nửa đời sau của ông ta. Vách đá ở trong đàm nước ấy bỗng lõm vào hiện ra một cái cửa động, ông ta không do dự gì hết phi thân vào trong thạch động, trong đó là một thạch thất vuông vắn, sáng như ban ngày, ở trên đỉnh bốn góc đều có khảm một hạt minh châu lớn, nên phòng này mới sáng sủa như thế.
Giữa thạch thất có một cái án thư bằng đá trắng, trên án thư có một cái hộp ngọc màu đen dưới hộp có một tờ giấy.
Ký Ngu vội cầm hộp ngọc lên, giở tờ giấy ra đọc:
– “Mỗ! Tây Môn Bảo” nghiên cứu cách dùng độc từ nhỏ nay viết thành cuốn Độc Kinh này và luyện Bách Độc Hoàn để ở trong hộp này, tặng cho người có duyên.
Ký Ngu đầy người là chất độc, muốn ra ngoài hang động nhưng không có sức, ngày thường buồn bực đến rầu rĩ khôn tả. Lúc này mứng rỡ vô cùng vội giở cái hộp ngọc ra lấy cuốn Độc Kinh giở đến trang cuối cùng, thấy trong đó có cách tu luyện Biến Thế Pháp Thân rất thích hợp với tình trạng ông ta lúc bấy giờ, có thể nói không có khó khăn gì hết vì ông ta ở trong Đoạn Trường chi thủy mười lăm năm đã hoàn thành giai đoạn khó khăn của Biên Thế Pháp Thân này. Từ giờ chỉ cần theo những khẩu quyết bên trong luyện trong một trăm ngày là có thể luyện thành tuyệt học tối cao của môn Biến Thế Pháp Thân này.
Bất cứ ai đã luyện Biến Thế Pháp Thân rồi thì khắp mình từ cái tóc đến móng tay đều biến thành một thứ thuốc độc khôn tả vậy thì không một thứ thuốc độc nào có thể hạ được nữa. Chỉ có một điểm hơi phiền là người nào đã luyện thành Biến Thế Pháp Thân thì không thể gần gũi với ai và sờ mó ai nữa, vì động người nào thì người ấy sẽ nhiễm độc chết ngay. Ký Ngu nhất tâm muốn thoát khỏi Huyết Thạch sơn, nên ông ta không để ý đến cuộc hẹn với Nguyên Thông và tất cả mọi việc khác nữa. Thế rồi ông ta nhất tâm nhất trí luyện tập Biến Thế Pháp Thân. Một trăm ngày sau, không những ông đã luyện thành công Biến Thế Pháp Thân mà ông lại còn nghiên cứu thêm những môn khác của Độc Kinh và trở nên một vị chúa của thuốc độc.
Ông đã luyện thành tài ba tuyệt độc rồi liền bỏ lại cuốn Độc Kinh vào trong hộp ngọc và để lại năm viên Bách Độc Hoàn, rồi đi ra khỏi thạch thất và đóng cửa lại.
Vì ông ta nghĩ Nguyên Thông thế nào cũng tới kiếm ông, nên trước khi đi, ông ta đã dùng Thiết Chỉ Thần Công viết mấy dòng cho Nguyên Thông biết. Đồng thời ông ta còn nói rõ cách mở cửa ngầm với cuốn Độc Kinh giấu ở đâu để lại cho Nguyên Thông, để Nguyên Thông sử dụng năm viên Bách Độc Hoàn đó đi cứu người.
Ký Ngu rời khỏi Huyết Thạch sơn thì lúc ấy cũng là lần thứ hai Nguyên Thông xuống núi. Và ông ta cũng tình cờ phát hiện những hành vi độc ác của Vạn Dương Sơn Chủ. Ông ta liền theo dõi bọn ác đồ của Vạn Dương Sơn Chủ. Sau đó ông ta phát hiện Ứng Thành Luân giấu mấy lọ thuốc độc, vì không muốn để cho tên ma đầu ấy làm hại người, ông ta mới nghĩ cách cướp năm lọ thuốc độc ấy.
Kể hết chuyện của mình cho Thần Y nghe Kỳ Ngu không hề giấu giếm nửa lời.
Thần Y với Thần Thâu thấy Nhất Quái nghĩa dũng như vậy, đều kính phục vô cùng
Thần Y Kính Thành liền cười ha hả nói:
– Đàm huynh kể bấy nhiêu lâu mà chưa có nói tới việc mà huynh muốn phiền bọn đệ giúp.
Ký Ngu thở dài một tiếng rồi đáp:
– Năm xưa, chỉ vì tiểu đệ lo âu cho con cháu gái Anh nhi bị bệnh nặng, mới trúng phải quỷ kế của người ta. Lần này đệ thoát nạn trở về, tâm nguyện lớn nhất là làm thế nào để cùng cháu nó đoàn tụ ít ngày. Nhưng bây giờ người đệ đã dính toàn chất độc, làm sao mà hưởng được thú đoàn viên ấy. Bốc đại hiệp y thuật thần thông chắc thế nào cũng có cách giúp tiểu đệ.
Thần Y gật đầu đáp:
– Đệ xin ghi lòng, cố công suy nghĩ xem có cách nào chữa cho huynh được không.
Ký Ngu lại buồn rầu nói:
– Không biết bây giờ Anh nhi ở đâu? Có nhớ đến cái thân già này không?
Vì trên đường về Lư Sơn Từ Hàng Ngọc Nữ đã gặp Bốc Kính Thành kể chuyện bọn Nguyên Thông, Đàm Anh, Tích Tố cho ông nghe nên ông kể lại cho Ký Ngu hay và nói:
– Chắc bây giờ Nguyên Thông, Tích Tố và Đàm Anh đã đến Huyết Thạch rồi.
Lúc đầu Ký Ngu luyện xong Biến Thế Pháp Thân nóng lòng muốn rời khỏi Huyết Thạch Sơn ngay. Bây giờ ông ta nghe thấy Nguyên Thông đã đi núi Huyết Thạch, ông ta lại muốn quay trở về nơi đó.
Lòng mâu thuẫn của ông ta lúc này không ai biết được. Sau ông ta nghiêm nét mặt nói với Kính Thành rằng:
– Tiểu đệ trở lại núi Huyết Thạch một chuyến để bọn họ không phải lo lâu xao xuyến.
Thần Y thấy Ký Ngu nói như vậy cũng nói:
– Đàm huynh đi núi Huyết Thạch cũng phải. Nhân lúc này bọn đệ với Thât huynh ở lại đây giám thị những hành động của tên ác tặc họ Ứng. Đồng thời đệ cũng tìm kiếm môn thuốc để giúp huynh. Có lẽ khi chúng ta tái ngộ, đệ đã luyện xong thuốc men cho huynh rồi.
Thế rồi ba người liền chia tay nhau