Đọc truyện Tiểu Sát Tinh – Chương 51: Tiểu tốt vô danh
Trên đỉnh núi Huyết Thạch, ánh sáng mặt trời chiếu xuống đỏ như máu.
Nguyên Thông, Tích Tố và Đàm Anh ba người đang đứng xem cảnh kỳ lạ và kỳ độc ấy. Đàm Anh khích động vô cùng, chỉ muốn lên núi cứu ông ra khỏi hang động ngay.
Nguyên Thông với Tích Tố cũng cảm động không kém gì Đàm Anh, nhưng dù sao hai người cũng trầm tĩnh hơn Đàm Anh nhiều.
Nguyên Thông liền lẩm bẩm nói, ý muốn dùng tiếng nói này để ảnh hưởng tới Đàm Anh. Chàng nói rằng:
– Bất cứ là ai cũng không sao chống nổi với hơi độc ấy. Ngay với công lực của tiểu huynh ngày này, cũng chưa dám chắc cầm cự nổi. Anh muội chớ có nóng lòng như thế vội, chúng ta đã tới nơi rồi thì chúng ta hãy nghĩ cách vẹn toàn đã rồi sẽ lên sau.
Đàm Anh cau mày lại đáp:
– Em không biết. Thế nào em cũng phải thân hành lên gặp ông em mới được.
Nguyên Thông thấy nàng ta nói như vậy, liền đưa mắt ra hiệu cho Tích Tố.
Tích Tố vội lên tiếng nói:
– Anh muội nóng lòng gặp ông, đó là lẽ thường tình. Nếu tôi là Anh muội, cũng sẽ nóng lòng như vậy nhưng không thân trọng nhỡ trúng độc thì sao?
Nghe Tích Tố nói, Đàm Anh đành rầu rĩ nín thinh.
Nội công của Nguyên Thông bây giờ đã luyện tới mức xuất thần nhập hoá, hơn nữa cơ thể của chàng từ khi thoát chết ở Lư Sơn trở nên khác hẳn người thường, nên dù chàng có nhiễm độc núi Huyết Thạch này cũng chỉ bị thương thôi chứ không đến nỗi mất mạng. Chàng có thể dùng nội công dồn chất độc đó vào một chỗ rồi đẩy ra ngoài. May mắn hơn nữa là bọn Nguyên Thông tới đây vào đúng ngày mà núi Huyết Thạch giảm chất độc. Tuy biết chắc như vậy nhưng Nguyên Thông cũng vẫn thận trọng đợi đến khi ánh sáng chiếu rọi vào con đường làm khí độc nơi này bớt hẳn đi. Nguyên Thông mới rú một tiếng vận nội công, nín thở Nguyên Thông người cứng như sắt đá, rồi giở khinh công tuyệt đỉnh phi thân lên trên núi.
Chàng chỉ nhảy nhót mấy cái người đã như một mũi tên, nháy mắt đã đến trước hang động. Vừa tới nơi chàng đã lên tiếng gọi:
– Đàm lão tiến bối, tiểu bối Thẩm Nguyên Thông đã tới đây.
Trong ao nước bỗng có một cái đầu nhô lên nhưng không phải Đàm Ký Ngư, cười khi trả lời:
– Ngươi đã đến đây à.
Trong lúc vội vã, Nguyên Thông không để ý tới người trong ao nước có phải là Đàm Ký Ngư. Hơn nữa chàng tin rằng nơi đây ngoài Đàm Ký Ngư thì không còn ai có thể lạc vào ao nước quái dị này. Vì vậy chàng tiến tới mép ao mở mồm toàn nói thì bị người dưới ao hắt ngay một ít nước Đoạn Trường vào mặt.
Bị nước độc hắt vào mặt, Nguyên Thông cảm thấy đau nhức vô cùng vội vận nội công để chống độc, nhưng không còn kịp nữa. Chàng chỉ kẹp kêu lên được một tiếng rồi ngã sấp xuống.
Người trong ao thấy vậy cười lên ha hả rồi nhảy ra khỏi ao, đưa tay lên định bồi thêm cho Nguyên Thông một chưởng nữa. Trong lúc Nguyên Thông mười phần chết chín bỗng ngoài cửa hang động có một tiếng cười nhạt rợn người, tiếp theo một luồng chỉ phong ào tới hất bay người định hại Nguyên Thông xuống dưới ao.
Được người cứu thoát, Nguyên Thông cố gượng lên, chàng bỗng tỏ rẻ kinh ngạc và mừng rỡ. Thì ra người cứu Nguyên Thông chính là Võ Lâm Nhất Quái.
Đàm Ký Ngu, vội lấymột viên Bách độc hoàn ném cho Nguyên Thông và nói:
– Hãy uống viên linh dược này mau.
Nguyên Thông uống xong thuốc xong vận công cho thuốc dẫn, chớp mắt đã thấy bình phục như thường.
Thì ra Võ Lâm Nhất Quái vì đi một mình nên nhanh hơn bọn Nguyên Thông nhiều, lúc ông ta tới núi Huyết Thạch thì chính là lúc Nguyên Thông vừa mới chia tay với Đàm Anh, Tích Tố. Vì không sợ trúng độc và quen thuộc đường lối, ông đi lối tắt nên mới đuổi kịp Nguyên Thông và may mắn cứu chàng thoát chết.
Lại nói về tên lạ mặt định hại Nguyên Thông, y tên Chu Giai Đắc, biệt hiệu Quỷ Oán Thần Sầu một thủ hạ quan trọng của Vạn Dương Sơn Chủ.
Một hôm ngẫu nhiên đi lạc vào núi Huyết Thạch và bị nhiễm độc đau nhức thân thể. Sắp chết đến nơi, bỗng thấy cái ao nước liền đánh liều nhảy xuống, nào ngờ thoát chết. Sau y lại theo sự chỉ dẫn của Võ Lâm Nhất Quái mở cửa vào trong thạch thất nên được những bí ẩn của nước Huyết Thạch.
Dù y đã uống Bách độc hoàn của Đàm Ký Ngư để lại, co thể ra khỏi núi Huyết Thạch nhưng y quyết chí ở lại để luyện môn “Biến Thể Thân Pháp” y chưa luyện thanh công thì gặp Nguyên Thông và Đàm Ký Ngư. Lúc y đang đắc chí tưởng sẽ giết được Nguyên Thông thì bị Ký Ngư đánh cho một chỉ rơi tõm xuỗng ao. Tiếp đó y lại thấy Ký Ngư đưa Bách độc hoàn cho Nguyên Thông uống; y biết ông già này là nhân vật trước đây đã ngâm mình ở ao nước này và y tự xét thấy y không phải là đối thủ của ông ấy nên đành ngồi im dưới ao hồi hộp lo sợ.
Võ Lâm Nhất Quái sau khi cứu Nguyên Thông thoát hiểm, cười lên ha hả rồi bỗng sầm nét măt, quay lại nhìn Chu Giai Đắc quát:
– Ngươi hãy lên ta hỏi.
Chu Giai Đắc vội vàng lồm cồm bò lên bờ ao quỳ xuống van lơn Nhất Quái không ngớt. Nhất Quái quắc mắt hỏi:
– Độc Kinh với Bách độc hoàn của ta ngươi để ở đâu? Mau trả cho ta, thì ta sẽ tha chết cho ngươi.
Giai Đắc vội van lơn:
– Bách độc hoàn, tiển nhân đã uống mất một viên rồi, còn lại bốn viên với cuốn Độc Kinh vẫn để ở trong chiếc hộp đen kia. Tiểu nhân chưa hề đọc qua cuốn Độc Kinh ấy, vậy xin đại hiệp tha chết cho. Đời sau tiểu bối sẽ làm trâu làm ngựa cho lão tiền bối thậm chí cả tổ tiên mười tám đời của tiểu bối cũng đội ơn đại hiệp nữa.
Nhất Quái cảnh cáo y:
– Dù ngươi có học thuộc cuốn Độc Kinh cũng vô ích. Đời này, ngươi đừng hòng có thể luyện được “Biến Thể Pháp Thân”.
Giai Đắc vội chối:
– Quả thật tiểu nhân chưa hề đọc qua một chữ nào trong cuốn Kinh ấy hết. Đồng thời, tiểu bối cũng không biết cài gì là “Biến Thể Pháp Thân” cả.
Ký Ngư trợn ngược đôi lông mày lên nói:
– Ngươi chả muốn luyện thành công môn “Biến Thể Pháp Thân” là gì? Ngươi đã uống viên Bách độc hoàn rồi, tại sao ngươi lại còn ngâm mình dước nước Đoạn trường mãi thế?
Giai Đắc lo sợ đến khóc lên tiếng, vội đáp:
– Tiểu bối đến đây đã gần một tháng, mình mẩy nhơ bẩn lắm, mới xuống ao tắm rửa đấy thôi.
Ký Ngư giận dữ quát bảo:
– Ngươi ăn nói xảo trá như thế, ta không thể dung thứ cho ngươi.
Giai Đắc lại van lơn kêu gọi:
– Đại hiệp…
Nguyên Thông hoá chưởng thành chỉ, điểm luôn vào trung phủ huyệt, phế khí kết tụ và thủ túc thái âm nhị kinh hội hợp, nhấn mạnh nội lực, ngón cái bàn tay của ông ta đã đen nhánh. Rồi ông ta dùng bàn tay đó rờ khắp người Giai Đắc một lượt, Giai Đắc cảm thấy người run lẩy bẩy, từ từ thiếp đi. Nhưng trên mặt Nhất Quái cũng thấy toát mồ hôi ra.
Nguyên Thông rất giỏi về y học, thấy vậy cũng phải kinh hãi thầm, bụng bảo dạ rằng:
“Có lẽ Đàm lão tiền bối đang dùng một thứ công lực quái dị, đang phân giải chất độc ở trong người tên Quỷ Oán Thần Sầu này. Chẳng lẽ ông ta đã luyện thành công môn”Biến Thể Pháp Thân” rồi chăng?
Một lát sau, Ký Ngư bỗng quát lớn một tiếng:
– Lên.
Chỉ thấy đơn chưỏng của ông ta vừa hút vừa thu, trong người tên nọ đã có một làn hắc khí bốc lên. Tiếp theo đó, làn hơn đen đó đều chui cả vào trong tay của ông mất dạng.
Ký Ngư đứng thở một hồi, rồi nói với Quỷ Oán Thần Sầu rằng:
– Ngươi đã uống Bách độc hoàn, nhưng đã bị ta dùng “Biến Thể Pháp Thân” hút hết công lực của viên thuốc ấy đi rồi. Bây giờ trong người của người chỉ còn lại hai thức chất độc: một là Tiêu Hình chi độc, và một nửa là Đoạn Trường chi độc. Ngươi mau mau nhảy vào trong ao kia đi.
Giai Đắc mặt mếu máo nhảy xuống hồ nhưng chỉ trong chốc lát thôi, mặt y đã lộ ra vẻ cười hung ác. Nhất Quái thấy vậy, lạnh lùng nói tiếp:
– Ngươi đừng có hi vọng tu luyện được “Biến Thể Pháp Thân” nữa, vì ta đã dùng thủ pháp độc môn điểm vào trung phủ huyệt của ngươi rồi. Ngươi muốn sống thì chỉ có một cách là ngâm mình dưới ao ấy thôi, và suốt đời cũng không thể ra khỏi nơi này được đâu.
Lời nói của ông ta như sét đánh ngang tai. Giai Đắc rú lên một tiếng rất thảm khốc, rồi buột miệng chửi rủa:
– Lão già trời đánh kia.
Ký Ngư không thèm đếm xỉa tới, quay đầu nói với Nguyên Thông rằng:
– Đi, chúng ta đi vào trong mật thất lấy Độc Kinh đi.
Ông ta bấm chốt mở cửa đã mật thất ra, dẫn Nguyên Thông đi vào bên trong.
Trong phòng vẫn như cũ, không có gì thay đổi, Độc Kinh với bốn viên Bách độc hoàn vẫn còn nằm yên trong đó. Ông ta liền cầm hộp ngọc ấy rồi cùng Nguyên Thông ra khỏi thạch thất đi xuống núi ngay.
Tích Tố vời Đàm Anh đang chờ đợi ở dưới núi thấy Nguyên Thông và Ký Ngư vừa xuất hiện, hai người mừng rõ vô cùng. Đàm Anh vội lên tiếng kêu gọi:
– Nguyên đại ca, đại ca làm cách nào mà cứu được ông tiểu muội thế.
Đáng lẽ Ký Ngư phải giơ tay ra, ôm cháu vào lòng, rồi hai ông cháu khóc lóc một hồi mới phải, nhưng sự thật lại trái hẳn, Ký Ngư không những không giơ tay ra đón cháu, mà còn nhảy sang bên tránh né, mặt tỏ vẻ đau khổ, rầu rĩ và xua tay vội nói:
– Anh nhi! Cháu đừng có lại gần ông.
Thoạt tiên Đàm Anh ngẩn người ra, nhưng nàng bỗng dậm chân xuống đất một cái, rồi lại nhảy xổ đến định ôm người ông, nàng bật khóc nói:
– Ông, chả lẽ ông còn giận Anh nhi hay sao?
Ký Ngư lại tránh sang bên, lớn tiếng quát bảo:
– Anh nhi, người ông đầy chất độc. Cháu không thể chạm vào người ông được.
Đàm Anh vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, nàng ta khóc ào lên, chỉ thốt được một tiếng “ông” đã ngã lăn ra chết giấc.
Tích Tố chạy lại, đỡ nàng, ngồi xuỗng đất để nàng nằm trong lòng mình khẽ gọi:
– Anh muộn! Anh muội, mau tỉnh lại đi.
Ký Ngư đứng cạnh đó, nước mắt chảy xuốngnhư suốt, vội nói:
– Anh nhi! Ông ở đây mà.
Nguyên Thông đứng cạnh đó chỉ còn cách lắc đầu thở dài, không sau nói lên dược.
Một hồi lâu, Đàm Anh mới mở mắt ra, thở dài một tiếng, u oán nói:
– Ông… ông sao lại cứ tránh né cháu thế? Sao người ông lại đầy chất độc?
Ký Ngư liền kể chuyện mình cho Đàm Anh, Đàm Anh nghe xong, mới đỡ buồn và nói:
– Nếu vậy, bây giờ ông đã trở thành Chúa tể của thuốc độc trên thiên hạ rồi? Tốt hơn hết, ông ra tay đập chết bọn Ứng Thiên Luân với bọn thủ hạ của chúng. Trước là để trả thù cho chà của Nguyên Thông đại ca, sau là cứu vãn tai kiếp của võ lâm.
Nhất Quái đáp:
– Tuy Vạn Gia Sinh Phật là một kẻ hung ác nhất, nhưng hành vi ác độc của y chưa được rõ rệt cho lắm.
Đàm Anh nhảy ngay lại, nói tiếp:
– Nguyên đại ca, mau kể những tội ác của Vạn Gia Sinh Phật ra cho ông em nghe đi.
Nguyên Thông bèn kể hết những tội ác của Ứng Thiên Luân cho Nhất Quái nghe.
Ký Ngư nghe xong thở dài nói:
– Nếu vậy lão hồ lý Ứng Thiên Luân sớm phải bị báo ứng mới được.
Thẩm thiếu hiệp, mong tiều hiệp cố gắng diệt trừ con sâu là rầu nồi canh ấy đi.
Nguyên Thông vâng vâng dạ dạ nhận lời. Đàm Anh thấy ông minh gọi Nguyên Thông là tiểu hiệp có vẻ khách khứa, liền cau mày lại nói:
– Ông không nên gọi Nguyên ca ca là tiểu hiệp như thế.
Nhất Quái ngạc nhiên hỏi lại:
– Cháu bảo ông gọi thiếu hiệp là gì?
Nguyên Thông với Đàm Anh không tiện trả lời, Tích Tố liền tủm tỉm cười nói:
– Nguyên ca ca. Mau quỳ xuống vái lạy nhạc tổ đi.
Nhất Quái nghe nói, mặt đỏ bừng kêu “ô, ô” mấy tiếng, rồi đỡ lời:
– Được, được, lão đáng nhận cái lễ này lắm.
Nguyên Thông hổ thẹn vô cùng, mặt chàng đỏ bừng. Đàm Anh quả thật không biết xấu hổ là gì, trái lại còn cười khanh khách hỏi:
– Chả lẽ ông xem không đáng nhận cái lễ của đại ca hay sao?
Tuy nàg mìm cười nói, nhưng giọng nói rất nghiêm nghị.
Nguyên Thông thấy vậy giật mình đến thót một cái, không còn sợ xấu hổ gì nữa, vội quỳ xuống vái lạy, nói:
– Tôn tế bái kiến gia gia.
Lúc ấy, Nhất Quái khoái trả vô vùng, giơ một ngón tay ra đánh một luồng chỉ phong đỡ Nguyên Thông dậy, y nói:
– Nguyên nhi, lão phu vui mừng lắm.
Mọi người đều vui cười, mặt trời đã lặn dần về phía Tây.
Nhất Quái nhìn lên trời, bỗng cảm động thở dài một tiếng, rồi nói:
– Thời giờ sung sướng đi nhanh quá.
Đàm Anh ngắm nhìn bộ mặt chỉ có da và xương không có thịt của ông nũng nịu nói:
– Ông nói gì thế?