Đọc truyện Tiểu Sát Tinh – Chương 49: Pháp thân biến thể
Ngái Chiêm không biết nên cười hay nên khóc, nhưng vẫn trả lời:
– Lão trượng nghi trong nước có thuốc độc phải không?
– Đây là tác phong của lão phu, bao giờ cũng nói dọa như thế để phân biệt gian ngay của người ta ra sao? Vì lão mắc hỡm nhiều quá rồi.
Nói tới đó, y cười gằn hai tiếng rồi mới nói tiếp:
– Ngươi bảo thế công bằng tâm lý này của lão phu có cao siêu không?
Ngái Chiêm gật đầu đáp:
– Lão tiên sinh khéo dọa người thực, cũng may trong nước trà không có thuốc độc.
Ông già quái dị bỗng biến sắc mặt:
– Ai bảo là không?
Ngái Chiêm ngượng vô cùng, nhất thời không biết trả lời như thế nào cho phải.
Ngô Hàm tức giận khôn tả đi tới gần cầm chén nước ấy lên uống luôn, mồm thì quát lớn:
– Bây giờ ngươi đã yên tâm…
Y chưa nói dứt, mặt đã biến sắc với giọng run run nói:
– Độc… có thuốc độc…
Y chưa nói dứt đã ngã lăn ra, mặt đen dần. Đó là hiện tượng trúng phải thuốc độc rất mạnh, nhưng chưa tắt thở ngay.
Lúc ấy trong đại sảnh loạn xạ vô cùng, các tân khách chạy ngay lại xem.
Ông già quái dị liền dậm chân xuống đất mấy cái thật mạnh mồm thì quát lớn:
– Các người thấy chưa, nước của Hoài Viễn Sơn Trang này có thuốc độc.
Ngái Chiêm mặt nhợt nhạt đứng đờ người ra không nói được nửa lời vì chén nước đó chính tay y bưng đến mời.
Trong lúc xôn xao thì bỗng phía sau sảnh, có một tiếng cười rất lớn và mấy tiếng ho rất khẽ, tiếng ho ấy không lớn lắm, nhưng như rót vào tai mọi người vậy. Tiếp theo người đó lại lên tiếng nói:
– Quí vị khỏi nao núng nữa, Ứng lão đã ra đây.
Mọi người nghe xong đều yên lặng như tờ đủ thấy oai danh của Vạn Gia Sinh Phật lợi hại như thế nào.
Ông già nọ vừa nhảy nhót vừa kêu la đắc chí vô cùng, bỗng thấy mọi người đều chú vào trong nhà y cảm thấy kêu la mãi mà không ai phản ứng gì, hổ thẹn vô cùng liền nhún vai một cái rồi câm miệng không nói nữa.
Ứng Thành Luân đi tới trước mặt Ngô Hàm phất tay áo một cái mặt của nạn nhân đã hết xám ngay và y ngồi ngay dậy mắng chửi ông già gầy gò kia rằng:
– Khốn nạn, chắc là ngươi đã bỏ thuốc độc vào trong chén nước.
Ứng Thành Luân ôn tồn an ủi Ngô Hàm rằng:
– Ngô huynh hãy ra đằng kia ngồi nghỉ ngơi trong giây lát, Hoài Viễn Sơn Trang nầy không bao giờ để cho những kẻ gian tà làm nguy đâu.
Nói xong y đưa mắt nhìn ông già gầy gò. Ngờ đâu ông già ấy không sợ chút nào mà còn lạnh lùng hỏi:
– Ứng giáo chủ còn nhận được cố nhân nầy không?
Vạn Gia Sinh Phật ngạc nhiên vô cùng, y nghĩ mãi không ra ông già ấy là ai, nhưng vốn là một kẻ đại gian ác nên mặt y không hề thay đổi chút nào, liền cười ha hả đáp:
– Bạn già kia, Ứng Thành Luân bây giờ không phải là Ứng Thành Luân năm xưa nữa, các bạn có mặt tại đây có thể làm chứng cho mỗ. Vừa rồi bạn đùa bạn họ Ngô như vậy, nếu tiểu đệ không có mặt tại đây có phải bạn họ Ngô đã chết oan rồi không?
Ông không biết ông già nọ là ai, nhưng không dám nói là không. Tuy vậy mọi người đã thấy y giải được chất độc cho Ngô Hàm thì phải tin tưởng y với ông già kia là bạn cũ, nhờ vậy y mới đỡ ngượng.
Ông gia nọ lại lớn tiếng cười nói tiếp:
– Khéo nói thực, khéo nói thực. Ứng huynh cũng là người sử thuốc độc rất tài giỏi và tất nhiên huynh phải biết lão phu đã nương tay. Nhưng hôm nay lão phu đến đây là muốn thử tài nghệ sử dụng thuốc của lão huynh đấy thôi.
Ứng Thành Luân cau mày lại đáp:
– Xin bạn đừng nhắc nhở đến những sự lỡ lầm của mỗ nữa.
Ông già nọ dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng rồi nói tiếp:
– Bạn có muốn lão đem những việc làm không ngửi được của bạn ra cho mọi người nghe không?
Ứng Thành Luân hơi giật mình vì y cũng có chút nghi kỵ nhưng không chịu tỏ vẻ lép vế ở trước mặt đông đảo người như vậy, bởi thế y vẫn không dám nổi giận chỉ sượng sùng đáp:
– Lão phu có tự phụ là một người hoàn toàn đâu. Những việc lầm lỗi năm xưa của lão như thế nào được các bạn ở hai giới hắc bạch lượng thứ cho lão rồi, dù bạn có nói ra lão cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Ông già nọ cũng không dám quá áp bức Thành Luân nên dịu giọng nói tiếp:
– Ai chả biết Vạn Gia Sinh Phật Ứng Thành Luân đã hối cải và giờ bạn đã tu thành chính quả rồi, nhưng xin bạn đừng có phụ lòng lão thành tâm đến đây thỉnh giáo mới được.
Ứng Thành Luân đã nhận ra ông già này không phải là người thường, dùng lời lẽ không thể nào đuổi y đi được. Cho nên y giở mặt làm ra vẻ tươi cười hỏi lại:
– Bạn già kia chúng ta cách biệt nhau quá lâu lão có rất nhiều chuyện tâm phúc muốn thưa cùng, mời bạn vào trong nội thất chuyện trò chẳng hay bạn nghĩ sao?
Ông già nọ gật đầu, cùng với Ứng Thành Luân đi vào trong nội sảnh. Hai người ngồi xuống trò chuyện. Trong đó chỉ có Ứng Thành Luân và ông già hai người thôi.
Ứng Thành Luân đã quyết tâm diệt trừ ông già này nên y biến sắc mặt lạnh lùng nói:
– Ngươi có bao nhiêu tài ba kỳ độc cứ việc giở ra đi.
Ông già bỗng dịu giọng đáp:
– Lão phu không có ý đối địch với ngươi đâu, nhưng muốn nếm thử một thứ kỳ độc mà ngươi bảo tồn đã lâu đấy thôi.
Ứng Thành Luân hậm hực hỏi tiếp:
– Tai của ngươi thính thật, chẳng hay ngươi tự tin có cách giải được năm môn độc dược ấy chăng?
– Lão phu cứ ngồi yên ở đây không cử động, tha hồ ngươi muốn làm gì thì làm.
Ứng Thành Luân lấy năm cái lọ sứ năm màu xanh, tía, lam, đỏ [không rõ] ra để trên mặt bàn rồi hỏi tiếp:
– Đây là năm thứ thuốc độc nhất thiên hạ, một chút xíu có thể giết được hàng vạn người, chẳng hay ngươi muốn thử lọ nào?
– Thử cả năm lọ một lúc.
Ứng Thành Luân lấy mỗi lọ ra một chút bỏ vào trong một cái chén, pha với rượu trắng rồi khẽ đưa một cái, chén rượu ấy từ từ bay tới tay ông già nọ, y thấy ôn ta không do dự gì cả, giơ lên uống một ngụm cạn ngay.
Một lát sau y thấy người ông già toát mồ hôi đen ra. Thì ra năm thứ thuốc kỳ độc đó vào trong bụng y xuyên qua các mạch máu hóa thành mồ hôi bài tiết ra ngoài hết.
Ứng Thành Luân, thấy vậy mặt biến sắc, thực là một sự không thể tưởng tượng được, y đánh liều lại đổ năm thứ thuốc đó vào chén rượu nhưng lần này nhiều gấp đôi rồi y đưa cho ông già mà cười nhạt hỏi tiếp:
– Ngươi có dám uống thêm chén này nữa không?
Ông già giơ tay lên giở thần công hấp vật (môn nội công có thể hấp được đồ đạc) ra, chén rượu đang ở trong tay của Ứng Thành Luân liền bị nội công của ông ta hút luôn, cái chén từ từ bay sang ông già. Nhưng ông ta lại không bắt mà chỉ hắt mạnh một cái, rượu độc bắn tung tóe hắt cả vào mặt Ứng Thành Luân.
Dù Ứng Thành Luân khôn ngoan đến đâu cũng không ngờ ông già lại hắt rượu độc đi như vậy. Bất đắc dĩ y phải nhảy sang bên cạnh.
Ông già thấy vậy cười như điên khùng giơ tay vơ luôn năm lọ thuốc độc để ở trên bàn.
Thì ra ông ta không có ý giết hại đối phương, mà chỉ cướp mấy loại thuốc độc lợi hại nhất thế gian thôi. Khi ông ta đã cướp năm lọ thuốc độc rồi liền ngưng ngay tiếng cười đổi giọng lạnh lùng nói:
– Những thứ thuốc độc này ở trong tay ngươi sẽ nguy hại cho võ lâm rất lớn, lão phu thâu nó đi như vậy là làm giảm bớt tội ngươi. Chẳng hay ngươi còn lời lẽ gì muốn nói nữa không?
Vạn Gia Sinh Phật tức giận quát lớn một tiếng chẳng nói chẳng rằng múa chưởng tấn công ông già luôn.
Ông già gầy gò quái dị cười nhạt một tiếng rút nút một lọ nhằm mặt Ứng Thành Luân ném tới. Vạn Gia Sinh Phật thấy đối phương dùng lọ độc dược tấn công mình trong lòng mừng thầm ung dung giơ ngón tay ra định chụp luôn bình sứ ấy.
Ngờ đâu ông già ấy khôn ngoan ngấm ngầm vận nội lực vào cái lọ sứ nên khi Vạn Gia Sinh Phật đưa tay lên chộp, đột nhiên bình sứ vỡ tan tành, thuốc độc ở bên trong liền hóa thành một làn khói ngầm gặp gió lan ra ngay ồ ạt bay thẳng tới người Ứng Thành Luân.
Ứng Thành Luân cũng không phải tay vừa, rụt tay khom lưng nhún chân một cái lui ra ngoài xa hơn trượng, nhưng dầu sao y cũng kinh sợ mặt tái mét. Ông già gầy gò tỏ vẻ tiếc rẻ nói tiếp:
– Thực là phí mất một lọ thuốc Vô Ảnh chi độc. Nếu ngươi có hứng thú như thế nữa lão phu sẽ bằng lòng trả hết mấy lọ nầy cho ngươi.
Nói xong, ông ta lớn bước đi ra ngoài cửa.
Ứng Thành Luân như con gà chọi thua trận, cụp cánh, cụp đuôi mất hết oai phong cứ trố mắt lên nhìn ông già mang đi bốn lọ thuốc độc: Tiêu Hình, Hóa Cốt, Đoạn Trường, Kháng Huyết mà y đã tốn không biết bao nhiêu công sức mới có được.
Hãy nói ông già gầy gò quái dị mang bốn lọ thuốc độc ra khỏi Viễn Sơn Trang tiến thẳng về phía Nhạc Nông Sơn.
Lúc ấy trên đỉnh núi ở phía đằng trước bỗng có hai cái bóng người đi tới, khiến ông già giật mình kinh hãi, vì ông ta đã trông thấy rõ hai cái bóng là một người chạy một người đuổi. Khi người đi trước tới gần ông ta bèn lên tiếng kêu la:
– Lão trượng cứu tiểu nhân với.
Người ấy vừa nói tới đó đã ngã lăn ra đất.
Ông già gầy gò trợn mắt lên nhìn nho sinh trung niên đuổi theo sau nói:
– Người tuổi trẻ không nên đuổi tận giết tuyệt như thế, xin hãy nể mặt lão phu mà tha chết cho y.
Nho sinh trung niên cau mày lại, đáp:
– Tha cho y ư?
Bỗng y cười ha hả rồi nghiêm nghị trả lời ông già:
– Tại hạ không phải là kẻ giết người, vì thấy vị huynh đài này bị nhiễm phải chất độc rất nặng có ý muốn cứu y, ngờ đâu y lại hiểu lầm tại hạ là định giết y, như vậy có phải là tức cười không?
Ông già gầy gò vội đỡ lời:
– Ngài không có ý định giết người nếu vậy tốt lắm, còn việc cứu người thoát chết lão phu có thể làm được, nếu còn bận việc gì khác mời ngài cứ tự nhiên rời khỏi đây.
Nho sinh trung niên vẫn cứ đứng yên, không định đi, mỉm cười đáp:
– Lão trượng cứ việc ra tay cứu người đi, tại hạ đứng cạnh xem cũng thế thôi. Để lát nữa chờ vị huynh đài này tỉnh dậy rồi tại hạ còn giải thích cho vị ấy khỏi hiểu lầm tại hạ.
Ông già thấy y nói như thế, không đếm xỉa tới nữa, liền cúi đầu xuống nhìn người kia. Ông ta thấy kẻ bị thương không phải là trúng thuốc độc nặng vì ông ta chính là vua các chất độc nên chỉ thoáng trông một cái là biết liền, ông cười nhạt một tiếng lấy một mũi kim đen nhánh ra nhằm người giả bộ trúng độc đó chích luôn.
Người nằm dưới đất bỗng lăn một vòng tránh mũi kim đó, mồm thì la lớn:
– Lão trượng hãy khoan, vết thương độc của tiểu nhân đã lành mạnh rồi.
Nói xong y vội đứng dậy đưa mắt nhìn nho sinh trung niên một cái rồi đứng ra phía sau lưng ông già.
Ông già gầy gò biết hai người này có ý định đối phó với mình, bèn cười nhạt và nói:
– Hai người táo gan thực, dám giở cái trò trẻ con này trước mặt lão phu, có lẽ các ngươi không muốn sống chắc.
Nho sinh trung niên vừa cười vừa đáp:
– Chúng tôi có táo gan tày trời cũng không dám đùa giỡn với lão trượng, tốn một chút hơi sức thôi.
Ông già gầy gò thấy nho sinh nầy ăn nói rất tao nhã và thái độ bình tĩnh mới nguôi cơn giận, hậm hực đáp:
– Lão phu muốn các ngươi chết mà không oán thán, nhưng lão phu hãy nghe các ngươi ngụy biện đã.
Nho sinh trung niên từ từ đáp:
– Tại hạ thấy đôi ngươi của lão trượng vừa lam vừa xanh biếc, mà không phải mới đẻ ra đã có đôi ngươi kỳ lạ như thế này đâu, ắt trong người đã nhiễm phải kỳ độc, cho nên đôi ngươi mới có màu sắc như thế, nếu không nghĩ cách giải độc thì chỉ trong mười năm nữa là cùng xương cốt của lão trượng sẽ bị thuốc độc đó làm tiêu tan hết liền.
Ông già nghe xong cả cười đáp:
– Lão có cần gì ngươi phải giở những cái chuyện tướng số thô thiển ấy ra đâu.
Nho sinh không cần cãi lại vẫn cứ tự tiện nói tiếp:
– Lão trượng đừng tưởng mình có nội lực thâm hậu, và vì trong người có đủ trăm thứ thuốc độc nó sẽ tự khắc chế lẫn nhau mà không việc gì. Nhưng lão trượng có biết đâu, hiện giờ nó nằm phục ở bên trong nên không thấy việc gì. Tới khi nó làm ngụy thì không còn cách gì cứu chữa được nữa.
Ông già nghe thấy đối phương nói cũng có lý nhưng ông ta vẫn không tin hỏi lại:
– Lão phu sở trường về các môn thuốc độc có thể nói là độc nhất vô nhị trên thiên hạ sao lão phu lại không tự biết.
– Vâng, tài sử dụng thuốc độc của lão trượng cao minh lắm. Nhưng việc gì cũng vậy, trái đạo trời mà thi hành sau này thể nào cũng bị thất bại.
– Lời nói của ngươi tuy nghe được nhưng đối với lão phu lại khác.
Nho sinh cau mày lại mặt tỏ vẻ nghi ngờ hỏi:
– Không biết lão trượng có bằng lòng để cho tại hạ thăm mạch xem không?
– Ngươi muốn lợi dụng lúc xem xét mà ám hại lão phu phải không? Ngươi phải biết lão phu chỉ khẽ giơ tay giơ chân hay là nhổ đàm hà hơi là có thể giết người được, khuyên ngươi đừng tốn công vô ích như thế nữa.
– Tại hạ cũng nhìn thấy lời nói của lão trượng rất phải, nhưng tại hạ đã nhận ra những thuốc độc của lão trượng chỉ có thể giết hại người khác chứ không làm gì nổi tại hạ đâu.
Nói tới đó y đưa mắt nhìn thẳng vào mặt ông già hồi lâu rồi nghiêm giọng nói tiếp:
– Nhưng muốn để lão trượng khỏi nghi ngờ bắt buộc tại hạ phải [không rõ] trước mặt lão trượng mới được.
Nói xong, y quay đầu lại dặn người đứng ở phía sau vài lời, còn y vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Có lẽ y chưa biết lai lịch của ông già nên mới phải đề phòng như thế.
Người giả bộ trúng độc đi đến cạnh đường chìa bàn tay sáu ngón ra bẻ một cành trúc dài, ngắt hết lá rồi đưa cho nho sinh trung niên.
Ông già gầy gò đứng yên xem người sáu ngón bẻ trúc, trong lòng bỗng tỉnh ngộ. Ông ta đã nhận ra người sáu ngón ấy là ai rồi, nhưng vì mặt của ông ta thay đổi quá nhiều và người có bàn tay sáu ngón lại già hơn trước. Cho nên bạn cũ với nhau mà không nhận ra nhau, nhưng còn nho sinh trung niên kia là ai thì ông ta không nhận ra.
Nho sinh trung niên cầm lấy que trúc rồi nói tiếp:
– Xin mời lão trượng giơ tay trái ra nắm lấy một đầu gậy trúc.
Vì ông già đã nhận ra Đa Chỉ Thần Thâu Thất Thất là bạn chứ không phải địch, cho nên ông ta vẫn trấn tĩnh như thường, nghe lời liền làm, nhưng bụng bảo dạ rằng:
“Thử xem các người giở trò gì ra đối phó với ta nào?”
Ông ta vừa nghĩ tới đó, chưa kịp nghĩ tiếp thì thấy nho sinh nói rằng:
– Bây giờ lão trượng có thể buông que tre xuống đi.
Ông già thấy nho sinh đổi ý kiến nhanh như thế, vừa cười vừa nói tiếp:
– Người trẻ tuổi kia không nên đùa giỡn bề trên như thế này.
Nho sinh trung niên cũng cười và hỏi:
– Có phải cố làm ra như vậy đấy không?
Hãy chờ tại hạ nói xong đã rồi lão trượng hãy phê bình, chẳng hay lão trượng nghĩ sao?
Ông già gầy gò đáp:
– Quí hồ lời nói của ngươi có một nửa là sự thật, thì sự hiểu lầm của chúng ta vừa rồi coi như xí xóa hết, và lại còn tặng cho mỗi người một viên Bách Độc Hoàn nữa.
Nho sinh nghe thấy ông già gầy gò nói tới Bách Độc Hoàn, mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi tiếp:
– Có phải lão trượng nói Bách Độc Hoàn đó là thuốc tuyệt tích giang hồ đã lâu mà do Độc Tôn Tây Môn Báo chế luyện ra phải không?
Ông già gầy gò mặt tỏ vẻ đắc chí, cười khì một cái và đáp:
– Phải món lễ vật này không nhỏ đấy chứ?
Thư sinh trung niên lại hỏi tiếp:
– Nếu vậy lão trượng đã luyện thành công những cách sử dụng trong Độc Kinh rồi phải không?
Ông già khẽ gật đầu chứ không phủ nhận. Nho sinh lại nói tiếp:
– Và còn luyện thành công môn “Biến Thể Pháp Thân”, một trong những môn khó luyện nhất trong Độc Kinh. Thứ Biến Thể Pháp Thân này, ngay đến Độc Tôn Tây Môn Báo cũng chưa luyện qua bao giờ.
Ông già gầy gò nghe thấy nho sinh nói như vậy mặt lộ vẻ kinh ngạc và hỏi lại:
– Thế ra ngươi cũng đã đọc qua cuốn Độc Kinh rồi ư?
Nho sinh mỉm cười đáp:
– Độc Kinh đã theo Tây Môn Báo cùng mất tích ở trên đời, như vậy làm sao mà tại hạ được trông thấy?
Ông già có vẻ không tin, lại hỏi tiếp:
– Nếu vậy tại sao ngươi lại biết rõ môn “Biến Thể Pháp Thân” như thế?
– Tuy tại hạ không biết nội dung của Độc Kinh ra sao, nhưng tại hạ cũng biết đại cương về Độc Kinh, vì tiên sư đã cho hay hết.
Lúc ấy Thần Thâu liền xen lời hỏi:
– Lão trượng đã luyện môn “Biến Thể Pháp Thân” xong chưa? Sao không nhìn nhận đi. Chẳng lẽ lại không nỡ cho xin hai viên Bách Độc Hoàn hay sao?
Ông già gầy gò cười ha hả đáp:
– Thế nào lão cũng tặng cho hai người hai viên Bách Độc Hoàn, nhưng lão phu còn muốn hỏi hai người câu này đã: có phải lão phu này không sao thoát khỏi được sự vận hành tự nhiên của đạo trời không?
Nho sinh trung niên cương quyết đáp:
– Dù lão trượng đã luyện thành công môn “Biến Thể Pháp Thân” rồi, khắp mình mẩy đều là độc rồi, nhưng căn cứ vào sự chẩn mạch bằng chiếc gậy trúc vừa rồi của tại hạ, thì sự thành công của lão trượng không phải là khổ luyện từ hồi còn nhỏ, mà do lúc già gặp một sự kỳ lạ mới luyện thành. Tại hạ xin thâu hồi câu bình luận hồi nãy.
Ông già nghe thấy thư sinh nói như thế, trong lòng rất khâm phục, lại lên tiếng hỏi tiếp:
– Ngươi bảo từ xưa đến nay chỉ có một mình lão phu mới luyện thành công môn “Biến Thể Pháp Thân” này phải không?
Nho sinh không trả lời câu đó, trái lại y hỏi lại ông già rằng:
– Lão trượng là người từng trải, môn “Biến Thể Pháp Thân” nầy, nếu không có sự may mắn ấy, liệu có thành công không?
Ông già ngẫm nghĩ giây lát rồi thở dài đáp:
– Năm nay lão phu đã tám mươi lăm tuổi rồi, dù có chết cũng không oán hận gì, nhưng chỉ tiếc thay khắp mình mẩy của lão đã có những chất độc mạnh nên không sao hoàn thành được một điều tâm nguyện.
Nho sinh nghe lời nói của ông già, với giọng dịu dàng bảo tiếp:
– Chẳng hay lão trượng có việc gì nguy nan chưa làm xong, tại hạ xin vui lòng giúp lão trượng một tay.
Ông già lắc đầu đáp:
– Thôi đừng nói nữa! Dù có nói ra cũng không tài nào giúp được lão đâu!
Nói xong ông ta thò tay vào túi, định lấy Bách Độc Hoàn ra để cho hai người. Ngờ đâu khi ông ta thò tay vào túi, bỗng tay của ông vội rút chỉ thẳng vào mặt Thần Thâu quát bảo:
– Lão trộm già kia! Có mau trả lại Bách Độc Hoàn cho lão không?
Ông già ấy vì sao nhận được Thần Thâu?