Bạn đang đọc Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn – Chương 40
Từ khi mua gà vịt, mỗi ngày Lục Cốc đều nghe chúng nó chiêm chiếp kêu, tốt hơn một mình rất nhiều, giờ lại có thêm một con cún, càng náo nhiệt hơn bình thường.
Cún con sủa không hề nhỏ, thỉnh thoảng lúc chơi lại thích gào rú vài tiếng, một cục tròn tròn mập mạp, lúc chạy thịt trên người cũng rung động theo, thấy Lục Cốc vào hậu viện, nó vội vàng chạy theo.
Tối hôm qua lúc đi ngủ, cún con ngủ cùng Đại Hôi trong nhà chính.
Sợ nó còn nhỏ ngủ trên mặt đất bị rét, Lục Cốc nhồi cỏ khô và rơm rạ vào bao tải, bao tải đủ lớn, Đại Hôi nằm lên luôn vẫn được.
Tuy phải rời khỏi chó mẹ, nhưng có chó lớn ngủ cùng, làm bạn bên cạnh, ban đêm cún con không sủa nhiều.
Nếu hôm nay lạnh hơn nữa, Lục Cốc sẽ nhồi bao tải cho cả hai con chó nhỏ nữa, để chúng nó chen nhau nằm ban đêm, không cần nằm trên mặt đất lạnh.
Thẩm Huyền Thanh dẫn theo bọn Đại Hôi ra ngoài, giờ mặt trời đã ló, cũng nên thả gà vịt ra cho chúng nó ăn cỏ bơi lội.
Vào đến sân sau thì thấy gà vịt đều đã đi ra khỏi ổ cỏ, đang đi dạo trong chuồng.
Cửa hàng rào vừa mở ra, cún con cũng theo chân Lục Cốc vào.
Nó nhìn thấy đàn gà vịt con lông xù mềm lại liền muốn chạy tới cắn cắn, chọc cho gà con cuống quít chạy trốn, vỗ cánh kêu, loạn thành một nồi cháo, Lục Cốc vội túm lấy cổ nó xách đi, tránh cho nó cắn phải gà vịt.
Vì phải thả gà vịt ra khỏi cửa, Lục Cốc chỉ có thể nhốt chó con vào nhà chính trước rồi đóng cửa lại.
Nhưng chó con vừa không thấy người đã không ngừng ngao ngao kêu to, khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Nó càng kêu càng hoảng sợ, âm thanh không hề nhỏ, ban đêm nếu mà nghe thấy tiếng này trong núi rừng yên tĩnh rất dọa người.
Lục Cốc nghe vậy không đành lòng cứ nhốt nó trong nhà chính, đeo sọt tre nhỏ trước ngực rồi thả cún con vào.
Cún con ngẩng đầu thấy người lập tức sủa bé lại.
Lục Cốc xoa xoa người nó vài cái, chẳng mấy chốc nó đã không còn sủa loạn nữa, dùng móng vuốt cào cào bên trong sọt tre, còn muốn cắn thử mấy cái.
Gà con được thả ra hàng rào ngoài nhà, tự kiếm ăn một ngày là no.
Lục Cốc về nhà lấy cối đá và giỏ hoa tiêu phơi khô, còn mang theo một cây gậy trúc thật dài.
Bảy con vịt con đi theo sau y như theo sau vịt mẹ, xếp thành hàng ngay ngắn theo hắn ra ngoài.
Y lùa đàn vịt xuống nước, chúng bơi lội vài vòng, trời sinh đã quen, Lục Cốc không cần tốn sức theo xuống cùng.
Y đặt cối đá và giỏ hoa tiêu trên mặt đất rồi mới dỡ sọt tre trên lưng xuống.
Y dời hai tảng đá tới, một cái để ngồi một cái để đặt cối đá, ngồi bên ao nước giã hoa tiêu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vịt trong ao.
Nếu chúng nó bơi về phía bên kia sông y sẽ cầm gậy trúc dài trên đất đập vào mặt nước, nước bắn tung tóe, vịt cũng bị dọa trở về.
Cún con tuy ham chơi nhưng vẫn khá ngoan, chỉ chơi đùa bên cạnh Lục Cốc, không đi đâu xa.
Lúc đầu nó mon men tới gần cối đá muốn ngửi thử nhưng bị Lục Cốc dùng chân nhẹ nhàng đẩy ra.
Hoa tiêu giã mùi rất hăng, bản thân y còn phải dùng khăn vải che mũi, cún con đến gần giỏ hoa tiêu chắc cũng thấy không dễ ngửi, mũi nhỏ ướt át chun lại rồi không tới gần nữa.
Lúc sau mùi hoa tiêu tản ra, nó lại càng không tới trước người Lục Cốc nữa, chỉ cắn cắn vạt áo sau lưng y, còn học theo chó lớn gầm gừ trong cổ họng, nhưng nó còn nhỏ xíu như vậy, ngay cả đứa nhỏ cũng không dọa được.
Lục Cốc bận bịu làm việc, chỉ cần nghe thấy động tĩnh phía sau là biết nó không chạy đi xa, hơn nữa trên tay dính mùi hoa tiêu, không tiện chơi đùa với cún con nên cứ để nó rong ruổi quanh đó thôi.
Đợi đến gần trưa, y nhìn sắc trời, cảm thấy hơi đói nên ra bờ sông rửa tay, cún con vẫn theo chân y.
Sau khi y ngồi xổm xuống bên bờ sông, cún con còn cọ cọ cái đầu nhỏ vào chân y, Lục Cốc thấy vậy hơi nở nụ cười vui vẻ.
***
Cuộc sống hàng ngày bận rộn, nhưng thấy trong viện con mồi cứ ngày càng nhiều, dù mệt đến đâu cũng vẫn vui vẻ.
Núi sâu rừng xa, thung lũng thăm thẳm, mấy tiếng chó sủa vang vọng, Lục Cốc khom lưng mò ốc xanh trong khe suối.
Hôm qua trời mưa, nước suối mạnh hơn trước, ào ào chảy xuôi.
Hôm nay Thẩm Huyền Thanh đi cùng y, dẫn theo cả hai con chó nhỏ, khóa cửa để Đại Hôi trong viện trông cún con.
Hai người đều xắn ống quần đi chân trần đứng trong dòng suối.
Lần này Lục Cốc còn mang theo một cái bao tải, bắt được cua bụng tím thì ném vào trong bao, sọt tre trên lưng thì đặt ốc xanh, như vậy mang về dễ phân loại.
Khe suối lạnh hơn trước, càng vào gần cuối thu nước suối càng lạnh hơn, nhưng ốc xanh lại càng béo, hết mùa chúng sẽ già dần hoặc trốn biệt tăm, không tìm thấy nữa.
“Nếu em lạnh thì lên bờ nghỉ ngơi trước đi.” Thẩm Huyền Thanh ném một nắm cua bụng tím vào trong bao tải đã đầy một nửa.
Có Thẩm Huyền Thanh đi cùng nên Lục Cốc ném hết ốc xanh bắt được vào sọt tre sau lưng hắn, hai người họ cùng nhau làm.
“Ta vừa mới xuống nước mà, không có lạnh.” Lục Cốc lắc đầu nói.
Vừa nãy y đã lên bờ nghỉ ngơi một lúc, hiện tại quả thật không quá lạnh.
Thẩm Huyền Thanh nghe vậy mới nói: “Cũng được, nhặt xong lại lên, mấy ngày nữa trời lạnh hơn rồi, chúng ta bắt được nhiều vậy, đủ ăn một khoảng thời gian, về sau không cần tới đây nữa.”
Lục Cốc gật đầu đồng ý.
Hai người họ chọn lúc mặt trời lớn mới xuống nước, giờ đã qua trưa, khe suối này là Thẩm Huyền Thanh dẫn Lúc Cốc tới, không phải khe suối lần trước, cách khá xa, nhưng ốc xanh và cua bụng tím đều rất nhiều.
Đến khi hai người nhặt xong lên bờ, Lục Cốc ngồi trên tảng đá dùng tay gạt nước trên bắp chân xuống.
Chân y lạnh đến nỗi hơi tái đi, dù mặt trời đang khá lớn, y vẫn theo bản năng dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chà chân, muốn cho bắp chân và bàn chân ấm lên chút.
Thẩm Huyền Thanh đang ngồi hong chân cạnh y thấy vậy, hơi do dự nhưng vẫn duỗi tay kéo chân y qua chỗ hắn.
Lục Cốc còn đang ngây người, chân đã nằm trên đùi Thẩm Huyền Thanh.
Tay Thẩm Huyền Thanh lớn hơn tay y, lòng bàn tay còn có vết chai thô ráp.
Hắn dùng cả hai tay xoa xoa chân cho y, không biết là do chà xát mà nóng lên hay y thấy xấu hổ, chẳng mấy chốc mà y không còn thấy lạnh như trước nữa.
Lục Cốc không dám từ chối cũng không dám nói chuyện, nam nhân trẻ tuổi xoa chân cho y cũng cúi đầu không nói gì.
Xoa mãi xoa mãi, yết hầu Thẩm Huyền Thanh lăn lăn, đôi mắt sao sáng rũ xuống dần trở nên tối tăm.
Lục Cốc trời sinh da trắng, so với chân cẳng cứng rắn của hán tử, đôi chân của song nhi mềm mại mịn màng hơn nhiều, ngay cả ngón chân cũng tròn trịa đáng yêu.
Vì vậy, đôi tay của hắn dần chậm lại, động tác chà xát trở nên nhẹ nhàng hơn, mang theo ẩn ý khó nói.
Ngay cả Lục Cốc không hiểu chút tình thú nào cũng cảm thấy sự kiều diễm ái muội trong không khí, nhưng không dám thở mạnh, tim y khẽ run, lo lắng không yên giương mắt, cẩn thận nhìn sắc mặt Thẩm Huyền Thanh.
Thẩm Huyền Thanh dần lạc lối, còn đang khẽ khàng vuốt ve da thịt trắng nõn của phu lang nhỏ.
Bàn tay khô ráp ấm áp nhẹ lướt qua, cho đến khi hắn lơ đãng ngước mắt lên, một tia âm trầm trong ánh mắt hắn dọa Lục Cốc sợ ngây.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi bất an của Lục Cốc, Thẩm Huyền Thanh mới bừng tỉnh.
Hắn đờ cả người, mất một lúc lâu mới hoàn hôn, miễn cưỡng ra vẻ tự nhiên buông hai chân Lục Cốc xuống, nói: “Không còn sớm nữa, trở về thôi.”
Lục Cốc vội đeo giày vào, ống quần che kín chân.
Chất vải khiến y cảm thấy an tâm hơn, y không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng biết xấu hổ lúng túng, không dám nhìn Thẩm Huyền Thanh nữa.
Đúng lúc nơi đây nhiều cần nước, Lục Cốc ngồi xổm bên dòng suối chọn những cây non, hái lấy nửa sọt.
Sau khi y hái xong, Thẩm Huyền Thanh lại cõng lấy sọt tre lớn như trước, ở trong là nửa sọt ốc xanh, hôm nay mò được khá nhiều, đủ ăn một đoạn thời gian.
Hắn buộc miệng bao tải đựng cua lại để chúng nó không thể bò ra, bỏ luôn vào trong sọt tre rồi cõng lên.
Lục Cốc đeo sọt tre nhỏ đi theo hắn, hai con chó nhỏ cũng không nhanh không chậm đi cạnh hai người.
So với lúc đi tới đây, hai người họ đều có hơi im lặng và không được tự nhiên.
Nếu như là ngày thường, cho dù là sau khi làm chuyện đó, Thẩm Huyền Thanh cũng sẽ không cảm thấy gì đặng biệt.
Đây là phu lang của hắn, sinh hoạt phu phu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng giờ hắn lại không rõ sao bản thân lại như vậy.
Người nông thôn dù đi học thì cũng chỉ quan tâm tới làm sao kiếm tiền kiếm sống, đâu rảnh nghĩ về chuyện khác, biết cách hành phòng đã là không tồi rồi, niềm vui chuyện chăn gối đương nhiên hắn không đủ thông hiểu.
Trên đường đi, Lục Cốc dừng lại hái sơn trà rừng, lúc đến đã thấy, còn bảo Thẩm Huyền Thanh chờ lúc về thì hái một ít.
Sơn trà rừng lần trước y hái được đã phơi nắng non nửa sọt.
Bản thân y không thường uống, nhưng có thể mang xuống núi cho mấy người Vệ Lan Hương, hoặc bao giờ muốn đổi đồ với người trong thôn, lấy sơn trà này cũng được.
Thẩm Huyền Thanh khôi phục tinh thần, hái là trà với y, giờ đã không còn bối rối như lúc nãy, còn vừa hái vừa nói: “Hồi trước ta thấy đằng kia cũng có không ít, hôm nào ra đó hái đi.
Đợi một thời gian nữa đi gặp sư phụ thì mang cho ông ấy một ít, ông ấy thích uống lá trà trong núi lắm.”
“Được” Lục Cốc gật đầu nhỏ giọng đồng ý.
Sau khi sọt tre trên lưng y đầy, hai người mới tiếp tục về nhà.
***
Trong viện, trên giá gỗ đặt ba cái nia tre phơi kỷ tử, còn có nia lớn đặt trên đống củi phơi sơn trà rừng, đặt cao hơn chút không sợ cún con nghịch hỏng.
Hạt dẻ hạt phỉ phơi dưới hiên nhà thoáng mát, nếu phơi dưới trời nắng quá phần thịt bên trong sẽ bị quắt lại, ăn không ngọt nữa.
Tiền viện còn phơi rất nhiều cỏ, sau khi phơi khô có thể dùng nhóm lửa hoặc làm ổ cho gà vịt, cuối thu mưa nhiều có thể thường xuyên thay cỏ trong ổ.
Nhà dưới chân núi có rơm rạ, nhưng bọn họ không mang theo nhiều, đường núi xa xôi, mang theo cái gì cũng tốn sức, không bằng cứ dùng cỏ khô vẫn được.
Nấm nhặt được cũng sẽ thái lát rồi đem phơi nắng rồi dùng túi vải sạch đựng.
Hôm qua trời mưa, hai ngày nữa lại đi, nấm trong rừng chắc có nhiều lắm.
Núi sâu đường xa, Lục Cốc không muốn lên trấn bán nấm nữa.
Sắc thu dần đậm, trời cũng lạnh hơn trước, giờ này những năm trước y đều rất lo lắng, một khi vào đông, nếu không tìm được đồ ăn bên ngoài y sẽ phải chịu cảnh vừa lạnh vừa đói.
Năm nay không giống vậy, y có ăn có mặc nhưng vẫn hơi sợ mùa đông, nên đồ ăn có thể tích trữ đều tích trữ cả, rau dại cũng phơi khô một ít, đựng trong bao tải để trong nhà kho khô ráo râm mát cùng với nấm và hai sọt kỷ tử đã phơi nắng.
Lục Cốc dùng tay đảo đều kỷ tử trên nia tre, đảo đều vậy dễ phơi khô hơn.
Y còn đang nghĩ, lúc nãy ra cửa thấy trên đường có không ít rau sam*, cũng ăn được, rau non có thể xào, làm bánh rau hấp, phơi khô đến mùa đông còn có thể gói bánh bao ăn.
*Rau sam (马齿菜): loài cây sống một năm, thân mọng nước, mọc hoang khá phổ biến trong dân gian, thường xuất hiện trong các bữa cơm gia đình.
Ngoài làm thức ăn, rau này còn được xem là một vị thuốc quý hỗ trợ chữa nhiều bệnh.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Rau sam chỉ cần tưới đủ nước là có thể sống tốt, những loại rau dại khác ít có, nhưng cộng thêm một bao rau này phơi khô hẳn là ổn rồi, còn có cả tảo chuỗi ngọc* nữa.
Lúc nãy trên đường cùng Thẩm Huyền Thanh về nhà y thấy có tảo chuỗi ngọc trên mặt đất, cách nhà không xa, đợi lát nữa ăn cơm xong y sẽ đi nhặt, mang về phơi khô cũng có thể để đến mùa đông ăn được.
Tảo chuỗi ngọc (地皮菜): có dạng bản tới 20cm, keo nhầy, mềm, có màu lam đen khi khô và màu xanh đen khi ẩm, là một loại rau giàu giá trị dinh dưỡng, có hàm lượng protein cao, có thể ăn trực tiếp từ chất keo tảo tươi, hoặc phơi khô cất giữ để dùng dần.
Rau dại không đáng giá bằng nấm, nên Lục Cốc đều dùng bao tải để đựng.
Y còn chuẩn bị một bao tải đựng mộc nhĩ khô, mộc nhĩ không hái được nhiều lắm nhưng vẫn để dành được ít.
Hai ngày nữa là có thể đào cây rễ ngọt, cũng là rau dại nhưng là ăn rễ cây, còn lớn hơn cả nắm tay của y, đào lên thì cứ chất đống trong góc tường rồi phủ đất lên là có thể ăn được đến đầu xuân năm sau.
Còn rất nhiều việc phải làm, Lục Cốc vừa nghĩ vừa vội vào bếp làm cơm..