Bạn đang đọc Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn – Chương 41
Ăn cơm xong mới đến giờ thân (3-5h chiều), sắc trời còn sớm, sườn núi cách nhà không xa nên Lục Cốc xách giỏ đi nhặt tảo chuỗi ngọc.
Thẩm Huyền Thanh đi cùng y, lần này đi không khóa cửa viện, nhưng cún con và lũ chó đều ở lại trong viện không cho chúng đi theo vì sợ chúng giẫm nát tảo trên đất.
Tảo chuỗi ngọc màu xanh đen mềm nhũn, có hơi giống mộc nhĩ đen ngâm nước.
Sau mưa trên đất mọc rất nhiều, Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh nhặt nhặt trên mặt đất quanh sườn núi lúc lâu, nhặt đầy cả một giỏ rồi mới trở về.
Sau khi về hai người họ đều không nhàn rỗi, tảo này mọc trên mặt đất, sau khi nhặt còn dính đất cát cỏ cây bẩn, Lục Cốc phải rửa qua ba lần nước rồi mới trải lên nia tre, đợi mai mặt trời mọc mang đi phơi nắng là được.
Thẩm Huyền Thanh giẫm một chân lên cưa gỗ.
Đây là cái cây hắn chặt hai hôm trước, cưa thành từng đoạn rồi bổ thành củi.
Sau khi xuống núi, còn phải tích lũy thêm củi cho nhà dùng qua mùa đông.
Lục Cốc đứng dậy muốn đi rót nước, mà cún con lại dùng móng vuốt bám lên giày y, còn cắn cắn ống quần y.
Thân thể bé xíu mà lại mập mạp không hề nhẹ nên y đành phải kéo cún con ra trước.
Bận bịu một lúc thời gian trôi nhanh, trời đã tối dần.
Lục Cốc đun một nồi nước nóng súc miệng, ban đêm y đã quen dùng muối xanh làm sạch răng miệng và rửa mặt, một ngày không rửa sẽ thấy khó chịu, sau khi rửa xong lại bưng nước nóng ngồi bên giường ngâm chân.
Khe suối trong núi lạnh như băng, hai người họ ngâm còn ở trong suối khá lâu, giờ ngâm chân xua tan cái lạnh cũng tốt.
Lục Cốc vốn định chờ Thẩm Huyền Thanh ngâm chân xong thì tới lượt y, trong nồi vẫn còn nước, nước không bẩn thì đổ thêm ít nước nóng vào trong chậu là được, nhưng Thẩm Huyền Thanh liếc mắt nhìn y một cái rồi nói: “Chậu gỗ lớn vậy hay là ta và em cùng ngâm đi, ngâm xong sớm thì đi nghỉ sớm.”
Lục Cốc nghe vậy thấy không ổn lắm, nhưng vừa nghĩ tới là Thẩm Huyền Thanh chứ không phải ai khác, vả lại y vẫn không dám cự tuyệt lời nói của Thẩm Huyền Thanh.
Y do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Huyền Thanh, lấy ghế ngồi đối diện, cởi giày vớ rồi cẩn thận đặt chân vào.
Trong phòng thoáng chốc im ắng, hai người đều không nói gì, chỉ còn lại ánh nến chập chờn.
Lại nói, thật ra Thẩm Huyền Thanh cũng chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, sau khi Lục Cốc bỏ chân vào hắn vẫn luôn không nhúc nhích, sợ bàn chân thô ráp của mình đụng đau đôi chân trắng nõn mềm mại của phu lang nhỏ.
Lục Cốc còn càng e dè hơn hắn, cúi đầu không dám nhìn người, trong tầm mắt là đôi chân hai người ngâm cùng một chỗ.
Chậu gỗ thật sự rất lớn, chân Thẩm Huyền Thanh đặt sang hai bên nên y chỉ có thể đặt chân vào giữa chậu gỗ không dám lộn xộn, nếu không sẽ đụng phải Thẩm Huyền Thanh.
Không tính tới việc y hồ đồ ngâm chân cùng Thẩm Huyền Thanh thì ngâm chân nước nóng vô cùng thoải mái.
Một lát sau, Thẩm Huyền Thanh vốn đang yên ắng bỗng hơi động chân khiến mặt nước sóng sánh.
Hắn nhấc chân nhẹ nhàng đặt lên chân Lục Cốc, yết hầu lắn lắn, khàn giọng nhưng vẫn làm bộ tự nhiên, nói: “Chà xát một chút cũng tốt.”
Khi ngâm chân nước nóng, đa số mọi người đều theo bản năng mà chà xát chân, nếu không dùng tay thì sẽ chà hai chân vào với nhau, chuyện này hết sức bình thường.
Nhưng mà Lục Cốc lại thấy tình huống hiện tại không bình thường chút nào.
Y đờ người ngồi đó không dám động đậy.
Tiếng nước nhẹ nhàng vang lên, xúc cảm trên chân trở nên rõ ràng hơn, loại xúc cảm này đối với Lục Cốc mà nói tưởng lạ mà quen.
Thỉnh thoảng ban đêm Thẩm Huyền Thanh đè lên người y sẽ sờ sờ thắt lưng y hoặc nơi khác, vậy nên đối với y loại đụng chạm như thế này không tính là xa lạ.
Lần đầu tiên Thẩm Huyền Thanh rửa chân với phu lang của hắn, cổ họng căng chặt, đôi mắt cũng tối sầm lại.
Hắn chưa từng làm loại chuyện này, chà xát trong chốc lát cảm thấy bản thân quá đường đột, mạo phạm phu lang, hơn nữa hắn cũng không dám dùng lực, sợ gẫm đè lên chân Lục Cốc, nên ho khan một tiếng đưa khăn vải cho Lục Cốc lau chân trước.
Lục Cốc lau chân xong thì lên giường trước, Thẩm Huyền Thanh bưng chậu ra ngoài đổ nước.
Y nằm trên giường xoay người, không nhịn được muốn cuộn mình lại.
Cho dù y không hiểu chuyện tình ai thì vẫn biết xấu hổ, không thể tùy tiện tẩy rửa cùng hán tử.
Ban đêm trời lạnh, Thẩm Huyền Thanh đóng cả cửa nhà chính và cửa phòng lại, thổi tắt nến rồi lên giường.
Hắn có hơi không ngủ được, trong mắt đều là đôi chân trắng nõn của Lục Cốc lắc lư qua lại.
Ngâm chân xong cả người hắn đều nóng lên, tựa hồ ngay cả ý nghĩ không an phận trong lòng cũng trở nên khô nóng trống rỗng, đến khi rốt cuộc không nhịn được nữa hắn lại càng trở nên gấp gáp..
Lúc nam nhân bên cạnh duỗi tay tới, Lục Cốc vốn tưởng hắn muốn ngủ, ai ngờ hắn trực tiếp đè lên người y, nóng vội y như lần đầu, mới làm dạo đầu có chút đã tiến thẳng vào trong.
***
Kế hoạch tích góp lương thực của Lục Cốc còn chưa hoàn thành đã phải xuống núi cùng Thẩm Huyền Thanh.
Vụ lúa đã chín, giờ phải nhân lúc trời đẹp mà thu hoạch, nếu không để lúa chín rũ rơi xuống ruộng sẽ không dễ thu hoạch.
Buổi trưa mặt trời chói chang, hầu hết các nhà trong thôn có ruộng lúa nước đề không về nhà ăn cơm, một về nấu cơm là được, những người khác tiếp tục gặt lúa, chờ cơm nước đưa tới mới lên bờ nghỉ ngơi ăn uống.
Nhà Thẩm Huyền Thanh vốn có năm mẫu ruộng nước năm mẫu ruộng khô, đều là do Thẩm Thuận Phúc lúc còn trẻ lao động chăm chỉ kiếm được, ở trong thôn cũng được coi là nhiều ruộng, lại không có đất khô cằn cỗi, cuộc sống trôi qua không tồi, nhưng lúc trước vì chữa bệnh cho Thẩm Thuận Phúc mà đã bán mất hai mẫu ruộng nước và ba mẫu ruộng khô.
Mùa hè năm nay sau khi trả nợ xong, Thẩm Nghiêu Thanh muốn mua thêm mấy mẫu, nhưng vì chuyện thành thân của Thẩm Huyền Thanh nên trong túi không còn nhiều tiền đành gác lại chuyện này đợi sau này tích cóp thêm, còn phải trông coi ruộng đất cẩn thận, đất mà kém thì không thu hoạch được bao nhiêu lương thực, không đáng mua thêm.
Ba mẫu ruộng nước thu hoạch bội thu, hai mẫu đất khô trước khi thu hoạch xong đậu đỗ mùa thu đã trồng thêm lúa mì mùa đông, dạo này không cần quá quan tâm, giờ thu hoạch lúa thu mới là chuyện chính.
Lục Cốc ngâm chân trong bùn khom lưng cắt lúa, trên người dính không ít bùn.
Mặt trời ban trưa, nắng nóng gay gắt, y cắt một lúc mới chậm rãi đứng thẳng dậy, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, giương mắt nhìn về phía trước thấy Kỷ Thu Nguyệt và Thẩm Nhạn đi từ trong thôn ra.
“Nương, mọi người nghỉ ngơi một lát đi.” Xa xa, Kỷ Thu Nguyệt hô lớn, nàng và Thẩm Nhạn đều xách giỏ đựng nước và đồ ăn đưa tới.
Vệ Lan Hương nghe nàng hô thì đứng thẳng lưng nói: “Cơm đến rồi, nghỉ ngơi thôi đã.”
Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh cắt nhanh, đã ở phía trước, Lục Cốc muốn đuổi kịp hai người bọn họ, nhưng Vệ Lan Hương lau mồ hôi bảo y dừng lại, phải ăn no mới có sức làm tiếp, đang buổi sáng, dù sao cũng phải nghỉ ngơi một lát.
Kỷ Thu Nguyệt hâm nóng rất nhiều bánh bao, dùng dầu chiên cá chạch và lươn, mang theo dưa chua, còn xào một đĩa rau.
Vụ mùa thu hoạch bận rộn người nhà nông đều phải ăn no, dầu cũng phải đủ cho đỡ chóng đói.
Cá chạch và lươn đều là do Thẩm Nghiêu Thanh bắt trong ruộng lúa trước khi thu hoạch, còn có một ít cá lúa mùa thu nuôi trong chậu ở nhà, bắt được cái gì thì ăn cái nấy, không cần mua thêm thịt.
Nàng và Thẩm Nhạn cũng ngồi dưới đất ăn cơm, trong ống trúc và bát mang theo đựng không ít nước, nàng còn rót thêm một bát nước đường nâu để cả nhà chia nhau uống.
“Năm nay mùa màng bội thu, sau khi thu hoạch xong, cả nhà chúng ta lên quán trên trấn ăn mừng đi.” Vệ Lan Hương nhìn ruộng lúa vàng úa, trong lòng vui mừng khôn cùng.
Phơi nắng lâu như vậy, mặt bà đều đã đỏ ửng, trên mặt còn có vài nếp nhăn, khuôn mặt vất vả sương gió để lộ nụ cười có vài phần từ ái.
“Nhất định là vậy rồi nương” Kỷ Thu Nguyệt nuốt bánh bao còn đang nhai trong miệng xuống rồi nói: “Chưa tính chuyện thu hoạch xong, con mới vừa mới đãi sạch gạo, đến tối nhà ta có cơm trắng ăn, mai càng có sức làm việc.”
Cơm trắng đương nhiên tốt hơn cháo loãng, no lâu.
Nhà bọn họ còn tốt, ở nông thôn có rất nhiều nhà chỉ có thể ăn một bữa cơm trắng trong mùa thu hoạch.
“Vậy tốt.” Vệ Lan Hương gật đầu đáp lời, làm việc xong cũng nên được ăn uống tốt chút.
***
Những ngày này, trong niềm hân hoan của mùa lúa bội thu, ba mẫu ruộng nước đã được thu hoạch xong, rồi dùng xe đẩy kéo ra bãi thóc phơi nắng.
Giờ đã qua trưa, nóng đến nỗi trên người hai anh em Thẩm Nghiêu Thanh và Thẩm Huyền Thanh đều là mồ hôi, Lục Cốc đi theo giúp đẩy xe cũng nóng tới mồ hôi đầu đầu.
Thấy sắc trời còn sớm, Vệ Lan Hương quyết định bảo mọi người về nhà rửa sạch tay chân rồi nghỉ ngơi một lát, cơm chiều không cần làm mà lên trấn ăn, ăn xong đến tối về là được.
Dù rằng ở nhà cũng có thể ăn được thịt, nhưng ăn quán rất khác.
Trên mặt người Thẩm gia đều là những nụ cười thỏa mãn, ngay cả Lục Cốc cũng có vài phần mong chờ, cho tới giờ y vẫn chưa từng được đi ăn quán đâu..